Lúc này, dòng bình luận trên màn hình hệt như một ngôi đền Quan Âm Tống Tử khổng lồ.

[ Hy vọng lần tới hai người lên chương trình thì đứa bé đã nặng 3 cân 2 lạng rồi. ]

[ Một bào thai hai cục cưng đi bé Lạc, yêu thì chớ bỏ trốn, tôi ủng hộ cậu. ]

[ Hai người cân nhắc tới mua nhà cưới chưa? ]

[ Chúng ta tiến thẳng một bước, sắm luôn nhà trong khu học chính* đê! ]

"Cảm ơn mọi người nhé, tôi không sinh được," Ninh Lạc cười ha hả, chỉ vào một ID quen thuộc trên dòng bình luận, "Nhớ nhé, sầu riêng, livestream, hiểu chứ?"

[ Trước đây cậu đâu có nhỏ nhen thế này đâu bé Lạc! ]

Ninh Lạc khoanh tay trước ngực, hếch cằm đầy tự hào: "Bây giờ thì có rồi đấy."

[ Cậu còn tự hào nữa á hả? ]

[ Anh Lộ, anh mau nhìn xem cậu ấy thành cái dạng gì rồi kìa. ]

[ Gọi anh Lộ làm gì, đều do một tay ảnh dạy nên đấy. ]

[ Thanh danh của Lộ Đình Châu bị phá hủy rồi hhhh. ]

Lộ Đình Châu đang phủi vụn bánh trên người, nghe thấy Ninh Lạc đọc mấy dòng bình luận này thì mỉm cười: "Gần đèn thì rạng. Bó tay rồi, có lẽ đặc điểm cá nhân của tôi khá dễ lây truyền."

Ninh Lạc ngạc nhiên nhìn anh: "Biết cách tự dát vàng lên mặt đáo để."

Lộ Đình Châu tặc lưỡi: "Thầy Ninh có thể tung hứng xã giao lẫn nhau một chút được không?"

Ninh Lạc lắc đầu: "Không được, tôi là người rất real, muốn tôi khen phải trả thêm phí."

[ Hai người đang yêu nhau lắm cắn nhau đau hở? ]

[ Chết tao, giờ nghe hai người cãi nhau mà vẫn thấy ngọt ngào quá. ]

[ Chịu hết nổi mấy cặp đôi này, lui một vạn bước, tôi không thể rửa chân trong dòng sông tình yêu của họ sao? ]

Ninh Lạc nói: "Nhanh nào, còn ai muốn kết nối không? Nửa tiếng nữa là kết thúc rồi... Anh làm gì vậy?"

Cậu quay đầu, che eo mình, hoảng sợ nhìn Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu cũng không ngờ phản ứng của cậu dữ dội thế, bèn ngừng lại: "Em ngồi lên điện thoại anh rồi."

"...Nhưng anh cũng không thể chạm vào eo sau của em chứ." Ninh Lạc lẩm bẩm rồi đứng dậy, để anh rút điện thoại ra, sau đó gãi tai, mặt ửng đỏ.

Phần eo sau của cậu vốn rất nhạy cảm, bình thường ôm ấp có chuẩn bị thì còn được, Lộ Đình Châu vừa rồi đột nhiên chạm vào doạ cậu giật bắn mình.

Ninh Lạc kéo quần áo chỗ đó cho phẳng, nhưng vẫn thấy không thoải mái, như thể trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay người kia.

[ Tôi nói này, cậu vừa gan dạ vừa nhút nhát là như nào, lúc nãy hôn lên mặt cũng không đỏ bằng bây giờ. ]

[ Ngại ngùng kiểu Schrödinger, đã tiếp thu. ]

Ninh Lạc miệng cứng như vương giả, quyết không chịu thua: "Chứng minh tôi là người biết uyển chuyển, khá linh hoạt, giàu tính đàn hồi."

Lộ Đình Châu nói: "Em không làm diễn viên mà đi viết sơ yếu lý lịch cho người khác, cũng là một hướng đi xán lạn đấy."

Ninh Lạc hung hăng phản bác: "Nhưng anh không làm diễn viên thì chẳng đóng góp được cái nước non gì cho xã hội cả."

"Chả sao," Lộ Đình Châu dịu dàng, thong thả bảo, "Em bao nuôi anh đi."

Ninh Lạc: ??? 【 Miệng 37 độ sao có thể nói ra những lời lạnh lùng thế? Anh biết liêm sỉ không hả! 】

Dòng bình luận toàn là tiếng hú tổ tiên 'aaaaaaa' quy mô lớn, Ninh Lạc thậm chí chẳng buồn nhìn nữa.

Bên này tình cảm của họ nhanh chóng tăng nhiệt, tạo nên sự tương phản rõ rệt với ba nhóm còn lại.

Tiếng Hoắc Lâm Sâm và Hàn Nguyệt Vấn chơi game vang vọng khắp phòng khách, hai người như thiên binh vạn mã.

"Lẹ lẹ, đến lúc dọn món rồi!"

"Rửa đĩa, rửa đĩa! Sao chỗ rửa đĩa vắng như chùa bà đanh vậy?"

"Chẳng phải chú nói muốn xắt rau à? Áaaaa sao lại hết giờ rồi!"

Thành công biến Overcooked thành 'Nhà bếp chia tay'.

Tuy rằng bọn họ không đến với nhau, nhưng đã thành công bước vào giai đoạn tiếp theo của cặp đôi là không bao giờ lui tới, khinh bỉ lẫn nhau và ném cho nhau cái trợn ngược mắt.

Đếm ngược kết thúc, ba nhóm đều ở trong nhà, chỉ có Hướng Bốc Ngôn và Hướng Tư Kỳ vẫn đang dầm mưa bên ngoài.

Ninh Lạc chắp tay sau lưng, tản bộ như ông cụ, đến trước cửa sổ kính lớn, thốt lên một tiếng cảm thán oang oang: "Ah, hãy để cơn bão đến dữ dội hơn nữa đi!"

Hướng Bốc Ngôn vừa vào cửa đã nghe thấy lời bình luận này, cầm ô trong tay xoay mạnh, biến thành cối xay gió lớn.

Ninh Lạc bị văng nước đầy mặt, nhảy lùi về sau: "Cậu làm gì đấy?"

Hướng Bốc Ngôn dốc hết nước trong giày ra, tầm bậy nhưng vẫn hiên ngang: "Thỏa mãn nguyện vọng của cậu, tưới chút nước cho bông hoa tổ quốc."

Ninh Lạc: "...Nếu cậu thật sự rảnh thì đi ăn ít Lưu Mai Mai đi."

Hướng Bốc Ngôn khịt mũi.

Lộ Đình Châu hỏi họ đã đi đâu, Hướng Tư Kỳ nói với anh, cuối cùng bảo: "Bãi biển đối diện có một con tàu chìm, có vẻ là tàu đánh cá, đã nhiều năm rồi, chúng tôi nhặt được khá nhiều vỏ sò đá các loại linh tinh, còn có một con sao biển nữa."

Hướng Bốc Ngôn lúc này mới sực nhớ ra, ném cho Ninh Lạc một vật.

Ninh Lạc bắt lấy nhìn xem, ấy là một viên đá tròn màu hồng vân máu, sờ vào lạnh lẽo: "Cho tôi à?"

"Ờ" Hướng Bốc Ngôn nói, "Dù gì cũng không mang hết được, cho cậu coi như gửi đến trạm tái chế rác."

Hướng Tư Kỳ cười hì hì vạch trần: "Thật hả, sao anh nhớ viên hồng này là em tìm kiếm cẩn thận rất lâu mới tìm được, cứ tưởng em sẽ giữ lại cho mình, hóa ra là tặng cho Tiểu Lạc à."

Mọi người lập tức 'ồ~' lên.

Hướng Bốc Ngôn đỏ bừng mặt vì kìm nén: "Nói bậy gì vậy, em không cần nên mới đưa cho cậu ta!"

Ninh Lạc tung lên tung xuống hai lần, rồi cất đi: "Không sao đâu em trai, thích anh, yêu anh, tặng cả quà cho anh, đây đâu phải chuyện không thể để người khác thấy, anh hiểu anh hiểu."

Mặt Hướng Bốc Ngôn tái xanh, tạo thành sự tương phản màu sắc mạnh mẽ giữa sắc xanh với màu tóc hồng, có thể gọi là nghệ thuật thị giác đương đại.

"Em trai gì mà em trai, tôi là ba cậu."

Ninh Lạc kéo Lộ Đình Châu lại: "Anh gọi cậu ta một tiếng con trai xem?"

Lộ Đình Châu vô tội: ???

Hướng Bốc Ngôn nghiến răng: "...Cậu thắng!"

Ninh Lạc và Lộ Đình Châu tất nhiên là xứng đáng giành vị trí số một, mọi người đều có chút tò mò về cái gọi là phần thưởng bí mật, bèn hỏi Tiền Đa Đa là gì.

Tiền Đa Đa nói: "Bí mật."

Nhìn thấy biểu cảm ngán ngẩm của mọi người, bèn bổ sung thêm: "Nhưng tôi có thể tiết lộ chút xíu, nó liên quan đến quyền lựa chọn. Hạng hai, ba, bốn được chọn theo thứ tự."

Hoắc Lâm Sâm - xếp hạng bét - cầm quả quýt trong tay cũng không thấy thơm nữa: "Vậy chúng tôi chơi một thôi một hồi, là chơi không công à?"

Tào Cẩn Lưu đấm vào gốc đùi bị căng đến độ gần chuột rút: "Đây là thứ chúng em đáng nhận được! Em nhảy thế này khác gì với nhảy vũ đạo của nhóm nữ?"

Sau cùng chốt hạ cậu ta cũng không tha cho những người khác, cùng với Chu Kiều mỗi người lôi một người, kéo cả Ninh Lạc và Hướng Bốc Ngôn cùng trình diễn thành quả luyện tập, thậm chí còn quay video ngắn đăng lên Douyin.

Tào Cẩn Lưu: "Đặt tên cho nhóm chúng ta đi."

Ninh Lạc bị huấn luyện đặc biệt 3v1, mệt mỏi nằm sấp trên mặt đất, đưa tay run rẩy: "Gọi là khu du lịch 4A đi."

【 Khuôn mặt đẹp ngời ngời như tôi xuất hiện trên camera, nhất định phải có cái tên ngầu bá cháy bọ chét! 】

Video vừa đăng lên, lượt xem liền tăng vùn vụt.

Cộng đồng mạng hào hứng nhấp vào, sau khi thưởng thức xong phần mở đầu thì tạm dừng, trưng ra biểu tượng đậu nành đổ mồ hôi.

[ Ninh Lạc, anh đừng nhảy nữa, em sợ lắm. ]

[ Khu du lịch của các cậu là Hoa Quả Sơn hay núi Nga Mi vậy]

[ Lần đầu tiên trực quan cảm nhận được Hướng Bốc Ngôn thực sự xuất thân từ show tuyển chọn, áp đảo toàn tập. ]

[ Sao lại tồn tại người chân động rồi tay không biết động, tay động rồi chân không theo kịp nhỉ hhhh. ]

[ Ban sản xuất chắc chắn là để bảo vệ lương thực, nên mới không cho chúng tôi xem Ninh Lạc nhảy múa trong lúc ăn cơm phải không. ]

Ninh Lạc nhìn thấy bình luận, lăn một cái bật dậy: "Bịa đặt, toàn là bịa đặt! Các người căn bản không hiểu được vũ đạo của tôi, I'm on the next level yeah!"

Hướng Bốc Ngôn nói: "Cho dù cậu là người tam thể bị rút hết nước cũng không trừu tượng đến thế."

Ninh Lạc bị thực tế bẻ cong xương sống, lại ngã 'phịch' đập trở lại ghế sofa, chỉ có cái đầu ngoan cường nghếch lên, nhìn chằm chằm Lộ Đình Châu, bắt đầu làm bộ đáng thương: "Anh ơi, em đau."

Lộ Đình Châu hỏi: "Đau ở đâu?"

Anh ấn xuống cánh tay Ninh Lạc: "Đau chỗ này à?"

Ninh Lạc gật mạnh, khóc lóc: "Đau..."

Lộ Đình Châu lại ấn sườn eo và xương bả vai cậu: "Còn chỗ này thì sao?"

Ninh Lạc gật đầu rồi lại gật đầu, hít khí nói: "Đau hết, siêu đau."

Lộ Đình Châu lại ấn thêm mấy chỗ, ấn đâu đau đó. Anh buông tay, cụp mắt nhìn người đang nằm như xác chết trên ghế sofa: "Em rốt cuộc đau ở đâu?"

Ninh Lạc rên ư ử: "Toàn thân đều đau, anh giúp em xoa bóp đi mà."

Lộ Đình Châu bất đắc dĩ, ngồi ở một bên ghế sofa, bắt đầu mát-xa từ gáy cho cậu.

Đám Hàn Nguyệt Vấn nhìn hết nổi.

Biết cách làm nũng gớm.

Hướng Bốc Ngôn có lý do để nghi ngờ, Ninh Lạc nhảy múa chính là vì khoảnh khắc này, để sai khiến Lộ Đình Châu giúp mình bóp vai.

Tào Cẩn Lưu học theo, quay đầu nói với Chu Kiều: "Anh Tiểu Kiều ơi, em cũng đau."

Chu Kiều co ro trên ghế sofa, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy, giọng yếu ớt mệt mỏi: "Em trai ơi, anh còn mệt hơn em."

Tào Cẩn Lưu thuận thế trèo lên: "Thế để em bóp cho anh!"

[ 6, chú em biết co biết giãn nhể. ]

[ Học sao nói vậy hở? ]

Ninh Lạc thu hết trong mắt, khẽ chọc Lộ Đình Châu: "Anh đi thu học phí từ cậu ta đi."

Lộ Đình Châu hỏi: "Thu về tính là gì?"

Ninh Lạc đáp như lẽ hiển nhiên: "Tài sản chung của chồng chồng."

Tay Lộ Đình Châu bỗng tăng sức.

"Oái!"

Ninh Lạc phát ra tiếng kêu thảm thiết, như thể bị đả thông hai mạch nhâm và đốc*, cảm giác vừa tê tái vừa sảng khoái xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Cậu cố gắng ngoảnh lại, hai mắt ngấn nước nhìn Lộ Đình Châu, toàn là vẻ lên án.

Lộ Đình Châu vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi lơ là mất. Em nằm yên đi."

Hoắc Lâm Sâm cắn một hộp sữa bò Vượng Tử không hề phù hợp với hình tượng của anh ta, thích thú xem hai người họ tương tác: "Em giai Tiểu Lạc này, em còn chưa sống chung với Lộ Đình Châu mà đã chồng chồng rồi à? Cục dân chính chuyển đến biệt thự nào rồi, sao anh không thấy nhỉ?"

Ninh Lạc bấy giờ mới nhận ra điều bất ổn, xoắn xuýt bổ cứu: "Tên thân mật, tên thân mật, hiểu chưa?"

Không ai tin cả, vẻ đùa cợt trêu chọc trong mắt mọi người đúng là liều lượng gây chết người.

Ninh Lạc: "..."

Ninh Lạc lặng lẽ quay đầu đi, trừng mắt nhìn tựa lưng ghế sofa, chẳng muốn giao tiếp với họ xíu nào, để lại một cái gáy lạnh lùng.

【 Nói chuyện với các người một lúc mà #đau đầu #buồn nôn #nôn mửa #chóng mặt #sốc #đổ mồ hôi #đau bụng #huyết áp giảm #không ăn uống #nhồi máu cơ tim #viêm dạ dày ruột cấp tính #hôn mê sâu #Parkinson #ngộ độc ảo giác #toàn thân yếu ớt lạnh cóng. 】

Tiền Đa Đa liếc bệnh nhân đang nằm liệt trên ghế sofa tận hưởng bóp vai từ vua màn ảnh mà trợn trắng mắt.

Nuông chiều quá.

-

Lúc này, người đang xem trực tiếp là ba mẹ Ninh, chỉ vào Lộ Đình Châu bên trong nói: "Đây chính là bạn trai mà Tiểu Lạc tìm được?"

Ninh Dương gật đầu trầm trọng: "Chính là anh ta, lớn hơn Tiểu Lạc sáu tuổi, đã ba mươi rồi."

Giọng điệu đủ kiểu không ưa.

Mẹ Ninh rõ ràng rất vui vẻ: "Tôi biết thằng bé, tôi đã xem phim của nó diễn, hay lắm. Thằng bé vốn trẻ thế sao? Tôi nhớ mười năm trước đã thấy nó rồi."

Mẹ Ninh càng nói càng vui, kéo ba Ninh nói: "Đến bây giờ tôi vẫn nhớ nó diễn vai một tội phạm thiên tài thông minh, ấn tượng rất sâu sắc, có một cảnh quay đến giờ tôi nghĩ đến vẫn rùng mình. Bây giờ nghĩ lại thì lúc đó chắc là nó vừa ra mắt nhỉ? Con dâu tương lai của chúng ta giỏi quá."

Ninh Dương đang chuẩn bị thêm chút thuốc độc: "..."

Hmm, tính sai mẹ mất.

Ba Ninh rõ ràng cũng rất vui: "Đã là người yêu của con trai chúng ta, vậy sao không nhân chuyến đón máy bay này gặp gỡ luôn? Cho con dâu một bất ngờ!"

Mẹ Ninh đồng ý ngay: "Không thành vấn đề. A Dương, con thấy sao?"

Ninh Dương chậm rãi nói: "Con nghĩ hai người muốn đuổi thẳng cổ Lộ Đình Châu đi."

Cơ mà hắn vô cùng tán thành đề nghị này, bởi rất muốn nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của gã cáo đội lốt cừu kia.

"Phải rồi," hắn nhắc nhở ân cần, "hai người nhớ gặp mặt cũng gọi là con dâu đấy."_____

350 vote up tiếp nha~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện