Dù sao chính sự vẫn quan trọng hơn, cuối cùng cuộc trò chuyện vẫn được tiến hành thuận lợi.
Để tránh cảnh đại ca cắt hoa tỷ muội thành thịt băm, Bạch Thời tự động lược qua một vài tình tiết, chỉ tự thuật quá trình đại khái, cuối cùng khí phách nói phải tiêu diệt cứ điểm, bảo họ đừng lo lắng. Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn cậu, im lặng hai giây, bỗng hỏi: “Biết đối phương có bao nhiêu người không? “Không biết.”
“Phân phối vũ lực thì sao?”
“Không biết.”
“Địa hình?”
“Cũng không biết.” Bạch Thời hơi khựng lại, giải thích, “Em biết đám người kia sẽ ra tay lần nữa, cứ điểm đó cũng không lớn, hơn nữa bên cạnh em có người làm nội ứng, không có chuyện gì đâu.”
Thời điểm nguyên tác tiến hành tới giai đoạn này, gene của nam chính vẫn chưa khôi phục, nhưng cuối cùng vẫn thành công thuận lợi, có thể thấy độ khó không cao lắm, mà trước mắt tinh thần lực của cậu đã ở cấp SS, có thể phát huy triệt để uy lực của Lục Việt, nếu như không có bất ngờ xảy ra thì chắc sẽ trở về bình an thôi.
Chỉ có điều cốt truyện đã hỏng từ lâu rồi, trong thế giới sống động thế này, rất nhiều thứ không thể dựa theo kịch bản, cho nên vì phòng ngừa vạn nhất, cậu sẽ điều tra toàn diện rồi mới hành động, sẽ không ngu đến mức tự nhiên xông tới đâu.
Tống Minh Uyên lập tức hỏi: “Làm sao em biết cứ điểm không lớn?”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, trầm mặc một thoáng: “… Đoán.”
Tống Minh Uyên lại bình tĩnh nhìn cậu, trong lòng đã ghi sổ bạn nhỏ ngốc manh này, dứt khoát không thèm hỏi vì sao Bạch Thời lại nghĩ người bên cạnh đáng tin, mà bảo cậu gửi tọa độ tới, đứng im tại chỗ đợi họ.
Bạch Thời hơi do dự, bởi vì sau khi hoa tỷ muội rời khỏi phi thuyền thì đã gửi tin tức cho căn cứ rồi, xác định thời gian đến nơi đại khái, nếu như trên đường dừng lại, cậu không biết liệu đầu bên kia có cảnh giác và đề phòng không.
Hơn nữa, đối với cốt truyện đập tan hang ổ ấy mà, bất kể là cậu hay đám kia đều đã viết quen rồi, xét theo thực lực của nam chính trong tình huống này, phải đến 80% khả năng sẽ giả bộ hôn mê bị trói mang vào, sau đó phối hợp với hoa tỷ muội giết chết người ta, vì thế cậu cũng muốn làm như vậy. Nhưng nếu tập hợp với đại ca, có khi ý tưởng này sẽ bị phủ quyết.
Tống Minh Uyên thấy ngốc manh này lại thất thần, hơi nheo mắt: “A Bạch?”
“… Hả?”
“Ngoan ngoãn đợi bọn anh, có biết không?”
Bạch Thời suy nghĩ vài giây, gửi tọa độ của mình qua cho đại ca, sau đó dừng một chút, nói chỉ sợ có việc ngoài ý muốn, gửi luôn cả tọa độ của căn cứ. Tống Minh Uyên liếc cậu một cái, bình tĩnh gật đầu, bỏ lại một câu tốt nhất đừng xảy ra ngoài ý muốn và dập máy. Bạch Thời bị anh nhìn tới mức sợ hãi, yên lặng đóng máy truyền tin, nhìn về phía hoa tỷ muội trong góc,
Cặp song sinh cũng đang nhìn cậu, trong ánh mắt ngưỡng mộ mang theo chút nóng bỏng, bởi vì đã điều chỉnh trạng thái, khóe miệng của hai cô nàng lại nhếch lên nụ cười vui vẻ, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Anh muốn đợi Tống Minh Uyên à? Chúng ta sẽ dừng phi thuyền lại.”
Bạch Thời xoắn xuýt một lát: “Không cần, tiếp tục đi, họ không tìm thấy chúng ta sẽ đi theo.”
Hai người lên tiếng đáp, không có ý kiến. Lục Việt thì không nhịn được mà xen vào: “Chủ nhân này… Tui cảm thấy đại ca của cậu không thích người khác làm trái ý anh ta đâu, trên thực tế việc này còn liên quan tới an nguy của cậu, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”
“…” Bạch Thời không đáp mà hỏi lại, “Mi không tin tưởng bản thân?”
“Tất nhiên là có rồi!”
Bạch Thời ừ một tiếng, cơ hội qua nhanh, cậu vẫn nên dựa theo kế hoạch của nguyên tác mà đi. Lục Việt là cơ giáp thể năng lượng, khi biến hóa thành vòng phòng hộ sẽ ẩn chứa năng lượng cực mạnh, cho dù pháo hạt bắn vào cũng không hề hấn gì, nếu như gặp nguy hiểm hoặc xui xẻo hơn là hai cô ả kia làm phản giữa đường, cậu sẽ lập tức phòng hộ, ngay đó dùng cơ giáp phản kích, cho dù không địch lại được, nhưng vẫn có thể rút lui an toàn.
Như vậy dù là trong tình huống tồi tệ nhất cậu vẫn có thể ứng đối tự nhiên, vì sao lại không thử một lần?
Đương nhiên, tốt nhất là đợi sau khi cậu tiêu diệt cứ điểm thì đại ca mới tới, lúc ấy đại ca sẽ bị bộ dạng khí phách của cậu làm chấn động, sau đó sẽ không tính sổ với cậu nữa, nhưng mà khả năng này thật là nhỏ… Bạch Thời dần dần hoàn hồn, chợt nhớ tới một sự kiện, quay sang nhìn hai người kia đòi không gian cầm tay của mình, sau đó thấy hai cô đưa qua, liền cầm lấy nó bước vào khoang điều khiển.
Bạch Thời vẫn nhớ kỹ cái miệng độc của mình đã nói nam chính sẽ đè Phượng Tắc, cho nên lần này bị cải trang thành nữ một cách cực kỳ bất đắc dĩ, Bạch Thời đã cảnh giác hơn nhiều rồi, lúc ấy thay quần áo xong cậu đã ném vào không gian cầm tay, giờ phút này đã thoát khỏi khốn cảnh, đương nhiên phải thay lại.
Bạch Thời nhanh nhẹn cởi váy, ném tóc giả, cuối cùng cũng thư giãn, nhanh chóng trở về khoang thuyền.
Cặp song sinh nhìn khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo đến thái quá của cậu, mặc dù có chút tiếc hận vì cả người này và Tống Minh Uyên đều là cong, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Thời vẫn mang theo nhiệt độ không thể khống chế, cô em cười nói: “Nếu như anh thật sự muốn tiêu diệt cứ điểm, em có ý này, đó là anh giả vờ bị trói, anh yên tâm, anh là nhân tài mà tổ chức mong muốn, người trong cứ điểm sẽ không tra tấn anh, đợi tới khi anh trà trộn thành công là có thể tìm cơ hội giết chết thủ lĩnh.”
Bạch Thời cũng nghĩ như vậy, đương nhiên không có ý kiến, chỉ gật gật đầu, hỏi kỹ tình huống bên trong.
Cặp song sinh đã quyết tâm phải thừa cơ giết chết mụ già kia, vì vậy kiên nhẫn giải thích, nói trong cứ điểm không có nhiều nhân viên chiến đấu, chỉ là gần đây có một nhóm người được tổng bộ cử xuống, nhưng không sao, thời điểm bọn họ đến đối phương cũng đã đi rồi.
Bạch Thời yên lặng nghe xong, lại bắt đầu tò mò về tổ chức này, hỏi rốt cuộc thì nó đang làm gì, tại sao lại muốn bắt cậu. Cặp song sinh được tổ chức nuôi lớn, đến cùng thì vẫn còn có chút tình cảm, chỉ nói không thể trả lời rõ ràng, tổ chức nắm giữ rất nhiều kỹ thuật mà đế quốc này không có, nhưng thiếu nhân tài, mà Bạch Thời phù hợp tất cả các điều kiện.
“Tinh thần lực cấp S?”
Hai chị em gật đầu, dừng lại một cái, lựa lời thăm dò: “Với thực lực của anh, nếu đi vào có lẽ sẽ đi lên tới địa vị cao nhất đấy.”
Bạch Thời đang định nói không có hứng, ngay sau đó lại nghĩ đến việc cậu coi tổ chức thành địch là vì lão đầu, nhưng nếu đổi sang góc độ khác để suy nghĩ, trong thiết lập ban đầu Phượng Tắc là tiểu đệ của nhân vật phản diện, mà phỏng đoán từ chi tiết cuối truyện nhân vật chính sẽ giải quyết nhân vật phản diện để suy ra, rất có thể nhân vật phản diện chính là lão đại của tổ chức này… Vậy đến cùng cậu có nên gia nhập không?
Không đúng, bây giờ đại ca đã thành lão đại của đám này đâu, trước tiên cậu cần phải biết rõ đây là tổ chức với tính chất gì, nếu như là kiểu hủy diệt thế giới, cậu đảm bảo mình sẽ kéo đại ca ra xa thật xa.
Bạch Thời âm thầm quyết định, hỏi thêm vài vấn đề khác, nhanh chóng bay tới cứ điểm.
Tống Minh Uyên ngắt liên lạc xong thì nhìn mấy người đang đứng trong căn phòng, trầm ngâm một lát, anh biết sự xuất hiện của Ân Kiệt chứng minh rằng việc này có liên quan tới Trì Hải Thiên, mặc dù anh không muốn để Bạch Thời liên lụy vào mấy chuyện phức tạp, nhưng chắc oắt con này sẽ không chịu đâu, liền bảo Lam vác đám Trì Tả đi, dự định lúc trở về sẽ hỏi đến cùng đã có chuyện gì xảy ra.
Lam gật đầu, nhanh nhẹn đưa họ vào phi thuyền loại nhỏ. Mấy người lại xuất phát, lần này đích đến là cứ điểm. Lam nhìn thấy, nhướn mày: “Anh cảm thấy thằng bé sẽ không đợi anh?”
Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng điệu bình tĩnh: “Rất có thể.”
Lam bật cười, cảm thấy bạn nhỏ nào đó xui tận mạng rồi, đang định lên tiếng thì bỗng nghe thấy âm thanh ào ào vang lên từ phía phòng khách, không khỏi tò mò đi ra xem xét, chỉ thấy Joshua đang giội nước vào một trong số những người kia, hắn nhân tiện nói: “Không tỉnh lại đâu, thuốc này có thể bắt được em trai tôi cơ mà.”
“Tôi cũng đoán thế.” Joshua nói xong thì bỏ lại chậu trong phòng tắm, chậm rãi đi tới ghế sô pha ngồi xuống, liếc nhìn Lam một cái đầy tà khí: “Cậu là người của đế quốc Phỉ Tây?”
Lam không phủ nhận, mỉm cười ngồi xuống đối diện y.
Thực ra Joshua cũng chẳng tò mò mấy về thân phận của hắn, đổi chủ đề: “Nói về Trọng Huy đi, bọn chúng chiếm đoạt di tích lâu như vậy, chắc không có khả năng không hề làm gì chứ?”
“Đương nhiên.” Lam cười khẽ, “Thời điểm kỹ thuật của họ phát triển vượt cả đế quốc, đám người này đã cảm thấy đế quốc này không xứng để thống trị họ, mà họ mới là chính thống.”
Khóe miệng Joshua khẽ nhếch, tà khí quanh người bốc lên ngùn ngụt: “Tôi nhớ thời kỳ văn minh Erna và Phỉ Tây là một chỉnh thể, cái mà bọn chúng gọi là chính thống không chỉ nhằm vào Phỉ Tây, nếu không thì cần gì phải xây cứ điểm ở đây, đúng không?”
“Ai biết được.”
Joshua cũng không xoắn xuýt về vấn đề này, hỏi: “Vậy đám người đó bắt Bạch Thời làm gì?”
“Tuy họ nắm giữ lĩnh vực kỹ thuật nòng cốt của thời kỳ văn minh, nhưng đến nay vẫn có một vài vấn đề chưa thể đột phá.” Khóe miệng Lam cong cong lóe lên nét vui vẻ, “Đó chính là xiềng xích trói buộc cấp bậc gene và tinh thần lực, vấn đề này cũng là một nan đề ở thời kỳ văn minh.”
Joshua nghe xong là hiểu, gật đầu: “Cho nên bọn chúng muốn thu phục những người cấp S, nhưng đối phương không nghe lời thì phải làm sao đây?”
“Nếu may mắn thì sẽ bị thôi miên hoặc tẩy não.”
Joshua lập tức nhướn mày: “Không may thì sao? Giết?”
“Giết rất đáng tiếc.” Lam nheo mắt lại, “Dù sao bọn họ vẫn chưa phá giải được nan đề trên phương diện kỹ thuật, không bằng kéo vào phòng thí nhiệm làm chút cống hiến.”
Joshua vô thức liếc nhìn khoang điều khiển, rốt cuộc cũng hiểu vì sao sau khi Tống Minh Uyên nghe Bạch Thời bị Trọng Huy bắt đi lại có phản ứng thế, mà người nào đó lại nói với Tống Minh Uyên muốn đơn thương độc mã đi tới cứ điểm, còn dặn họ đừng lo lắng… Y có thể đoán được suy nghĩ và tâm trạng của Tống Minh Uyên lúc này.
Phi thuyền đang chạy với tốc độ cao nhất, trong chớp mắt đã rời xa phi thuyền chở khách, biến mất trong bóng tối dày đặc của vũ trụ.
Cứ điểm của tổ chức là một hành tinh tư nhân nhỏ nhất ở tinh hệ chính, nơi này có tính chất như những hòn đảo tư nhân trong cuộc sống thật, ở thế giới này, những hành tinh có thể tích rất nhỏ sẽ được rao bán, hành tinh trước mắt chính là ví dụ điển hình.
Sau khi Bạch Thời biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên là: Mẹ nó, tổ chức này quá quá thổ hào, làm bạn cũng không tệ, phản ứng thứ hai là: nhỏ thì cũng là hành tinh, đây gọi là cứ điểm không lớn hả? Cậu rất rất muốn bàn luận về cuộc đời với mấy tên khốn nạn kia rồi đó!
Nhưng cũng chính vì như vậy, nơi này không có bến cảng kiểm tra các loại phương tiện, lúc cậu bị trói gô rồi khiêng xuống phi thuyền hoàn toàn chẳng bị ai ngăn cản, ngược lại, còn có nhiều người tới giúp đỡ.
Bạch Thời nhắm mắt, tinh thần tập trung cao độ, chuẩn bị phòng ngự từng giây từng phút.
Cặp song sinh đi theo cậu cả quãng đường, tiện thể cung cấp tin tức cho cậu, dịu dàng hỏi thăm: “Đây là người của tổng bộ à? Họ đã đi chưa?”
Người đến giúp đỡ lên tiếng đáp lại, gã biết hai yêu tinh này rất thích cường giả, nở nụ cười như có như không: “Sắp đi rồi, vận khí của hai cô không tốt, không đến kịp.”
Hai chị em lập tức giả bộ thở dài buồn bã, thấy Bạch Thời được đưa lên xe cơ khí, cũng rối rít lên theo, từ từ lái về phía dinh thự, chẳng mấy chốc đã đi lướt qua nhóm người kia.
Người của tổng bộ tùy ý liếc họ, một người trong số đó đột nhiên nói: “Đợi một chút!”
Lái xe không dám vi phạm, vội vàng dừng lại. Bạch Thời âm thầm rùng mình, cặp song sinh căng thẳng nín thở, cố gắng bình tĩnh nhìn đối phương.
Thủ lĩnh của cứ điểm đang tiễn họ đi, nghe vậy tưởng rằng người này bị hai con yêu tinh kia mê hoặc, khó chịu trợn mắt lườm cặp song sinh, lại nhìn người bên cạnh cười cười: “Làm sao thế?”
Người nọ không trả lời, xuống xe đi thẳng tới trước mặt Bạch Thời, dò xét qua một lát: “Quả nhiên là cậu ta.”
Tất cả mọi người khẽ giật mình, người của tổng bộ đồng loạt vây quanh, thủ lĩnh tranh thủ giải thích rằng đây là Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, có được tinh thần lực cấp S, nhưng đáng tiếc là gene không cao, cụ thể vẫn chưa xem kỹ.
“Không cao?” Người của tổng bộ nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của Bạch Thời, lập tức ra lệnh: “Kiểm tra ngay bây giờ?”
Thủ lĩnh tuân lệnh, ý bảo cặp song sinh mở dụng cụ, hai chị em họ biết Lục Việt đã thay đổi số liệu, hoàn toàn không có áp lực, ngoan ngoãn đưa kết quả cho đám người kia xem. Mọi người nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết gene cấp C, tinh thần lực cấp S.
Người lên tiếng lúc nãy đột nhiên nói: “Lần đầu gặp tôi đã nghĩ gene của cậu ta khá cao, cũng đã đích thân thử.”
Bạch Thời nghe rõ mồn một, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, lập tức phát rồ, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!!! Đây không phải là Phượng Tắc sao?! Vì sao hắn lại ở đây? Không không, phải bình tĩnh, bây giờ cậu không mặc đồ nữ, cảnh tượng kia sẽ không xảy ra đâu.
Bạch Thời yên lặng tự an ủi bản thân, cực kỳ mong đợi đám này sẽ đi nhanh nhanh, nhưng sau đó liền nghe bọn chúng nói: “Cấp C cũng không tệ, nếu như có thể gia nhập tổ chức là tốt nhất, cậu đã biết hắn, thế thì ở lại đi.”
Phượng Tắc không có ý kiến: “Được.”
Bạch Thời: “…”
Cậu chợt nhớ tới một sự kiện, nếu đại ca đã là nhân vật phản diện, như vậy có thể chắc chắn rằng trong nguyên tác nam chính không hề tham dự cuộc thăm dò di tích trên sao số 8, cho nên trên cơ bản cậu chưa từng gặp Phượng Tắc, đợi đến lần này gặp nhau, đương nhiên Phượng Tắc cũng không bảo dừng, cũng không ảnh hưởng tới chuyện nam chính cần làm.
Nhưng sự thật hiện tại là họ đã từng gặp, điều này khiến Phượng Tắc muốn ở lại với cậu, mà đã thế cậu còn độc miệng nói mình sẽ đè thiếu niên này… Má ơi, cốt truyện sẽ phát triển đến mức nào chứ, khốn khiếp!
Để tránh cảnh đại ca cắt hoa tỷ muội thành thịt băm, Bạch Thời tự động lược qua một vài tình tiết, chỉ tự thuật quá trình đại khái, cuối cùng khí phách nói phải tiêu diệt cứ điểm, bảo họ đừng lo lắng. Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn cậu, im lặng hai giây, bỗng hỏi: “Biết đối phương có bao nhiêu người không? “Không biết.”
“Phân phối vũ lực thì sao?”
“Không biết.”
“Địa hình?”
“Cũng không biết.” Bạch Thời hơi khựng lại, giải thích, “Em biết đám người kia sẽ ra tay lần nữa, cứ điểm đó cũng không lớn, hơn nữa bên cạnh em có người làm nội ứng, không có chuyện gì đâu.”
Thời điểm nguyên tác tiến hành tới giai đoạn này, gene của nam chính vẫn chưa khôi phục, nhưng cuối cùng vẫn thành công thuận lợi, có thể thấy độ khó không cao lắm, mà trước mắt tinh thần lực của cậu đã ở cấp SS, có thể phát huy triệt để uy lực của Lục Việt, nếu như không có bất ngờ xảy ra thì chắc sẽ trở về bình an thôi.
Chỉ có điều cốt truyện đã hỏng từ lâu rồi, trong thế giới sống động thế này, rất nhiều thứ không thể dựa theo kịch bản, cho nên vì phòng ngừa vạn nhất, cậu sẽ điều tra toàn diện rồi mới hành động, sẽ không ngu đến mức tự nhiên xông tới đâu.
Tống Minh Uyên lập tức hỏi: “Làm sao em biết cứ điểm không lớn?”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, trầm mặc một thoáng: “… Đoán.”
Tống Minh Uyên lại bình tĩnh nhìn cậu, trong lòng đã ghi sổ bạn nhỏ ngốc manh này, dứt khoát không thèm hỏi vì sao Bạch Thời lại nghĩ người bên cạnh đáng tin, mà bảo cậu gửi tọa độ tới, đứng im tại chỗ đợi họ.
Bạch Thời hơi do dự, bởi vì sau khi hoa tỷ muội rời khỏi phi thuyền thì đã gửi tin tức cho căn cứ rồi, xác định thời gian đến nơi đại khái, nếu như trên đường dừng lại, cậu không biết liệu đầu bên kia có cảnh giác và đề phòng không.
Hơn nữa, đối với cốt truyện đập tan hang ổ ấy mà, bất kể là cậu hay đám kia đều đã viết quen rồi, xét theo thực lực của nam chính trong tình huống này, phải đến 80% khả năng sẽ giả bộ hôn mê bị trói mang vào, sau đó phối hợp với hoa tỷ muội giết chết người ta, vì thế cậu cũng muốn làm như vậy. Nhưng nếu tập hợp với đại ca, có khi ý tưởng này sẽ bị phủ quyết.
Tống Minh Uyên thấy ngốc manh này lại thất thần, hơi nheo mắt: “A Bạch?”
“… Hả?”
“Ngoan ngoãn đợi bọn anh, có biết không?”
Bạch Thời suy nghĩ vài giây, gửi tọa độ của mình qua cho đại ca, sau đó dừng một chút, nói chỉ sợ có việc ngoài ý muốn, gửi luôn cả tọa độ của căn cứ. Tống Minh Uyên liếc cậu một cái, bình tĩnh gật đầu, bỏ lại một câu tốt nhất đừng xảy ra ngoài ý muốn và dập máy. Bạch Thời bị anh nhìn tới mức sợ hãi, yên lặng đóng máy truyền tin, nhìn về phía hoa tỷ muội trong góc,
Cặp song sinh cũng đang nhìn cậu, trong ánh mắt ngưỡng mộ mang theo chút nóng bỏng, bởi vì đã điều chỉnh trạng thái, khóe miệng của hai cô nàng lại nhếch lên nụ cười vui vẻ, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Anh muốn đợi Tống Minh Uyên à? Chúng ta sẽ dừng phi thuyền lại.”
Bạch Thời xoắn xuýt một lát: “Không cần, tiếp tục đi, họ không tìm thấy chúng ta sẽ đi theo.”
Hai người lên tiếng đáp, không có ý kiến. Lục Việt thì không nhịn được mà xen vào: “Chủ nhân này… Tui cảm thấy đại ca của cậu không thích người khác làm trái ý anh ta đâu, trên thực tế việc này còn liên quan tới an nguy của cậu, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”
“…” Bạch Thời không đáp mà hỏi lại, “Mi không tin tưởng bản thân?”
“Tất nhiên là có rồi!”
Bạch Thời ừ một tiếng, cơ hội qua nhanh, cậu vẫn nên dựa theo kế hoạch của nguyên tác mà đi. Lục Việt là cơ giáp thể năng lượng, khi biến hóa thành vòng phòng hộ sẽ ẩn chứa năng lượng cực mạnh, cho dù pháo hạt bắn vào cũng không hề hấn gì, nếu như gặp nguy hiểm hoặc xui xẻo hơn là hai cô ả kia làm phản giữa đường, cậu sẽ lập tức phòng hộ, ngay đó dùng cơ giáp phản kích, cho dù không địch lại được, nhưng vẫn có thể rút lui an toàn.
Như vậy dù là trong tình huống tồi tệ nhất cậu vẫn có thể ứng đối tự nhiên, vì sao lại không thử một lần?
Đương nhiên, tốt nhất là đợi sau khi cậu tiêu diệt cứ điểm thì đại ca mới tới, lúc ấy đại ca sẽ bị bộ dạng khí phách của cậu làm chấn động, sau đó sẽ không tính sổ với cậu nữa, nhưng mà khả năng này thật là nhỏ… Bạch Thời dần dần hoàn hồn, chợt nhớ tới một sự kiện, quay sang nhìn hai người kia đòi không gian cầm tay của mình, sau đó thấy hai cô đưa qua, liền cầm lấy nó bước vào khoang điều khiển.
Bạch Thời vẫn nhớ kỹ cái miệng độc của mình đã nói nam chính sẽ đè Phượng Tắc, cho nên lần này bị cải trang thành nữ một cách cực kỳ bất đắc dĩ, Bạch Thời đã cảnh giác hơn nhiều rồi, lúc ấy thay quần áo xong cậu đã ném vào không gian cầm tay, giờ phút này đã thoát khỏi khốn cảnh, đương nhiên phải thay lại.
Bạch Thời nhanh nhẹn cởi váy, ném tóc giả, cuối cùng cũng thư giãn, nhanh chóng trở về khoang thuyền.
Cặp song sinh nhìn khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo đến thái quá của cậu, mặc dù có chút tiếc hận vì cả người này và Tống Minh Uyên đều là cong, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Thời vẫn mang theo nhiệt độ không thể khống chế, cô em cười nói: “Nếu như anh thật sự muốn tiêu diệt cứ điểm, em có ý này, đó là anh giả vờ bị trói, anh yên tâm, anh là nhân tài mà tổ chức mong muốn, người trong cứ điểm sẽ không tra tấn anh, đợi tới khi anh trà trộn thành công là có thể tìm cơ hội giết chết thủ lĩnh.”
Bạch Thời cũng nghĩ như vậy, đương nhiên không có ý kiến, chỉ gật gật đầu, hỏi kỹ tình huống bên trong.
Cặp song sinh đã quyết tâm phải thừa cơ giết chết mụ già kia, vì vậy kiên nhẫn giải thích, nói trong cứ điểm không có nhiều nhân viên chiến đấu, chỉ là gần đây có một nhóm người được tổng bộ cử xuống, nhưng không sao, thời điểm bọn họ đến đối phương cũng đã đi rồi.
Bạch Thời yên lặng nghe xong, lại bắt đầu tò mò về tổ chức này, hỏi rốt cuộc thì nó đang làm gì, tại sao lại muốn bắt cậu. Cặp song sinh được tổ chức nuôi lớn, đến cùng thì vẫn còn có chút tình cảm, chỉ nói không thể trả lời rõ ràng, tổ chức nắm giữ rất nhiều kỹ thuật mà đế quốc này không có, nhưng thiếu nhân tài, mà Bạch Thời phù hợp tất cả các điều kiện.
“Tinh thần lực cấp S?”
Hai chị em gật đầu, dừng lại một cái, lựa lời thăm dò: “Với thực lực của anh, nếu đi vào có lẽ sẽ đi lên tới địa vị cao nhất đấy.”
Bạch Thời đang định nói không có hứng, ngay sau đó lại nghĩ đến việc cậu coi tổ chức thành địch là vì lão đầu, nhưng nếu đổi sang góc độ khác để suy nghĩ, trong thiết lập ban đầu Phượng Tắc là tiểu đệ của nhân vật phản diện, mà phỏng đoán từ chi tiết cuối truyện nhân vật chính sẽ giải quyết nhân vật phản diện để suy ra, rất có thể nhân vật phản diện chính là lão đại của tổ chức này… Vậy đến cùng cậu có nên gia nhập không?
Không đúng, bây giờ đại ca đã thành lão đại của đám này đâu, trước tiên cậu cần phải biết rõ đây là tổ chức với tính chất gì, nếu như là kiểu hủy diệt thế giới, cậu đảm bảo mình sẽ kéo đại ca ra xa thật xa.
Bạch Thời âm thầm quyết định, hỏi thêm vài vấn đề khác, nhanh chóng bay tới cứ điểm.
Tống Minh Uyên ngắt liên lạc xong thì nhìn mấy người đang đứng trong căn phòng, trầm ngâm một lát, anh biết sự xuất hiện của Ân Kiệt chứng minh rằng việc này có liên quan tới Trì Hải Thiên, mặc dù anh không muốn để Bạch Thời liên lụy vào mấy chuyện phức tạp, nhưng chắc oắt con này sẽ không chịu đâu, liền bảo Lam vác đám Trì Tả đi, dự định lúc trở về sẽ hỏi đến cùng đã có chuyện gì xảy ra.
Lam gật đầu, nhanh nhẹn đưa họ vào phi thuyền loại nhỏ. Mấy người lại xuất phát, lần này đích đến là cứ điểm. Lam nhìn thấy, nhướn mày: “Anh cảm thấy thằng bé sẽ không đợi anh?”
Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng điệu bình tĩnh: “Rất có thể.”
Lam bật cười, cảm thấy bạn nhỏ nào đó xui tận mạng rồi, đang định lên tiếng thì bỗng nghe thấy âm thanh ào ào vang lên từ phía phòng khách, không khỏi tò mò đi ra xem xét, chỉ thấy Joshua đang giội nước vào một trong số những người kia, hắn nhân tiện nói: “Không tỉnh lại đâu, thuốc này có thể bắt được em trai tôi cơ mà.”
“Tôi cũng đoán thế.” Joshua nói xong thì bỏ lại chậu trong phòng tắm, chậm rãi đi tới ghế sô pha ngồi xuống, liếc nhìn Lam một cái đầy tà khí: “Cậu là người của đế quốc Phỉ Tây?”
Lam không phủ nhận, mỉm cười ngồi xuống đối diện y.
Thực ra Joshua cũng chẳng tò mò mấy về thân phận của hắn, đổi chủ đề: “Nói về Trọng Huy đi, bọn chúng chiếm đoạt di tích lâu như vậy, chắc không có khả năng không hề làm gì chứ?”
“Đương nhiên.” Lam cười khẽ, “Thời điểm kỹ thuật của họ phát triển vượt cả đế quốc, đám người này đã cảm thấy đế quốc này không xứng để thống trị họ, mà họ mới là chính thống.”
Khóe miệng Joshua khẽ nhếch, tà khí quanh người bốc lên ngùn ngụt: “Tôi nhớ thời kỳ văn minh Erna và Phỉ Tây là một chỉnh thể, cái mà bọn chúng gọi là chính thống không chỉ nhằm vào Phỉ Tây, nếu không thì cần gì phải xây cứ điểm ở đây, đúng không?”
“Ai biết được.”
Joshua cũng không xoắn xuýt về vấn đề này, hỏi: “Vậy đám người đó bắt Bạch Thời làm gì?”
“Tuy họ nắm giữ lĩnh vực kỹ thuật nòng cốt của thời kỳ văn minh, nhưng đến nay vẫn có một vài vấn đề chưa thể đột phá.” Khóe miệng Lam cong cong lóe lên nét vui vẻ, “Đó chính là xiềng xích trói buộc cấp bậc gene và tinh thần lực, vấn đề này cũng là một nan đề ở thời kỳ văn minh.”
Joshua nghe xong là hiểu, gật đầu: “Cho nên bọn chúng muốn thu phục những người cấp S, nhưng đối phương không nghe lời thì phải làm sao đây?”
“Nếu may mắn thì sẽ bị thôi miên hoặc tẩy não.”
Joshua lập tức nhướn mày: “Không may thì sao? Giết?”
“Giết rất đáng tiếc.” Lam nheo mắt lại, “Dù sao bọn họ vẫn chưa phá giải được nan đề trên phương diện kỹ thuật, không bằng kéo vào phòng thí nhiệm làm chút cống hiến.”
Joshua vô thức liếc nhìn khoang điều khiển, rốt cuộc cũng hiểu vì sao sau khi Tống Minh Uyên nghe Bạch Thời bị Trọng Huy bắt đi lại có phản ứng thế, mà người nào đó lại nói với Tống Minh Uyên muốn đơn thương độc mã đi tới cứ điểm, còn dặn họ đừng lo lắng… Y có thể đoán được suy nghĩ và tâm trạng của Tống Minh Uyên lúc này.
Phi thuyền đang chạy với tốc độ cao nhất, trong chớp mắt đã rời xa phi thuyền chở khách, biến mất trong bóng tối dày đặc của vũ trụ.
Cứ điểm của tổ chức là một hành tinh tư nhân nhỏ nhất ở tinh hệ chính, nơi này có tính chất như những hòn đảo tư nhân trong cuộc sống thật, ở thế giới này, những hành tinh có thể tích rất nhỏ sẽ được rao bán, hành tinh trước mắt chính là ví dụ điển hình.
Sau khi Bạch Thời biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên là: Mẹ nó, tổ chức này quá quá thổ hào, làm bạn cũng không tệ, phản ứng thứ hai là: nhỏ thì cũng là hành tinh, đây gọi là cứ điểm không lớn hả? Cậu rất rất muốn bàn luận về cuộc đời với mấy tên khốn nạn kia rồi đó!
Nhưng cũng chính vì như vậy, nơi này không có bến cảng kiểm tra các loại phương tiện, lúc cậu bị trói gô rồi khiêng xuống phi thuyền hoàn toàn chẳng bị ai ngăn cản, ngược lại, còn có nhiều người tới giúp đỡ.
Bạch Thời nhắm mắt, tinh thần tập trung cao độ, chuẩn bị phòng ngự từng giây từng phút.
Cặp song sinh đi theo cậu cả quãng đường, tiện thể cung cấp tin tức cho cậu, dịu dàng hỏi thăm: “Đây là người của tổng bộ à? Họ đã đi chưa?”
Người đến giúp đỡ lên tiếng đáp lại, gã biết hai yêu tinh này rất thích cường giả, nở nụ cười như có như không: “Sắp đi rồi, vận khí của hai cô không tốt, không đến kịp.”
Hai chị em lập tức giả bộ thở dài buồn bã, thấy Bạch Thời được đưa lên xe cơ khí, cũng rối rít lên theo, từ từ lái về phía dinh thự, chẳng mấy chốc đã đi lướt qua nhóm người kia.
Người của tổng bộ tùy ý liếc họ, một người trong số đó đột nhiên nói: “Đợi một chút!”
Lái xe không dám vi phạm, vội vàng dừng lại. Bạch Thời âm thầm rùng mình, cặp song sinh căng thẳng nín thở, cố gắng bình tĩnh nhìn đối phương.
Thủ lĩnh của cứ điểm đang tiễn họ đi, nghe vậy tưởng rằng người này bị hai con yêu tinh kia mê hoặc, khó chịu trợn mắt lườm cặp song sinh, lại nhìn người bên cạnh cười cười: “Làm sao thế?”
Người nọ không trả lời, xuống xe đi thẳng tới trước mặt Bạch Thời, dò xét qua một lát: “Quả nhiên là cậu ta.”
Tất cả mọi người khẽ giật mình, người của tổng bộ đồng loạt vây quanh, thủ lĩnh tranh thủ giải thích rằng đây là Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, có được tinh thần lực cấp S, nhưng đáng tiếc là gene không cao, cụ thể vẫn chưa xem kỹ.
“Không cao?” Người của tổng bộ nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của Bạch Thời, lập tức ra lệnh: “Kiểm tra ngay bây giờ?”
Thủ lĩnh tuân lệnh, ý bảo cặp song sinh mở dụng cụ, hai chị em họ biết Lục Việt đã thay đổi số liệu, hoàn toàn không có áp lực, ngoan ngoãn đưa kết quả cho đám người kia xem. Mọi người nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết gene cấp C, tinh thần lực cấp S.
Người lên tiếng lúc nãy đột nhiên nói: “Lần đầu gặp tôi đã nghĩ gene của cậu ta khá cao, cũng đã đích thân thử.”
Bạch Thời nghe rõ mồn một, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, lập tức phát rồ, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!!! Đây không phải là Phượng Tắc sao?! Vì sao hắn lại ở đây? Không không, phải bình tĩnh, bây giờ cậu không mặc đồ nữ, cảnh tượng kia sẽ không xảy ra đâu.
Bạch Thời yên lặng tự an ủi bản thân, cực kỳ mong đợi đám này sẽ đi nhanh nhanh, nhưng sau đó liền nghe bọn chúng nói: “Cấp C cũng không tệ, nếu như có thể gia nhập tổ chức là tốt nhất, cậu đã biết hắn, thế thì ở lại đi.”
Phượng Tắc không có ý kiến: “Được.”
Bạch Thời: “…”
Cậu chợt nhớ tới một sự kiện, nếu đại ca đã là nhân vật phản diện, như vậy có thể chắc chắn rằng trong nguyên tác nam chính không hề tham dự cuộc thăm dò di tích trên sao số 8, cho nên trên cơ bản cậu chưa từng gặp Phượng Tắc, đợi đến lần này gặp nhau, đương nhiên Phượng Tắc cũng không bảo dừng, cũng không ảnh hưởng tới chuyện nam chính cần làm.
Nhưng sự thật hiện tại là họ đã từng gặp, điều này khiến Phượng Tắc muốn ở lại với cậu, mà đã thế cậu còn độc miệng nói mình sẽ đè thiếu niên này… Má ơi, cốt truyện sẽ phát triển đến mức nào chứ, khốn khiếp!
Danh sách chương