Mười bảy năm phiêu bạt trở lại giàu sang.

—— Mồ hôi tạo nên kỳ tích, từ người bình thường lột xác kinh người thành cấp song S!

Trang đầu đề trên các báo ở đế đô có mấy chữ khổng lồ được viết vào phông nền trắng như tuyết, không chỉ bắt mắt, mà còn có lực hấp dẫn, làm cho người ta nhìn thấy là tò mò muốn xem tiếp, ngoài ra bài báo trên mạng còn có video.

Sinh mệnh mới xuất hiện là một sự kiện rất đáng để vui mừng, trên thực tế đây còn là một đứa trẻ ưu tú, nhưng đáng tiếc biến cố đột ngột xảy ra đã hủy diệt hết thảy. Đứa bé bị bắt cóc, mặc dù sĩ quan dùng một cái giá lớn để cướp lại, nhưng kẻ bắt cóc thấy nhiệm vụ thất bại, đã tàn nhẫn tiêm cho đứa bé một mũi thuốc phá hủy gene do chúng tự nghiên cứu, muốn làm họ phải sống trong đau đớn suốt cuộc đời.

Khi đó, phi thuyền xảy ra trục trặc, sĩ quan phụ tá liều mạng để tiêu diệt kẻ bắt cóc, đưa đứa bé vào thuyền cứu sinh, sau khi báo cáo được cho người nhà một nửa, sĩ quan đã nhắm mắt vĩnh viễn. Đợi lúc họ đuổi tới hiện trường, chiếc phi thuyền đã nổ tung, đứa bé và thuyền cứu sinh đã biến mất trong vũ trụ mịt mù.

Hành tinh trong mỗi tinh hệ được tính bằng đơn vị hàng nghìn, vô số thành thị, phải đi tìm ở đâu đây? Huống chi bọn họ đã biết được chuyện bị tiêm thuốc từ sĩ quan phụ tá, cũng hiểu gene đã bị hủy rồi, nếu may mắn thì biến thành người bình thường, còn nếu không may có thể suy yếu đến chết, không thể nghi ngờ, việc này tăng độ khó của cuộc tìm kiếm. Nhưng họ chưa từng từ bỏ, những mỗi ngày mỗi năm trôi qua, hoàn toàn không có chút manh mối, mặc dù ngoài miệng không đề cập tới, nhưng trong lòng họ đã nghĩ đến dự tính xấu mất.

Việt Tu nói: “Mãi về sau chúng tôi mới biết em trai đã thành người cấp song C.”

Phóng viên không nén nổi xúc động: “Sự chênh lệch quá lớn.”

Việt Tu nói thêm: “Việc này không đáng kể, chỉ cần thằng bé bình an, chúng tôi đã thỏa mãn rồi.”

Phóng viên nói: “Cũng đúng.”

Cấp song C, là kiểu người bình thường nhất trong số những người bình thường. Nhưng nói sao thì đây cũng là con trai của một danh tướng, từ nhỏ cậu đã rất thích cơ giáp, nhưng bởi vì cấp bậc gene quá thấp, cậu bé bị ngôi trường danh giá từ chối đầy tiếc nuối, cậu biết nếu học theo khuôn phép cũ, sự chênh lệch giữa cậu và bạn bè sẽ càng ngày càng xa. Vì thế, cậu bé quyết định theo đuổi một con đường khác.

Phóng viên nói: “Nhất định là một con đường vô cùng gian khổ.”

Việt Tu gật đầu: “Đúng vậy.”

Muốn điều khiển cơ giáp không thể thiếu thể năng và tinh thần lực, mỗi ngày của cậu đều bị các bài huấn luyện xếp kín, video chiếu lại cảnh nhà máy sửa chữa ban đầu cậu từng ở, một công nhân nhớ lại nói: “Thằng bé là một đứa nhỏ cực kỳ bền bỉ, những bài huấn luyện này hoàn toàn không phải một đứa trẻ tầm tuổi ấy có thể chịu được, nhưng thằng bé vẫn có thể cắn răng kiên trì tiếp tục…”

Cố gắng sẽ nhận được báo đáp, mặc dù cấp bậc gene của cậu không thay đổi, nhưng tinh thần lực lại tăng cao một chút, cậu cũng đã vượt qua các bài huấn luyện trong buồng mô phỏng, có thể tiến hành luyện tập đối kháng, nhưng cậu bé rất nghèo, không mua nổi cơ giáp, vì vậy cậu bắt đầu lên mạng chơi Tranh Bá.

Trong quá trình này, cậu làm quen rất nhiều bạn bè, tinh thần lực càng ngày càng tăng, cuối cùng trong giây phút nguy cơ đã đột phá thành công, cũng chính vì vậy gia đình họ mới chú ý tới cậu. Giây phút ấy, họ cứ tưởng cả nhà đã được đoàn tụ, nhưng lúc cậu bé đi tham dự lễ tốt nghiệp cùng bạn thì đột ngột gặp bão hạt, vì cứu người nên mới rơi vào lỗ sâu.

Phóng viên “A” một tiếng: “Lỗ sâu?”

Việt Tu gật đầu: “Có mấy người ở đây cũng biết, nhưng rất xin lỗi, lúc ấy vì cân nhắc đủ mọi loại nhân tố, hơn nữa sợ hãi những người hâm mộ thằng bé không chịu nổi, cho nên chúng tôi tạm thời không công bố chuyện này, dự định trì hoãn, trong lòng nghĩ có lẽ kỳ tích sẽ xảy ra, sau đó… Kỳ tích thật sự xảy ra.

Cậu rơi vào không gian khác, đó là căn cứ bồi dưỡng sát thủ, cậu ở trong đó vài năm, bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng có một điểm tốt, có lẽ là do thiết bị huấn luyện ở nơi đó rất tân tiến, cậu cắn răng chịu đựng những tra tấn không thuộc về mình, ai ngờ lại phá vỡ hạn chế gene, thành công lên tới cấp S. Ngay lúc cậu phải chấp hành nhiệm vụ đầu tiên lại đột ngột gặp lỗ sâu, nhờ vậy mới quay về đế quốc.

Việt Tu nói: “Tôi biết từ sau khi thằng bé về nhà rất nhiều người đều quan sát, nhưng bây giờ em trai tôi còn phải đến trường, gia đình không mong thằng bé bị quấy rầy, tương lai thằng bé làm gì đều do bản thân quyết định, chỉ cần bình an là tốt rồi.”

“Bình an tốt hơn tất cả mọi thứ.” Phóng viên lên tiếng, không ngừng cảm khái.

Thiên tài không thể sao chép, trên thực tế còn là những kinh nghiệm gian khổ như vậy, nhưng ít ra vẫn có thể minh xác một điều, cậu có thể có hôm nay hoàn toàn dựa vào cố gắng của bản thân, mà chỉ cần có một giấc mơ, hơn nữa còn can đảm theo đuổi, đến tương lai sẽ có thu hoạch.

Tin tức vừa được lan truyền đã gây ra chấn động cực lớn, mặc dù trên bài báo không nhắc đến tính danh cụ thể, nhưng mọi người đã mơ hồ đoán được người ấy là ai, diễn đàn đang sôi sục. Có người nói: “Tôi nhớ ra rồi, thời điểm chúng tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy ăn mặc cực kỳ rách rưới, hiển nhiên là sống không ổn chút nào…”

“Oa oa oa, đừng nói nữa, thật là thương nam thần của chúng tôi.”

Đêm khuya, trận tuyết đầu tiên của mùa đông bắt đầu rơi xuống, mãi đến sáng sớm vẫn chưa ngừng. Tiết đầu Bạch Thời không có lớp, co lại trong chăn đưa mắt nhìn đại ca đi học, yên lặng làm tổ một lát, lúc này mới xuống ăn sáng.

Hiện tại trong căng tin vẫn còn rất nhiều sinh viên, thấy cậu bước vào, một số người liền nhìn sang. Bạch Thời thản nhiên lờ đi, bình tĩnh mua đồ ăn, tìm một nơi ngồi xuống thưởng thức bữa sáng, một lúc lâu sau mới muộn màng phát hiện hôm nay ánh mắt mọi người không đúng lắm.

Mấy nữ sinh không nhịn được định dùng ký tên làm lý do để chạy đến, trước khi đi còn nói với cậu: “Cuộc sống sau này nhất định sẽ rất tốt đẹp! Bọn tớ vĩnh viễn ủng hộ cậu!”

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời yên lặng nhìn họ đi xa, cực kỳ kinh ngạc.

Tiểu Cẩm đã liên lạc với Bạch Thời, giờ phút này mới đến, nhanh chóng phát hiện ra anh trai. Cô mua rất nhiều đồ ăn rồi bưng tới, hai mắt hơi đỏ: “Anh, ăn nhiều một chút, ăn no một chút.”

Bạch Thời hỏi: “… Có chuyện gì thế?”

Tiểu Cẩm lắc đầu: “Không có gì đâu, tranh thủ ăn lúc nóng đi.”

Bạch Thời mặt liệt cầm lấy một miếng bánh, ánh mắt liếc qua, để ý được tiểu đệ Lawn đang ngồi cách đó không xa, tên này phát hiện ra tầm mắt của cậu thì nhìn lại, ánh mắt kia mang theo sự kính nể. Bạch Thời khẽ giật mình, cảm thấy hình tượng đã được cứu vãn rồi, nhưng còn phản ứng của những người khác là sao? Bạch Thời ăn rất nhanh, tạm biệt em gái để quay về phòng tra tin tức, nhìn xong mới thấy sửng sốt một chút.

Hôm nay, Tống Minh Uyên vừa bước vào phòng học đã phát hiện tất cả bạn học đều nhìn anh. Tống Minh Uyên tò mò nhìn về phía Lam và Joshua, thấy họ vẫy vẫy bèn đi tới ngồi xuống, chuẩn bị học. Các fan đáng tin xung quanh vẫn tiếp tục nhìn anh không rời mắt, nhẫn nhịn thật lâu, cuối cùng không nhịn được vội tiến lên với cặp mắt đỏ hoe và nói: Phải đối xử với cậu ấy thật tốt đấy, sau đó đi tới đi lui trước mặt anh, thăm dò: “Hôm… Hôm nay cậu ấy có đến tìm cậu không? Bọn tớ có thể ôm cậu ấy một cái không?”

“Không thể.”

“Đừng nhỏ mọn như vậy chứ…” Mọi người yếu ớt khuyên nhủ, thấy Tống Minh Uyên lạnh lùng liếc đành quay đầu bước đi, đợi đến giữa trưa nhìn thấy Bạch Thời, họ phải gánh chịu áp suất thấp của Tống Minh Uyên để chạy lên sờ sờ một cái, sờ xong thì biến nhanh như một cơn gió. Lần trước Lam có đi tìm Kế hoạch S với họ, đương nhiên biết rõ có chuyện gì xảy ra, cười xoa xoa bạn nhỏ nào đó: “Không ngờ lại rơi vào căn cứ sát thủ, thật là đáng thương.”

Bạch Thời mặt liệt đẩy móng vuốt của hắn ra.

Hệ cơ giáp rất ít nữ sinh, đa số nam sinh đều bội phục cậu, từ sáng tới trưa, Bạch Thời bị ánh mắt này của họ làm hơi chột dạ, hơn nữa cậu còn biết trên diễn đàn chính thức đã có một đống “Tiểu Nhị Hóa manh manh manh~”. Bạch Thời cầm chặt bàn tay đại ca đưa tới, đi theo anh ra ngoài, xoắn xuýt hỏi: “Anh nói gạt người như vậy có tốt không?”

Bên ngoài đang có tuyết rơi, bay lả tả lả tả, như thể cả thế giới đều chìm vào yên tĩnh. Học viện Hoàng Gia quá lớn, bình thường Lam và Tống Minh Uyên đều lái xe đến lớp, mặc dù mặt đất có tuyết nhưng xe bay lơ lửng, điều này khiến Bạch Thời cảm khái một câu công nghệ cao không chỉ miểu sát người, mà còn miểu sát luôn cả tuyết.

Tống Minh Uyên kéo cậu lên xe: “Bây giờ không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn em, những người ở chỗ em lúc trước đều biết cấp bậc gene của em thấp, chỉ cần muốn tra là sẽ tra ra được, nhưng thuốc ức chế gene của nhà em không thể tiết lộ cho người ngoài, vậy người khác muốn hỏi về gene của em thì phải trả lời thế nào?”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái, nghĩ thầm cũng đúng, kỹ thuật gene của đế quốc vẫn chưa đột phá, nếu ở cùng một không gian, cậu trả lời có thuốc tăng gene, làm vậy chỉ gây phiền toái cho bản thân, không bằng kéo sang một thế giới khác.

Nghĩ xong, Bạch Thời dần dần bình tĩnh.

Chỉ là rất lâu sau đó, bản tin tức này đã trở thành tư liệu tham khảo quan trọng trong lịch sử, tất cả điện ảnh, tiểu thuyết và phim truyền hình coi Bạch Thời như nhân vật chính đều miêu tả cặn kẽ giai đoạn này, một không gian khác cũng được tưởng tượng thành cực kỳ huyền huyễn, kiểu gì cũng có.

Đáng nhắc tới là có một nhóm người cảm thấy khoảng thời gian Tống Minh Uyên mất tích lúc trước, người nhà nói anh vào trại huấn luyện cũng chỉ là cái cớ, thực ra anh đã rơi vào căn cứ sát thủ, thời điểm Bạch Thời rời đi cũng là lúc anh trở về, một điều vô lý chính là lúc Tống Minh Uyên xuất hiện lại trong tầm mắt của công chúng, nhưng bên trong lỗ sâu tồn tại khe hở thời gian, có lẽ Tống Minh Uyên và Bạch Thời đã sống ở đó, gặp nhau và yêu nhau, rồi có khi còn do nguyên nhân nào mới sinh ra hai đứa bé, chỉ là cuối cùng hai người bị ép chia ly, điều này cũng giải thích lý do vì sao Bạch Thời vừa trở về đã nhanh chóng rơi vào bể tình với Tống Minh Uyên, vì sao lại có con.

Các nhà sáng tạo thỏa sức phát huy trí tưởng tượng, miêu tả câu truyện cực kỳ thê mỹ cảm động, cũng thề thốt rằng những gì kể trên sát với lịch sử nhất, làm cho người ủng hộ quan điểm dần dần nhiều hơn, điện ảnh cũng càng ngày càng đi trệch hướng.

Tuyết đầu mùa đã qua, nhiệt độ lại thấp hơn, các sinh viên tiến vào cuộc thi cuối kỳ, mặc dù họ rất muốn ngủ nướng trong chăn ấm, nhưng vẫn ép buộc bản thân phải đứng lên, bắt đầu cuộc sống học tập quay cuồng.

Ngoại trừ sinh viên năm thứ tư, các sinh viên còn của hệ cơ giáp đều hoàn thành phần thi tuyển chọn, xác định được thành viên đại biểu cho học viện Hoàng Gia tham gia vào trận đấu liên hợp đối kháng giữa mười học viện quân sự năm nay. Không ngoài dự đoán, đám Bạch Thời, Tống Minh Uyên, Joshua thành công trúng cử. Mọi người nhìn chằm chằm vào thông báo, cảm thấy lòng tin tăng cao đến trăm phần trăm.

Đại biểu của học viện quân sự tới từ ba tinh hệ khác đã đến nơi, học viện Hoàng Gia cố ý dành riêng cho họ một khu vực để luyện tập, chỗ còn lại là của sinh viên trong trường. Mấy ngày nay, sân huấn luyện dã kín người hết chỗ, một phần là chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, một phần là do sinh viên biết đội tuyển trường mình muốn luyện tập nên chạy tới đứng ngoài quan sát. Đương nhiên, nếu có cơ hội, họ vô cùng hy vọng được đánh vài trận với những người này.

Bạch Thời mới đánh với Joshua, bây giờ đang đứng ngoài nhìn y chiến đấu với Lam, chỉ là lúc này ánh mắt liếc qua bỗng gặp sau vách thủy tinh cách ly có một người quen, hơn nữa người này cũng đang nhìn cậu. Bạch Thời đứng dậy ra hiệu rồi lách qua đám đông, nhìn về phía cô chị của cặp song sinh đã lâu không gặp: “Sao cô lại tới đây?”

Cô chị nhìn cậu đầy ngưỡng mộ, hai người đi tới một nơi vắng vẻ, hạ giọng đáp: “Hình như Phượng thiếu để ý thái độ của anh với bọn em lần trước, cho nên bảo em tìm cơ hội kiểm tra trị số cấp S của anh.”

Bạch Thời nhớ lão đầu nói cấp S cũng chia cao thấp, cậu đoán tin tức thời gian trước đã giúp Trọng Huy biết cậu là người cấp song S, bọn họ sẽ căn cứ vào kết quả kiểm tra để quyết định mức độ coi trọng cậu. Bạch Thời nhìn cô nàng một cái, cậu biết có đại ca và Trì Tả giám sát, Phượng Tắc không có cơ hội ra tay, chỉ có thể phái người khác tới, mà lý do để cặp song sinh chịu nói thật với cậu, một là vì sùng bái cường giả, hai là cảm thấy nếu như mang tin tức thật sự về, chỉ sợ nhiệm vụ quan trọng này sẽ không được giao cho các cô.

Cô chị thấy Bạch Thời nhìn mình chằm chằm, tưởng rằng cậu đã hiểu nhầm, vội vàng nói: “Bọn em không hề tiết lộ việc anh là người cấp song SS, bọn họ chỉ xem tin tức hôm trước thôi.”

“Ngoan.” Bạch Thời gật đầu, suy nghĩ, “Đợi tôi kiểm tra đại ca xong, làm giả số liệu gần giống anh ấy rồi nói cho cô biết.”

“Được.” Cô chị đáp lại, đang định tâm sự thêm, nhưng ngay sau đó đã thấy người nọ đứng phía sau, cô biết người này không hề thích mình, vì vậy mau mau chóng chóng bỏ đi.

Bạch Thời kinh ngạc quay đầu lại, lập tức gặp phải tầm mắt của đại ca. Tống Minh Uyên chỉ đi mua đồ uống, ai ngờ lúc về lại phát hiện ngốc manh đã biến mất, đành phải đi tìm, đi một lúc đã tới đây. Đương nhiên anh nhận ra đây là một trong hai chị em song sinh dạo nọ, thấy cô nàng đã đi xa, ánh mắt với chuyển về phía ngốc manh, lại nghĩ tới thái độ đối xử với các cô gái của cậu, nói: “Anh vẫn có một câu muốn hỏi em, em có mấy người vợ?”

Bạch Thời: “…”

Lá gan của Bạch Thời run rẩy, mặc dù đại ca biết có một công chúa, nhưng cậu hiểu sớm muộn gì đại ca cũng nhắc tới vấn đề này mà, quả nhiên đã hỏi rồi kìa. Cậu chớp mắt mấy cái, giả ngu: “Ha? Chỉ… Chỉ có một mình anh.”

Tống Minh Uyên: “…”

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện