“Bác sĩ, Nhạc Dương mất trí nhớ thật ạ, vậy khi nào anh ấy mới có thể bình phục?” Trong bệnh viện, Lạc Đình Đình sợ hãi chờ đợi câu trả lời của bác sĩ.

“Bộ não con người rất phức tạp, hiện tại chúng tôi không thể cho cô câu trả lời chính xác về việc rốt cuộc phải làm thế nào để bệnh nhân có thể khôi phục trí nhớ được.” Bác sĩ đẩy kính lên và nói: “Tôi kiến nghị nên để bệnh nhân trở về với hoàn cảnh quen thuộc của anh ấy cùng với liên hệ và tiếp xúc nhiều với bạn bè thân thích để kích thích tế bào thần kinh, việc này có tác dụng rất lớn đối với việc khôi phục ký ức cho người bệnh.”

Bên cạnh hai người, Cảnh Nhạc Dương rất ngoan ngoãn nằm co ro trên giường bệnh, đôi mắt trong veo như trẻ thơ. Cậu ta tin cậy và bám lấy Lạc Đình Đình không muốn rời xa.

Sau khi tiễn bác sĩ đi, Lạc Đình Đình quay lại với vẻ mặt đầy sầu lo.

Vết thương trên người Cảnh Nhạc Dương không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi là được, tiếp tục ở lại bệnh viện cũng không có tác dụng gì. Điều quan trọng nhất là cô không có nhiều tiền lắm, số tiền đó không đủ để tiếp tục chi trả viện phí.

Lúc Cảnh Nhạc Dương ngất xỉu cô quá hoảng loạn, điện thoại của cậu ta đã không may bị rơi trên đường. Chờ đến khi cô nhớ ra rồi quay lại tìm thì đã không thấy đâu, vì vậy hiện tại chi phí điều trị đều được trả bằng tiền tiết kiệm của Lạc Đình Đình.

Do mất điện thoại di động nên cô không biết làm cách nào liên lạc với người thân và bạn bè của Cảnh Nhạc Dương để báo cho họ biết tình hình. Cô chỉ có thể một mình vất vả chăm sóc Cảnh Nhạc Dương và bỏ hết các công việc làm thêm.

Nếu không chi tiêu tiết kiệm và tìm được một công việc mới thì rất mau thôi, ngay cả phí sinh hoạt cô cũng không có.

Nhưng nếu xuất viện thì Cảnh Nhạc Dương phải làm thế nào bây giờ, cô phải sắp xếp cho cậu ta ra sao đây? “Đình Đình, đừng cau mày, cau mày trông không xinh đâu.” Cảnh Nhạc Dương bò dậy lại gần, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa nếp nhăn giữa hai lông mày của cô.

Ngửi được hơi thở vừa thanh mát vừa nóng bỏng trên người chàng trai, Lạc Đình Đình không khỏi đỏ mặt, cô nhẹ giọng nói: “Nhạc Dương, chúng ta sắp xuất viện rồi, anh có nhớ được chút gì không?”

Cảnh Nhạc Dương ôm đầu, hoang mang lắc đầu. Khi vừa tỉnh dậy, cậu ta chẳng nhớ rõ điều gì. Người đầu tiên mà cậu ta nhìn thấy chính là Lạc Đình Đình, vừa nhìn thấy cô thì cậu ta đã cảm thấy vui mừng, theo bản năng cảm thấy cô thật gần gũi.

Còn những đồ vật hay người khác, cậu ta không nghĩ ra được dù chỉ một chút.

“Anh không nhớ ra được gì cả, nhưng cũng không có gì phải lo đâu, anh tin rằng chỉ cần ở bên cạnh em thì anh nhất định sẽ nhớ lại được.” Cậu ta thật sự cho rằng như thế. Lạc Đình Đình đem đến cho cậu ta một cảm giác rất quen thuộc, nhất định cô là một người vô cùng quan trọng đối với cậu ta.

Lạc Đình Đình cắn môi: “Em vẫn sẽ nghĩ cách tìm được người nhà của anh, anh hãy trở về với bọn họ. Chúng ta, chúng ta không có chút liên quan nào cả.”

“Em lừa anh, nếu chúng ta thật sự không có quan hệ gì thì sao em lại đối xử với anh tốt như vậy, lại còn chăm sóc anh nữa? Đình Đình,” Cảnh Nhạc Dương nắm chặt tay cô, chớp mắt đầy tủi thân, “Có phải em chê anh bị bệnh nên muốn bội tình bạc nghĩa. Anh kệ đấy, anh sẽ không đi đâu, anh chỉ ở cùng em thôi.” Cậu ta nói với giọng điệu vừa bướng bỉnh vừa bá đạo.

Hiện tại Cảnh Nhạc Dương bị mất trí nhớ và không thể nhớ bất cứ điều gì ngoại trừ tên của chính mình. Cậu ta giống như một chú chim non chỉ thừa nhận Lạc Đình Đình, người mà cậu ta nhìn thấy đầu tiên và bài xích việc xa rời cô để đi tìm cha mẹ, người thân.

“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?” Lạc Đình Đình e lệ chỉ trích, “Bội tình bạc nghĩa gì chứ, đã nói là chúng ta không có quan hệ gì rồi mà.” Nhưng cô lại cảm thấy có một chút ngọt ngào.

Cô luôn cảm thấy tự ti và thiếu tự tin khi đối mặt với Cảnh Nhạc Dương, cho dù cậu ta có nói những lời âu yếm thì Lạc Đình Đình vẫn có cảm giác như đang đi trên dây ở rìa một vách đá, luôn cảm thấy cực kỳ không chân thật.

Nhưng bây giờ Cảnh Nhạc Dương đã mất trí nhớ, anh giống như một đứa trẻ sơ sinh trong trắng và thuần khiết, trong mắt anh ngập tràn hình ảnh của chính mình, giống như chính mình là trung tâm toàn bộ thế giới của anh. Trái tim cô tức khắc đập rộn ràng.

Nhìn thấy khuôn mặt cực tuấn tú cùng ánh mắt thân mật và ỷ lại của chàng trai ấy, Lạc Đình Đình dao động, cô thực sự muốn để anh ở lại cùng mình sao?

Không biết xuất phát từ một loại tâm lý nào, Lạc Đình Đình cuối cùng cũng thỏa hiệp và đưa người về căn phòng thuê của mình.

Cảnh Nhạc Dương đã xác định bọn họ là một cặp, mặc dù không biết hai người đang có mâu thuẫn gì, nhưng không sao, cậu sẽ cố gắng dỗ dành để cô vui vẻ và tha thứ cho chính mình.

Lạc Đình Đình cẩn thận đỡ chàng trai vào nhà, không gian nhỏ hẹp đột nhiên trở nên chật chội sau khi một người đàn ông cao lớn như Cảnh Nhạc Dương bước vào, dường như việc xoay người cũng rất khó khăn.

Cảnh Nhạc Dương liếc nhìn căn phòng, theo bản năng cau mày, chần chờ nói: “Đình Đình, trước đây chúng ta sống ở nơi này à?”

Nghe được thái độ chê bai trong miệng của cậu ta, mặt Lạc Đình Đình lập tức đỏ bừng, cô xấu hổ cúi đầu: “Thật xin lỗi, hay là em đưa anh đến khách sạn ở nhé.”

Cảnh Nhạc Dương là một cậu ấm con nhà giàu, e rằng trước giờ chưa từng tới một khu dân cư đơn sơ thế này, thật thiệt thòi khi phải đi theo cô.

Nhìn thấy Lạc Đình Đình lã chã chực khóc, Cảnh Nhạc Dương luống cuống, vội vàng dỗ dành: “Anh không có ý gì khác đâu, anh chỉ cảm thấy căn phòng hiện tại không xứng với em mà anh lại để cho em ở đây. Xem ra trước đây anh thật không biết chăm sóc em. Nhưng mà Đình Đình à, em yên tâm nhé, từ hôm nay trở đi anh sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này nhất định sẽ cho em sống trong một ngôi nhà lớn.”

Cậu ta nói điều này rất chân thành, cậu cảm thấy rất đau lòng khi người con gái mà mình yêu phải ở một nơi tồi tàn thế này.

Lạc Đình Đình nín khóc mỉm cười, giọng nói mang theo chút ngọt ngào: “Anh không cần kiếm tiền, cứ dưỡng thương trước đã!”

“Anh nói nghiêm túc đấy.” Thấy cô không tin, Cảnh Nhạc Dương kêu oan.

“Vâng vâng, em tin anh, anh cứ ngồi xuống trước đã, em đi nấu cơm cho anh.” Lạc Đình Đình đỡ cậu ta ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong nhà và dỗ dành.

Cô biết Cảnh Nhạc Dương sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại được ký ức. Khoảng thời gian này giống như là cô trộm được, cô làm sao dám hy vọng xa vời vào tương lai.

Cảnh Nhạc Dương thấy cô miệng nói không đúng lòng thì không khỏi buồn bực. Cậu ta lập tức âm thầm thề nhất định sẽ cho cô thấy và để cô biết mình rất nghiêm túc.

Nói đến chuyện nấu cơm, nguyên liệu dự trữ trong tủ lạnh không có mấy mà số tiền trên tay cô cũng chẳng còn nhiều, Lạc Đình Đình không nỡ bỏ tiền để mua thêm thức ăn. Đêm đó, trên bàn ăn có một đĩa rau cần xào thịt băm cùng với một bát canh trứng được nấu riêng cho Cảnh Nhạc Dương.

Còn bản thân Lạc Đình Đình thì gắp hai miếng chao và ăn cùng cơm trắng.

Cảnh Nhạc Dương nhìn đồ ăn cực kỳ đơn giản trên bàn, loáng thoáng cảm thấy bản thân mình không nên có một cuộc sống như vậy, nhưng suy nghĩ của cậu ta nhanh chóng bị cô gái ngồi đối diện kéo đi.

“Đình Đình, em cũng phải ăn nhiều một chút thức ăn chứ!” Cậu ta đau lòng gắp một chút thịt băm cho vào bát Lạc Đình Đình.

Lạc Đình Đình cười ngọt ngào, tuy đồ ăn đạm bạc nhưng cô lại thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Chờ đến khi ăn xong, Lạc Đình Đình đi rửa bát, sau đó đẩy Cảnh Nhạc Dương đi tắm.

Đúng rồi, cô vỗ đầu, suýt chút nữa quên mất ở chỗ này của cô không có quần áo cho Cảnh Nhạc Dương thay.

Cô lập tức nói với Cảnh Nhạc Dương: “Nhạc Dương, anh đi tắm rửa trước đi, em xuống dưới siêu thị mua quần áo cho anh thay. Em sẽ về nhanh thôi.”

Cảnh Nhạc Dương lập tức đồng ý. Cậu ta đã sớm muốn rửa sạch mùi hương của bệnh viện.

Trong siêu thị, Lạc Đình Đình nhặt tới nhặt lui, cô nhìn chằm chằm vào bảng giá mà vẫn cảm thấy quá đắt.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô chạy đến quán đêm bên ngoài khu dân cư, so sánh giá cả mấy quầy rồi khẽ cắn môi chi tiền mua đồ vật cần thiết.

Cô thở hổn hển chạy về nhà, may quá, Cảnh Nhạc Dương vẫn còn ở bên trong chưa tắm xong.

“Nhạc Dương, đồ của anh này.” Cô gõ cửa phòng tắm và đưa quần áo trong túi ra.

Cánh cửa hé mở, không khí ấm nóng hòa lẫn với sữa tắm tỏa ra ngoài, dường như còn có mùi đặc trưng của phái mạnh. Sau đó, một bàn tay đưa ra, khuôn mặt của Lạc Đình Đình không khỏi đỏ lên. Dường như lúc này cô mới ý thức được rằng đêm nay mình sẽ ở chung phòng với một người đàn ông.

Vội vàng đưa đồ cho đối phương, cô khẽ nói: “Nhạc Dương à, xin lỗi anh nhé, trong nhà không có máy giặt mà nếu giặt thì cũng không khô ngay được. Vì vậy tối nay anh chịu khó chịu đựng một chút, mai em sẽ giặt đồ giúp anh.” Nói xong cô ngượng ngùng bỏ chạy.

Cảnh Nhạc Dương ở trong phòng tắm lấy khăn lông lau người, sau đó mở ra bao nilon do Lạc Đình Đình đưa để thay đồ lót.

Mặc dù cảm thấy đồ lót chưa được giặt qua có vẻ không được sạch sẽ nhưng hiện tại cậu ta cũng không biết phải làm sao. Có điều thứ này là gì vậy?

Cảnh Nhạc Dương nhìn chằm chằm vào trong túi nilon lộ ra vải vóc có màu sắc sặc sỡ, ngây ngẩn cả người.

Họa tiết rắc rối và lòe loẹt giống hệt như quần đùi đi biển, kích cỡ lại lớn đến mức khiến người ta tưởng như mặc vào sẽ bị tuột ra ngay. Cảnh Nhạc Dương chần chờ, cậu ta phải mặc chiếc quần này thật sao?

“Nhạc Dương, anh vẫn chưa xong à?” Lạc Đình Đình thấy cậu ta chậm chạp chưa ra ngoài, lo lắng đứng cửa hỏi.

“Xong rồi, anh ra ngay đây.”

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Cảnh Nhạc Dương mặc quần đùi sặc sỡ cùng áo sơ mi của ông già cuối cùng cũng xuất hiện.

Cậu ta lúng túng kéo quần áo trên người mình, cảm thấy làn da bị cọ xát rất khó chịu.

Nói người đẹp chiếm của hời cũng chẳng sai, tuy rằng mặc quần áo rẻ tiền nhưng Cảnh Nhạc Dương với thân hình cao lớn vẫn đẹp trai ngời ngời khiến người khác phải trầm trồ.

Lạc Đình Đình thẹn thùng liếc nhìn cậu ta một cái, ngượng ngùng nói: “Nhạc Dương, nếu anh mệt thì đi nghỉ ngơi trước đi, em dọn dẹp xong ngay đây.”

Lăn lộn một hồi, Cảnh Nhạc Dương cũng cảm thấy mệt mỏi, cậu ta lập tức nói: “Ừ!”

Nhưng mà ngủ ở chỗ nào bây giờ? Trong phòng chỉ có một chiếc giường mét rưỡi, chỉ vừa vặn để một người có vóc dáng nhỏ nhắn như Lạc Đình Đình ngủ. Một người cao mét tám như Cảnh Nhạc Dương nằm xuống còn thừa một đoạn chân thò ra ngoài ở phía cuối giường, hơn nữa ván giường rất cứng, không thoải mái chút nào.

Cảnh Nhạc Dương miễn cưỡng nằm xuống, ngửi được mùi hương của Lạc Đình Đình trên giường mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

“Đình Đình, em cũng lại đây nghỉ ngơi đi!” Cậu ta dịu dàng nói ngọt với cô.

Mặt Lạc Đình Đình đột nhiên ửng đỏ, cô cuống quít xua tay: “Không, anh ngủ một mình đi, em tìm chỗ khác nằm là được rồi.”

“Không được, nếu không có em bên cạnh thì anh không thể yên tâm nghỉ ngơi được. Anh không cho em ngủ ở chỗ khác.” Sự bá đạo từ trong xương cốt của Cảnh Nhạc Dương bùng lên, cậu ta kéo Lạc Đình Đình khiến cô ngã nhào vào trong lòng cậu.

Lạc Đình Đình đột nhiên cảm thấy hoảng hốt và khó thở, cô thậm chí không dám cử động tay chân, toàn thân cứng đờ như một tấm gỗ.

May mắn thay, Cảnh Nhạc Dương dường như thực sự mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ rồi, Lạc Đình Đình cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau khi mặt trời mọc, Lạc Đình Đình tỉnh dậy trước tiên. Ngửi thấy mùi hương của chàng trai bên cạnh, cô lén lút che mặt lại. Phải một lúc lâu sau cô mới mở mắt ra và định lén nhìn dáng vẻ ngủ say của người trong lòng. Cảnh Nhạc Dương thật đẹp, chắc chắn dáng vẻ khi ngủ cũng cực kỳ quyến rũ.

Cô nhẹ nhàng xoay thân thể hơi đau nhức của mình, ánh mắt từng chút một di chuyển lên khuôn mặt của chàng trai, nhưng ngay sau đó cô sững người rồi lập tức sợ hãi hét lên.

Trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, sáng sớm đã loạn xì ngầu, Cảnh Nhạc Dương bị dị ứng.

Toàn bộ khuôn mặt của cậu ta nổi đầy những đốm đỏ, từ cổ đến khắp người đều có những mẩn đỏ, bởi vì làn da mỏng manh mẫn cảm của cậu ta cơ bản không thích ứng được với đồ lót rẻ tiền mà Lạc Đình Đình mua.

Vì vậy, Lạc Đình Đình không thể không lập tức đưa cậu ta đến hiệu thuốc mua thuốc, chờ đến khi chắc chắn không nghiêm trọng thì vội vàng trở về. Cả hai người đều sợ hãi không thôi.

Lúc này Lạc Đình Đình không còn dám đưa hàng vỉa hè cho Cảnh Nhạc Dương dùng nữa. Cô buộc phải tốn tiền đến siêu thị mua quần áo chính hãng rồi khẩn cấp giặt sạch, sấy khô cho Cảnh Nhạc Dương mặc.

Bận rộn cả buổi cũng đã đến giờ ăn trưa. Vì chưa ăn sáng nên bọn họ đã đói sôi bụng rồi.

“Đình Đình, em cũng mệt rồi, đừng nấu ăn nữa, mình gọi đồ ăn sẵn đi!” Cảnh Nhạc Dương nhìn chằm chằm gương mặt đầy mẩn đỏ, cậu ta cũng không muốn ra ngoài nên lập tức đề nghị.

Lạc Đình Đình do dự: “Hay là cứ để em nấu đi, hiện giờ anh không thể ăn uống linh tinh được, đồ ăn sẵn không được vệ sinh lắm.”

“Anh sợ em mệt thôi, nếu Đình Đình đã sẵn lòng đích thân nấu cho anh ăn thì đương nhiên anh cầu mà không được.” Cảnh Nhạc Dương liếc mắt đưa tình nói.

Lạc Đình Đình vừa chột dạ vừa cảm động: “Nhạc Dương, chỉ tại em tham bát bỏ mâm nên mới hại anh ra nông nỗi này. Anh không trách em à?”

“Sao anh có thể trách em vì chuyện nhỏ nhặt này chứ? Kết quả còn không phải do anh quá vô dụng, bị mất trí nhớ nên phải dựa vào em nuôi dưỡng à? Anh biết ơn còn không hết, làm sao nỡ trách em chứ.” Cảnh Nhạc Dương thở dài, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu.

“Ôi, Nhạc Dương, anh tốt với em quá.” Nước mắt Lạc Đình Đình lã chã rơi. Cô ước gì thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi và Cảnh Nhạc Dương vĩnh viễn không thể khôi phục ký ức.

Hai người lặng yên ôm nhau một lúc rồi Lạc Đình Đình lau nước mắt và đứng dậy: “Anh chờ chút nhé, em đi nấu cơm ngay đây.”

“Ừ, anh sẽ chờ.” Cảnh Nhạc Dương chờ mong nói.

Lạc Đình Đình mỉm cười và ra khỏi phòng.

Cảnh Nhạc Dương nằm một mình trên giường, toàn thân ngứa ngáy đau nhức, trên mặt cũng thế, dường như có con sâu nhỏ đang bò tới bò lui. Cậu ta không nhịn được lấy thuốc mỡ ra bôi lại một lần nữa và khi cảm nhận được cảm giác mát lạnh mới dễ chịu hơn một chút.

Haiz, cậu ta phải nghĩ cách kiếm tiền thôi. Một người đàn ông không thể chỉ dựa dẫm vào một cô gái nuôi cả nhà được.

Đang lúc cậu ta nghĩ xem mình có thể làm gì thì nghe thấy tiếng gọi của Lạc Đình Đình, cô đã nấu cơm xong rồi.

Cảnh Nhạc Dương vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng và đi tới bàn ăn.

“Để anh xem em nấu món gì nào?” Cậu ta mỉm cười nhìn vào bàn cơm, ngay sau đó vẻ mặt cậu ta cứng đờ.

Chỉ thấy trên bàn có hai bát cơm trắng, cùng hai món ăn quen thuộc vẫn còn đang bốc khói, đây chẳng phải là đồ ăn thừa của tối qua ư? Thế mà Lạc Đình Đình lại không vứt rau cần xào thịt và canh trứng cà chua đi.

Trên mặt Cảnh Nhạc Dương hiếm khi xuất hiện vẻ bối rối, cậu ta nhìn Lạc Đình Đình đầy phức tạp – Em bắt anh ăn đồ ăn thừa à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện