"Giang Phi Hạc lão thất phu! Khúc Hàn Vân, Âu Tinh Thần, các ngươi thật là lòng dạ độc ác!" 

 "Đám khốn kiếp các ngươi cầu đan không thành lại hạ sát thủ như thế, hại đệ tử của ta còn chưa nói, còn cướp đi đan dược và Kim Ô Đỉnh, thù này không đội trời chung!" 

 Ôn Viễn Tùng nói, không khỏi chảy xuống nước mắt phẫn nộ bi thống. 

 Ngoài cửa, năm tiểu nha đầu đều trợn mắt nhìn xem cảnh tượng này. Trên mặt Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu có chút bi thương. Mà Đường Dĩnh thì vẻ mặt khổ sở hỏi Lâm Hiên: "Thúc thúc, có phải là cha của ta không thể cứu được nữa rồi hay không?" 

 Thấy được nước mắt trong mắt nàng sắp tràn ra ngoài, Lâm Hiên vội vàng lắc đầu: "Có cứu!" 

 Nếu là đứa nhỏ này khóc, mấy người Tuyền Châu cũng sẽ khóc theo, Lâm Hiên cũng không muốn thấy bọn nhỏ khó chịu như thế. 

 Nhìn thấy Lâm Hiên khẳng định như thế, Đường Dĩnh cố nén khóc lên xúc động, khẽ gật đầu. Thúc thúc là đại nhân vật, ngay cả gia gia cũng phải hành lễ với hắn chắc chắn hắn sẽ có cách! 

 Sau đó Lâm Hiên đi đến cửa đại điện thản nhiên nói: "Nếu như đồ đã bị cướp đi vậy thì chúng ta đi lấy lại." 

 Căn cứ Thái Diễn Đan Quyển ghi chép, Kim Ô Đỉnh chính là bảo vật Linh giai thượng phẩm. Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan, chỉ có dùng Kim Ô Đỉnh mới có thể luyện chế mà thành. Nếu muốn cứu Đường Thành Kiến, Kim Ô Đỉnh không thiếu được. Mà Lâm Hiên đã đồng ý với Đường Dĩnh ngay trước mặt các cô con gái của mình, vậy thì không thể là một người cha không giữ chữ tín được. 

 Nhất định phải đi tam đại Kiếm Tông lấy lại đồ! 

 Ôn Viễn Tùng quay người cung kính cúi đầu: "Làm phiền Đế phu!" 

 Ý của Đế phu rất rõ ràng, đó chính là hắn cũng muốn đi tam đại Kiếm Tông, như vậy thì không còn gì có thể tốt hơn được. 

 "Ngươi dẫn đường." 

 Sau đó Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ trở lại Ngọc Liễn một lần nữa, dưới sự dẫn dắt của Ôn Viễn Tùng, hoả tốc tiến về Thiên Kiếm Tông. 

 Rất nhanh. Thiên Kiếm Sơn Mạch chiếm diện tích mười vạn dặm đập vào mi mắt. Thiên Kiếm Sơn Cao nhất ở trung ương nguy nga tráng lệ. Bốn phía xung quanh ngọn núi hồng quang quanh quẩn, giống như có linh khí vô cùng huyền diệu nhấp nhô. 

 "Đế phu, ngọn núi cao nhất chính là nơi tọa lạc của đại điện của Thiên Kiếm Tông." 

 Ôn Viễn Tùng chỉ vào Thiên Kiếm Sơn: "Nghe nói bên trên Thiên Kiếm Sơn có một cái viễn cổ kiếm trận thủ hộ..." 

 Hắn còn chưa có nói xong thì nhìn thấy được cảnh tượng khiến cho mình cả đời khó quên. Chỉ thấy Lâm Hiên ngự không mà đứng, tiện tay lấy ra một thanh trường kiếm, nhắm ngay Thiên Kiếm Sơn bắn ra ngoài. 

 Trường kiếm vốn rất là bình thường nhưng trong nháy mắt bộc phát ra khí thế xé rách hư không. Hóa thành một đạo ánh lửa chiếu sáng thiên địa, đâm vào hộ sơn đại trận. 

 Ầm ầm! ! ! 

 Một tiếng bạo hưởng, ánh lửa ngút trời. 

 "Hỗn Nguyên Kiếm Trận" tồn thế đã ba vạn năm của Thiên Kiếm Tông sụp đổ trong nháy mắt! 

 …………………………………. 

 Đối với Lâm Hiên, Thiên Kiếm Tông thân là chính đạo tông môn, lại vì lợi ích không từ thủ đoạn, làm ra chuyện mất hết tính người như vậy. Như vậy thì mình cũng không cần phải nói đạo lý với những người này. Trực tiếp nghiền ép là được! 

 Mà lúc này. 

 Ngay trong đại điện Thiên Kiếm Tông, ba người Giang Phi Hạc, Âu Tinh Thần và Khúc Hàn Vân chuẩn bị chia của đều bị tiếng nổ bên ngoài làm cho giật nảy mình. 

 "Chuyện gì xảy ra?" Giang Phi Hạc giận dữ hỏi. 

 Một người đệ tử vội vàng từ ngoài cửa chạy vào: "Không xong, tông chủ! Hộ Sơn kiếm trận chúng ta bị người ta phá!" 

 Tê ~ 

 Nghe được hắn nói như vậy, ba người Giang Phi Hạc nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh. 

 "Hỗn Nguyên Kiếm Trận chính là thượng cổ kiếm trận, lại bị phá!" 

 "Đối phương có thể làm như thế nói không chừng chính là một cường giả Tôn Giả Cảnh!" 

 "Tôn Giả? Cho dù là Đế Cảnh cũng chưa chắc là không thể!" 

 Ba người càng nghĩ càng kinh hãi, không nhịn được mà trên trán chảy mồ hôi lạnh. 

 "Đi! Nhanh đi ra ngoài nhìn xem!" 

 Giang Phi Hạc dẫn đầu, Âu Tinh Thần và Khúc Hàn Vân theo sát phía sau. 

 Ba người tới quảng trường tông môn, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ người mặc áo trắng đang đứng ở trên không trung. Dung mạo của hắn giống như trích tiên, khí chất tuyệt thế hiếm thấy, khiến cho người ta nhìn một cái là không nhịn được mà muốn cúng bái. 

 "Người này chắc chắn là cường giả tuyệt thế!" 

 Trong lòng ba người Giang Phi Hạc càng ngày càng lạnh. Mà thuận theo bóng dáng Lâm Hiên nhìn lại, ba người Giang Phi Hạc càng cả kinh toàn thân run lên. 

 "Ngọc Liễn của Hoàng thất Bắc Huyền Thiên!" 

 Nhìn thấy cảnh này, bắp chân của bọn người Giang Phi Hạc có chút run rẩy. Người phá mất Hộ Sơn kiếm trận đến từ hoàng thất Bắc Huyền Thiên. 

 Đây là khái niệm gì? Điều này nói rõ Thiên Kiếm Tông sắp có tai hoạ ngập đầu! 

 Ôn Viễn Tùng đang đứng bên cạnh trên mũi tràn đầy phẫn nộ và căm hận đi tới bên cạnh Lâm Hiên giận quát một tiếng: "Giang Phi Hạc, Âu Tinh Thần, Khúc Hàn Vân, nhìn thấy Bắc Huyền Thiên Đế phu, còn không quỳ xuống? !" 

 Hắn nói như vậy khiến cho bọn người Giang Phi Hạc như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh. Bắc Huyền Thiên Đế phu, năm chữ này giống vạn tòa núi lớn, ầm vang đặt ở trong lòng tất cả mọi người. 

 Sau đó Lâm Hiên dẫn theo năm tiểu nha đầu rơi xuống trước đại điện. 

 Bọn người Giang Phi Hạc thấp thỏm lo âu dẫn đường, ngồi lên bảo tọa Thiên Kiếm Tông. Hắn vừa mới ngồi xuống, Giang Phi Hạc, Âu Tinh Thần và Khúc Hàn Vân lập tức quỳ xuống đất. 

 "Đế phu tại thượng, chúng ta chỉ là vì muốn đi tranh đoạt Nguyên Từ Kiếm Thai mới nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, làm ra chuyện hoang đường như vậy!" 

 Ba người Giang Phi Hạc vội vàng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện