Trong một đêm như thế này, với một đôi tình nhân như thế này, thời gian chợt như ngừng lại, không còn đau khổ, chỉ còn lại tình yêu nồng nàn và lãng mạn. Trong thế giới này, tất cả dường như trở nên không còn quan trọng nữa.
'Quý Dương ... thực ra ... cuộc sống của em bây giờ ... rất bình lặng, như vậy cũng tốt lắm, đừng quấy nhiễu cuộc sống bình lặng của nhau, được không?'
Sầm Tử Tranh cảm thấy lúc nói câu nói này, trái tim cô cũng đang rỉ máu, từng giọt từng giọt ...
'Không được!'
Cung Quý Dương nghĩ cũng không cần nghĩ lên tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn cô không chớp ...
'Tranh Tranh, em đừng quên, em là người phụ nữ của Cung Quý Dương này. Đời này cũng là như thế, trừ phi anh chết, bằng không, chỉ cần anh còn một hơi thởi, anh tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa đâu!'
Bàn tay ấm áp đầy trìu mến và quyến luyến nhẹ vuốt ve đôi gò má cô, giọng nói kiên định mà trầm ấm mang theo chút bá đạo và ý muốn chiếm hữu.
'Quý Dương ...'
Vào thời khắc này, nghe được câu nói này của hắn, trong nội tâm cô không còn muốn phản kháng nữa, thay vào đó là sự cảm động sâu sắc!
Trên đời này có được mấy người đàn ông có thể vì người mình yêu làm được nhiều như vậy, nói được những lời thâm tình mà kiên định như vậy? Nhưng, người đàn ông như hắn, cô có thể yêu sao?
Trải qua chuyện của tám năm trước, những âm mưu trùng trùng, cảm giác bất lực và sợ hãi khiến cho Sầm Tử Tranh đối với tình yêu đã mất đi cảm giác an toàn và sự kiên trì. Cô thật sự sợ, rất sợ phải chịu tổn thương lần nữa bởi vì cô biết, nếu như bi kịch của tám năm trước lặp lại lần nữa, có lẽ cô thực sự không sống nổi ...
'Tranh Tranh, anh chỉ cần một câu nói của em ...'
Sự lo lắng của cô không thoát khỏi cặp mắt như tia X của Cung Quý Dương, bàn tay to của hắn nhẹ nâng cằm cô lên, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, cô gái trước mặt hắn càng thêm xinh đẹp và không chân thật.
'Em ... còn yêu anh không?'
Câu hỏi hết sức nhẹ nhang nhưng lại như một quả bom ném thẳng vào lòng Sầm Tử Tranh, cô nhìn Cung Quý Dương đăm đăm, muốn nói một câu phủ định nhưng ... cô sao có thể nói ngược với lòng mình chứ?
Một lúc lâu sau cô mới chầm chậm hé đôi môi anh đào: 'Em rất ngốc, dù cho bao nhiêu năm trôi qua, dù cho bao nhiêu chuyện xảy ra, em vẫn còn yêu anh ...'
Gần như là đồng thời, nước mắt cũng rào rào rơi từ trong hốc mắt cô, nước mắt vương trên đôi gò má mịn màng, dưới ánh đèn thoạt nhìn lung linh như những viên trân châu...
Ngón tay thuôn dài mang theo vô vàn thương mến nhẹ lau khô những giọt nước mắt chua xót của cô, môi mỏng trìu mến đặt trên gò má cô một nụ hôn ...
'Tranh Tranh, nếu như em còn yêu anh, vì sao phải dày vò lẫn nhau chứ? Trở về bên anh đi, chỉ cần em yêu anh, những chuyện khác em không cần phải lo, tất cả giao cho anh ...'
Cung Quý Dương đau lòng ôm chặt lấy cô, yêu thương hôn lên những giọt nước mắt đang rơi như mưa kia ...
'Quý Dương...' Sầm Tử Tranh khóc càng lợi hại, câu nói cũng nghẹn lại ở cổ, nói không thành tiếng.
'Tranh Tranh, đừng trốn tránh nữa, được không? Cuộc sống bình lặng chính là nền tảng của hạnh phúc, anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em!' Cung Quý Dương nói như đinh đóng cột.
Qua màn lệ mông lung Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành của hắn khiến cô càng thêm cảm động, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cô mấp máy môi nhưng vẫn thốt không thành lời.
Cung Quý Dương cũng không ép cô phải lập tức trả lời, chỉ nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt mang theo vô hạn quyến luyến, nhẫn nại và chân thành chờ đợi...
Qua một lúc lâu sau, Sầm Tử Tranh mới nở một nụ cười, dưới ánh đèn muôn màu, nụ cười đó trông càng diễm lệ, tuy gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt nhưng xinh đẹp đến mê người. Cô nhào vào lòng Cung Quý Dương, thật sâu hô hấp mùi hương quen thuộc, thấp giọng nỉ non: 'Quý Dương, bảo vệ em được không? Trên đời này chỉ có anh bảo vệ được cho em, mà em cũng chỉ muốn anh bảo vệ em ...'
Giọng nói yếu ớt, gương mặt đẫm lệ khiến Cung Quý Dương không khỏi đau lòng, hắn ôm cô thật chặt, giọng nói cũng bởi vì kích động mà khàn khàn ...
'Được! Được! Tranh Tranh, đời này kiếp này anh sẽ bảo vệ em. Anh yêu em ...'
Đèn hoa trong một khoảnh khắc đó như trở nên sáng lạn hơn trong màn đêm, lưu lại thời khắc đẹp đẽ nhất đó cho đôi tình nhân.
Ngay sau đó Sầm Tử Tranh được Cung Quý Dương nhấc bổng lên ...
'A ... Quý Dương, để em xuống!'
Người Sầm Tử Tranh vốn nhỏ nhắn, Cung Quý Dương thì lại cao lớn, khi hắn nhấc bổng cô lên, Sầm Tử Tranh thấy mình như đang bay trong không trung ...
'Không buông. Đời này anh cũng sẽ không buông tay!'
Tiếng cười sảng khoái của Cung Quý Dương vang khắp cả khu vui chơi giống như muốn chia sẻ niềm vui của mình đến với vạn vật cỏ cây trong khu vui chơi này vậy.
Đây là thời khắc hạnh phúc nhất của hắn trong tám năm qua, ngay cả tiếng cười cũng xuất phát từ nội tâm, từ sự vui vẻ thật sự.
'Tranh Tranh, anh yêu em ... yêu em ... yêu em ...'
Từng lời tình tự nối tiếp nhau như muốn biểu đạt hết tình yêu từ trong sâu thẳm lòng hắn. Trong một đêm đáng nhớ như thế này, lời yêu thấm sâu vào lòng Sầm Tử Tranh, nở rộ những đóa hoa hạnh phúc.
***
Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ, để lại một bóng nắng trên tấm thảm trải sàn thì trên giường, người đàn ông chậm rãi mở mắt, hắn day day huyệt Thái dương, âu yếm nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình ...
Gương mặt trắng nõn an tường mà xinh đẹp đến động lòng người, hàng mi thật dài nhẹ run theo từng nhịp thở, đôi môi anh đào quyến rũ nhẹ mở ra giống như đang mỉm cười vì một giấc mộng đẹp.
Đưa tay nhẹ vén những sợi tóc lõa xõa trước trán cô, đôi môi gợi cảm của Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười hạnh phúc, không biết trong giấc mộng, Tranh Tranh của hắn có mơ thấy hắn không...
Chừng như còn chưa muốn rời giường, lại càng luyến tiếc rời khỏi phạm vi mùi hương thanh mát của cô bởi trong từng hơi thở của hắn lúc này là hương vị của cô, giờ phút này Cung Quý Dương mới thật sâu cảm nhận được, tám năm qua, chưa có lúc nào hắn cảm thấy đầy đủ như lúc này.
Trong mắt tràn đầy tình ý, ngón tay thuôn dài của hắn lướt qua chiếc cổ trắng ngần sau đó là xương quai xanh xinh đẹp rồi giữ lấy nơi đầy đặn của cô, đắc ý nhìn những dấu hôn xanh tím trải khắp thân thể tuyết trắng của cô như một loại ấn ký của riêng hắn. Tranh Tranh ... Tranh Tranh của hắn ...
'Quý Dương ... thực ra ... cuộc sống của em bây giờ ... rất bình lặng, như vậy cũng tốt lắm, đừng quấy nhiễu cuộc sống bình lặng của nhau, được không?'
Sầm Tử Tranh cảm thấy lúc nói câu nói này, trái tim cô cũng đang rỉ máu, từng giọt từng giọt ...
'Không được!'
Cung Quý Dương nghĩ cũng không cần nghĩ lên tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn cô không chớp ...
'Tranh Tranh, em đừng quên, em là người phụ nữ của Cung Quý Dương này. Đời này cũng là như thế, trừ phi anh chết, bằng không, chỉ cần anh còn một hơi thởi, anh tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa đâu!'
Bàn tay ấm áp đầy trìu mến và quyến luyến nhẹ vuốt ve đôi gò má cô, giọng nói kiên định mà trầm ấm mang theo chút bá đạo và ý muốn chiếm hữu.
'Quý Dương ...'
Vào thời khắc này, nghe được câu nói này của hắn, trong nội tâm cô không còn muốn phản kháng nữa, thay vào đó là sự cảm động sâu sắc!
Trên đời này có được mấy người đàn ông có thể vì người mình yêu làm được nhiều như vậy, nói được những lời thâm tình mà kiên định như vậy? Nhưng, người đàn ông như hắn, cô có thể yêu sao?
Trải qua chuyện của tám năm trước, những âm mưu trùng trùng, cảm giác bất lực và sợ hãi khiến cho Sầm Tử Tranh đối với tình yêu đã mất đi cảm giác an toàn và sự kiên trì. Cô thật sự sợ, rất sợ phải chịu tổn thương lần nữa bởi vì cô biết, nếu như bi kịch của tám năm trước lặp lại lần nữa, có lẽ cô thực sự không sống nổi ...
'Tranh Tranh, anh chỉ cần một câu nói của em ...'
Sự lo lắng của cô không thoát khỏi cặp mắt như tia X của Cung Quý Dương, bàn tay to của hắn nhẹ nâng cằm cô lên, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, cô gái trước mặt hắn càng thêm xinh đẹp và không chân thật.
'Em ... còn yêu anh không?'
Câu hỏi hết sức nhẹ nhang nhưng lại như một quả bom ném thẳng vào lòng Sầm Tử Tranh, cô nhìn Cung Quý Dương đăm đăm, muốn nói một câu phủ định nhưng ... cô sao có thể nói ngược với lòng mình chứ?
Một lúc lâu sau cô mới chầm chậm hé đôi môi anh đào: 'Em rất ngốc, dù cho bao nhiêu năm trôi qua, dù cho bao nhiêu chuyện xảy ra, em vẫn còn yêu anh ...'
Gần như là đồng thời, nước mắt cũng rào rào rơi từ trong hốc mắt cô, nước mắt vương trên đôi gò má mịn màng, dưới ánh đèn thoạt nhìn lung linh như những viên trân châu...
Ngón tay thuôn dài mang theo vô vàn thương mến nhẹ lau khô những giọt nước mắt chua xót của cô, môi mỏng trìu mến đặt trên gò má cô một nụ hôn ...
'Tranh Tranh, nếu như em còn yêu anh, vì sao phải dày vò lẫn nhau chứ? Trở về bên anh đi, chỉ cần em yêu anh, những chuyện khác em không cần phải lo, tất cả giao cho anh ...'
Cung Quý Dương đau lòng ôm chặt lấy cô, yêu thương hôn lên những giọt nước mắt đang rơi như mưa kia ...
'Quý Dương...' Sầm Tử Tranh khóc càng lợi hại, câu nói cũng nghẹn lại ở cổ, nói không thành tiếng.
'Tranh Tranh, đừng trốn tránh nữa, được không? Cuộc sống bình lặng chính là nền tảng của hạnh phúc, anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em!' Cung Quý Dương nói như đinh đóng cột.
Qua màn lệ mông lung Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành của hắn khiến cô càng thêm cảm động, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cô mấp máy môi nhưng vẫn thốt không thành lời.
Cung Quý Dương cũng không ép cô phải lập tức trả lời, chỉ nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt mang theo vô hạn quyến luyến, nhẫn nại và chân thành chờ đợi...
Qua một lúc lâu sau, Sầm Tử Tranh mới nở một nụ cười, dưới ánh đèn muôn màu, nụ cười đó trông càng diễm lệ, tuy gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt nhưng xinh đẹp đến mê người. Cô nhào vào lòng Cung Quý Dương, thật sâu hô hấp mùi hương quen thuộc, thấp giọng nỉ non: 'Quý Dương, bảo vệ em được không? Trên đời này chỉ có anh bảo vệ được cho em, mà em cũng chỉ muốn anh bảo vệ em ...'
Giọng nói yếu ớt, gương mặt đẫm lệ khiến Cung Quý Dương không khỏi đau lòng, hắn ôm cô thật chặt, giọng nói cũng bởi vì kích động mà khàn khàn ...
'Được! Được! Tranh Tranh, đời này kiếp này anh sẽ bảo vệ em. Anh yêu em ...'
Đèn hoa trong một khoảnh khắc đó như trở nên sáng lạn hơn trong màn đêm, lưu lại thời khắc đẹp đẽ nhất đó cho đôi tình nhân.
Ngay sau đó Sầm Tử Tranh được Cung Quý Dương nhấc bổng lên ...
'A ... Quý Dương, để em xuống!'
Người Sầm Tử Tranh vốn nhỏ nhắn, Cung Quý Dương thì lại cao lớn, khi hắn nhấc bổng cô lên, Sầm Tử Tranh thấy mình như đang bay trong không trung ...
'Không buông. Đời này anh cũng sẽ không buông tay!'
Tiếng cười sảng khoái của Cung Quý Dương vang khắp cả khu vui chơi giống như muốn chia sẻ niềm vui của mình đến với vạn vật cỏ cây trong khu vui chơi này vậy.
Đây là thời khắc hạnh phúc nhất của hắn trong tám năm qua, ngay cả tiếng cười cũng xuất phát từ nội tâm, từ sự vui vẻ thật sự.
'Tranh Tranh, anh yêu em ... yêu em ... yêu em ...'
Từng lời tình tự nối tiếp nhau như muốn biểu đạt hết tình yêu từ trong sâu thẳm lòng hắn. Trong một đêm đáng nhớ như thế này, lời yêu thấm sâu vào lòng Sầm Tử Tranh, nở rộ những đóa hoa hạnh phúc.
***
Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ, để lại một bóng nắng trên tấm thảm trải sàn thì trên giường, người đàn ông chậm rãi mở mắt, hắn day day huyệt Thái dương, âu yếm nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình ...
Gương mặt trắng nõn an tường mà xinh đẹp đến động lòng người, hàng mi thật dài nhẹ run theo từng nhịp thở, đôi môi anh đào quyến rũ nhẹ mở ra giống như đang mỉm cười vì một giấc mộng đẹp.
Đưa tay nhẹ vén những sợi tóc lõa xõa trước trán cô, đôi môi gợi cảm của Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười hạnh phúc, không biết trong giấc mộng, Tranh Tranh của hắn có mơ thấy hắn không...
Chừng như còn chưa muốn rời giường, lại càng luyến tiếc rời khỏi phạm vi mùi hương thanh mát của cô bởi trong từng hơi thở của hắn lúc này là hương vị của cô, giờ phút này Cung Quý Dương mới thật sâu cảm nhận được, tám năm qua, chưa có lúc nào hắn cảm thấy đầy đủ như lúc này.
Trong mắt tràn đầy tình ý, ngón tay thuôn dài của hắn lướt qua chiếc cổ trắng ngần sau đó là xương quai xanh xinh đẹp rồi giữ lấy nơi đầy đặn của cô, đắc ý nhìn những dấu hôn xanh tím trải khắp thân thể tuyết trắng của cô như một loại ấn ký của riêng hắn. Tranh Tranh ... Tranh Tranh của hắn ...
Danh sách chương