Vừa lau xong, bà ta quay người lại, giáng cho tôi một cái tát như trời giáng:
“Tao đã bảo tụi bay đào, sao tụi bay không đào!”
“Còn đi tìm mấy thằng ăn hại về đây kéo dài thời gian!”
“Bây giờ chân của bà ấy hỏng rồi, bác sĩ nói phải cưa đi đấy!”
“Bà ấy thành người tàn phế rồi, mày có hiểu không hả?!”
Bà ta gào lên, còn định giơ tay đánh tôi thêm lần nữa.
Nhưng tiếng rú thảm thiết của dì từ trong phòng bệnh đã cắt ngang hành động của bà ta.
Bà ta vội vàng quay người chạy vào.
Qua khe cửa hé mở, tôi thấy dì như một người điên, liên tục dùng tay đ.ấ.m thùm thụp vào chân mình.
Còn mẹ tôi, bà ta lại hành động như đang dỗ một đứa trẻ, quỳ rạp bên mép giường, dùng chính thân mình để che chắn cho dì.
Miệng không ngừng van lơn: “Đừng đánh nữa, đừng mà, có gì đánh tôi đây này…”
Thế là những nắm đ.ấ.m như mưa giận dữ trút thẳng xuống người mẹ tôi.
Tôi đứng đó, chứng kiến tất cả bằng một ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng dâng lên một cảm giác mỉa mai đến tột cùng.
Sự quan tâm và yêu thương đó, bà ta vĩnh viễn chưa từng dành cho tôi, hay cho ba tôi.
Có lẽ trong mắt bà ta, gia đình của cậu mới là huyết thống ruột thịt thực sự.
Nếu đã vậy… thì cứ để họ tự giày vò lẫn nhau đi.
Tôi quay người, sải bước ra khỏi bệnh viện.
Tôi muốn đi tìm ba.
Vừa xuống đến sảnh tầng một, tôi bất ngờ gặp ông ở một góc hành lang. Ông vừa giúp đưa một người bị thương lên xe cấp cứu, giờ đang ngồi bệt trên ghế, toàn thân phủ một lớp bụi dày, lặng lẽ gặm một chiếc bánh mì khô cứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi nhìn ông, nghĩ đến bi kịch của ông ở kiếp trước, lồng n.g.ự.c không khỏi nhói lên một cơn chua xót.
Một người ba tốt đến nhường vậy, lại bị mẹ tôi kìm kẹp, thao túng cả một đời.
Ba cũng đã nhìn thấy tôi.
Ông vẫy tay, gọi tôi lại gần.
Tôi đến máy bán hàng tự động, mua một chai nước, vặn sẵn nắp rồi đưa cho ông, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Ba, ba có trách con chuyện hôm đó đã ngăn ba cứu dì không?”
Ba uống một ngụm nước lớn, nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn sự thấu hiểu và trìu mến:
“Con bé ngốc này, sao ba lại trách con được.”
“Bình thường con luôn là đứa ngoan ngoãn nghe lời, hôm đó đột ngột phản đối mẹ gay gắt như vậy, ba biết con chắc chắn có lý do của mình.”
“Có phải con sợ rằng nếu chúng ta không cứu được dì, hoặc cứu được mà dì bị tàn phế như bây giờ, cậu con sẽ trút hết giận dữ lên đầu ba, phải không?”
Giọng ông trầm ấm vô cùng:
“Con là chiếc áo bông nhỏ của ba mà, từ nhỏ đến lớn, con luôn là người thân với ba nhất.”
“Cho nên bất kể con làm gì, ba đều tin rằng con làm vậy là vì muốn tốt cho ba.”
Những lời của ông khiến mắt tôi cay xè, nước mắt chực trào ra.
Tôi nhân cơ hội ôm chặt lấy cánh tay ông, tựa đầu vào vai ông để lén lau đi giọt nước mắt nóng hổi:
“Ba biết không? Đã rất lâu rồi, con từng mơ một giấc mơ.”
Tôi bắt đầu kể, giọng thì thầm:
“Trong mơ, nơi chúng ta sống cũng xảy ra động đất, và cậu cũng gọi điện bảo chúng ta phải đi cứu dì.”
Cứ thế, tôi mượn cớ "giấc mơ" để kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước cho ba nghe.
Khi nghe đến đoạn mình bị dì hãm hại, bị chính vợ mình tiếp tay dựng hiện trường giả, sắc mặt ông vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng khi ông nghe đến chuyện tên em họ vì muốn thỏa mãn thú tính đã lừa tôi lên núi, rồi vì sợ tội ác bại lộ mà nhẫn tâm đẩy tôi xuống vách đá…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện