Bóng đen khổng lồ trong màn sương, toát ra hơi thở tà ác như cửu u địa ngục.
Xè... è... è...
nó há cái miệng rộng, tốc độ quá nhanh khiến Chí Nam chỉ có nước nhắm tịt mắt lại, mặc cho số phận. Vài giây sau, hắn cảm thấy bản thân không có hề hấn gì thì mở mắt ra.
Yêu xà trước mắt không thể nào tiếp cận được Chí Nam, dường như có một loại phong ấn vô hình nào đó khóa chặt nó lại.
“Ha, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.” Có điều làm sao hắn biết yêu xà trước mắt này tên Lệ Kình chứ? Mà còn cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi, loại cảm giác rất xa xưa.
“Đây là nơi nào?” Nhìn kỹ lại, Chí Nam thấy những ngôi mộ ẩn hiện trong màn sương đen.
Cảm giác như quỷ hồn đang nhìn làm Chí Nam rùng mình một cái. Làm sao bản thân lại tới được nơi ma quỷ này chứ? “Hình như vừa rồi... Có một trận pháp... Ta chạm vào nó liền bị truyền tống tới đây.” Chí Nam muốn nhìn ra xa hơn để tìm kiếm lối ra nào đó nhưng vô ích, xung quanh bị bao phủ bởi màn sương vô cùng vô tận.
Chí Nam đi xung quanh, âm khí quỷ dị khiến sống lưng lạnh buốt. Giữa những ngôi mộ, có một căn nhà sập xệ. Chí Nam tiến vào đó với hi vọng tìm thấy lối ra khỏi không gian này.
Bên trong làm hắn thất vọng một phen, chỉ có một tấm bảng lớn, bên trên xuất hiện chi chít những cái tên, không cần nhìn cũng biết là của những người đã khuất kia.
Chí Nam quanh quẩn ở nơi này gần nửa canh giờ, hắn vẫn chẳng tài nào nhìn thấy lối ra, dù là dấu hiệu nhỏ nhất. Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Này rắn.” Chí Nam đứng trước Lệ Kình chỉ trỏ. Có lẽ vì quá bức bối nên hắn quên luôn nỗi sợ.
Cặp mắt đỏ tươi nghiên một góc, nhìn Chí Nam.
“Biết lối ra ở chỗ nào không?”
Lệ Kình:...
Nó không hiểu nhân ngữ, trong mắt nó Chí Nam chẳng khác gì một hạt cát đang múa may. Nếu không phải bị phong ấn ở đây, đường đường là một yêu thú quân Vương, sao có thể để một sinh vật dưới cả Tướng lĩnh chỉ trỏ.
“Nếu ngươi không nói, ta sẽ ra tay.” Chí Nam lục lọi người mình, thật may hắn đã tìm thấy mấy cái hỏa phù mà tiểu tử Trần Minh Công luyện chế cho.
Bùm!
Hỏa phù quăng trước mặt Lệ Kình, phát nổ. Với cơ thể khổng lồ ấy, chút lửa này chẳng thể tổn thương.
Bùm! Bùm! Bùm!
Lệ Kình:...
Bùm! Bùm!
Bùm!
Nó nhầm rồi, sát thương vật lí hữu hạn nhưng sát thương tinh thần vô hạn.
Bùm! Bùm!
Lệ Kình chưa bao giờ mong muốn thoát khỏi đây, một ngụm nuốt chửng Chí Nam nhiều đến thế.
Bùm! Bùm!
Xè... è... è...
Nó đã nổi giận rồi, thân rắn khổng lồ uốn lượn trong màn sương đêm, nhưng làm cách nào cũng không thể thương tổn Chí Nam.
“Ta nổ ngươi...”
“Ta nổ ngươi...”
“Ta nổ chết ngươi...”
Chí Nam càng ném càng hăng, hắn xem Lệ Kình, một linh Sĩ nhị tinh xem yêu thú quân Vương như đối tượng phát tiết.
Xè... è... è...
Nào có yêu thú quân Vương nào khổ như nó không chứ. Bị một linh Sĩ nhị tinh bắt nạt.
Nó cảm thấy nữ hài kia còn tốt tính hơn tên nhóc đáng chết này.
Hình như nó có vẻ biết gì đó, có lẽ nhân loại này muốn đi tìm con nhóc kia, nó đành lấy cái đuôi của mình chỉ chỉ vào màn sương.
“Hửm, đó là lối ra sao.” Chí Nam nhìn về hướng màn sương vô tận kia.
“Vậy có phải ngoan không, làm tiêu tốn của ta bao nhiêu tấm phù.”
Xè... è... è...
Lệ Kình không nhìn về phía này nữa, quay đầu ẩn vào màn sương.
Chí Nam đi theo hướng Lệ Kình chỉ, đi mãi đi mãi mà chưa thấy điểm dừng. Chí Nam nhíu mi: “Con rắn này, có khi nào nó chơi ta không?”
Màn sương dày đặc vô tận, quay đầu cũng không còn thấy nghĩa trang nữa. Chết tiệt, giờ chỉ còn cách tiến về trước thôi.
Đi gần nửa canh giờ, cuối cùng Chí Nam cũng thấy được chút ánh sáng trong biển sương đêm, dù rất mờ nhạt.
“Cuối cùng cũng thấy đường ra.” Chí Nam vội vàng chạy tới hướng này.
Hắn đã thoát khỏi màn sương dày đặc. Trước mặt Chí Nam là một nơi tựa như ngôi miếu đã đổ nát, bụi bám đầy trên đất. Ở giữa gian nhà có một bức tượng hình thù như nữ nhân.
“Đây là nơi nào?” Một cảm giác cổ xưa trôi nổi trong lòng Chí Nam, cảm tưởng như hắn đang đứng ở một thời đại rất xa xưa.
Chí Nam thấy một vài tia sáng ẩn hiện bên ngoài.
“Có người?” Hắn cẩn thận bước từng bước ra cửa.
Ở bên ngoài, Chí Nam nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Thiếu nữ tóc trắng trong bộ hắc y nhỏ nhắn, đang ngồi trước một trận pháp.
“Kỳ lạ. Tại sao trận pháp này lại không có nguồn năng lượng, như thể nó tự hình thành vậy?” Thanh Liên lẩm bẩm.
Dưới ánh mắt kinh hách của Chí Nam, Thanh Liên liên tục tạo ra trận pháp.
Luyện trận sư trong thành, thậm chí là cả Trần Minh Công, muốn vẽ trận bắt buộc phải có quyển trục làm mối dẫn, phải có bút làm từ vạn niên trúc. Chỉ một người có thể nhất niệm luyện trận.
Đệ nhất luyện trận sư, Trần Lĩnh.
Cốc!
Chí Nam bước nhầm chân chạm phải một viên đá. Thanh Liên đang tập trung tinh thần lên cao độ, âm thanh nhỏ bé như này không thể qua khỏi cảm ứng của nàng được.
“Ai?” Nàng đánh ra phong nhận về phía tiếng động.
“Là ta.” Chí Nam vội vàng hét to.
Thanh Liên nhận ra thân nhiệt quen thuộc, nàng lập tức thu tay. Chí Nam xuất hiện ở đây nàng mới nhớ ra mình chưa thu lại trận pháp truyền tống bên ngoài, đúng là sai sót mà.
Nhìn ánh mắt dửng dưng của Thanh Liên làm Chí Nam khó thở. Xong rồi, phen này hắn biết quá nhiều bí mật rồi, chắc chắn sẽ bị thủ tiêu.
“Đừng ra ngoài kia.” Thanh Liên đi lướt qua người Chí Nam.
Hả? Chỉ vậy thôi sao? Không có khiển trách, không có tra hỏi gì, cũng không thủ tiêu.
Chí Nam hết nhìn Thanh Liên rồi nhìn ra bên ngoài kia. Hắn kinh ngạc với quan cảnh nơi đây. Không gian trải dài đến vô tận, vừa là đêm tối mịt mờ, vừa là rạng đông.
Từ nơi này, Chí Nam có thể ước chừng nó còn lớn hơn cả bên trong truyền thừa của Trần Bá Tiên, thậm chí là cả Thăng Long vực nữa. Một bầu không khí thê lương bất tận chảy vào tim, làm hắn phải thổn thức vài giây. Cảm giác của sự vô lực, bế tắc...
“Điện hạ, đây rốt cuộc là nơi nào?” Chí Nam đi vào trong, hỏi.
“Không biết.” Thanh Liên vẽ trận. Ánh sáng chú ngữ hiện lên, là một loại tín trận truy tìm.
Chỉ vài giây sau đó, dưới chân hai người phát quang. Hàng trăm, hàng vạn ý niệm không biết từ đâu tuồng vào ý thức nàng.
“Ta phải sống...”
“Ta phải chiến đấu...”
“Tử vì Đại Việt...”
“Tử vì Đại Việt...”
Thanh Liên không kịp đóng ý thức. Quá nhiều ý niệm dung nhập làm tinh thần nàng sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc. Thanh Liên ngất đi, cả thân thể đổ gục xuống.
“Điện hạ...” Chí Nam vội vàng đỡ lấy Thanh Liên, để nàng nằm trong lòng mình.
“Điện hạ...”
“Điện hạ...”
Chí Nam liên tục lay Thanh Liên nhưng vô ích, nàng bất tỉnh. Nếu không phải Thanh Liên còn thở hắn tưởng nàng đã chết luôn rồi.
Lúc này Chí Nam mới để ý, dưới mắt, mũi Thanh Liên chảy máu. Đây là chuyện gì? Hắn vội xé một ít vải trắng ở cánh tay ra lau đi vết máu. Chí Nam thừa biết biết nàng là hi vọng duy nhất thoát ra khỏi đây, Thanh Liên buộc phải không có chuyện gì.
Lau xong Chí Nam lại phát hiện một chuyện, hắn cầm lấy cánh tay của Thanh Liên, trên đó hằn đậm những vệt đen.
“Đây mà là luyện công sao, rõ ràng là tà tích mà.” Bao nhiêu năm sống ở y quán Từ Tâm, sao hắn có thể không nhận ra dấu hiệu này được. Ngay cả đôi tử nhãn kia, cũng là bệnh trạng của tà tích nhập thể.
“Vậy mái tóc này... Cũng là dấu hiệu của bệnh nhân nhiễm tà.” Mái tóc trắng mềm mại trong lòng bàn tay Chí Nam, hắn nhìn chúng bằng ánh mắt phức tạp, vô vàn cảm xúc.
“Những bệnh nhân nhiễm tà kia, ai cũng mang một bộ dạng đau đớn tận tâm can. Chỉ cần hơi động một chút thôi là nhận lấy vô tận thống khổ vì bị tà lực hủy hoại xương cốt bên trong.
“Làm sao nàng ấy có thể chịu đựng những cơn đau thấu xương ấy, lại sinh hoạt một cách bình thường như thế?”
Nhìn khuôn mặt Thanh Liên lúc này, thật trái với dáng vẻ của nàng lúc tỉnh táo. Khuôn mặt toát lên sự hồn nhiên, ngây ngô của một đứa trẻ mười ba tuổi, không có vẻ lạnh lẽo thâm trầm, tĩnh lặng so với lứa tuổi.
Chí Nam sực nhớ ra, nàng đang trong tay hắn, chẳng phải đây là cơ hội tốt sao?
Phải rồi, bản thân khắc khổ sinh tồn trong truyền thừa, tích lũy bản lĩnh không phải là dành cho thời khắc này sao? Chí Nam nhìn thiếu nữ non nớt trong ngực mình. Nàng đã bất tỉnh, hắn chỉ cần nhấc một ngón tay là có thể giết nàng rồi.
Chí Nam tập trung linh lực vào nắm đấm của mình, nhưng mãi mà không thể hạ xuống được.
“Giết nàng, sau đó... Ta làm gì đây?” Tự sát sao? Sẽ không.
Một câu hỏi bất ngờ hiện lên trong đầu. Tuổi thơ cơ cực, cố gắng vì mẫu thân, vì y quán Từ Tâm, năm năm qua khắc khổ tu luyện, vượt muôn vàn sinh tử chỉ vì báo thù. Sau đó... hắn làm gì đây?
Chí Nam mờ mịt về tương lai của bản thân, đột nhiên hắn có chút không xác định được bản thân chân chính muốn gì, truy cầu gì với một đời này.
“Khoan nghĩ đến cái này, việc bây giờ là làm sao để công chúa tỉnh dậy.”
Chí Nam lại vỗ vỗ mặt Thanh Liên, thậm chí hắn còn nhéo cả mặt nàng, nhưng đáp lại vẫn là sự yên tĩnh, không có dấu hiệu thức.
“Còn thở là còn sống. Nhưng lỡ như nàng không thể thoát khỏi mộng, ta biết phải thoát ra khỏi chỗ này bằng cách nào bây giờ?” Cho nên hắn phải nghĩ ra cách nào đó đánh thức Thanh Liên.
Xẹt!
“Điện sao? Không được, lỡ giật chết thì không ổn.”
Nắm đấm?
“Cũng không, cơ thể nàng ấy như vậy, chịu thương tổn hơn nữa thật không biết sẽ là cái dạng gì.”
Bỗng Chí Nam nhớ về một câu chuyện mà mẫu thân hắn thường kể lúc nhỏ, rằng một nàng công chúa ngủ say không tỉnh hơn mười mấy năm, một ngày có người nam nhân đến và trao cho nàng ấy một nụ hôn, thế là đánh thức nàng ấy.
Chí Nam:...
“Sao ta có thể hôn kẻ thù giết mẫu thân của mình được chứ? Cách này không ổn, không ổn.” Nhưng ngoài cách hoang đường trên lý thuyết này, hắn còn cách nào khả quan hơn đâu.
“Giữa một cái hôn và mạng...” Không cần nghĩ hắn cũng biết phải lựa chọn điều gì. Chỉ là thật không ngờ bản thân lại sắp mất nụ hôn đầu trong hoàn cảnh này.
Nhìn khuôn mặt trong trẻo của Thanh Liên, Chí Nam cảm giác mình chẳng khác nào cầm thú nếu làm như thế.
Chí Nam tự nuốt nước bọt, vỗ vỗ ngực mình liên tục, trấn định tâm trí. "Con mẹ nó, một nam tử anh tuấn phong quang như ta, nghĩ thế nào cũng là ta ủy khuất mà." Hắn nhắm tịt mắt lại, tim đập mạnh liên hồi, run rẩy áp sát đến mặt của Thanh Liên.
“Việt Quốc Công, bọn ta tin tưởng ngài...”
“Việt Quốc Công, đây là tâm ta, nguyện chết vì Đại Việt...”
“Vương... Chúng thần không sợ chết...”
“Thề giết ngoại vực...”
“Thề giết ngoại vực...”
Từng ý niệm dần tan đi trước cán cân cảm xúc, ý thức nàng đang thanh tỉnh dần.
Một hơi thở ấm áp vờn quanh cánh môi, tấc da mềm mại khẽ chạm vào nhau, môi chạm môi.
Thanh Liên mở mắt ra, cùng khoảnh khắc Chí Nam mở mắt, hình ảnh của cả hai linh lung hiện lên trong mắt đối phương, cả không gian, thiên địa như dừng lại tại một khắc này.
Xè... è... è...
nó há cái miệng rộng, tốc độ quá nhanh khiến Chí Nam chỉ có nước nhắm tịt mắt lại, mặc cho số phận. Vài giây sau, hắn cảm thấy bản thân không có hề hấn gì thì mở mắt ra.
Yêu xà trước mắt không thể nào tiếp cận được Chí Nam, dường như có một loại phong ấn vô hình nào đó khóa chặt nó lại.
“Ha, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.” Có điều làm sao hắn biết yêu xà trước mắt này tên Lệ Kình chứ? Mà còn cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi, loại cảm giác rất xa xưa.
“Đây là nơi nào?” Nhìn kỹ lại, Chí Nam thấy những ngôi mộ ẩn hiện trong màn sương đen.
Cảm giác như quỷ hồn đang nhìn làm Chí Nam rùng mình một cái. Làm sao bản thân lại tới được nơi ma quỷ này chứ? “Hình như vừa rồi... Có một trận pháp... Ta chạm vào nó liền bị truyền tống tới đây.” Chí Nam muốn nhìn ra xa hơn để tìm kiếm lối ra nào đó nhưng vô ích, xung quanh bị bao phủ bởi màn sương vô cùng vô tận.
Chí Nam đi xung quanh, âm khí quỷ dị khiến sống lưng lạnh buốt. Giữa những ngôi mộ, có một căn nhà sập xệ. Chí Nam tiến vào đó với hi vọng tìm thấy lối ra khỏi không gian này.
Bên trong làm hắn thất vọng một phen, chỉ có một tấm bảng lớn, bên trên xuất hiện chi chít những cái tên, không cần nhìn cũng biết là của những người đã khuất kia.
Chí Nam quanh quẩn ở nơi này gần nửa canh giờ, hắn vẫn chẳng tài nào nhìn thấy lối ra, dù là dấu hiệu nhỏ nhất. Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Này rắn.” Chí Nam đứng trước Lệ Kình chỉ trỏ. Có lẽ vì quá bức bối nên hắn quên luôn nỗi sợ.
Cặp mắt đỏ tươi nghiên một góc, nhìn Chí Nam.
“Biết lối ra ở chỗ nào không?”
Lệ Kình:...
Nó không hiểu nhân ngữ, trong mắt nó Chí Nam chẳng khác gì một hạt cát đang múa may. Nếu không phải bị phong ấn ở đây, đường đường là một yêu thú quân Vương, sao có thể để một sinh vật dưới cả Tướng lĩnh chỉ trỏ.
“Nếu ngươi không nói, ta sẽ ra tay.” Chí Nam lục lọi người mình, thật may hắn đã tìm thấy mấy cái hỏa phù mà tiểu tử Trần Minh Công luyện chế cho.
Bùm!
Hỏa phù quăng trước mặt Lệ Kình, phát nổ. Với cơ thể khổng lồ ấy, chút lửa này chẳng thể tổn thương.
Bùm! Bùm! Bùm!
Lệ Kình:...
Bùm! Bùm!
Bùm!
Nó nhầm rồi, sát thương vật lí hữu hạn nhưng sát thương tinh thần vô hạn.
Bùm! Bùm!
Lệ Kình chưa bao giờ mong muốn thoát khỏi đây, một ngụm nuốt chửng Chí Nam nhiều đến thế.
Bùm! Bùm!
Xè... è... è...
Nó đã nổi giận rồi, thân rắn khổng lồ uốn lượn trong màn sương đêm, nhưng làm cách nào cũng không thể thương tổn Chí Nam.
“Ta nổ ngươi...”
“Ta nổ ngươi...”
“Ta nổ chết ngươi...”
Chí Nam càng ném càng hăng, hắn xem Lệ Kình, một linh Sĩ nhị tinh xem yêu thú quân Vương như đối tượng phát tiết.
Xè... è... è...
Nào có yêu thú quân Vương nào khổ như nó không chứ. Bị một linh Sĩ nhị tinh bắt nạt.
Nó cảm thấy nữ hài kia còn tốt tính hơn tên nhóc đáng chết này.
Hình như nó có vẻ biết gì đó, có lẽ nhân loại này muốn đi tìm con nhóc kia, nó đành lấy cái đuôi của mình chỉ chỉ vào màn sương.
“Hửm, đó là lối ra sao.” Chí Nam nhìn về hướng màn sương vô tận kia.
“Vậy có phải ngoan không, làm tiêu tốn của ta bao nhiêu tấm phù.”
Xè... è... è...
Lệ Kình không nhìn về phía này nữa, quay đầu ẩn vào màn sương.
Chí Nam đi theo hướng Lệ Kình chỉ, đi mãi đi mãi mà chưa thấy điểm dừng. Chí Nam nhíu mi: “Con rắn này, có khi nào nó chơi ta không?”
Màn sương dày đặc vô tận, quay đầu cũng không còn thấy nghĩa trang nữa. Chết tiệt, giờ chỉ còn cách tiến về trước thôi.
Đi gần nửa canh giờ, cuối cùng Chí Nam cũng thấy được chút ánh sáng trong biển sương đêm, dù rất mờ nhạt.
“Cuối cùng cũng thấy đường ra.” Chí Nam vội vàng chạy tới hướng này.
Hắn đã thoát khỏi màn sương dày đặc. Trước mặt Chí Nam là một nơi tựa như ngôi miếu đã đổ nát, bụi bám đầy trên đất. Ở giữa gian nhà có một bức tượng hình thù như nữ nhân.
“Đây là nơi nào?” Một cảm giác cổ xưa trôi nổi trong lòng Chí Nam, cảm tưởng như hắn đang đứng ở một thời đại rất xa xưa.
Chí Nam thấy một vài tia sáng ẩn hiện bên ngoài.
“Có người?” Hắn cẩn thận bước từng bước ra cửa.
Ở bên ngoài, Chí Nam nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Thiếu nữ tóc trắng trong bộ hắc y nhỏ nhắn, đang ngồi trước một trận pháp.
“Kỳ lạ. Tại sao trận pháp này lại không có nguồn năng lượng, như thể nó tự hình thành vậy?” Thanh Liên lẩm bẩm.
Dưới ánh mắt kinh hách của Chí Nam, Thanh Liên liên tục tạo ra trận pháp.
Luyện trận sư trong thành, thậm chí là cả Trần Minh Công, muốn vẽ trận bắt buộc phải có quyển trục làm mối dẫn, phải có bút làm từ vạn niên trúc. Chỉ một người có thể nhất niệm luyện trận.
Đệ nhất luyện trận sư, Trần Lĩnh.
Cốc!
Chí Nam bước nhầm chân chạm phải một viên đá. Thanh Liên đang tập trung tinh thần lên cao độ, âm thanh nhỏ bé như này không thể qua khỏi cảm ứng của nàng được.
“Ai?” Nàng đánh ra phong nhận về phía tiếng động.
“Là ta.” Chí Nam vội vàng hét to.
Thanh Liên nhận ra thân nhiệt quen thuộc, nàng lập tức thu tay. Chí Nam xuất hiện ở đây nàng mới nhớ ra mình chưa thu lại trận pháp truyền tống bên ngoài, đúng là sai sót mà.
Nhìn ánh mắt dửng dưng của Thanh Liên làm Chí Nam khó thở. Xong rồi, phen này hắn biết quá nhiều bí mật rồi, chắc chắn sẽ bị thủ tiêu.
“Đừng ra ngoài kia.” Thanh Liên đi lướt qua người Chí Nam.
Hả? Chỉ vậy thôi sao? Không có khiển trách, không có tra hỏi gì, cũng không thủ tiêu.
Chí Nam hết nhìn Thanh Liên rồi nhìn ra bên ngoài kia. Hắn kinh ngạc với quan cảnh nơi đây. Không gian trải dài đến vô tận, vừa là đêm tối mịt mờ, vừa là rạng đông.
Từ nơi này, Chí Nam có thể ước chừng nó còn lớn hơn cả bên trong truyền thừa của Trần Bá Tiên, thậm chí là cả Thăng Long vực nữa. Một bầu không khí thê lương bất tận chảy vào tim, làm hắn phải thổn thức vài giây. Cảm giác của sự vô lực, bế tắc...
“Điện hạ, đây rốt cuộc là nơi nào?” Chí Nam đi vào trong, hỏi.
“Không biết.” Thanh Liên vẽ trận. Ánh sáng chú ngữ hiện lên, là một loại tín trận truy tìm.
Chỉ vài giây sau đó, dưới chân hai người phát quang. Hàng trăm, hàng vạn ý niệm không biết từ đâu tuồng vào ý thức nàng.
“Ta phải sống...”
“Ta phải chiến đấu...”
“Tử vì Đại Việt...”
“Tử vì Đại Việt...”
Thanh Liên không kịp đóng ý thức. Quá nhiều ý niệm dung nhập làm tinh thần nàng sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc. Thanh Liên ngất đi, cả thân thể đổ gục xuống.
“Điện hạ...” Chí Nam vội vàng đỡ lấy Thanh Liên, để nàng nằm trong lòng mình.
“Điện hạ...”
“Điện hạ...”
Chí Nam liên tục lay Thanh Liên nhưng vô ích, nàng bất tỉnh. Nếu không phải Thanh Liên còn thở hắn tưởng nàng đã chết luôn rồi.
Lúc này Chí Nam mới để ý, dưới mắt, mũi Thanh Liên chảy máu. Đây là chuyện gì? Hắn vội xé một ít vải trắng ở cánh tay ra lau đi vết máu. Chí Nam thừa biết biết nàng là hi vọng duy nhất thoát ra khỏi đây, Thanh Liên buộc phải không có chuyện gì.
Lau xong Chí Nam lại phát hiện một chuyện, hắn cầm lấy cánh tay của Thanh Liên, trên đó hằn đậm những vệt đen.
“Đây mà là luyện công sao, rõ ràng là tà tích mà.” Bao nhiêu năm sống ở y quán Từ Tâm, sao hắn có thể không nhận ra dấu hiệu này được. Ngay cả đôi tử nhãn kia, cũng là bệnh trạng của tà tích nhập thể.
“Vậy mái tóc này... Cũng là dấu hiệu của bệnh nhân nhiễm tà.” Mái tóc trắng mềm mại trong lòng bàn tay Chí Nam, hắn nhìn chúng bằng ánh mắt phức tạp, vô vàn cảm xúc.
“Những bệnh nhân nhiễm tà kia, ai cũng mang một bộ dạng đau đớn tận tâm can. Chỉ cần hơi động một chút thôi là nhận lấy vô tận thống khổ vì bị tà lực hủy hoại xương cốt bên trong.
“Làm sao nàng ấy có thể chịu đựng những cơn đau thấu xương ấy, lại sinh hoạt một cách bình thường như thế?”
Nhìn khuôn mặt Thanh Liên lúc này, thật trái với dáng vẻ của nàng lúc tỉnh táo. Khuôn mặt toát lên sự hồn nhiên, ngây ngô của một đứa trẻ mười ba tuổi, không có vẻ lạnh lẽo thâm trầm, tĩnh lặng so với lứa tuổi.
Chí Nam sực nhớ ra, nàng đang trong tay hắn, chẳng phải đây là cơ hội tốt sao?
Phải rồi, bản thân khắc khổ sinh tồn trong truyền thừa, tích lũy bản lĩnh không phải là dành cho thời khắc này sao? Chí Nam nhìn thiếu nữ non nớt trong ngực mình. Nàng đã bất tỉnh, hắn chỉ cần nhấc một ngón tay là có thể giết nàng rồi.
Chí Nam tập trung linh lực vào nắm đấm của mình, nhưng mãi mà không thể hạ xuống được.
“Giết nàng, sau đó... Ta làm gì đây?” Tự sát sao? Sẽ không.
Một câu hỏi bất ngờ hiện lên trong đầu. Tuổi thơ cơ cực, cố gắng vì mẫu thân, vì y quán Từ Tâm, năm năm qua khắc khổ tu luyện, vượt muôn vàn sinh tử chỉ vì báo thù. Sau đó... hắn làm gì đây?
Chí Nam mờ mịt về tương lai của bản thân, đột nhiên hắn có chút không xác định được bản thân chân chính muốn gì, truy cầu gì với một đời này.
“Khoan nghĩ đến cái này, việc bây giờ là làm sao để công chúa tỉnh dậy.”
Chí Nam lại vỗ vỗ mặt Thanh Liên, thậm chí hắn còn nhéo cả mặt nàng, nhưng đáp lại vẫn là sự yên tĩnh, không có dấu hiệu thức.
“Còn thở là còn sống. Nhưng lỡ như nàng không thể thoát khỏi mộng, ta biết phải thoát ra khỏi chỗ này bằng cách nào bây giờ?” Cho nên hắn phải nghĩ ra cách nào đó đánh thức Thanh Liên.
Xẹt!
“Điện sao? Không được, lỡ giật chết thì không ổn.”
Nắm đấm?
“Cũng không, cơ thể nàng ấy như vậy, chịu thương tổn hơn nữa thật không biết sẽ là cái dạng gì.”
Bỗng Chí Nam nhớ về một câu chuyện mà mẫu thân hắn thường kể lúc nhỏ, rằng một nàng công chúa ngủ say không tỉnh hơn mười mấy năm, một ngày có người nam nhân đến và trao cho nàng ấy một nụ hôn, thế là đánh thức nàng ấy.
Chí Nam:...
“Sao ta có thể hôn kẻ thù giết mẫu thân của mình được chứ? Cách này không ổn, không ổn.” Nhưng ngoài cách hoang đường trên lý thuyết này, hắn còn cách nào khả quan hơn đâu.
“Giữa một cái hôn và mạng...” Không cần nghĩ hắn cũng biết phải lựa chọn điều gì. Chỉ là thật không ngờ bản thân lại sắp mất nụ hôn đầu trong hoàn cảnh này.
Nhìn khuôn mặt trong trẻo của Thanh Liên, Chí Nam cảm giác mình chẳng khác nào cầm thú nếu làm như thế.
Chí Nam tự nuốt nước bọt, vỗ vỗ ngực mình liên tục, trấn định tâm trí. "Con mẹ nó, một nam tử anh tuấn phong quang như ta, nghĩ thế nào cũng là ta ủy khuất mà." Hắn nhắm tịt mắt lại, tim đập mạnh liên hồi, run rẩy áp sát đến mặt của Thanh Liên.
“Việt Quốc Công, bọn ta tin tưởng ngài...”
“Việt Quốc Công, đây là tâm ta, nguyện chết vì Đại Việt...”
“Vương... Chúng thần không sợ chết...”
“Thề giết ngoại vực...”
“Thề giết ngoại vực...”
Từng ý niệm dần tan đi trước cán cân cảm xúc, ý thức nàng đang thanh tỉnh dần.
Một hơi thở ấm áp vờn quanh cánh môi, tấc da mềm mại khẽ chạm vào nhau, môi chạm môi.
Thanh Liên mở mắt ra, cùng khoảnh khắc Chí Nam mở mắt, hình ảnh của cả hai linh lung hiện lên trong mắt đối phương, cả không gian, thiên địa như dừng lại tại một khắc này.
Danh sách chương