Khương Ngự Kình khép mắt lại, hít sâu một hơi, từ động tác của hắn có thể dễ dàng nhìn ra nội tâm của hắn đang dãy dụa và đầy áy náy.
Một lúc sau hắn mới mở mắt rau, nhìn Sầm Tử Tranh, nói rành mạch từng chữ: ‘Thực ra … đến chuyện thu mua thương hiệu Leila vẫn luôn là do văn phòng luật sư của anh thụ lý, hơn nữa, người luật sư đó … chính là anh!’
Thật vất vả Khương Ngự Kình mới nói hết câu nói này!
Lúc đầu hắn hoàn toàn không biết Leila chính là Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Tranh chính là Leila, huống gì hắn chưa từng được thấy qua mặt cô hay là xem ảnh của cô, thì hắn làm sao mà kết nối hai cái tên này lại với nhau được chứ.
Hôm qua khi hắn biết thân phận thực sự của nhà thiết kế Leila thì chợt có cảm giác như ông Trời đang trêu người, tất cả những chi tiết về chuyện thu mua thương hiệu Leila đều là do một tay hắn ra sách lược, điều này bảo hắn làm sao đối mặt với cô được chứ? Rất rõ ràng, tin tức này hoàn toàn làm Sầm Tử Tranh chấn động, đôi mắt đẹp của cô trừng lớn, nhìn Khương Ngự Kình với vẻ không thể tin được, hơi thở dần trở nên dồn dập.
‘Vì sao? Vì sao lại như thế? … Vì sao?’
Cô không kìm được, lẩm bẩm liên tiếp mấy câu vô nghĩa, một cảm giác bất lực chợt ập đến, ngay lập tức, cô thấy mình đầu váng mắt hoa, thân hình không ngừng lảo đảo, sau đó được Khương Ngự Kình đỡ lấy người cô.
‘Tử Tranh, nghe anh nói, lúc đó anh thật sự không biết em chính là Leila, anh chỉ cho rằng đây là một trong những hạng mục kinh doanh của Cung thị mà thôi. Sau khi biết được thân phận thật sự của em, anh mới biết chuyện này thật không đơn giản!’
Hắn vội vàng giải thích cho cô nghe, nhìn thấy dáng vẻ như sắp ngất đi của cô, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn càng dâng cao.
Sầm Tử Tranh đặt tay lên ngực, như cố xoa dịu cơn đau trong lòng, nhìn Khương Ngự Kình hỏi: ‘Anh Khương, em hỏi anh, anh với Cung Quý Dương trước giờ vẫn luôn có quan hệ hợp tác hay chỉ là … lần này?’
‘Đây là lần đầu tiên bọn anh làm việc với nhau!’ Khương Ngự Kình trả lời thẳng thắn.
Sầm Tử Tranh gượng ngồi dậy, lưng tựa vào bức tường lạnh như băng như muốn mượn sự kiên cố của bức tường để chống đỡ cho cơ thể mình.
‘Nói như vậy, là Cung Quý Dương chủ động tìm đến anh?’ Cô chợt nghĩ ra điều gì, hỏi tiếp.
Khương Ngự Kình cũng cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: ‘Đúng vậy. Lúc đó trợ lý đặc biệt của Cung thị tài phiệt đến tìm anh, muốn anh hợp tác giải quyết case này, lúc đó anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Cung thị không thiếu gì những cố vấn pháp luật, vì sao lại đặc biệt đến tìm một văn phòng luật để giải quyết một hạng mục thu mua đơn giản, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của khách hàng, anh không thể hỏi nhiều quá nhưng anh vẫn tiếp nhận vụ này!’
Tim đau như bị ai bóp chặt khiến Sầm Tử Tranh cơ hồ không thể hô hấp được, khi cô nghe hết những lời mà Khương Ngự Kình nói thì nỗi tuyệt vọng trong lòng càng thêm sâu!
Cung Quý Dương!
Hắn không hổ là người am hiểu sâu sắc về thương trường, xem ra hắn sớm đã biết Khương Ngự Kình là anh trai của Tĩnh Nghiên, cũng có lẽ là đoán được họ sẽ có một ngày biết nhau vì vậy mới đem hạng mục này giao cho Khương Ngự Kình, mục đích chính là để hắn không có cách nào xen vào quản chuyện của cô, là một luật sư có tính chuyên nghiệp và đạo đức nghề nghiệp, bất luận là về mặt đạo đức hay là chức nghiệp Khương Ngự Kình đều không được phép cũng không thể giúp đỡ cô làm bất cứ chuyện gì trong thương vụ thu mua Leila.’
Điều cô nghĩ đến, Khương Ngự Kình cũng nghĩ đến, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, không ngờ hắn lăn lộn nhiều năm trong nghề như vậy đến cuối cùng lại bị người ta thiết kế rơi vào tình huống khó xử thế này.
Những tay sành sỏi trên thương trường không phải là hắn chưa gặp qua nhưng … nhìn xa trông rộng như Cung Quý Dương này thì hắn cũng là lần đầu tiên gặp được, người đàn ông này đúng là tâm tư quá sức cẩn mật, trước khi làm điều gì anh ta đều đã nghĩ ra tất cả các khả năng và kế sách đối phó.
Sự thận trọng và tầm nhìn của Cung Quý Dương khiến cho người ta khó mà đề phòng được.
Nỗi tức giận và đau khổ như sóng triều nhấn chìm lấy Sầm Tử Tranh, cô cảm giác mình càng lúc càng khó thở, giống như có một bàn tay đang hung hăng bóp lấy cổ cô khiến cô ngay cả ý muốn chết cũng có!
Tám năm trước hắn đã từng một lần giết chết trái tim cô!
Tám năm sau, hắn vẫn còn ý định lặp lại điều này lần nữa sao?
Cung Quý Dương, anh thật quá đáng!
Anh tưởng làm vậy tôi sẽ hoàn toàn khuất phục dưới tay anh sao? Được thôi, tôi sẽ đấu với anh đến cùng, tôi muốn xem, anh sẽ mãi may mắn như vậy hay là tôi sẽ chiến thắng!
Nghĩ đén đây, Sầm Tử Tranh liền đẩy Khương Ngự Kình ra, xô cửa chạy ra.
‘Tử Tranh …’
Khương Ngự Kình thấy sắc mặt cô càng lúc càng kém, hắn không khỏi thầm lo lắng thay cho cô, cô gái này lúc nghe những lời thú nhận của hắn thái độ lại quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho hắn sợ hãi.
Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì vậy hắn thật có lỗi với cô và em gái mình.
Sầm Tử Tranh lúc này đã không nghe được bất kỳ âm thanh gì, bước chân của cô hơi lảo đảo, rồi cả thân người cũng bắt đầu loạng choạng, cô cắn môi cố nén cảm giác choáng váng trong đầu, bước lê từng bước ra ngoài.
Lần này nỗi tuyệt vọng không kém gì so với tám năm trước, cũng là một đau khổ tuyệt vọng khiến người ta không thể thở nổi …
Nhưng … cô, Sầm Tử Tranh, trái tim đã chết một lần rồi, lần này cô tuyệt đối không thỏa hiệp!
Cung Quý Dương người đàn ông này muốn dùng tất cả năng lực và quyền thế để đánh ngã cô sao? Cô sẽ để hắn thấy được thế nào mới là bản năng sinh tồn và ý chí thực sự.
‘Tử Tranh, em ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi!’
Khương Ngự Kình vẫn luôn đuổi theo sau cô, nhìn thấy cô lảo đảo bước đi trong lòng càng vạn phần bất an, một nỗi áy náy càng dâng lên trong lòng hắn.
‘Anh Khương, cám ơn anh … em có thể …’
Sầm Tử Tranh quay đầu lại, môi nở một nụ cười kiên định nhưng khi cô quay đầu lại lần nữa thì cảm giác đầu váng mắt hoa lại ập đến …
Trong chớp mắt, vỏ bọc kiên cường của cô gần như bị phá vỡ, mắt Sầm Tử Tranh chợt tối sầm lại sau đó cả người mềm nhũn ngã nhào xuống …
‘Tử Tranh …’
Mắt Khương Ngự Kình xẹt qua một tia hoảng sợ, hắn vươn tay, vừa hay đón được cơ thể mềm nhũn của Sầm Tử Tranh vào lòng, thấy cô đã mất đi ý thức, ánh mắt hắn chợt xẹt qua một tia phức tạp: ‘Em sao lại phải khổ thế chứ? Tuy anh không biết em với Cung Quý Dương rốt cuộc có ân oán gì nhưng … em sao có thể đấu lại được với hắn chứ?’
Nhẹ thở dài một tiếng, Khương Ngự Kình bế Sầm Tử Tranh lên đi về phía phòng nghỉ của mình, xem ra cô cần phải nghỉ ngơi một lúc mới được! Là hắn khiến cô mệt mỏi, suy sụp như thế này phải không?
Một lúc sau hắn mới mở mắt rau, nhìn Sầm Tử Tranh, nói rành mạch từng chữ: ‘Thực ra … đến chuyện thu mua thương hiệu Leila vẫn luôn là do văn phòng luật sư của anh thụ lý, hơn nữa, người luật sư đó … chính là anh!’
Thật vất vả Khương Ngự Kình mới nói hết câu nói này!
Lúc đầu hắn hoàn toàn không biết Leila chính là Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Tranh chính là Leila, huống gì hắn chưa từng được thấy qua mặt cô hay là xem ảnh của cô, thì hắn làm sao mà kết nối hai cái tên này lại với nhau được chứ.
Hôm qua khi hắn biết thân phận thực sự của nhà thiết kế Leila thì chợt có cảm giác như ông Trời đang trêu người, tất cả những chi tiết về chuyện thu mua thương hiệu Leila đều là do một tay hắn ra sách lược, điều này bảo hắn làm sao đối mặt với cô được chứ? Rất rõ ràng, tin tức này hoàn toàn làm Sầm Tử Tranh chấn động, đôi mắt đẹp của cô trừng lớn, nhìn Khương Ngự Kình với vẻ không thể tin được, hơi thở dần trở nên dồn dập.
‘Vì sao? Vì sao lại như thế? … Vì sao?’
Cô không kìm được, lẩm bẩm liên tiếp mấy câu vô nghĩa, một cảm giác bất lực chợt ập đến, ngay lập tức, cô thấy mình đầu váng mắt hoa, thân hình không ngừng lảo đảo, sau đó được Khương Ngự Kình đỡ lấy người cô.
‘Tử Tranh, nghe anh nói, lúc đó anh thật sự không biết em chính là Leila, anh chỉ cho rằng đây là một trong những hạng mục kinh doanh của Cung thị mà thôi. Sau khi biết được thân phận thật sự của em, anh mới biết chuyện này thật không đơn giản!’
Hắn vội vàng giải thích cho cô nghe, nhìn thấy dáng vẻ như sắp ngất đi của cô, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn càng dâng cao.
Sầm Tử Tranh đặt tay lên ngực, như cố xoa dịu cơn đau trong lòng, nhìn Khương Ngự Kình hỏi: ‘Anh Khương, em hỏi anh, anh với Cung Quý Dương trước giờ vẫn luôn có quan hệ hợp tác hay chỉ là … lần này?’
‘Đây là lần đầu tiên bọn anh làm việc với nhau!’ Khương Ngự Kình trả lời thẳng thắn.
Sầm Tử Tranh gượng ngồi dậy, lưng tựa vào bức tường lạnh như băng như muốn mượn sự kiên cố của bức tường để chống đỡ cho cơ thể mình.
‘Nói như vậy, là Cung Quý Dương chủ động tìm đến anh?’ Cô chợt nghĩ ra điều gì, hỏi tiếp.
Khương Ngự Kình cũng cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: ‘Đúng vậy. Lúc đó trợ lý đặc biệt của Cung thị tài phiệt đến tìm anh, muốn anh hợp tác giải quyết case này, lúc đó anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Cung thị không thiếu gì những cố vấn pháp luật, vì sao lại đặc biệt đến tìm một văn phòng luật để giải quyết một hạng mục thu mua đơn giản, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của khách hàng, anh không thể hỏi nhiều quá nhưng anh vẫn tiếp nhận vụ này!’
Tim đau như bị ai bóp chặt khiến Sầm Tử Tranh cơ hồ không thể hô hấp được, khi cô nghe hết những lời mà Khương Ngự Kình nói thì nỗi tuyệt vọng trong lòng càng thêm sâu!
Cung Quý Dương!
Hắn không hổ là người am hiểu sâu sắc về thương trường, xem ra hắn sớm đã biết Khương Ngự Kình là anh trai của Tĩnh Nghiên, cũng có lẽ là đoán được họ sẽ có một ngày biết nhau vì vậy mới đem hạng mục này giao cho Khương Ngự Kình, mục đích chính là để hắn không có cách nào xen vào quản chuyện của cô, là một luật sư có tính chuyên nghiệp và đạo đức nghề nghiệp, bất luận là về mặt đạo đức hay là chức nghiệp Khương Ngự Kình đều không được phép cũng không thể giúp đỡ cô làm bất cứ chuyện gì trong thương vụ thu mua Leila.’
Điều cô nghĩ đến, Khương Ngự Kình cũng nghĩ đến, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, không ngờ hắn lăn lộn nhiều năm trong nghề như vậy đến cuối cùng lại bị người ta thiết kế rơi vào tình huống khó xử thế này.
Những tay sành sỏi trên thương trường không phải là hắn chưa gặp qua nhưng … nhìn xa trông rộng như Cung Quý Dương này thì hắn cũng là lần đầu tiên gặp được, người đàn ông này đúng là tâm tư quá sức cẩn mật, trước khi làm điều gì anh ta đều đã nghĩ ra tất cả các khả năng và kế sách đối phó.
Sự thận trọng và tầm nhìn của Cung Quý Dương khiến cho người ta khó mà đề phòng được.
Nỗi tức giận và đau khổ như sóng triều nhấn chìm lấy Sầm Tử Tranh, cô cảm giác mình càng lúc càng khó thở, giống như có một bàn tay đang hung hăng bóp lấy cổ cô khiến cô ngay cả ý muốn chết cũng có!
Tám năm trước hắn đã từng một lần giết chết trái tim cô!
Tám năm sau, hắn vẫn còn ý định lặp lại điều này lần nữa sao?
Cung Quý Dương, anh thật quá đáng!
Anh tưởng làm vậy tôi sẽ hoàn toàn khuất phục dưới tay anh sao? Được thôi, tôi sẽ đấu với anh đến cùng, tôi muốn xem, anh sẽ mãi may mắn như vậy hay là tôi sẽ chiến thắng!
Nghĩ đén đây, Sầm Tử Tranh liền đẩy Khương Ngự Kình ra, xô cửa chạy ra.
‘Tử Tranh …’
Khương Ngự Kình thấy sắc mặt cô càng lúc càng kém, hắn không khỏi thầm lo lắng thay cho cô, cô gái này lúc nghe những lời thú nhận của hắn thái độ lại quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho hắn sợ hãi.
Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì vậy hắn thật có lỗi với cô và em gái mình.
Sầm Tử Tranh lúc này đã không nghe được bất kỳ âm thanh gì, bước chân của cô hơi lảo đảo, rồi cả thân người cũng bắt đầu loạng choạng, cô cắn môi cố nén cảm giác choáng váng trong đầu, bước lê từng bước ra ngoài.
Lần này nỗi tuyệt vọng không kém gì so với tám năm trước, cũng là một đau khổ tuyệt vọng khiến người ta không thể thở nổi …
Nhưng … cô, Sầm Tử Tranh, trái tim đã chết một lần rồi, lần này cô tuyệt đối không thỏa hiệp!
Cung Quý Dương người đàn ông này muốn dùng tất cả năng lực và quyền thế để đánh ngã cô sao? Cô sẽ để hắn thấy được thế nào mới là bản năng sinh tồn và ý chí thực sự.
‘Tử Tranh, em ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi!’
Khương Ngự Kình vẫn luôn đuổi theo sau cô, nhìn thấy cô lảo đảo bước đi trong lòng càng vạn phần bất an, một nỗi áy náy càng dâng lên trong lòng hắn.
‘Anh Khương, cám ơn anh … em có thể …’
Sầm Tử Tranh quay đầu lại, môi nở một nụ cười kiên định nhưng khi cô quay đầu lại lần nữa thì cảm giác đầu váng mắt hoa lại ập đến …
Trong chớp mắt, vỏ bọc kiên cường của cô gần như bị phá vỡ, mắt Sầm Tử Tranh chợt tối sầm lại sau đó cả người mềm nhũn ngã nhào xuống …
‘Tử Tranh …’
Mắt Khương Ngự Kình xẹt qua một tia hoảng sợ, hắn vươn tay, vừa hay đón được cơ thể mềm nhũn của Sầm Tử Tranh vào lòng, thấy cô đã mất đi ý thức, ánh mắt hắn chợt xẹt qua một tia phức tạp: ‘Em sao lại phải khổ thế chứ? Tuy anh không biết em với Cung Quý Dương rốt cuộc có ân oán gì nhưng … em sao có thể đấu lại được với hắn chứ?’
Nhẹ thở dài một tiếng, Khương Ngự Kình bế Sầm Tử Tranh lên đi về phía phòng nghỉ của mình, xem ra cô cần phải nghỉ ngơi một lúc mới được! Là hắn khiến cô mệt mỏi, suy sụp như thế này phải không?
Danh sách chương