Sau khi rời Phượng Hoàng Sơn, Lâm Minh mất hai ngày để di chuyển về phía chân núi Thiên Cấm Sơn. Từ xa, một thành phố sừng sững hiện ra. Tường thành cao hàng chục mét, được xây bằng đá hắc thạch kiên cố, trên đó khắc đầy những phù văn phòng ngự mờ ảo. Đây chính là Thất Sơn Thành.

Trên cổng thành khổng lồ, các tu sĩ mặc giáp phục của Thất Sơn Môn đứng trang nghiêm, ánh mắt sắc bén quét qua từng người ra vào. Thỉnh thoảng, lại có một vài đạo kiếm quang bay vút qua đầu, đó là các tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên đang di chuyển.

Lâm Minh, trong bộ quần áo vải thô, trông không khác gì một gã tiều phu, hòa vào dòng người đi vào thành. Khung cảnh bên trong khiến cậu choáng ngợp. Đường phố rộng lớn tấp nập người qua lại, không phải người phàm mà toàn là tu sĩ với linh khí dao động mạnh yếu khác nhau. Hai bên là những cửa hàng với biển hiệu bắt mắt: "Vạn Bảo Các", "Linh Dược Phường", "Phù Triện Hiên"...

Theo thói quen cẩn thận, Lâm Minh tìm đến một quán trà yên tĩnh. Nơi đây là nơi tốt nhất để thu thập thông tin. Quả nhiên, cậu nghe được không ít tin tức hữu ích.

"Các vị nghe gì chưa? Huyết Ma Tông mấy hôm trước tấn công Tịnh Liên Trai nhưng bị một tán tu bí ẩn đánh cho tan tác đó!"

"Ta cũng nghe rồi! Nghe nói người đó còn trẻ lắm, tại trận đột phá Trúc Cơ, đúng là thiên tài hiếm có!"

"Ha, thiên tài thì sao? Đắc tội với Huyết Ma Tông thì cũng không sống yên được đâu. Ta nghe nói thiếu chủ Huyết Lệ của chúng đã đích thân ra lệnh truy sát người này rồi."

"Không chỉ Huyết Ma Tông, ngay cả Thất Sơn Môn dạo này cũng có động thái lạ, các đệ tử chân truyền thường xuyên xuống núi, không biết có phải cũng vì chuyện long mạch sắp thức tỉnh hay không..."

Lâm Minh lặng lẽ uống trà, trong lòng đã có tính toán. Tình hình phức tạp hơn cậu nghĩ. Điều cấp bách nhất bây giờ là nâng cao thực lực.

Nhưng muốn mua pháp thuật, đan dược hay pháp khí đều cần một thứ: Linh thạch – đơn vị tiền tệ của giới tu chân. Mà trong túi cậu bây giờ không có lấy một viên.

Rời quán trà, Lâm Minh dựa vào kiến thức từ "Thất Sơn Chân Kinh", chọn ra một vài loại linh thảo tương đối phổ biến nhưng có dược tính tốt mà cậu đã thu thập được trên đường, đi đến một cửa hàng lớn tên là "Bách Thảo Đường".

Chưởng quỹ của Bách Thảo Đường là một lão nhân râu tóc bạc phơ, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Khi nhìn thấy các loại linh thảo Lâm Minh mang ra, lão không khỏi ngạc nhiên.
"Những gốc Xích Dương Thảo này đều đủ 50 năm tuổi, cả cây Thiết Cốt Đằng này nữa, dược lực rất tinh thuần. Tiểu hữu, cậu lấy chúng từ đâu vậy?"

Lâm Minh chỉ bình thản đáp: "May mắn tìm được trong núi sâu thôi ạ."

Lão chưởng quỹ nhìn cậu thật sâu, không hỏi thêm nữa. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Lão đưa ra một cái giá rất hợp lý: "Tổng cộng một trăm hai mươi viên linh thạch hạ phẩm. Tiểu hữu thấy sao?"

Đây là một con số không nhỏ đối với một tán tu mới vào nghề. Lâm Minh gật đầu, nhận lấy túi linh thạch đầu tiên trong đời tu tiên của mình. Cảm giác có tiền thật tốt! Cầm linh thạch, cậu đi dạo quanh các cửa hàng. Cậu nhận ra lối chiến đấu của mình quá đơn giản, chủ yếu dựa vào sự bá đạo của công pháp và sức mạnh cơ thể. Cậu cần những pháp thuật thực chiến.

Cuối cùng, cậu dùng ba mươi viên linh thạch để mua một quyển sách ngọc giản có tên "Kim Quang Thuật và Ngự Phong Thuật Nhập Môn". Đây là hai trong số những pháp thuật ngũ hành cơ bản và phổ biến nhất, một dùng để công kích, một dùng để tăng tốc độ. Tuy đơn giản, nhưng lại là nền tảng quan trọng.

Ngay khi Lâm Minh đang tập trung lựa chọn ngọc giản, ở một góc khác của khu chợ, một bóng hình xinh đẹp trong bộ váy màu xanh băng đã chú ý đến cậu. Diệp Băng Tâm của Thất Sơn Môn đã tìm theo dấu vết linh khí bất thường còn sót lại từ trận chiến ở Tịnh Liên Trai mà đến đây.

Nàng nhìn Lâm Minh, một tán tu với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, ăn mặc giản dị, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh và sắc bén, không hề có vẻ gì là non nớt. Nàng không tiếp cận, chỉ lặng lẽ quan sát từ xa, sự tò mò trong lòng ngày càng lớn. "Người này... có gì đó rất đặc biệt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện