Nếu có thể cứu được mạng sống của Diệp Uẩn Thanh, để cô được hạnh phúc cả đời thì việc mổ lấy trái tim của chính mình có đáng là gì đâu!
Anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì người con gái anh yêu.
Lâm Thanh Hải xắn tay áo để y tá lấy máu, anh ta lặng lẽ nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Không biết bao lâu trôi qua, bác sĩ Dương đã quay lại với tờ kết quả xét nghiệm.
“Kết quả thế nào?” Lâm Thanh Hải hỏi.
Bác sĩ Dương cảm động trước tình cảm sâu nặng của người đàn ông này nhưng vẫn phải tiếc nuối lắc đầu: “Anh Lâm, anh không cùng nhóm máu với cô Diệp nên trái tim của anh không phù hợp để cấy ghép.”
Nhóm máu khác nhau chắc chắn sẽ không thể tiến hành ghép tim, nếu không thì dù có làm cũng sẽ gây ra sự đào thải, khiến cho Diệp Uẩn Thanh càng mất mạng nhanh hơn.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Lâm Thanh Hải lại tìm cách lấy được báo cáo nhóm máu của Hoắc Tranh và Trần Diệp. Đặt ba tờ giấy kết quả xét nghiệm ở cạnh nhau, chỉ một mình anh ta là có nhóm máu khác biệt.
Một nỗi thất vọng dâng lên trong lòng anh ta. Lâm Thanh Hải không ngờ kết quả này lại xảy ra. Ngay cả Trần Diệp cũng có thể có cùng nhóm máu với Diệp Uẩn Thanh, nhưng chỉ có nhóm máu của anh ta là khác với những người khác.
Lâm Thanh Hải trầm giọng nói: “Bác sĩ Dương, anh nói thật cho tôi biết, Thanh Thanh có hy vọng tìm được người hiến tim không?”
Bác sĩ Dương cười miễn cưỡng: “Mặc dù phẫu thuật ghép tim hiện đại đã rất tiên tiến nhưng những trái tim phù hợp để cấy ghép không thể tự nhiên mà tạo ra được. Trước giờ vẫn luôn cung không đủ cầu. Hàng năm, hàng trăm nghìn bệnh nhân bị bệnh tim trên toàn thế giới mong mỏi có một trái tim để thay thế mà không được. Và ngay cả khi may mắn được ghép tim thì sau đó vẫn có thể xuất hiện sự đào thải cùng các loại di chứng khác nhau đang chờ đợi chứ không thể hoàn toàn an tâm.”
Sắc mặt Lâm Thanh Hải tối sầm lại: “Vậy nếu theo như lời anh nói, cho dù tìm được người hiến tim thì Thanh Thanh vẫn có thể một lần nữa gặp phải tình huống như hiện tại, bệnh tình lặp đi lặp lại chuyển biến xấu.”
Bác sĩ Dương nói: “Điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của các bác sĩ. Về mặt lý thuyết, việc ghép tim giữa những người thân sẽ phù hợp hơn, tỷ lệ đào thải sẽ nhỏ hơn. Tuy nhiên,” anh ta cười một tiếng, “cơ hội như vậy là quá hiếm, chỉ có thể gặp chứ không thể ước. Haizz, anh Lâm cứ nghĩ thoáng một chút nhé, bệnh viện chúng tôi sẽ gắng hết sức để lưu ý trường hợp này, cô Diệp là người tốt sẽ được trời thương, nhất định sẽ gặp may mắn.” Anh ta an ủi.
Ánh mắt Lâm Thanh Hải trở nên đen tối, anh ta không thể đặt hy vọng sống sót của Diệp Uẩn Thanh vào một cơ hội mong manh xa vời. Sao anh ta có thể nhẫn tâm nhìn cô chới với bên cửa sinh tử, không biết khi nào sẽ lặng yên ra đi.
Tim anh đau nhói khi nghĩ đến Thanh Thanh bị bệnh tật hành hạ, chỉ có thể chết trong bất lực.
Cầm lấy túi đựng hồ sơ chứa kết quả xét nghiệm, Lâm Thanh Hải tạm biệt bác sĩ, chậm rãi đi về phòng bệnh của Diệp Uẩn Thanh.
Trong phòng có một y tá trực còn Trần Mạn Ni không có ở đó, có lẽ có việc nên rời đi.
Diệp Uẩn Thanh vừa mới tỉnh lại, khuôn mặt cô ta trắng bệch, nhìn thấy Lâm Thanh Hải, cô ta mừng rỡ hô lên: “Thanh Hải, anh không đi.”
“Anh nhìn em một chút rồi mới đi.” Lâm Thanh Hải ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhẹ nhàng kéo chăn cho cô ta.
“Bây giờ em thoải mái hơn nhiều rồi.” Diệp Uẩn Thanh gắng nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn anh ta đầy lưu luyến, “Em vốn định về nhà đích thân nấu cho anh vài món để mừng anh về nước, nhưng tình trạng em thế này chắc lại phải tiếp tục ở bệnh viện rồi. Thanh Hải này, anh có thấy em phiền phức không?” cô ta lo lắng hỏi.
Lâm Thanh Hải nhìn khuôn mặt dịu dàng ngây thơ của cô ta, giọng nói nhẹ nhàng đến không thể tưởng tượng được: “Cô bé ngốc, làm sao có chuyện đó được chứ? Em sẽ không sao đâu.”
Không ai nhìn thấy từng đợt sóng to gió lớn trong đôi mắt ẩn sau mắt kính của người đàn ông. Dường như đang ấp ủ một kế hoạch khủng khiếp nào đó, anh ta nhỏ giọng nói: “Lần này anh phải đi thật rồi. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé, lần sau anh lại đến thăm em, được không?”
“Vâng ạ, vậy anh đi đường cẩn thận chút nhé.” Diệp Uẩn Thanh thu hồi lại sự cô đơn của chính mình, am hiểu lòng người mà mỉm cười.
Lâm Thanh Hải nhìn cô ta thật kỹ, cuối cùng lại vuốt tóc cô ta rồi mới đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Anh ta vội vàng rời đi, để lại túi hồ sơ đựng kết quả xét nghiệm của mấy người, Diệp Uẩn Thanh nhìn thấy, nghi hoặc cầm lên: “Đây là cái gì?”
Cô ta đặt ngón tay lên dây buộc để mở ra, nhưng sau khi nghĩ ngợi, cô lại đẩy nó ra xa, sau đó đặt chiếc túi lên tủ đầu giường và lẩm bẩm: “Quên đi, chờ lần sau Thanh Hải tới rồi trả cho anh ấy.”
Ở tầng dưới bệnh viện, vẻ mặt Lâm Thanh Hải lạnh lùng, anh ta nhấn ga phóng đi như bay.
Mặc dù Lâm Thanh Hải sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng tuổi thiếu niên của anh ta không hề hạnh phúc. Cha ruột lạnh nhạt, mẹ kế ngược đãi, em trai cùng cha khác mẹ bắt nạt, cuộc sống của anh ta không khác gì một con chó.
Tất nhiên, sau này khi đã vùng dậy rồi, anh ta cũng khiến cho những kẻ khinh bỉ, sỉ nhục mình phải khổ sở. Giờ đây, toàn bộ nhà họ Lâm to lớn này đều nằm trong tay anh ta, những kẻ từng kiêu căng kia cũng bị hủy diệt tựa như tro bụi.
Nhưng cho dù đã trả thù rồi thì những năm tháng gian nan đó vẫn để lại dấu vết, vẫn khắc sâu trong lòng và khiến anh ta không thể nào quên.
Xe dừng ở biệt thự nhà họ Lâm, Lâm Thanh Hải không để ý tới quản gia chào đón, đi thẳng lên phòng mình.
Sau khi đóng cửa lại, Lâm Thanh Hải đi vào phòng ngủ, lấy một chiếc hộp trên tủ đầu giường và mở ra.
Bên trong có một chiếc kẹp tóc tinh xảo và đáng yêu được khảm kim cương vụn, tạo thành hình con bướm. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy nó được cất giữ cẩn thận.
Lâm Thanh Hải cầm lên, nhẹ nhàng nắm trong tay, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng như làn nước.
Chiếc kẹp tóc này là của Diệp Uẩn Thanh, e rằng ngay cả cô ta cũng quên mất mình từng sở hữu một chiếc kẹp tóc hình con bướm như thế này, nhưng nó lại là bảo bối của Lâm Thanh Hải.
Anh ta không bao giờ có thể quên ngày hôm đó, đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời anh ta, và đó cũng là ngày anh nhìn thấy ánh sáng mới.
Trong một góc tối tăm hôi hám, cậu bé bị những tên côn đồ do em trai cùng cha khác mẹ thuê bao vây, vô số nắm đấm cùng những lời mắng mỏ không thương tiếc giáng xuống người cậu ta. Cậu bé lẻ loi, trơ trọi chỉ biết cuộn tròn người để bảo vệ đầu. Bên dưới lớp quần áo chi chít những vết bầm tím, khuôn mặt cậu sưng vù giống như đầu heo, đôi mắt cậu thậm chí không thể mở ra được.
Cậu bé Lâm Thanh Hải đã quen với sự hung ác và tàn nhẫn của hai mẹ con mẹ kế, nhưng cậu ta chỉ có thể chịu đựng vì người đàn ông có đủ tư cách can thiệp và bảo vệ cậu đã chọn cách nhắm mắt làm ngơ.
Dù đã bị coi thường đến thế nhưng lời nói thản nhiên của người đàn ông đó vẫn có thể mang đến tai họa cho cậu ta. Nguyên nhân là do ông ta thuận miệng khen thành tích của cậu không tồi.
Giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, đôi mắt của em trai cùng ca khác mẹ đột nhiên trở nên hung ác, thằng nhóc đó hung hăng trừng mắt với cậu ta.
Khi bị kéo vào trong góc, Lâm Thanh Hải đã linh cảm được mọi chuyện, cậu ta từ bỏ phản kháng, chỉ hy vọng họ đánh thật nhanh để kết thúc.
Bầu trời tối tăm, tâm tình tuyệt vọng, Lâm Thanh Hải tuyệt vọng chịu đựng tra tấn, cậu không thể nhìn thấy bất kỳ một tia hy vọng nào.
Lúc đó cậu chỉ mong lớn lên thật nhanh, chỉ cần trưởng thành là có thể rời khỏi nhà họ Lâm.
Nhưng ngay cả khi cậu từ bỏ chống cự thì những người đó vẫn không chịu buông tha cậu.
Cậu nghe thấy tên côn đồ kiêu ngạo nói bên tai: “Chán chết, đánh kiểu gì nó cũng không đánh lại, đúng là một kẻ nhát gan yếu đuối. Nếu vậy thì hôm nay dứt khoát chơi kiểu mới, chúng ta tiểu lên người nó, xem nó còn không nhúc nhích giống người chết nữa không.”
Có người phụ họa: “Chỉ tè thôi thì ăn thua gì, có giỏi thì bắt nó uống hết rồi quỳ xuống liếm giày anh em mình. Nghĩ đến cảnh cậu ấm con nhà giàu quỳ lạy chúng ta, sau này khoe ra thì hơi bị oách đấy.”
Xung quanh vang lên những tiếng reo hò phấn khích, chúng nóng lòng muốn thực hiện ngay.
Lâm Thanh Hải lạnh cả người, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Cậu có thể chịu đựng những trận đòn nặng nề, nhưng cậu không thể chấp nhận được bất kỳ hành vi nhục nhã hèn hạ nào. Đó là sự tôn nghiêm, sự kiêu ngạo duy nhất mà cậu luôn cố gắng bảo vệ ở tận sâu trong tim.
Cậu ta động đậy và cố gắng giãy giụa để đứng lên, điều này lại càng khiến cho bọn côn đồ điên cuồng hơn.
“Đại ca, nó cử động kìa, rốt cuộc thằng nhóc này cũng sợ rồi.” Tiếng cười điên cuồng vang lên.
“Sợ là tốt. Lúc này sợ mới đã ghiền, chơi càng vui.” Những lời nói đầy ác ý truyền đến
Có người túm tóc nhấc cậu ta lên khỏi mặt đất; có người túm lấy vai bắt cậu ta quỳ úp mặt xuống đất;
Dưới cặp mắt sưng vù, Lâm Thanh Hải chỉ có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ, bóng dáng bọn côn đồ đang vây quanh cậu ta giống như ma quỷ, cậu ta đã nghe thấy âm thanh kéo khóa kéo xuống.
“Cạy miệng nó ra, giữ chặt, tao tè đây.” Một giọng nói đáng sợ vang lên.
Lâm Thanh Hải cứ tưởng rằng mình đã nhìn thấy địa ngục, nhưng trái tim con người còn đáng sợ hơn cả địa ngục. Cậu ta liều mạng giãy giụa, phát ra âm thanh gào rống đầy tuyệt vọng, cậu thà chết còn hơn phải chịu đựng tất cả những chuyện này.
Cậu ta không bao giờ có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này. Cho dù sau này cậu ta có thể trả thù bọn chúng, nhưng những gì cậu ta phải gánh chịu ngày hôm nay cũng đủ để đẩy cậu ta xuống bùn lầy và cậu ta sẽ không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.
Cứu cậu ta, có ai tới cứu cậu ta với? Toàn bộ bầu trời tối đen như mực, Lâm Thanh Hải chưa bao giờ mong đợi có người ra tay giúp đỡ giống như lúc này.
Ngay lúc cậu ta đang tuyệt vọng muốn đồng quy vu tận thì kỳ tích đã xảy ra.
“Dừng lại, tôi đã gọi cảnh sát. Họ đang tới đây rồi. Mau thả người ra.” Một giọng nữ non nớt truyền đến tai Lâm Thanh Hải, giọng nói đó giống như âm thanh của tự nhiên vậy, nó khiến bọn côn đồ làm xằng bậy sợ hãi bỏ chạy.
Hình như phía xa có tiếng xe cảnh sát ‘Wee woo’ vang lên, càng ngày càng gần, bọn côn đồ không còn tâm trí để ý đến cậu ta, chúng mắng khẽ một tiếng, bỏ người lại rồi cuống cuồng chạy trốn.
Lâm Thanh Hải bị vứt trên mặt đất đầy chật vật, lệ rơi đầy mặt.
Không ai biết rằng lúc đó trong lòng cậu ta đang vô cùng phẫn nộ, cậu ta muốn liều mạng, dù chết cũng không để bọn côn đồ thực hiện được.
Cô bé bất ngờ xuất hiện không chỉ cứu được tôn nghiêm mà hơn nữa còn cứu mạng cậu ta.
Giống như ánh mặt trời xuyên qua mây đen chiếu rọi vào, giờ phút này, cuộc đời của Lâm Thanh Hải đã có ánh sáng.
Có lẽ sợ bị bọn côn đồ trả thù nên cô bé chỉ quát dừng lại một tiếng rồi chạy xa.
Lúc Lâm Thanh Hải loạng choạng bước ra, cậu ta cũng không thể nhìn thấy mặt của người cứu mình mà chỉ nhặt được chiếc kẹp tóc tỏa sáng lấp lánh ở cách đó không xa.
Nó thật rực rỡ, tinh tế và thuần khiết, giống như cô bé xuất hiện trong thời khắc đen tối nhất của cuộc đời cậu ta vậy, trở thành một bảo bối mà cậu ta cẩn thận nâng niu.
Từ giờ khắc này, số phận đã rẽ sang một hướng khác, có lẽ vì cho rằng hai mẹ con mẹ kế gây sự quá kỳ cục nên cuối cùng bố Lâm cũng mắng họ, để Lâm Thanh Hải có cơ hội được bình yên ở nhà.
Cậu ta âm thầm tích lũy sức lực, chờ ngày nuốt chửng bọn họ.
Cậu ta rốt cuộc cũng tìm được chủ nhân của chiếc kẹp tóc, cô ấy xinh đẹp và tốt bụng giống hệt như trong tưởng tượng cậu, sau đó được cậu âm thầm che chở dưới đôi cánh của mình, cậu ta thề phải dùng hết tất cả để bảo vệ cô, yêu cô, cho dù phải hy sinh tính mạng mình.
Bây giờ cô bé lúc trước ấy đang phải đối mặt với sự đe dọa của bệnh tật, dù có phải trả giá nhiều thứ hơn thì anh ta cũng tình nguyện, nhưng nếu muốn anh ta dùng mạng sống của người khác để đổi lấy thì sao?
“Diệp Uẩn Ninh!” Lâm Thanh Hải thở dài một tiếng, vô thức nắm chặt chiếc kẹp tóc trong tay.
Lưỡi của chiếc kẹp tóc cắm sâu vào da thịt anh ta, Lâm Thanh Hải cảm thấy đau đớn rõ rệt.
Tại sao lại là cậu, tại sao cố tình lại là cậu?
Chỉ có trái tim của cậu mới có thể cứu được Thanh Thanh, để về sau cô ấy không cần lo lắng gì, vì vậy nếu muốn trách thì hãy trách tôi đi!
Nếu có kiếp sau, tôi nguyện ý xuống địa ngục để tạ tội với cậu, kiếp này, cầu xin cậu hãy tặng trái tim cho Thanh Thanh đi!
‘Đùng’ một tiếng, tia chớp lóe lên trên bầu trời và một cơn mưa to trút xuống!
Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ mọi người đã biết Lâm Thanh Hải là loại cặn bã nào rồi đúng không!
Anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì người con gái anh yêu.
Lâm Thanh Hải xắn tay áo để y tá lấy máu, anh ta lặng lẽ nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Không biết bao lâu trôi qua, bác sĩ Dương đã quay lại với tờ kết quả xét nghiệm.
“Kết quả thế nào?” Lâm Thanh Hải hỏi.
Bác sĩ Dương cảm động trước tình cảm sâu nặng của người đàn ông này nhưng vẫn phải tiếc nuối lắc đầu: “Anh Lâm, anh không cùng nhóm máu với cô Diệp nên trái tim của anh không phù hợp để cấy ghép.”
Nhóm máu khác nhau chắc chắn sẽ không thể tiến hành ghép tim, nếu không thì dù có làm cũng sẽ gây ra sự đào thải, khiến cho Diệp Uẩn Thanh càng mất mạng nhanh hơn.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Lâm Thanh Hải lại tìm cách lấy được báo cáo nhóm máu của Hoắc Tranh và Trần Diệp. Đặt ba tờ giấy kết quả xét nghiệm ở cạnh nhau, chỉ một mình anh ta là có nhóm máu khác biệt.
Một nỗi thất vọng dâng lên trong lòng anh ta. Lâm Thanh Hải không ngờ kết quả này lại xảy ra. Ngay cả Trần Diệp cũng có thể có cùng nhóm máu với Diệp Uẩn Thanh, nhưng chỉ có nhóm máu của anh ta là khác với những người khác.
Lâm Thanh Hải trầm giọng nói: “Bác sĩ Dương, anh nói thật cho tôi biết, Thanh Thanh có hy vọng tìm được người hiến tim không?”
Bác sĩ Dương cười miễn cưỡng: “Mặc dù phẫu thuật ghép tim hiện đại đã rất tiên tiến nhưng những trái tim phù hợp để cấy ghép không thể tự nhiên mà tạo ra được. Trước giờ vẫn luôn cung không đủ cầu. Hàng năm, hàng trăm nghìn bệnh nhân bị bệnh tim trên toàn thế giới mong mỏi có một trái tim để thay thế mà không được. Và ngay cả khi may mắn được ghép tim thì sau đó vẫn có thể xuất hiện sự đào thải cùng các loại di chứng khác nhau đang chờ đợi chứ không thể hoàn toàn an tâm.”
Sắc mặt Lâm Thanh Hải tối sầm lại: “Vậy nếu theo như lời anh nói, cho dù tìm được người hiến tim thì Thanh Thanh vẫn có thể một lần nữa gặp phải tình huống như hiện tại, bệnh tình lặp đi lặp lại chuyển biến xấu.”
Bác sĩ Dương nói: “Điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của các bác sĩ. Về mặt lý thuyết, việc ghép tim giữa những người thân sẽ phù hợp hơn, tỷ lệ đào thải sẽ nhỏ hơn. Tuy nhiên,” anh ta cười một tiếng, “cơ hội như vậy là quá hiếm, chỉ có thể gặp chứ không thể ước. Haizz, anh Lâm cứ nghĩ thoáng một chút nhé, bệnh viện chúng tôi sẽ gắng hết sức để lưu ý trường hợp này, cô Diệp là người tốt sẽ được trời thương, nhất định sẽ gặp may mắn.” Anh ta an ủi.
Ánh mắt Lâm Thanh Hải trở nên đen tối, anh ta không thể đặt hy vọng sống sót của Diệp Uẩn Thanh vào một cơ hội mong manh xa vời. Sao anh ta có thể nhẫn tâm nhìn cô chới với bên cửa sinh tử, không biết khi nào sẽ lặng yên ra đi.
Tim anh đau nhói khi nghĩ đến Thanh Thanh bị bệnh tật hành hạ, chỉ có thể chết trong bất lực.
Cầm lấy túi đựng hồ sơ chứa kết quả xét nghiệm, Lâm Thanh Hải tạm biệt bác sĩ, chậm rãi đi về phòng bệnh của Diệp Uẩn Thanh.
Trong phòng có một y tá trực còn Trần Mạn Ni không có ở đó, có lẽ có việc nên rời đi.
Diệp Uẩn Thanh vừa mới tỉnh lại, khuôn mặt cô ta trắng bệch, nhìn thấy Lâm Thanh Hải, cô ta mừng rỡ hô lên: “Thanh Hải, anh không đi.”
“Anh nhìn em một chút rồi mới đi.” Lâm Thanh Hải ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhẹ nhàng kéo chăn cho cô ta.
“Bây giờ em thoải mái hơn nhiều rồi.” Diệp Uẩn Thanh gắng nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn anh ta đầy lưu luyến, “Em vốn định về nhà đích thân nấu cho anh vài món để mừng anh về nước, nhưng tình trạng em thế này chắc lại phải tiếp tục ở bệnh viện rồi. Thanh Hải này, anh có thấy em phiền phức không?” cô ta lo lắng hỏi.
Lâm Thanh Hải nhìn khuôn mặt dịu dàng ngây thơ của cô ta, giọng nói nhẹ nhàng đến không thể tưởng tượng được: “Cô bé ngốc, làm sao có chuyện đó được chứ? Em sẽ không sao đâu.”
Không ai nhìn thấy từng đợt sóng to gió lớn trong đôi mắt ẩn sau mắt kính của người đàn ông. Dường như đang ấp ủ một kế hoạch khủng khiếp nào đó, anh ta nhỏ giọng nói: “Lần này anh phải đi thật rồi. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé, lần sau anh lại đến thăm em, được không?”
“Vâng ạ, vậy anh đi đường cẩn thận chút nhé.” Diệp Uẩn Thanh thu hồi lại sự cô đơn của chính mình, am hiểu lòng người mà mỉm cười.
Lâm Thanh Hải nhìn cô ta thật kỹ, cuối cùng lại vuốt tóc cô ta rồi mới đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Anh ta vội vàng rời đi, để lại túi hồ sơ đựng kết quả xét nghiệm của mấy người, Diệp Uẩn Thanh nhìn thấy, nghi hoặc cầm lên: “Đây là cái gì?”
Cô ta đặt ngón tay lên dây buộc để mở ra, nhưng sau khi nghĩ ngợi, cô lại đẩy nó ra xa, sau đó đặt chiếc túi lên tủ đầu giường và lẩm bẩm: “Quên đi, chờ lần sau Thanh Hải tới rồi trả cho anh ấy.”
Ở tầng dưới bệnh viện, vẻ mặt Lâm Thanh Hải lạnh lùng, anh ta nhấn ga phóng đi như bay.
Mặc dù Lâm Thanh Hải sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng tuổi thiếu niên của anh ta không hề hạnh phúc. Cha ruột lạnh nhạt, mẹ kế ngược đãi, em trai cùng cha khác mẹ bắt nạt, cuộc sống của anh ta không khác gì một con chó.
Tất nhiên, sau này khi đã vùng dậy rồi, anh ta cũng khiến cho những kẻ khinh bỉ, sỉ nhục mình phải khổ sở. Giờ đây, toàn bộ nhà họ Lâm to lớn này đều nằm trong tay anh ta, những kẻ từng kiêu căng kia cũng bị hủy diệt tựa như tro bụi.
Nhưng cho dù đã trả thù rồi thì những năm tháng gian nan đó vẫn để lại dấu vết, vẫn khắc sâu trong lòng và khiến anh ta không thể nào quên.
Xe dừng ở biệt thự nhà họ Lâm, Lâm Thanh Hải không để ý tới quản gia chào đón, đi thẳng lên phòng mình.
Sau khi đóng cửa lại, Lâm Thanh Hải đi vào phòng ngủ, lấy một chiếc hộp trên tủ đầu giường và mở ra.
Bên trong có một chiếc kẹp tóc tinh xảo và đáng yêu được khảm kim cương vụn, tạo thành hình con bướm. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy nó được cất giữ cẩn thận.
Lâm Thanh Hải cầm lên, nhẹ nhàng nắm trong tay, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng như làn nước.
Chiếc kẹp tóc này là của Diệp Uẩn Thanh, e rằng ngay cả cô ta cũng quên mất mình từng sở hữu một chiếc kẹp tóc hình con bướm như thế này, nhưng nó lại là bảo bối của Lâm Thanh Hải.
Anh ta không bao giờ có thể quên ngày hôm đó, đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời anh ta, và đó cũng là ngày anh nhìn thấy ánh sáng mới.
Trong một góc tối tăm hôi hám, cậu bé bị những tên côn đồ do em trai cùng cha khác mẹ thuê bao vây, vô số nắm đấm cùng những lời mắng mỏ không thương tiếc giáng xuống người cậu ta. Cậu bé lẻ loi, trơ trọi chỉ biết cuộn tròn người để bảo vệ đầu. Bên dưới lớp quần áo chi chít những vết bầm tím, khuôn mặt cậu sưng vù giống như đầu heo, đôi mắt cậu thậm chí không thể mở ra được.
Cậu bé Lâm Thanh Hải đã quen với sự hung ác và tàn nhẫn của hai mẹ con mẹ kế, nhưng cậu ta chỉ có thể chịu đựng vì người đàn ông có đủ tư cách can thiệp và bảo vệ cậu đã chọn cách nhắm mắt làm ngơ.
Dù đã bị coi thường đến thế nhưng lời nói thản nhiên của người đàn ông đó vẫn có thể mang đến tai họa cho cậu ta. Nguyên nhân là do ông ta thuận miệng khen thành tích của cậu không tồi.
Giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, đôi mắt của em trai cùng ca khác mẹ đột nhiên trở nên hung ác, thằng nhóc đó hung hăng trừng mắt với cậu ta.
Khi bị kéo vào trong góc, Lâm Thanh Hải đã linh cảm được mọi chuyện, cậu ta từ bỏ phản kháng, chỉ hy vọng họ đánh thật nhanh để kết thúc.
Bầu trời tối tăm, tâm tình tuyệt vọng, Lâm Thanh Hải tuyệt vọng chịu đựng tra tấn, cậu không thể nhìn thấy bất kỳ một tia hy vọng nào.
Lúc đó cậu chỉ mong lớn lên thật nhanh, chỉ cần trưởng thành là có thể rời khỏi nhà họ Lâm.
Nhưng ngay cả khi cậu từ bỏ chống cự thì những người đó vẫn không chịu buông tha cậu.
Cậu nghe thấy tên côn đồ kiêu ngạo nói bên tai: “Chán chết, đánh kiểu gì nó cũng không đánh lại, đúng là một kẻ nhát gan yếu đuối. Nếu vậy thì hôm nay dứt khoát chơi kiểu mới, chúng ta tiểu lên người nó, xem nó còn không nhúc nhích giống người chết nữa không.”
Có người phụ họa: “Chỉ tè thôi thì ăn thua gì, có giỏi thì bắt nó uống hết rồi quỳ xuống liếm giày anh em mình. Nghĩ đến cảnh cậu ấm con nhà giàu quỳ lạy chúng ta, sau này khoe ra thì hơi bị oách đấy.”
Xung quanh vang lên những tiếng reo hò phấn khích, chúng nóng lòng muốn thực hiện ngay.
Lâm Thanh Hải lạnh cả người, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Cậu có thể chịu đựng những trận đòn nặng nề, nhưng cậu không thể chấp nhận được bất kỳ hành vi nhục nhã hèn hạ nào. Đó là sự tôn nghiêm, sự kiêu ngạo duy nhất mà cậu luôn cố gắng bảo vệ ở tận sâu trong tim.
Cậu ta động đậy và cố gắng giãy giụa để đứng lên, điều này lại càng khiến cho bọn côn đồ điên cuồng hơn.
“Đại ca, nó cử động kìa, rốt cuộc thằng nhóc này cũng sợ rồi.” Tiếng cười điên cuồng vang lên.
“Sợ là tốt. Lúc này sợ mới đã ghiền, chơi càng vui.” Những lời nói đầy ác ý truyền đến
Có người túm tóc nhấc cậu ta lên khỏi mặt đất; có người túm lấy vai bắt cậu ta quỳ úp mặt xuống đất;
Dưới cặp mắt sưng vù, Lâm Thanh Hải chỉ có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ, bóng dáng bọn côn đồ đang vây quanh cậu ta giống như ma quỷ, cậu ta đã nghe thấy âm thanh kéo khóa kéo xuống.
“Cạy miệng nó ra, giữ chặt, tao tè đây.” Một giọng nói đáng sợ vang lên.
Lâm Thanh Hải cứ tưởng rằng mình đã nhìn thấy địa ngục, nhưng trái tim con người còn đáng sợ hơn cả địa ngục. Cậu ta liều mạng giãy giụa, phát ra âm thanh gào rống đầy tuyệt vọng, cậu thà chết còn hơn phải chịu đựng tất cả những chuyện này.
Cậu ta không bao giờ có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này. Cho dù sau này cậu ta có thể trả thù bọn chúng, nhưng những gì cậu ta phải gánh chịu ngày hôm nay cũng đủ để đẩy cậu ta xuống bùn lầy và cậu ta sẽ không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.
Cứu cậu ta, có ai tới cứu cậu ta với? Toàn bộ bầu trời tối đen như mực, Lâm Thanh Hải chưa bao giờ mong đợi có người ra tay giúp đỡ giống như lúc này.
Ngay lúc cậu ta đang tuyệt vọng muốn đồng quy vu tận thì kỳ tích đã xảy ra.
“Dừng lại, tôi đã gọi cảnh sát. Họ đang tới đây rồi. Mau thả người ra.” Một giọng nữ non nớt truyền đến tai Lâm Thanh Hải, giọng nói đó giống như âm thanh của tự nhiên vậy, nó khiến bọn côn đồ làm xằng bậy sợ hãi bỏ chạy.
Hình như phía xa có tiếng xe cảnh sát ‘Wee woo’ vang lên, càng ngày càng gần, bọn côn đồ không còn tâm trí để ý đến cậu ta, chúng mắng khẽ một tiếng, bỏ người lại rồi cuống cuồng chạy trốn.
Lâm Thanh Hải bị vứt trên mặt đất đầy chật vật, lệ rơi đầy mặt.
Không ai biết rằng lúc đó trong lòng cậu ta đang vô cùng phẫn nộ, cậu ta muốn liều mạng, dù chết cũng không để bọn côn đồ thực hiện được.
Cô bé bất ngờ xuất hiện không chỉ cứu được tôn nghiêm mà hơn nữa còn cứu mạng cậu ta.
Giống như ánh mặt trời xuyên qua mây đen chiếu rọi vào, giờ phút này, cuộc đời của Lâm Thanh Hải đã có ánh sáng.
Có lẽ sợ bị bọn côn đồ trả thù nên cô bé chỉ quát dừng lại một tiếng rồi chạy xa.
Lúc Lâm Thanh Hải loạng choạng bước ra, cậu ta cũng không thể nhìn thấy mặt của người cứu mình mà chỉ nhặt được chiếc kẹp tóc tỏa sáng lấp lánh ở cách đó không xa.
Nó thật rực rỡ, tinh tế và thuần khiết, giống như cô bé xuất hiện trong thời khắc đen tối nhất của cuộc đời cậu ta vậy, trở thành một bảo bối mà cậu ta cẩn thận nâng niu.
Từ giờ khắc này, số phận đã rẽ sang một hướng khác, có lẽ vì cho rằng hai mẹ con mẹ kế gây sự quá kỳ cục nên cuối cùng bố Lâm cũng mắng họ, để Lâm Thanh Hải có cơ hội được bình yên ở nhà.
Cậu ta âm thầm tích lũy sức lực, chờ ngày nuốt chửng bọn họ.
Cậu ta rốt cuộc cũng tìm được chủ nhân của chiếc kẹp tóc, cô ấy xinh đẹp và tốt bụng giống hệt như trong tưởng tượng cậu, sau đó được cậu âm thầm che chở dưới đôi cánh của mình, cậu ta thề phải dùng hết tất cả để bảo vệ cô, yêu cô, cho dù phải hy sinh tính mạng mình.
Bây giờ cô bé lúc trước ấy đang phải đối mặt với sự đe dọa của bệnh tật, dù có phải trả giá nhiều thứ hơn thì anh ta cũng tình nguyện, nhưng nếu muốn anh ta dùng mạng sống của người khác để đổi lấy thì sao?
“Diệp Uẩn Ninh!” Lâm Thanh Hải thở dài một tiếng, vô thức nắm chặt chiếc kẹp tóc trong tay.
Lưỡi của chiếc kẹp tóc cắm sâu vào da thịt anh ta, Lâm Thanh Hải cảm thấy đau đớn rõ rệt.
Tại sao lại là cậu, tại sao cố tình lại là cậu?
Chỉ có trái tim của cậu mới có thể cứu được Thanh Thanh, để về sau cô ấy không cần lo lắng gì, vì vậy nếu muốn trách thì hãy trách tôi đi!
Nếu có kiếp sau, tôi nguyện ý xuống địa ngục để tạ tội với cậu, kiếp này, cầu xin cậu hãy tặng trái tim cho Thanh Thanh đi!
‘Đùng’ một tiếng, tia chớp lóe lên trên bầu trời và một cơn mưa to trút xuống!
Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ mọi người đã biết Lâm Thanh Hải là loại cặn bã nào rồi đúng không!
Danh sách chương