Trận pháp hộ thành bên dưới thành Thăng Long, nó đã tồn tại hơn trăm năm kể từ khi Trần Lĩnh xuất thế.
Có trận pháp này tồn tại, mọi linh sư bậc Tướng lĩnh muốn tấn công vào phải chịu lực áp chế cực lớn, bị mất liên kết với nguyên tố thiên địa, khóa chặt tinh thần lực, gần như loại bỏ toàn bộ ưu thế của linh sư.
Ở trong dòng chảy chú ngữ kia, có một vài chú ngữ kỳ lạ len lỏi vào trong. Nó đã ở đó hơn hai tuần rồi.
Thành Tam Giang...
“Phụ vương, đúng như chúng ta đã dự đoán.” Vương Tam nói.
Hắn giải thích: “Trận pháp hộ thành của thành Thăng Long được xây dựng dựa trên sinh mệnh của Trần đại sư, cách một thời gian nhất định nó tự động gia trì, loại bỏ những giả chú ngữ thăm dò từ bên ngoài. Chú ngữ mà nhi thần cho người hạ vào đó đã tồn tại hơn ba tuần rồi.”
“Ta có thể nói rằng, khả năng Trần đại sư từ trần bảy mươi phần trăm là thật.”
Vương Nghiệt Ma vừa được mỹ nữ đút trái cây, bàn tay vừa nghịch ngợm những nơi nhạy cảm của nàng ta khiến Vương Tam phải xấu hổ mà ho nhẹ, nhắc nhở.
“Tốt lắm, không hổ là nhi tử ta. Có điều ngươi nói sai một điểm.”
“Xin phụ vương chỉ bảo.” Vương Tam hơi kinh ngạc.
“Là chín mươi phần trăm. Từ ba tháng trước thành ta ngừng cung cấp quặng thiết tới Thăng Long nhưng bọn họ lại nhắm mắt thờ ơ, không hề có chỉ lệnh nào.”
“Với tính cách cường thế của lão bà kia, tuyệt đối không có chuyện cho qua được.” Vương Nghiệt Ma giải đáp.
“Cho nên ý phụ vương không phải là bọn họ không để ý, mà là không có lực để lo lắng?” Vương Tam hiểu ý.
“Suy nghĩ rất tốt. Vì không còn đệ nhất luyện trận sư Trần Lĩnh, bà ta phải thu tay, không thể quá mức trấn áp để giữ hòa khí cho các thành. Dù sao đất Thăng Long rộng lớn, vô số cường giả tán tu Tướng lĩnh chưa lộ diện, chỉ có một mình bà ta đôi khi vẫn sẽ cần sự trợ giúp từ các thành.”
Cánh tay hư hỏng của Vương Nghiệt Ma ôm lấy eo của mỹ nữ bên trái, kéo nàng vào lòng, hắn cười nói: “Võ Cực Lạc, không ngờ cũng có ngày bà phải cân nhắc chu toàn, chịu chút ủy khuất đổi lấy đại cục. Chỉ là kết cục sẽ chẳng thay đổi gì, tất cả thế lực đều hướng về thành Thăng Long.”
“Tam nhi, chuyển lời của ta đến lão già đó, trận này, thành Tam Giang theo.” Nói xong hắn ôm hai mỹ nữ đi sâu vào giường mình, từng hơi thở, tiếng rên ái muội bay ngập phòng.
“Tuân mệnh, phụ vương.” Vương Tam vội vàng lui ra.
…
Gió thu mơn mởn bên ngoài khung cửa sổ...
Thanh Liên tập trung tinh thần, kết nối nàng với toàn bộ chú ngữ trôi nổi trong Hồng Phúc lâu này. Từ lúc đặt chân vào cảnh giới Tướng lĩnh, Thanh Liên mới có thể nhìn thấy chú ngữ mà sư phụ nàng khắc trên đây.
Nơi này chính là mắt trận của trận pháp thủ hộ thành Thăng Long, dựa vào nơi này, có thể tra xét toàn bộ chú ngữ dưới mặt đất, dễ dàng tìm ra những hư hỏng để kịp thời sửa chữa.
Hai tuần trước, trong vô vàn chú ngữ bên dưới lòng đất ấy, đã xuất hiện những chú ngữ ngoại lai từ thành Tam Giang.
“Thật cẩn thận.” Những luyện trận sư bên ngoài phóng chú ngữ vào cả bốn hướng đông tây nam bắc của trận pháp, thậm chí không tiếc tiêu hao lượng lớn tinh thần lực mà đẩy chú ngữ gần tới trung tâm.
Nghĩ lại thì, kế hoạch ban đầu dự định là để những tông môn của các thành trì khác hợp lực tập kích thành Thăng Long, qua đó nàng có thể lợi dụng sinh mạng của đám yêu thú, của linh sư để tu sửa trận pháp hộ thành này, dù cho có thể đối mặt với rất nhiều biến số.
Đối mặt với nhiều Tướng lĩnh như thế, chỉ có thể dựa vào trận pháp hộ thành của sư phụ, hoặc là vị phụ vương kia của nàng đứng ra dọn dẹp. Nếu tới bước đường cùng, có thể sử dụng truyền tống trận tống bọn họ vào không gian bí ẩn kia.
Hiện tại, một vài biến số đã được khỏa lấp kể từ khi Thanh Liên bước chân vào cảnh giới này. Trấn Văn Lang luôn là bài học của nàng, để nước cờ đi đúng hướng, phải làm đối phương lộ ra toàn bộ biến số, hoặc ít nhất sự chuẩn bị của bản thân đủ để xử lí chúng.
“Sau cùng, mục đích thật sự chỉ có một.” Thanh Liên cầm trên tay một tia tàn hồn của Gia Cát Trường Dân.
Nàng sẽ tái hiện lại cấm kỵ của Vạn An Vương Mai Thúc Loan, đưa linh hồn đã khuất ngược dòng sinh sử, trở về nhân gian. Với tàn hồn này, nếu thử nghiệm thành công, Chí Nam có thể gặp lại Phạm phu nhân, người quan trọng nhất của huynh ấy.
“Phù!” Không hiểu sao từ lúc trở thành Tướng lĩnh, tinh thần nàng sinh ra mệt mỏi rất nhanh, không chỉ thế, cả người cũng có phần suy yếu hơn.
Thanh Liên tra xét khắp nơi mà không tìm ra nguyên nhân của việc này, chỉ có thể cho là bản thân liên tục tiêu hao tinh thần quá độ hoặc là di chứng khi trùng kích Tướng lĩnh, một vài ngày nữa sẽ qua thôi.
Chí Nam chào từ biệt Phan Minh Nguyệt, hắn định trở về phủ công chúa thì thấy một bóng hình quen thuộc ở trên Hồng Phúc lâu.
Nghĩ gì đó, hắn liền bước chân lên. Nơi Chí Nam đi qua, bao nhiêu ánh mắt nữ tử si mê nhìn hắn.
“Công chúa điện hạ, không ngờ ngài hôm nay cũng có nhã hứng thưởng trà.” Chí Nam có thẻ bài đại biểu cho thân phận cao tầng của Hồng Phúc lâu, hắn có thể tự do đi lại trên tầng này.
“Nhờ vậy mà ta được thưởng thức màn biểu diễn độc đáo.” Thanh Liên rót cho mình một chén trà mới, đưa lên miệng nhâm nhi.
“Đàn hay không?” Chí Nam ngồi xuống ghế kế bên.
“Không lọt tai.”
“Cảm ơn vì lời khen.” Hắn giành lấy ấm trà, tự rót cho mình một chén. Vừa nhấp một ngụm liền khen: “Trà ngon.”
“Điện hạ, ngài đã nghe được những gì?” Chí Nam chợt hỏi.
“Chẳng có gì nhiều: đây là chút quà mọn của ta, hi vọng tiểu thư không chê.”
Chí Nam:...
Vậy là nghe hết luôn rồi còn đâu.
“Lục tiểu thư Phan gia dung mạo băng thanh ngọc khiết, da trắng như sương mai, tính cách ôn hòa. Mười lăm tuổi đã là linh Đồ cửu tinh, tu hành cũng là hạng thiên tài.” Thanh Liên nhìn sang Chí Nam: “Thế nào, muốn ta đứng ra định mối hôn sự này không?”
Chí Nam:...
“Ây da, sao ta có thể thích nàng ta được, chỉ là ta muốn một vài thứ ở chỗ nàng ta.” Công chúa đã nghe hết từ đầu, chắc chắn nàng phải thắc mắc việc bản thân tìm kiếm luyện trận sư, tới lúc đó mà nói muốn tìm hiểu con đường này thì thật không biết giải thích làm sao.
Trái ngược với phỏng đoán của Chí Nam, Thanh Liên chỉ nhấp một ngụm trà, nói: “Tra nam.”
Chí Nam nhìn thiếu nữ với mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt trầm tĩnh khép hờ. Hắn chợt nhận ra một điều, với dung mạo này của bản thân đã làm các thiếu nữ kia nổi lên một mảnh si tâm, thế nhưng công chúa chưa từng nhìn hắn với ánh mắt như vậy.
“Đã đến giờ luyện kiếm rồi, nếu không muốn chết thì đừng lười biếng.” Thanh Liên đứng dậy, đội chiếc nón lá lên đầu. Với mái tóc trắng dài, người ngoài nhìn vào khó có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng.
Chí Nam nổi lên tò mò, bình thường công chúa luôn ra ngoài với bộ dạng dịch dung kia, chưa kể đến còn ngồi kiệu nữa, sao hôm nay lại đích thân đi một mình.
Hắn liền đi theo sau.
Đi trên đường lớn, Chí Nam có hơi liếc mắt qua Thanh Liên, lúc này hắn mới để ý đến chiều cao của nàng, thấp hơn hắn một cái đầu, chưa kể đến chân tay nhỏ bé kia. Chí Nam nhớ lại lứa đệ tử của Thanh Liên, vương tử Mộc Kỳ, Mộc Kim Ưng, Nam Hoa... hình như bọn họ cũng đâu có thấp bé như thế.
“Chủ tử, là vị đệ tử Chí Nam kia...” Một gia đinh thấy Chí Nam liền nói nhỏ cho vương tử Mộc Nam.
Hắn quay ra nhìn thì thấy Chí Nam đang đi cùng với một nữ tử khác.
Hắn bóp nát cái chén trong tay mình.
“Đúng là tên khốn. Nữ nhân ta tâm niệm để ý đến hắn, hắn lại là một tên vô lại đi dụ dỗ nữ nhân khác.” Xem ra hình tượng tốt đẹp lúc còn ở Quang Huy tông mà hắn thấy đều là giả.
“Không được, nữ tử thông tuệ tuyệt sắc như Phan tiểu thư sao có thể rơi vào tay một kẻ như hắn được.” Mộc Nam tự xét bản thân và Chí Nam.
Dù tài năng của hắn có kém Chí Nam nhưng hắn có Đàm gia ở phía sau, một trong các đại tộc và là người trong vương thất, đứng cùng với Phan Minh Nguyệt mới là tuyệt xứng, môn đăng hộ đối.
“Chỉ là một tên dân đen. Ngươi sẽ sớm thất vọng khi đầu nhập vương muội của ta.” Mộc Nam nghe gia gia kể rằng sẽ sớm có một cuộc binh biến nhắm vào Vô Ưu công chúa, một mình nàng phải đối mặt với lực lượng của các đại thế gia, sao có thể bảo vệ hắn được.
Đi trên đường lớn, bỗng Chí Nam bắt gặp một toán binh sĩ của Thăng Long, họ đang gõ cửa một căn hộ nhỏ. Người mở cửa là một phụ nhân, núp sau chân bà là một đứa trẻ nhỏ.
“Xin hỏi, các vị là ai?”
Toán binh sĩ trầm mặc vài giây, một người trong đó lấy hết dũng khí, vừa đưa cho phụ nhân một phong thư vừa nói: “Phu quân của phu nhân... Là anh hùng của Đại Việt ta.”
Một dự cảm bất an trôi qua, bà run rẩy nhận lấy một phong thư. Theo từng dòng chữ, khuôn mặt của phụ nhân càng trầm xuống, từ hoảng hốt tới tuyệt vọng. Bà thỡ thờ ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc đến tê têm liệt phế.
“Sao có thể... Chàng ấy... Chàng ấy đã hứa sẽ trở lại cùng ta và con mà... Sao chàng lại hi sinh chứ?” Trong một khoảnh khắc, cả thế giới trước mắt bà như sụp đổ, bà ôm chầm lấy đứa bé, đứa bé không hiểu chuyện gì cũng khóc theo.
Chí Nam nhìn đến cảnh tượng này rồi bất giác nhìn dòng người đông đảo, phố xá tấp nập. Phải rồi, thành Thăng Long quá yên bình, đến mức hắn đã quên rằng ngoài kia đang chiến tranh với chư quốc.
Tâm tình của hắn chùn xuống, nét mặt hiện rõ vẻ không vui. Thanh Liên đều nhìn thấy cả nhưng nàng lựa chọn không nói gì.
Thanh Liên và Chí Nam cứ thế đi giữa đoàn người. Gió nhẹ trôi qua, Chí Nam tự hỏi: “Làm anh hùng, làm binh sĩ hi sinh vì nghĩa có ý nghĩa gì chứ, mạng mất đi vô ích, để người ở lại rơi lệ vì bản thân.”
Lời tự hỏi của hắn nếu để tâm có thể nghe ra, Thanh Liên không quay đầu, nàng nhìn trời nắng chang chang, cất lời: “Anh hùng, đúng là ngốc nghếch, những tử sĩ kia đúng là nực cười khi cầm vũ khí chiến đấu vì những người ta chẳng hề quen biết. Thế nhưng Đại Việt tồn tại tới bây giờ, chẳng phải là vì những anh hùng kia ngã xuống sao.”
Ngũ Vương khai quốc, họ phải chống lại chư Hoàng mà không có khả năng đánh bại. Vạn Xuân Vương khởi nghĩa thắp lên ngọn lửa cho hậu thế, lão tiền bối Phạm Tu linh hồn du đãng du thực vạn năm chỉ vì muốn truyền thừa tinh hoa, truyền lại một tia hi vọng.
Rồi đến sư phụ nàng Trần Lĩnh, khoảnh khắc đó, ông không hề do dự, lấy sinh mạng mình chặn đứng Lệ Kình, chống đỡ cho toàn bộ đại trận hộ quốc khỏi một phen sụp đổ.
“Thế còn ngài, điện hạ, ngài cũng muốn trở thành anh hùng?” Chí Nam chợt hỏi, hắn cảm nhận được từ giọng nói của Thanh Liên có một chút trân trọng.
“Ta không phải anh hùng.” Lời nói phía sau của nàng đã bị gió trời cuống đi.
“Ta là ma.”
Hai người trở về phủ, nhìn Chí Nam luyện kiếm, Thanh Liên thở dài trong lòng.
Năm năm trước, nàng chỉ mất hơn một tuần để luyện ra kiếm ý, để giúp hắn luyện thành nhanh chóng, mỗi lần nàng đều dùng một chút tinh thần lực của bản thân để giúp hắn cụ hiện tinh thần lực.
Tính toán có lẽ là phải gấp bảy, tám lần thời gian so với năm đó. Tốc độ này... quá chậm rồi.
Thanh Liên ngẫm nghĩ, có thể với mỗi người cách thức cụ hiện tinh thần lực khác nhau chăng? Vậy nàng phải sử dụng cách khác rồi.
Thanh Liên chợt nói: “Dừng ở đây đi.”
“Hả?” Chí Nam ngừng động tác vung kiếm. Hắn chưa kịp thắc mắc gì thì Thanh Liên đột nhiên xông đến vung quyền nhắm vào ngực.
Chí Nam phản xạ nhanh nhạy dùng kiếm đỡ lấy công kích của Thanh Liên.
Bang!
Tiếng kiếm gãy giòn tan trước ánh mắt kinh ngạc của Chí Nam. Thanh kiếm này là binh khí nhị phẩm cao giai, thế mà chỉ một quyền duy nhất đã làm nó vỡ nát.
“Này điện hạ, ngài muốn giết ta sao?” Chí Nam lui ra sau, giữ khoản cách an toàn.
“Phải, ta đang muốn giết huynh, ta giữ lại một kẻ không thể tinh luyện ra kiếm ý làm gì chứ?” Thanh Liên tung cước
“Hả, chẳng phải thu nạp ta vì thiên phú luyện khí sao?” Chí Nam khởi động Trường Sơn Du đỡ lấy, vừa chạm vào, hắn vội vàng đánh chệch đi. Chí Nam cảm nhận rõ sát ý mãnh liệt trong đó. Công chúa thật sự muốn giết hắn.
Lôi Cầu! Chí Nam định phóng lôi đạo nhưng hắn lại chẳng thể cảm nhận bất cứ lôi nguyên tố nào.
Mọi công kích của Thanh Liên được khống chế ở mức chỉ vừa vượt ngưỡng chịu đựng của Chí Nam. Trong mắt Thanh Liên, võ kỹ của Chí Nam quá chậm chạp, căn bản không thể tạo nên bất cứ uy hiếp nào.
Thanh Liên thì nhẹ nhàng thong dong, còn Chí Nam thì chật vật khi phải đối diện với mỗi công kích gần như đoạt mạng mình. Cả hai đánh từ trưa cho đến chiều tối.
“Cứ thế này ta sẽ bị giết mất thôi.” Liên tục bị công kích cả tinh thần lẫn thể xác, đầu óc hắn dần trống rỗng, đã không còn nhận ra Thanh Liên đang nương tay mình nữa.
Chí Nam bị Thanh Liên đánh bay đi, hắn rơi xuống ngay chỗ cây kiếm gãy. Thần trí đã mơ hồ, hắn vừa quơ qua liền cầm lấy kiếm.
Kiếm quang lóe lên làm Thanh Liên nở nụ cười, kiếm ý phóng ra từ cây kiếm gãy, sắc bén, mãnh liệt.
Kiếm ý cắt tới đầu ngón tay nàng liền dừng lại, hắn đã thành công cụ hiện tinh thần rồi.
Liên tục chống đỡ công kích tinh thần, Chí Nam đã quá mệt mỏi, cả thân thể hắn liền đổ gục xuống.
Chí Nam chìm sâu trong bóng tối, quang cảnh xung quanh bỗng sáng dần lên, có vẻ hư hư thực thực. Hắn nhìn thấy phía trước là hai bóng hình, một già một trẻ, dường như có chút quen thuộc.
“Ta đã bị đánh chết rồi sao?” Chí Nam ngơ ngác.
Tất cả sụp đổ, hắn choàng tỉnh khỏi giấc mộng kỳ lạ. Các gián quan trở lại, Chí Nam cảm nhận mình đang kê đầu trên chiếc gối êm.
Tiếng sáo từ đâu vang lên làm hắn hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn nhận ra bản thân đang gối đầu lên đùi của công chúa.
Chí Nam:...
Tình cảnh gì thế này? Sao hắn lại ngủ quên đi? Tại sao công chúa lại để hắn nằm ở đây? Êm quá, có mất phí không nhỉ? Tiếng sáo du dương cùng với tình cảnh này làm Chí Nam có chút xấu hổ, hai tai hắn hơi đỏ lên. Không hiểu sao hắn lại sinh ra ý nghĩ hi vọng công chúa không phát hiện, cứ để hắn lười biếng nằm đây.
“Đã tỉnh rồi sao còn chưa dậy?”
“Ách...” Chí Nam ngồi bật dậy. Vì quá thoải mái, hắn còn quên mất rằng bản thân với nàng còn có một mối thù chưa báo, sao hắn có thể như vậy được.
Thanh Liên bước vào phòng trong đêm tối, để lại một lời.
“Từ ngày mai, huynh không cần luyện kiếm nữa.”
“Hả, không cần nữa sao?” Chí Nam thật muốn nhảy cẩn lên vì vui sướng. Luyện kiếm ý này đúng là quá tra tấn hắn mà. Từ nay lại có tự do rồi.
“Ha ha ha...”
Có trận pháp này tồn tại, mọi linh sư bậc Tướng lĩnh muốn tấn công vào phải chịu lực áp chế cực lớn, bị mất liên kết với nguyên tố thiên địa, khóa chặt tinh thần lực, gần như loại bỏ toàn bộ ưu thế của linh sư.
Ở trong dòng chảy chú ngữ kia, có một vài chú ngữ kỳ lạ len lỏi vào trong. Nó đã ở đó hơn hai tuần rồi.
Thành Tam Giang...
“Phụ vương, đúng như chúng ta đã dự đoán.” Vương Tam nói.
Hắn giải thích: “Trận pháp hộ thành của thành Thăng Long được xây dựng dựa trên sinh mệnh của Trần đại sư, cách một thời gian nhất định nó tự động gia trì, loại bỏ những giả chú ngữ thăm dò từ bên ngoài. Chú ngữ mà nhi thần cho người hạ vào đó đã tồn tại hơn ba tuần rồi.”
“Ta có thể nói rằng, khả năng Trần đại sư từ trần bảy mươi phần trăm là thật.”
Vương Nghiệt Ma vừa được mỹ nữ đút trái cây, bàn tay vừa nghịch ngợm những nơi nhạy cảm của nàng ta khiến Vương Tam phải xấu hổ mà ho nhẹ, nhắc nhở.
“Tốt lắm, không hổ là nhi tử ta. Có điều ngươi nói sai một điểm.”
“Xin phụ vương chỉ bảo.” Vương Tam hơi kinh ngạc.
“Là chín mươi phần trăm. Từ ba tháng trước thành ta ngừng cung cấp quặng thiết tới Thăng Long nhưng bọn họ lại nhắm mắt thờ ơ, không hề có chỉ lệnh nào.”
“Với tính cách cường thế của lão bà kia, tuyệt đối không có chuyện cho qua được.” Vương Nghiệt Ma giải đáp.
“Cho nên ý phụ vương không phải là bọn họ không để ý, mà là không có lực để lo lắng?” Vương Tam hiểu ý.
“Suy nghĩ rất tốt. Vì không còn đệ nhất luyện trận sư Trần Lĩnh, bà ta phải thu tay, không thể quá mức trấn áp để giữ hòa khí cho các thành. Dù sao đất Thăng Long rộng lớn, vô số cường giả tán tu Tướng lĩnh chưa lộ diện, chỉ có một mình bà ta đôi khi vẫn sẽ cần sự trợ giúp từ các thành.”
Cánh tay hư hỏng của Vương Nghiệt Ma ôm lấy eo của mỹ nữ bên trái, kéo nàng vào lòng, hắn cười nói: “Võ Cực Lạc, không ngờ cũng có ngày bà phải cân nhắc chu toàn, chịu chút ủy khuất đổi lấy đại cục. Chỉ là kết cục sẽ chẳng thay đổi gì, tất cả thế lực đều hướng về thành Thăng Long.”
“Tam nhi, chuyển lời của ta đến lão già đó, trận này, thành Tam Giang theo.” Nói xong hắn ôm hai mỹ nữ đi sâu vào giường mình, từng hơi thở, tiếng rên ái muội bay ngập phòng.
“Tuân mệnh, phụ vương.” Vương Tam vội vàng lui ra.
…
Gió thu mơn mởn bên ngoài khung cửa sổ...
Thanh Liên tập trung tinh thần, kết nối nàng với toàn bộ chú ngữ trôi nổi trong Hồng Phúc lâu này. Từ lúc đặt chân vào cảnh giới Tướng lĩnh, Thanh Liên mới có thể nhìn thấy chú ngữ mà sư phụ nàng khắc trên đây.
Nơi này chính là mắt trận của trận pháp thủ hộ thành Thăng Long, dựa vào nơi này, có thể tra xét toàn bộ chú ngữ dưới mặt đất, dễ dàng tìm ra những hư hỏng để kịp thời sửa chữa.
Hai tuần trước, trong vô vàn chú ngữ bên dưới lòng đất ấy, đã xuất hiện những chú ngữ ngoại lai từ thành Tam Giang.
“Thật cẩn thận.” Những luyện trận sư bên ngoài phóng chú ngữ vào cả bốn hướng đông tây nam bắc của trận pháp, thậm chí không tiếc tiêu hao lượng lớn tinh thần lực mà đẩy chú ngữ gần tới trung tâm.
Nghĩ lại thì, kế hoạch ban đầu dự định là để những tông môn của các thành trì khác hợp lực tập kích thành Thăng Long, qua đó nàng có thể lợi dụng sinh mạng của đám yêu thú, của linh sư để tu sửa trận pháp hộ thành này, dù cho có thể đối mặt với rất nhiều biến số.
Đối mặt với nhiều Tướng lĩnh như thế, chỉ có thể dựa vào trận pháp hộ thành của sư phụ, hoặc là vị phụ vương kia của nàng đứng ra dọn dẹp. Nếu tới bước đường cùng, có thể sử dụng truyền tống trận tống bọn họ vào không gian bí ẩn kia.
Hiện tại, một vài biến số đã được khỏa lấp kể từ khi Thanh Liên bước chân vào cảnh giới này. Trấn Văn Lang luôn là bài học của nàng, để nước cờ đi đúng hướng, phải làm đối phương lộ ra toàn bộ biến số, hoặc ít nhất sự chuẩn bị của bản thân đủ để xử lí chúng.
“Sau cùng, mục đích thật sự chỉ có một.” Thanh Liên cầm trên tay một tia tàn hồn của Gia Cát Trường Dân.
Nàng sẽ tái hiện lại cấm kỵ của Vạn An Vương Mai Thúc Loan, đưa linh hồn đã khuất ngược dòng sinh sử, trở về nhân gian. Với tàn hồn này, nếu thử nghiệm thành công, Chí Nam có thể gặp lại Phạm phu nhân, người quan trọng nhất của huynh ấy.
“Phù!” Không hiểu sao từ lúc trở thành Tướng lĩnh, tinh thần nàng sinh ra mệt mỏi rất nhanh, không chỉ thế, cả người cũng có phần suy yếu hơn.
Thanh Liên tra xét khắp nơi mà không tìm ra nguyên nhân của việc này, chỉ có thể cho là bản thân liên tục tiêu hao tinh thần quá độ hoặc là di chứng khi trùng kích Tướng lĩnh, một vài ngày nữa sẽ qua thôi.
Chí Nam chào từ biệt Phan Minh Nguyệt, hắn định trở về phủ công chúa thì thấy một bóng hình quen thuộc ở trên Hồng Phúc lâu.
Nghĩ gì đó, hắn liền bước chân lên. Nơi Chí Nam đi qua, bao nhiêu ánh mắt nữ tử si mê nhìn hắn.
“Công chúa điện hạ, không ngờ ngài hôm nay cũng có nhã hứng thưởng trà.” Chí Nam có thẻ bài đại biểu cho thân phận cao tầng của Hồng Phúc lâu, hắn có thể tự do đi lại trên tầng này.
“Nhờ vậy mà ta được thưởng thức màn biểu diễn độc đáo.” Thanh Liên rót cho mình một chén trà mới, đưa lên miệng nhâm nhi.
“Đàn hay không?” Chí Nam ngồi xuống ghế kế bên.
“Không lọt tai.”
“Cảm ơn vì lời khen.” Hắn giành lấy ấm trà, tự rót cho mình một chén. Vừa nhấp một ngụm liền khen: “Trà ngon.”
“Điện hạ, ngài đã nghe được những gì?” Chí Nam chợt hỏi.
“Chẳng có gì nhiều: đây là chút quà mọn của ta, hi vọng tiểu thư không chê.”
Chí Nam:...
Vậy là nghe hết luôn rồi còn đâu.
“Lục tiểu thư Phan gia dung mạo băng thanh ngọc khiết, da trắng như sương mai, tính cách ôn hòa. Mười lăm tuổi đã là linh Đồ cửu tinh, tu hành cũng là hạng thiên tài.” Thanh Liên nhìn sang Chí Nam: “Thế nào, muốn ta đứng ra định mối hôn sự này không?”
Chí Nam:...
“Ây da, sao ta có thể thích nàng ta được, chỉ là ta muốn một vài thứ ở chỗ nàng ta.” Công chúa đã nghe hết từ đầu, chắc chắn nàng phải thắc mắc việc bản thân tìm kiếm luyện trận sư, tới lúc đó mà nói muốn tìm hiểu con đường này thì thật không biết giải thích làm sao.
Trái ngược với phỏng đoán của Chí Nam, Thanh Liên chỉ nhấp một ngụm trà, nói: “Tra nam.”
Chí Nam nhìn thiếu nữ với mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt trầm tĩnh khép hờ. Hắn chợt nhận ra một điều, với dung mạo này của bản thân đã làm các thiếu nữ kia nổi lên một mảnh si tâm, thế nhưng công chúa chưa từng nhìn hắn với ánh mắt như vậy.
“Đã đến giờ luyện kiếm rồi, nếu không muốn chết thì đừng lười biếng.” Thanh Liên đứng dậy, đội chiếc nón lá lên đầu. Với mái tóc trắng dài, người ngoài nhìn vào khó có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng.
Chí Nam nổi lên tò mò, bình thường công chúa luôn ra ngoài với bộ dạng dịch dung kia, chưa kể đến còn ngồi kiệu nữa, sao hôm nay lại đích thân đi một mình.
Hắn liền đi theo sau.
Đi trên đường lớn, Chí Nam có hơi liếc mắt qua Thanh Liên, lúc này hắn mới để ý đến chiều cao của nàng, thấp hơn hắn một cái đầu, chưa kể đến chân tay nhỏ bé kia. Chí Nam nhớ lại lứa đệ tử của Thanh Liên, vương tử Mộc Kỳ, Mộc Kim Ưng, Nam Hoa... hình như bọn họ cũng đâu có thấp bé như thế.
“Chủ tử, là vị đệ tử Chí Nam kia...” Một gia đinh thấy Chí Nam liền nói nhỏ cho vương tử Mộc Nam.
Hắn quay ra nhìn thì thấy Chí Nam đang đi cùng với một nữ tử khác.
Hắn bóp nát cái chén trong tay mình.
“Đúng là tên khốn. Nữ nhân ta tâm niệm để ý đến hắn, hắn lại là một tên vô lại đi dụ dỗ nữ nhân khác.” Xem ra hình tượng tốt đẹp lúc còn ở Quang Huy tông mà hắn thấy đều là giả.
“Không được, nữ tử thông tuệ tuyệt sắc như Phan tiểu thư sao có thể rơi vào tay một kẻ như hắn được.” Mộc Nam tự xét bản thân và Chí Nam.
Dù tài năng của hắn có kém Chí Nam nhưng hắn có Đàm gia ở phía sau, một trong các đại tộc và là người trong vương thất, đứng cùng với Phan Minh Nguyệt mới là tuyệt xứng, môn đăng hộ đối.
“Chỉ là một tên dân đen. Ngươi sẽ sớm thất vọng khi đầu nhập vương muội của ta.” Mộc Nam nghe gia gia kể rằng sẽ sớm có một cuộc binh biến nhắm vào Vô Ưu công chúa, một mình nàng phải đối mặt với lực lượng của các đại thế gia, sao có thể bảo vệ hắn được.
Đi trên đường lớn, bỗng Chí Nam bắt gặp một toán binh sĩ của Thăng Long, họ đang gõ cửa một căn hộ nhỏ. Người mở cửa là một phụ nhân, núp sau chân bà là một đứa trẻ nhỏ.
“Xin hỏi, các vị là ai?”
Toán binh sĩ trầm mặc vài giây, một người trong đó lấy hết dũng khí, vừa đưa cho phụ nhân một phong thư vừa nói: “Phu quân của phu nhân... Là anh hùng của Đại Việt ta.”
Một dự cảm bất an trôi qua, bà run rẩy nhận lấy một phong thư. Theo từng dòng chữ, khuôn mặt của phụ nhân càng trầm xuống, từ hoảng hốt tới tuyệt vọng. Bà thỡ thờ ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc đến tê têm liệt phế.
“Sao có thể... Chàng ấy... Chàng ấy đã hứa sẽ trở lại cùng ta và con mà... Sao chàng lại hi sinh chứ?” Trong một khoảnh khắc, cả thế giới trước mắt bà như sụp đổ, bà ôm chầm lấy đứa bé, đứa bé không hiểu chuyện gì cũng khóc theo.
Chí Nam nhìn đến cảnh tượng này rồi bất giác nhìn dòng người đông đảo, phố xá tấp nập. Phải rồi, thành Thăng Long quá yên bình, đến mức hắn đã quên rằng ngoài kia đang chiến tranh với chư quốc.
Tâm tình của hắn chùn xuống, nét mặt hiện rõ vẻ không vui. Thanh Liên đều nhìn thấy cả nhưng nàng lựa chọn không nói gì.
Thanh Liên và Chí Nam cứ thế đi giữa đoàn người. Gió nhẹ trôi qua, Chí Nam tự hỏi: “Làm anh hùng, làm binh sĩ hi sinh vì nghĩa có ý nghĩa gì chứ, mạng mất đi vô ích, để người ở lại rơi lệ vì bản thân.”
Lời tự hỏi của hắn nếu để tâm có thể nghe ra, Thanh Liên không quay đầu, nàng nhìn trời nắng chang chang, cất lời: “Anh hùng, đúng là ngốc nghếch, những tử sĩ kia đúng là nực cười khi cầm vũ khí chiến đấu vì những người ta chẳng hề quen biết. Thế nhưng Đại Việt tồn tại tới bây giờ, chẳng phải là vì những anh hùng kia ngã xuống sao.”
Ngũ Vương khai quốc, họ phải chống lại chư Hoàng mà không có khả năng đánh bại. Vạn Xuân Vương khởi nghĩa thắp lên ngọn lửa cho hậu thế, lão tiền bối Phạm Tu linh hồn du đãng du thực vạn năm chỉ vì muốn truyền thừa tinh hoa, truyền lại một tia hi vọng.
Rồi đến sư phụ nàng Trần Lĩnh, khoảnh khắc đó, ông không hề do dự, lấy sinh mạng mình chặn đứng Lệ Kình, chống đỡ cho toàn bộ đại trận hộ quốc khỏi một phen sụp đổ.
“Thế còn ngài, điện hạ, ngài cũng muốn trở thành anh hùng?” Chí Nam chợt hỏi, hắn cảm nhận được từ giọng nói của Thanh Liên có một chút trân trọng.
“Ta không phải anh hùng.” Lời nói phía sau của nàng đã bị gió trời cuống đi.
“Ta là ma.”
Hai người trở về phủ, nhìn Chí Nam luyện kiếm, Thanh Liên thở dài trong lòng.
Năm năm trước, nàng chỉ mất hơn một tuần để luyện ra kiếm ý, để giúp hắn luyện thành nhanh chóng, mỗi lần nàng đều dùng một chút tinh thần lực của bản thân để giúp hắn cụ hiện tinh thần lực.
Tính toán có lẽ là phải gấp bảy, tám lần thời gian so với năm đó. Tốc độ này... quá chậm rồi.
Thanh Liên ngẫm nghĩ, có thể với mỗi người cách thức cụ hiện tinh thần lực khác nhau chăng? Vậy nàng phải sử dụng cách khác rồi.
Thanh Liên chợt nói: “Dừng ở đây đi.”
“Hả?” Chí Nam ngừng động tác vung kiếm. Hắn chưa kịp thắc mắc gì thì Thanh Liên đột nhiên xông đến vung quyền nhắm vào ngực.
Chí Nam phản xạ nhanh nhạy dùng kiếm đỡ lấy công kích của Thanh Liên.
Bang!
Tiếng kiếm gãy giòn tan trước ánh mắt kinh ngạc của Chí Nam. Thanh kiếm này là binh khí nhị phẩm cao giai, thế mà chỉ một quyền duy nhất đã làm nó vỡ nát.
“Này điện hạ, ngài muốn giết ta sao?” Chí Nam lui ra sau, giữ khoản cách an toàn.
“Phải, ta đang muốn giết huynh, ta giữ lại một kẻ không thể tinh luyện ra kiếm ý làm gì chứ?” Thanh Liên tung cước
“Hả, chẳng phải thu nạp ta vì thiên phú luyện khí sao?” Chí Nam khởi động Trường Sơn Du đỡ lấy, vừa chạm vào, hắn vội vàng đánh chệch đi. Chí Nam cảm nhận rõ sát ý mãnh liệt trong đó. Công chúa thật sự muốn giết hắn.
Lôi Cầu! Chí Nam định phóng lôi đạo nhưng hắn lại chẳng thể cảm nhận bất cứ lôi nguyên tố nào.
Mọi công kích của Thanh Liên được khống chế ở mức chỉ vừa vượt ngưỡng chịu đựng của Chí Nam. Trong mắt Thanh Liên, võ kỹ của Chí Nam quá chậm chạp, căn bản không thể tạo nên bất cứ uy hiếp nào.
Thanh Liên thì nhẹ nhàng thong dong, còn Chí Nam thì chật vật khi phải đối diện với mỗi công kích gần như đoạt mạng mình. Cả hai đánh từ trưa cho đến chiều tối.
“Cứ thế này ta sẽ bị giết mất thôi.” Liên tục bị công kích cả tinh thần lẫn thể xác, đầu óc hắn dần trống rỗng, đã không còn nhận ra Thanh Liên đang nương tay mình nữa.
Chí Nam bị Thanh Liên đánh bay đi, hắn rơi xuống ngay chỗ cây kiếm gãy. Thần trí đã mơ hồ, hắn vừa quơ qua liền cầm lấy kiếm.
Kiếm quang lóe lên làm Thanh Liên nở nụ cười, kiếm ý phóng ra từ cây kiếm gãy, sắc bén, mãnh liệt.
Kiếm ý cắt tới đầu ngón tay nàng liền dừng lại, hắn đã thành công cụ hiện tinh thần rồi.
Liên tục chống đỡ công kích tinh thần, Chí Nam đã quá mệt mỏi, cả thân thể hắn liền đổ gục xuống.
Chí Nam chìm sâu trong bóng tối, quang cảnh xung quanh bỗng sáng dần lên, có vẻ hư hư thực thực. Hắn nhìn thấy phía trước là hai bóng hình, một già một trẻ, dường như có chút quen thuộc.
“Ta đã bị đánh chết rồi sao?” Chí Nam ngơ ngác.
Tất cả sụp đổ, hắn choàng tỉnh khỏi giấc mộng kỳ lạ. Các gián quan trở lại, Chí Nam cảm nhận mình đang kê đầu trên chiếc gối êm.
Tiếng sáo từ đâu vang lên làm hắn hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn nhận ra bản thân đang gối đầu lên đùi của công chúa.
Chí Nam:...
Tình cảnh gì thế này? Sao hắn lại ngủ quên đi? Tại sao công chúa lại để hắn nằm ở đây? Êm quá, có mất phí không nhỉ? Tiếng sáo du dương cùng với tình cảnh này làm Chí Nam có chút xấu hổ, hai tai hắn hơi đỏ lên. Không hiểu sao hắn lại sinh ra ý nghĩ hi vọng công chúa không phát hiện, cứ để hắn lười biếng nằm đây.
“Đã tỉnh rồi sao còn chưa dậy?”
“Ách...” Chí Nam ngồi bật dậy. Vì quá thoải mái, hắn còn quên mất rằng bản thân với nàng còn có một mối thù chưa báo, sao hắn có thể như vậy được.
Thanh Liên bước vào phòng trong đêm tối, để lại một lời.
“Từ ngày mai, huynh không cần luyện kiếm nữa.”
“Hả, không cần nữa sao?” Chí Nam thật muốn nhảy cẩn lên vì vui sướng. Luyện kiếm ý này đúng là quá tra tấn hắn mà. Từ nay lại có tự do rồi.
“Ha ha ha...”
Danh sách chương