Mộ Ấu Khanh thì yên lặng khẽ gật đầu. Vừa rồi nhất thời nóng vội, nàng lại quên biểu tỷ phu là cường giả cao thâm mạt trắc. Xem ra, sau này gặp được chuyện khó thì phải nghĩ tới biểu tỷ phu mới được. 

 "Đế phu, xin ngài xuất thủ trả lại sự bình yên cho Bành Thành!" Triệu Hồng Diêu tiến lên cung kính nói. 

 Năng lực của Đế phu đủ để lắng lại trận quỷ loạn này một cách dễ như trở bàn tay. 

 Lâm Hiên gật gật đầu, lúc đầu hắn cũng định sẽ triệt để tiêu diệt những quỷ vật này. Sau đó, hắn ngự không mà lên, một bộ áo trắng trôi nổi trên trăm trượng trên không trung. 

 Nâng lên ngón tay trắng nõn thon dài, bóp ra một cái ấn quyết huyền diệu màu đỏ. 

 "Đi!" 

 Lâm Hiên ném ấn quyết về phía Bành Thành. 

 Hai ba cái hô hấp sau, một đoàn lôi vân màu đỏ sậm phạm vi trăm dặm bỗng nhiên xuất hiện trên không Bành Thành. Trong lôi vân, vô số tia chớp màu đỏ nổ vang không ngừng, thanh thế to lớn. 

 Ầm ầm! ! ! 

 Sau đó, lôi vân tựa như vỡ đê, phóng xuất ra ức vạn đạo Thần Lôi màu đỏ kinh khủng. Khi những Thần Lôi này đánh xuống Bành Thành, sau đó từng tiếng nổ vang đinh tai nhức óc nhanh chóng vang lên. 

 Bọn người Triệu Hồng Diêu thấy thế thì nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh màu trắng giữa không trung. Chỉ cảm thấy trong lòng sùng bái kính sợ, giống như nước sông cuồn cuộn. 

 ……………………………… 

 Địch Nguyệt Quốc, ba trăm vạn dặm phương bắc. 

 Trong một chỗ sơn cốc u mật, phía dưới hắc thủy đàm sâu không thấy đáy, chính là Ngự Quỷ Tông. 

 Lúc này. 

 Trong một chỗ sơn động bí mật của Ngự Quỷ Tông, huyết quang lấp lóe. Trên trăm đạo huyết sắc quang mang như rắn trườn từ trong hư không hội tụ lại một chỗ. Mà người hội tụ chúng nó lại với nhau chính là tông chủ Ngự Quỷ Tông Triệu Lệ Văn. 

 Bành! 

 Bỗng nhiên, đạo huyết sắc quang mang thứ nhất vỡ ra. 

 Triệu Lệ Văn nhướng mày: "Đồng giáp thi bị giết?" 

 Huyết sắc quang mang trong tay hắn chính là huyết chi khế ước ký kết với đồng giáp thi. Cho dù đồng giáp thi ở nơi xa như thế nào thì hắn đều có thể thông qua đạo huyết quang này để thao túng bọn chúng. Mà huyết quang vỡ ra thì đại biểu đồng giáp thi đối ứng với nó đã bị tiêu diệt. 

 Triệu Lệ Văn giãn lông mày ra, cười lạnh: "Đồng giáp thi của ta có trên trăm con, chết một con tính là gì?" 

 Trong lòng của hắn suy đoán, chắc chắn là Địch Nguyệt Quốc tốn một cái giá cực lớn mới tiêu diệt được một con đồng giáp thi này. Bằng không, hẳn là đồng giáp thi sẽ không chỉ bị tiêu diệt một con. 

 Đợi chừng nửa nén hương, hắn phát hiện không còn có đồng giáp thi bị tiêu diệt nữa. Như vậy cũng chứng minh suy đoán của hắn là đúng. 

 Lại qua một nén nhang. 

 Bành! 

 Đạo huyết quang thứ hai bị vỡ ra. 

 Triệu Lệ Văn lắc đầu cười lạnh: "Cách thời gian dài như vậy mới tiêu diệt một con, Triệu Hồng Diêu ơi là Triệu Hồng Diêu, ngươi đúng là một dong quân vô năng!" 

 Nghĩ đến Triệu Hồng Diêu sứt đầu mẻ trán khi đối mặt đồng giáp thi, trong lòng Triệu Lệ Văn cảm thấy vui sướng khó hiểu. 

 "Lão tử cũng muốn xem xem, kế tiếp còn mất bao lâu thì ngươi mới có thể tiêu diệt được con đồng giáp thi thứ ba!" 

 Bành bành bành bành bành bành... 

 Cũng ngay lúc Triệu Lệ Văn vừa mới nói xong, hắn huyết quang trong tay giống như phát điên điên cuồng bể nát. 

 Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi tất cả huyết quang đều tiêu tán thành vô hình. 

 "Tê! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" 

 "Tại sao tất cả đồng giáp thi của ta đều bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt? !" 

 Triệu Lệ Văn cả kinh đứng dậy, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ kinh hãi. Hắn mơ hồ cảm nhận được Triệu Hồng Diêu đã mời được cao thủ tuyệt thế! Bởi vì, cho dù là tông chủ Ngự Quỷ Tông Tôn Giả đỉnh phong cũng không thể nào tiêu diệt được hơn một trăm con đồng giáp thi chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế được. 

 "Người ra tay hoặc là có tu vi cường đại cực kì kinh khủng hoặc chính là một tuyệt đỉnh quỷ tu!" 

 Triệu Lệ Văn nhịn không được suy đoán. Không cần biết là khả năng nào cũng đều khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ khó giải quyết. 

 Lúc này, một hư ảnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn. 

 Một nam tử người mặc đấu bồng màu đen, giống một đoàn hắc quang, không nhìn rõ được gương mặt nói: "Tông chủ, thuộc hạ tra được, vừa rồi trên không Bành Thành xuất hiện một đoàn lôi vân kinh khủng." 

 "Chắc hẳn đồng giáp thi của chúng ta đều bị đoàn lôi vân này tiêu diệt!" 

 "Đây là lôi pháp!" Sau khi Triệu Lệ Văn nghe xong, trong mắt lộ ra một tia kính sợ: "Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể chế tạo ra lôi vân khủng bố như vậy?" 

 Hư ảnh màu đen Diêm Cẩn nói ra: "Tông chủ, chắc là Triệu Hồng Diêu tìm tới một chỗ dựa lớn, chúng ta tốt nhất vẫn là tạm hoãn xuống tay với Địch Nguyệt Quốc thì tốt hơn." 

 Vốn cho rằng dựa vào hơn một trăm con đồng giáp thi tự luyện chế, còn có lệ quỷ mà hắn cung cấp nuôi dưỡng thì có thể lấy Bành Thành làm điểm xuất phát, nhanh chóng chiếm lĩnh từng cái thành trì của Địch Nguyệt Quốc. Không ngờ được là bây giờ còn chưa đến một ngày thì đồng giáp thi và lệ quỷ đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ. 

 Biến cố to lớn như vậy có thể nói là khiến cho Triệu Lệ Văn trở tay không kịp. 

 Nhưng mà Triệu Lệ Văn có thể từ một giới vô danh trở thành tông chủ Ngự Quỷ Tông trong thời gian mười ba năm ngắn ngủi như vậy thì đương nhiên thủ đoạn sẽ không tầm thường. 

 Ổn định cảm xúc, hắn lấy ra một đoàn hào quang màu xanh lục, nói: "Minh không được, chúng ta chơi ngầm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện