Minh Minh lờ mờ tỉnh giấc khi chiều đã buông hờ hững. Đầu đau nhức không thôi, cổ họng cũng ran rát khó chịu. Đưa tay lên sờ trán mình, nóng hổi. Nhất định là cái tên chết tiệt đó lây cho cô, nhất định cô không tha cho hắn. Thả chân xuống giường, Minh Minh cắn chặt răng ình đừng hét lên, cái chân bị bong gân của cô không có dấu hiện thuyên giảm mà đang tung hoành khiến cô ứa nước mắt. Tuy nhiên, nó đã được băng bó lại. Có tô cháo đậy nắp để bên ly nước, 1 bọc thuốc trên bàn cạnh giường. Minh Minh vơ tay lấy tô cháo ăn ngon lành. Hôm qua đúng là kinh hoàng, cô phải nhịn ăn từ buổi tối đến giờ. Bình thường cô rất ghét cháo nhưng hôm nay lại thấy ngon lạ thường. Cô mỉm cười, mẹ đúng là người chu đáo nhất dù miệng lưỡi của mẹ béng như dao. Sau khi uống thuốc xong, tinh thần Minh Minh có đỡ hơn đôi chút. Cô lấy điện thoại gọi cho Hải Yến:
- Đang đâu đó? Sang nhà tao đi, bệnh sắp chết rồi!
- À…Ờ. Chờ xíu!
Hải Yến ngẩng đầu lên nhìn hắn đang ngồi đối diện. Cô giơ tay ra dấu OK rồi cầm chiếc túi đứng dậy. Hắn ngã người vào chiếc ghế đằng sau mình xoa xoa cằm đăm chiêu.
Hải Yến đẩy cửa phòng của Minh Minh vào. Cô ngồi bật dậy, cái chân lại nhói lên đòi quyền bình đẳng khiến cô nhăn nhó đau khổ. Hải Yến chép miệng lại ngồi cạnh cô. Cô bóp bóp vai Minh Minh:
- Sao rồi?
- Sao là sao?- Minh Minh trả lời nhỏ xíu để bảo vệ cổ họng.
- Tao thấy tên Quang Huy không tốt chút nào cả!- Hải Yến lên tiếng khẳng định chắc nịch. Minh Minh hơi nhíu mày suy nghĩ nhưng nhanh chóng biết rõ tại sao con bạn mình lại nói điều đó. Chắc là tại hôm qua anh không tìm cô dù trời có tối. Minh Minh ậm ừ trong họng. Thấy tốt, Yến lấn tới:
- Mày nghĩ sao về Chihuahua đầu đàn???
- Cũng được! Tính tình không xấu lắm nhưng tao ghét!
Hứng thú của Hải Yến bị dập tắt ngay vào 2 chữ cuối của Minh Minh. Cô lấy 2 tay vỗ mạnh vào má Minh Minh:
- Mày bị miễn nhiễm với trai hay sao mà không có hứng thú với trai đẹp, còn cứu mạng mày nữa!
- Ờ… Ghét không cần có lí do!- Minh Minh chép miệng. Hải Yến tiu ngỉu nghĩ đến khuôn mặt giận dữ của Thanh Tuấn nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Lúc nãy. . .
- Cậu tìm tôi có gì không?- Hải Yến ngồi đối diện hắn. Chẳng rõ hôm nay tại sao hắn lại gọi cô ra quán cafe này. Hắn nhún vai:
- Minh Minh thích gì nhất?
- Đừng vòng vo, muốn tìm hiểu à?- Hải Yến thông minh nhanh chóng hiểu ra vấn đề, người con trai mà tìm bạn của 1 cô gái hỏi về cô ấy thì đúng là bất bình thường. Hắn chỉ nhếch mép gật đầu. Hải Yến hí mắt suy nghĩ:
- Tính ra thì cậu dũng cảm hơn anh trai của mình, ban đêm cũng dám xông vào rừng tìm con nhỏ đó nữa! Muốn tôi chỉ cách lấy lòng hay là sao?
1 lần nữa, hắn gật đầu không đáp, hắn giơ cái tay trái bị thương của mình xoay qua xoay lại như nhớ đến chuyện gì đêm hôm qua. Hải Yến tâm trí đặc biệt hưng phấn nói:
- Nói chuyện nhiều hơn, quan tâm đến nó hơn, không được làm nó tức giận, nhất là phải ga lăng. Anh chỉ cần thỏa mãn tiêu chí chọn bạn trai của nó là được!
Trong đầu hắn lập tức vang lên câu nói của Minh Minh lần đầu tiên gặp nhau. Hắn khẽ rùng mình, tại câu nói này mà hắn ghét cay ghét đắng nhỏ. Tóm lại, hắn cần làm gì? Nhìn ánh mắt tỏ vẻ không hiểu lắm, Hải Yến thở dài 1 cái:
- Anh chỉ cần hàng ngày thăm hỏi là :” Hôm nay khỏe không? Có cần tôi mua bữa sáng giúp không? Hay khen vài câu như Hôm nay xinh quá! Cô đúng là giỏi!”
Hắn rùng mình, da gà cứ thi nhau nổi lên. Sao các cô gái lại thích những điều sến súa như thế? Anh hắn thuộc tuýp người đó sao? Hắn trở về trạng thái ban đầu. Hải Yến thấy thái độ của hắn như thế thì lắc đầu:
- Đó là lí do Minh Minh ghét cậu! Tôi thật sự bó tay cậu rồi!
- Con gái thích tặng hoa, tặng gấu là được đúng không?- Ngồi mãi mới nghe hắn lên tiếng trao đổi, đúng là cảm động muốn rơi nước mắt. Hải Yến nghe câu nói như ông cụ 1000 năm về trước thì không tán thành:
- Minh Minh rất thực dụng, cứ tặng những gì mà xài được ấy. Ví dụ như là thức ăn, hay tiền mặt gì đi!
- Hả?- Hắn nhướn mày hỏi lại như không tin câu nói vừa rồi của cô. Hải Yến chép miệng, cái tên này đánh đấm thì như sấm mà sao tình cảm thì ngu muội dữ vậy? Đã nói bao nhiêu đó rồi mà chẳng thấm vào não.
- Thôi, thôi! Tôi sẽ lo chuyện này, sáng mai cậu chỉ cần mua bữa sáng, dâng đến miệng, chép bài giúp, trò chuyện nhiều hơn 1 chút. Không được cãi lại nó vì Minh Minh rất ghét những ai chống đối mình!
Hắn chán nản gật đầu, lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải vấn đề nan giải như thế này. Và thế là Minh Minh gọi cho cô. . .
Đã lỡ hứa thì phải thực hiện. Lúc đầu thì cũng có cảm tình với Quang Huy lắm nhưng giờ thì hết rồi, cái tên ham sống sợ chết, lại còn mắc chứng bệnh dại gái. Gặp hoa khôi dẫn đường thì đi theo chẳng thèm suy nghĩ. Nghĩ là làm, Hải Yến châm thêm dầu vào lửa cho cháy rụi căn biệt thự của anh luôn.
- Tao thấy mày và anh Huy gì đấy không hợp tí nào. Bản tính mày vụng về hậu đậu, biết rằng anh ấy đều bỏ qua nhưng anh ta không có đứng ra thu dọn mấy cái tàn dư giúp mày đâu. Nghĩ thử đi, không thì hôm qua người tìm ra mày là anh ấy chứ không phải Thanh Tuấn đâu!
Minh Minh nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng buồn buồn. Con bạn cô nói cũng có lí nhưng sao hôm nay lại nhắc đến hắn nhiều vậy! Chẳng lẽ nó… thích hắn sao? Minh Minh trợn mắt:
- Tỉnh lại đi con kia! Bộ mày kết tên Thanh Tuấn đó rồi sao?
Khóe miệng con Yến giật giật. Con bạn cô chỉ có cái đoán mò là giỏi. Nói trắng trợn như thế mà cũng không hiểu. Hải Yến đánh vào cái chân bệnh tật của Minh Minh 1 cái. Ôi trời ơi, thấy ông bà ngoại luôn rồi, chân đã đau, cử động nhẹ cũng đau, hơn nữa, cô vừa hạ sốt, dây thần kinh chân bắt đầu vùng dậy đấu tranh như muốn đánh nhau với Hải Yến. Minh Minh muốn ngất xỉu gật gà gật gù không nói nên lời, giờ thì cô hiểu cảm giác của tên sói đầu đàn rồi. Hức, chắc là cô đã đoán sai. Hải Yến miệng vẫn nở nụ cười đáng yêu:
- Cái con kia, mày coi chừng bà đó! Mai mốt rồi mày sáng mắt xem ai là người tốt với mày nhất!
- Là mày!
*Bốp* Minh Minh đã nói sai nữa sao???
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!- Tiếng la của Minh Minh rung rinh nóc nhà, quỷ khóc thần sầu.
*Đau tim vì pic này hắc hắc ^^*
Minh Minh cà nhắc lên trường. *Kít* chiếc xe màu đen phanh nhanh trước mặt cô. Hắn tháo nón bảo hiểm ra, khí chất xuất thần nhìn cô. Minh Minh trợn mắt, đẹp lạ đẹp lùng! Hắn ngồi trên xe ra dấu cô lên yên sau. Hắn đang chọc gân cô hay sao? Chân thế này thì leo lên bằng cách nào. Minh Minh đứng đó không thèm trả lời, cũng không nhúc nhích. Hắn quay lại nhìn cô, đã rõ vấn đề, là do cái chân vẫn chưa khỏi hẳn. Hắn phóng ga đi trước. Minh Minh !!!!!!! không nói nên lời, cái tên này!
Minh Minh lặng lẽ đi tiếp thầm oán trách trong bụng. Vừa đi được 3 bước đã thấy hắn chạy lại. Thì ra hắn đem xe cất trong trường rồi mới ra đây. Hắn quỳ gối, khom lưng trước mặt cô:
- Lên!
- Không! Ở đây là trường học đó!
- Thì sao?- Hắn dùng ánh mắt lạnh cảnh cáo, đột nhiên, hắn nhớ đến lời Hải Yến nói phải “dịu dàng”. Hắn thu lại ánh mắt rồi tiến đến bế cô lên. Minh Minh bị hắn nhấc bổng 1 cách nhẹ nhàng và bất ngờ. Ách, cô giãy giụa thì cái chân nó lại nhói lên như thể muốn đình công và để hắn bế. Hắn nhếch mép:
- Yên chút đi!
- Bỏ tôi xuống!- Cô nhăn mặt, hắn vẫn bỏ ngoài tay mà sải bước vào sân trường. Mọi người bắt đầu tập trung ánh nhìn xôn xao vào 2 người đang bế bồng nhau. Minh Minh xấu hổ không thể tả , nắm áo hắn mà che mặt mình. Cái hành động này của cô, không ngờ lại tăng kịch tính. Hắn hừ lạnh, đúng là vô tình vẫn tốt nhất!
Hắn liếc nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt sắc lạnh, chẳng ai lên tiếng bàn tán và dòm ngó nữa. Hắn thả cô lên ghế, Hải Yến hí hửng đưa ngón tay cái lên, very good! Đây là trò của cô bày ra kia mà!
Minh Minh tức đến mức đầu bốc khói bừng bừng. Cô trợn mắt đánh vào cái tay đang bị thương của hắn. Hắn né tránh thành công, đắc chí nhìn cô. 1 lát sau, tên Khiêm mang 1 hộp cơm, 1 chai nước suối và bọc thuốc vào đặt trước mặt cô. Vẻ mặt tên đó cố kiềm nén sự đau lòng:
- Khi yêu, không nhất thiết người khác phải yêu lại, chỉ cần người đó vui vẻ là được.- Tên đó bắt đầu dụi mắt, chạy đi.- CHÚC 2 NGƯỜI HẠNH PHÚC!
Mọi người trong lớp không hề nghĩ là tên Khiêm nói đến Minh Minh mà là nói đến Thanh Tuấn!
Thanh Tuấn !!!! Minh Minh???
Minh Minh quay sang nhìn hắn, sao hôm nay lại tốt đột xuất vậy??? Hắn nở nụ cười. Minh Minh xụ mặt, cái gì mà giả tạo dữ vậy trời.
- Trong cơm có độc?
*Lắc lắc, trên môi vẫn giữ nụ cười cứng ngắt.*
- Vậy trong nước hoặc thuốc?
- Nói nhiều, ăn đi!- Rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn lên tiếng. Hải Yến ngồi ngoài sau ngạc nhiên giật giật áo hắn. Hắn gật đầu, “Tuấn dịu dàng”.
Sau khi suy xét kiểm tra kĩ càng Minh Minh mới bắt đầu ăn cơm và uống thuốc. Hắn phải đứng dậy dọn dẹp “tàn cuộc”. Minh Minh liên tiếp bị bất ngờ này đến bất ngờ khác đánh đập vào đầu.Tuy nhiên cơn buồn ngủ vẫn ập đến sau khi uống thuốc, Minh Minh nằm lên bàn làm 1 giấc ngon lành.
******
- Tiết mấy rồi?- Minh Minh tỉnh giấc, quá đã. Cô lờ mờ mở mắt. Hắn đang nhìn cô, dáng vẻ mệt mỏi, chắc là đang muốn ngủ lắm.
- Tiết 3!- Hắn chìa 3 quyển vở của cô. Minh Minh hoảng hồn giở ra, đừng có nói là hắn thức để vẽ bậy vào vở cô nha. Minh Minh sốc toàn tập, hắn chép bài giúp cô. Nét chữ hắn phóng khoáng, cứng rắn, không đẹp lắm nhưng cũng dễ nhìn. Minh Minh đưa tay lên sờ trán hắn, hắn nhăn mặt định gạt ra nhưng “quân sư quạt mo” ở phía sau giật áo không ngừng, hắn đành trưng bộ mặt chịu đựng gượng gạo ra!
Minh Minh áp vào trán mình, đâu có nóng lắm, trán cô còn nóng hơn kia mà! Hắn có ý đồ gì? Chắc chắn là không tốt, hắn gian thế kia cơ đấy. Hắn nhíu mày, Minh Minh đang cảnh giác tột độ. Hắn nhếch mép xoa đầu cô:
- Bớt căng thẳng tí đi!
- Hả?- Cô mở to mắt ngạc nhiên, chưa bao giờ hắn dịu dàng đến thế. Hải Yến chăm chú quan sát, hoàn toàn không có trong kịch bản. Hắn khẽ liếc “kẻ bên dưới” ý chỉ đừng nhiều chuyện, hắn đang tâm sự “mỏng”. Minh Minh vẫn chưa định thần được. Hắn đứng dậy bế cô lên ngay trong giờ học. Minh Minh định giãy giụa la ó thì hắn kê sát tai cô nói khẽ:” Đi lên sân thượng có phải khỏe hơn không? Thử chống đối xem!” Hắn rõ ràng là đang uy hiếp. Các thành viên trong lớp tập trung chú ý. Hải Yến khẽ hắng giọng, họ nhanh chóng thu ánh mắt tò mò thèm khát lại. Hắn đi ngang qua ông thầy, liếc mắt xuống cánh tay hắn và cái chân bị bong gân của Minh Minh. Tuyệt nhiên, hắn không nói gì.
Thả Minh Minh vào bóng mát của cây, hắn ngồi bên cạnh. Cô chép miệng, sao phải lên đây chứ? Hắn khẽ nhắm mắt dựa đầu vào vai cô:
- Ở lớp ồn quá!
Ồn sao? Ngoài tiếng giảng bài thì còn tiếng gì nữa đâu? Minh Minh đẩy đầu hắn ra, hôm kia do hắn bị sốt nên mới cho hắn dựa thôi, cái đồ dê cụ! Minh Minh không vui:
- Sao anh cứ phải dắt theo tôi chứ?
- Thích!
- Kệ anh!
“Gật đầu”.
- Cái đồ dở hơi, thần kinh, ba lơn bặm trợn.
- Im!
- Không im đó!
- Tôi hôn thì có trách!- Hắn mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhưng đáy mắt vẫn có tia cười. Minh Minh im bật không nói nữa. Lúc nãy còn hiền dịu, giờ thì lại thế này, tên này bị lên cơn tùy lúc. Lúc này hắn mới dễ chịu hơn đôi chút. Hắn quyết định rồi, hắn vẫn là hắn, nếu bị Hải Yến giật dây kiểu này thì rất giống thằng ngốc, rất ngốc. Lỡ Minh Minh đồng ý quen hắn, hắn quay lại kiểu lạnh lùng thế này thì Minh Minh vẫn có thể đến với anh hắn. Hành động thì phải có “chất lượng”.
Hắn đứng dậy đi vào góc khuất của sân thượng lôi cây đàn guitar ra. Hắn gãy nhẹ cây đàn, Minh Minh ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Hắn mỉm cười mãn nguyện, chuyện là thế này. . .
Hắn vừa thức dậy, đi xuống bếp lấy ly nước uống. Quang Huy đang chỉnh dây đàn guitar. Vừa thấy hắn, ánh mắt anh lóe lên rồi nhanh chóng tĩnh mặc. Hắn cầm ly nước ngồi cạnh anh:
- Sao lại là đàn guitar?
- Anh muốn tập thêm loại đàn này, rất tiện dụng!- Anh cười, hắn cầm lấy vai anh nghĩ ngợi gì đó rồi bật cười:
- Cảm ơn kẻ địch! Anh đã gợi ý cho em biết Minh Minh thích chơi đàn guitar!
- Sao nào?- Anh nở nụ cười thú vị, cái thằng em này, không nên xem thường.
- Anh thích chơi vĩ cầm nhưng hình như 2 năm nay không động đến. Hôm nay lại bảo muốn tập guitar, quá dễ để nhận ra rồi!
Hắn giành lấy cây đàn trong lòng anh gãy mạnh 1 bài đắc thắng. Lúc hắn và anh còn học cấp 2, ba hắn cho 2 người chọn 1 loại nhạc cụ để chơi. Hắn chọn học guitar vì thời gian học ngắn lại dễ chơi. Còn anh thì thích vĩ cầm, về sau còn học thêm dương cầm. Là hắn có thần giao cách cảm hay là ông trời mỉm cười với hắn nhỉ?
****
Hắn quay sang hỏi cô:
- Muốn hát chút không?
- Hả? Tôi không biết hát!- Minh Minh lộ rõ niềm vui nhưng vẫn từ chối lời đề nghị. Hắn dùng ánh mắt cảnh cáo, cô trợn mắt nhưng vẫn không gật đầu. Hắn nhếch mép:
- Có muốn tôi giao cô ra cho bọn trường Bình Phát không?
Minh Minh im lặng lắc đầu, nuốt nước mắt chảy vào tim. Hắn nở nụ cười khoái chí rồi gảy đàn bài “Cây đàn sinh viên”. Minh Minh chăm chú lắng nghe rồi cất giọng.
Thanh Tuấn: *Ngưng đàn* * Quay sang nhìn kiểu như muốn lạy vài cái*.
Minh Minh: Tiếp đi!
Hắn vừa nghe cô cất giọng, thức ăn ban sáng hắn vừa ăn muốn trào ra ngoài, thật sự là rất kinh khủng. Minh Minh nhận thức được việc đó nhưng lập tức mỉm cười mãn nguyện, ai bảo chơi ngu còn la làng. Hắn đành gảy đàn không lời, không dám tơ tưởng đến giọng hát “oanh vàng thỏ thẻ” đó nữa!
Minh Minh cười ha hả rồi lắc lư người theo điệu nhạc hắn đánh. Buổi học hôm nay bình yên trôi qua. . .