Phòng dụng cụ.
Tư Chân dùng chiếc chìa khóa cũ mở ra cánh cửa phòng dụng cụ. Bên trong đựng chủ yếu là đồ thực hành, bên trái góc phòng có xếp một kệ sắt cao hai mét, nấc trên cùng để ba quả bóng chuyền, dưới đó còn có cả bóng rổ, bóng đá và mấy quả tennis. Cậu cầm ra ngoài hai quả bóng chuyền, sắp tới trống vào tiết thể dục.
Sân trường không nắng gắt, có nhiều cây cổ thụ vươn tán che đi một khoảng rộng ánh sáng in xuống nền gạch bóng đen sừng sững. Tư Chân trở lại khu vực tập trung cũng là lúc trống vang lên, cậu nhanh chóng tập hợp lớp.
Thầy giáo từ phòng hội đồng thong thả đi ra, tay thầy cầm một chiếc cặp tap, đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, trên cổ treo chiếc còi quen thuộc. Trang phục thể thao quần ống dài và áo cộc màu lam kết hợp đôi giày sport màu trắng.
Thầy giáo đứng trước ba hàng học sinh sau đó Tư Chân như thường lệ lên báo cáo sĩ số: " Báo cáo sĩ số lớp 35 / 36, vắng bạn học Lưu Huy có phép ạ. Báo cáo hết. "
" Cả lớp chúc thầy khỏe! "
Học sinh đồng thanh: " Khỏe ạ! "
Thầy giáo lúc này mới bắt đầu bài giảng của mình. Hôm nay cũng không có gì quá đặc biệt, đơn giản ôn lại mấy kĩ thuật cơ bản và luyện tập. Thầy ra hiệu cho các bạn tập tự do, nữ sinh cảm thấy họ không muốn vận động ra mùi nên ngồi dưới gốc cây tám chuyện nhìn mấy bạn nam chơi bóng. Tần Xuân, cậu ta không chần chừ đã tập hợp anh em đi luyện tập.
Nhưng mà trong sân bóng bây giờ không chỉ có a2 mà a1 cũng đến giành sân chơi. Tần Xuân tất nhiên không chịu thiệt: " Này, các cậu không phải thấy lớp tôi đến trước rồi sao? Sân này bọn tôi lấy. " Phùng Anh Quân to con cũng đến phụ họa, ra uy thế " Đúng, đúng,là bọn tôi đến trước "
Bên kia cũng không kém cạnh đốp chát lại ngay: " Sân này của các người sao, giành được thì chơi quan trọng gì trước sau. Có giỏi thì solo đi! "
Tần Xuân nổi máu bất chấp: " Chơi thì chơi, đừng để đến lúc thua các người quay ra ăn vạ đấy, ông nội không dỗ con nít đâu. "
Lúc máu nên não thì không kịp lưu thông giờ thông rồi mới thấy toi nè. Tần Xuân quấn Tư Chân cầu cứu: " Đại ca à, cậu xem tớ chỉ vì lớp bất bình mà lên tiếng thôi, giờ mà thua thì tớ về đội quần mất.Tư Chân à, năn nỉ đó không có cậu là mấy anh em sẽ treo tớ lên cành cây. "
Tần Xuân đáng thương ôm chân cậu tu tu kêu. Haizz, ai bảo cậu ta gọi mình là đại ca cơ chứ, đành phải dành chút thời gian thôi, trong lòng nghĩ vậy mà ngoài mặt Tư Chân vẫn lạnh lùng boy đồng ý.
Tần Xuân cùng đám bạn khí thế hừng hực vào chiến. Họ tự tin như thế là do nghĩ rằng a1 chỉ toàn mọt sách.
Xem ra trận chiến này thu hút không ít người xem rồi. Tư Chân vào đội hình tập hợp toàn chiến binh a2. Bên a1 cũng không kém, áng chừng thể hình khá đồng đều, cậu thấy một khuân có thể nói là quen, tên Đinh An đó cũng biết chơi bóng chuyền nhỉ? Để trận đấu công bằng họ đã mời hai bạn nữ sinh hai lớp ra làm trọng tài. Ngược lại với khí thế đối nhau của bọn con trai thế mà nữ sinh có vẻ hài hòa nhỉ? Bọn họ bàn tán gì thế, còn cười vui vẻ?
Bíp … Tiếng còi đầu tiên vang lên bên kia đã thực hiện một cú phát bóng thần tốc. Với lợi thế chiều cao, Tư Chân thành công chặn đứng đường bóng chuyền cho đồng đội. Lật ngược, phản công, Tần Xuân chuyền cho Phùng Anh Quân đập bóng. Quả bóng cam bay một đường thẳng tắp sang phía đối thủ. Khi đã bóng cách mặt đất chỉ chưa đầy chín mươi cm, ai cũng đã nghĩ a2 sẽ ghi điểm đầu tiên.Chỉ là không ngờ một đôi bàn tay khác lại nhanh đến chớp mắt chỉ kịp thấy cổ tay hắn ta động cái đã nâng bóng lên cao điều hướng cho đồng đội. Chớp nhoáng trong cái chớp mắt đó, cổ tay hắn ta có vệt sẹo mờ. Khán giả được một phen hú hét. Tư Chân chú ý tới hắn, Đinh An, khá lắm.
Quả bóng lần nữa bay lên, Tư Chân quyết định sẽ dập bóng trong cự ly ngắn, với đòn hiểm này khó để cứu nguy. Và tất nhiên a2 ghi điểm đầu tiên. Hiệp bóng mới diễn ra một phần ba thời gian. Nhận bàn thua, a1 tổng tần công liên tục, mặc dù vậy luôn bị thế thủ của Tư Chân cản lại những pha lọt bóng. Tuy nhiên, người ra đòn lần này là Đinh An hắt cũng muốn đập bóng ở cự ly ngắn. Ha, cậu muốn xem chiêu của hắn mạnh đến đâu.
Quả thật lần này Tư Chân đã khinh địch. Cậu đỡ được quả đó nhưng bàn cổ tay đã đỏ rát lên, lực khủng khiếp. Đinh An hắn cũng thật bất ngờ, với cú đánh đó và việc hắn đánh chéo bóng sẽ chẳng ai bắt được. Đợi lúc Tư Chân khụy gối chuẩn bị đứng lên thì hiệp đấu đã hết giờ.Phần thắng thuộc về a2. Khỏi phải nói, mũi tên Tần Xuân hếch lên tận trời rồi. Tần Xuân tuy giáng người không to lớn nhưng tốc độ chạy rất nhanh cũng xem như có chất lượng. Mà tên này còn đứng trước mặt đối thủ …lêu lêu. Tần Xuân, hắn ta nhìn đến Gia Kỳ - lớp trưởng a1 khiêu khích. Không biết hắn nói gì mà Tần Xuân lại sừng sộ lên.
Tư Chân ôm cái tay đỏ rát đến rửa dưới vòi nước mát. Quay lại đã thấy người sau lưng giơ hộp thuốc bôi cho cậu. Hắn ta vẫn đứng đó: " Xin lỗi, cậu bôi cái này trước đi "
Tư Chân không hiểu ý của hắn có mục đích gì: " Tôi không sao. Cậu đánh khá lắm "
Nói rồi không kịp để người kia kì kèo cậu một mạch lên thẳng lớp.
Tư Chân dùng chiếc chìa khóa cũ mở ra cánh cửa phòng dụng cụ. Bên trong đựng chủ yếu là đồ thực hành, bên trái góc phòng có xếp một kệ sắt cao hai mét, nấc trên cùng để ba quả bóng chuyền, dưới đó còn có cả bóng rổ, bóng đá và mấy quả tennis. Cậu cầm ra ngoài hai quả bóng chuyền, sắp tới trống vào tiết thể dục.
Sân trường không nắng gắt, có nhiều cây cổ thụ vươn tán che đi một khoảng rộng ánh sáng in xuống nền gạch bóng đen sừng sững. Tư Chân trở lại khu vực tập trung cũng là lúc trống vang lên, cậu nhanh chóng tập hợp lớp.
Thầy giáo từ phòng hội đồng thong thả đi ra, tay thầy cầm một chiếc cặp tap, đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, trên cổ treo chiếc còi quen thuộc. Trang phục thể thao quần ống dài và áo cộc màu lam kết hợp đôi giày sport màu trắng.
Thầy giáo đứng trước ba hàng học sinh sau đó Tư Chân như thường lệ lên báo cáo sĩ số: " Báo cáo sĩ số lớp 35 / 36, vắng bạn học Lưu Huy có phép ạ. Báo cáo hết. "
" Cả lớp chúc thầy khỏe! "
Học sinh đồng thanh: " Khỏe ạ! "
Thầy giáo lúc này mới bắt đầu bài giảng của mình. Hôm nay cũng không có gì quá đặc biệt, đơn giản ôn lại mấy kĩ thuật cơ bản và luyện tập. Thầy ra hiệu cho các bạn tập tự do, nữ sinh cảm thấy họ không muốn vận động ra mùi nên ngồi dưới gốc cây tám chuyện nhìn mấy bạn nam chơi bóng. Tần Xuân, cậu ta không chần chừ đã tập hợp anh em đi luyện tập.
Nhưng mà trong sân bóng bây giờ không chỉ có a2 mà a1 cũng đến giành sân chơi. Tần Xuân tất nhiên không chịu thiệt: " Này, các cậu không phải thấy lớp tôi đến trước rồi sao? Sân này bọn tôi lấy. " Phùng Anh Quân to con cũng đến phụ họa, ra uy thế " Đúng, đúng,là bọn tôi đến trước "
Bên kia cũng không kém cạnh đốp chát lại ngay: " Sân này của các người sao, giành được thì chơi quan trọng gì trước sau. Có giỏi thì solo đi! "
Tần Xuân nổi máu bất chấp: " Chơi thì chơi, đừng để đến lúc thua các người quay ra ăn vạ đấy, ông nội không dỗ con nít đâu. "
Lúc máu nên não thì không kịp lưu thông giờ thông rồi mới thấy toi nè. Tần Xuân quấn Tư Chân cầu cứu: " Đại ca à, cậu xem tớ chỉ vì lớp bất bình mà lên tiếng thôi, giờ mà thua thì tớ về đội quần mất.Tư Chân à, năn nỉ đó không có cậu là mấy anh em sẽ treo tớ lên cành cây. "
Tần Xuân đáng thương ôm chân cậu tu tu kêu. Haizz, ai bảo cậu ta gọi mình là đại ca cơ chứ, đành phải dành chút thời gian thôi, trong lòng nghĩ vậy mà ngoài mặt Tư Chân vẫn lạnh lùng boy đồng ý.
Tần Xuân cùng đám bạn khí thế hừng hực vào chiến. Họ tự tin như thế là do nghĩ rằng a1 chỉ toàn mọt sách.
Xem ra trận chiến này thu hút không ít người xem rồi. Tư Chân vào đội hình tập hợp toàn chiến binh a2. Bên a1 cũng không kém, áng chừng thể hình khá đồng đều, cậu thấy một khuân có thể nói là quen, tên Đinh An đó cũng biết chơi bóng chuyền nhỉ? Để trận đấu công bằng họ đã mời hai bạn nữ sinh hai lớp ra làm trọng tài. Ngược lại với khí thế đối nhau của bọn con trai thế mà nữ sinh có vẻ hài hòa nhỉ? Bọn họ bàn tán gì thế, còn cười vui vẻ?
Bíp … Tiếng còi đầu tiên vang lên bên kia đã thực hiện một cú phát bóng thần tốc. Với lợi thế chiều cao, Tư Chân thành công chặn đứng đường bóng chuyền cho đồng đội. Lật ngược, phản công, Tần Xuân chuyền cho Phùng Anh Quân đập bóng. Quả bóng cam bay một đường thẳng tắp sang phía đối thủ. Khi đã bóng cách mặt đất chỉ chưa đầy chín mươi cm, ai cũng đã nghĩ a2 sẽ ghi điểm đầu tiên.Chỉ là không ngờ một đôi bàn tay khác lại nhanh đến chớp mắt chỉ kịp thấy cổ tay hắn ta động cái đã nâng bóng lên cao điều hướng cho đồng đội. Chớp nhoáng trong cái chớp mắt đó, cổ tay hắn ta có vệt sẹo mờ. Khán giả được một phen hú hét. Tư Chân chú ý tới hắn, Đinh An, khá lắm.
Quả bóng lần nữa bay lên, Tư Chân quyết định sẽ dập bóng trong cự ly ngắn, với đòn hiểm này khó để cứu nguy. Và tất nhiên a2 ghi điểm đầu tiên. Hiệp bóng mới diễn ra một phần ba thời gian. Nhận bàn thua, a1 tổng tần công liên tục, mặc dù vậy luôn bị thế thủ của Tư Chân cản lại những pha lọt bóng. Tuy nhiên, người ra đòn lần này là Đinh An hắt cũng muốn đập bóng ở cự ly ngắn. Ha, cậu muốn xem chiêu của hắn mạnh đến đâu.
Quả thật lần này Tư Chân đã khinh địch. Cậu đỡ được quả đó nhưng bàn cổ tay đã đỏ rát lên, lực khủng khiếp. Đinh An hắn cũng thật bất ngờ, với cú đánh đó và việc hắn đánh chéo bóng sẽ chẳng ai bắt được. Đợi lúc Tư Chân khụy gối chuẩn bị đứng lên thì hiệp đấu đã hết giờ.Phần thắng thuộc về a2. Khỏi phải nói, mũi tên Tần Xuân hếch lên tận trời rồi. Tần Xuân tuy giáng người không to lớn nhưng tốc độ chạy rất nhanh cũng xem như có chất lượng. Mà tên này còn đứng trước mặt đối thủ …lêu lêu. Tần Xuân, hắn ta nhìn đến Gia Kỳ - lớp trưởng a1 khiêu khích. Không biết hắn nói gì mà Tần Xuân lại sừng sộ lên.
Tư Chân ôm cái tay đỏ rát đến rửa dưới vòi nước mát. Quay lại đã thấy người sau lưng giơ hộp thuốc bôi cho cậu. Hắn ta vẫn đứng đó: " Xin lỗi, cậu bôi cái này trước đi "
Tư Chân không hiểu ý của hắn có mục đích gì: " Tôi không sao. Cậu đánh khá lắm "
Nói rồi không kịp để người kia kì kèo cậu một mạch lên thẳng lớp.
Danh sách chương