Sau khi mua được pháp thuật cơ bản, Lâm Minh dự định tìm một nơi để tu luyện. Nhưng khi đi ngang qua một sạp hàng nhỏ, ánh mắt cậu chợt khựng lại. Trên sạp có một cây linh thảo màu đỏ như máu, hình dáng như một con rồng nhỏ đang cuộn mình.

"Huyết Long Thảo!" Tim Lâm Minh đập mạnh. Đây chính là vị thuốc chủ chốt để luyện chế "Huyết Giao Luyện Thể Dịch", một loại dược dịch tôi luyện cơ thể được ghi trong "Thất Sơn Chân Kinh". Nếu có nó, nhục thân của cậu có thể mạnh ngang pháp khí hạ phẩm!

Cậu lập tức hỏi giá. Lão chủ sạp thấy có người biết hàng, hét giá: "Năm mươi viên linh thạch hạ phẩm, không bớt!"

Giá này khá đắt, nhưng Lâm Minh vẫn quyết định mua. Đúng lúc cậu vừa lấy túi linh thạch ra, một giọng nói ngạo mạn vang lên từ phía sau:

"Cây Huyết Long Thảo này, Trương gia ta lấy. Cút sang một bên!"

Lâm Minh quay lại, thấy một gã công tử ăn mặc lụa là, tay cầm quạt, đi theo sau là hai tên gia nô hung hãn. Gã công tử này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ánh mắt nhìn Lâm Minh đầy vẻ khinh thường.

"Vật này ta đã hỏi mua trước." Lâm Minh bình tĩnh nói.

"Ồ? Một tên tán tu Luyện Khí... à không, Trúc Cơ sơ kỳ quèn mà cũng dám tranh đồ với Trương Hạo ta?" Gã công tử cười khẩy.

Hắn là thiếu gia của Trương gia, một gia tộc tu chân có thế lực ở Thất Sơn Thành, chuyên phụ trách một số công việc làm ăn cho Thất Sơn Môn.

Thấy Lâm Minh không nhúc nhích, Trương Hạo mất kiên nhẫn, một luồng kiếm khí từ đầu ngón tay bắn thẳng về phía Lâm Minh. "Không cút thì chết!"

Lâm Minh ánh mắt lạnh đi. Hắn không muốn gây sự, nhưng không có nghĩa là hắn sợ sự.

Cậu chỉ nhẹ nhàng đưa hai ngón tay lên, kẹp lấy luồng kiếm khí kia. "Keng" một tiếng, kiếm khí vỡ tan.

Trương Hạo sững sờ. Tất cả mọi người xung quanh cũng kinh ngạc.

"Dám chống đối Trương gia! Muốn chết!" Hai tên gia nô Luyện Khí kỳ đỉnh phong lập tức xông lên.

"Dừng tay!" Đội tuần tra của Thất Sơn Môn nhanh chóng có mặt. "Nghiêm cấm tư đấu trong thành! Có ân oán gì, lên lôi đài giải quyết!"

Lôi đài là một quảng trường rộng lớn ở trung tâm thành phố, nơi các tu sĩ giải quyết mâu thuẫn bằng vũ lực. Một khi đã lên đài, sống chết tự chịu.

Trương Hạo nhìn Lâm Minh bằng ánh mắt oán độc: "Tốt lắm! Tán tu, ngươi có dám lên lôi đài với ta không? Nếu ngươi thắng, cây Huyết Long Thảo này thuộc về ngươi. Nếu ngươi thua, mạng của ngươi sẽ là của ta!"

Hắn tự tin mình là Trúc Cơ trung kỳ, lại có pháp thuật và pháp khí của gia tộc, đối phó với một tên tán tu Trúc Cơ sơ kỳ không rõ lai lịch là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Được." Lâm Minh chỉ đáp một chữ. Cậu cần Huyết Long Thảo, và cậu cũng cần một trận chiến để kiểm nghiệm thực lực của mình.

Tin tức nhanh chóng lan ra. Một tán tu vô danh dám thách đấu với thiếu gia Trương gia! Rất đông tu sĩ hiếu kỳ kéo đến xem. Trong đám đông, Diệp Băng Tâm nhíu mày, nàng không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này. Ở một góc khuất khác, vài tên tu sĩ mặc đồ đen, ánh mắt âm hiểm của Huyết Ma Tông cũng đang quan sát.

Trên lôi đài, Trương Hạo rút ra một thanh phi kiếm pháp khí hạ phẩm, kiếm quang tỏa ra, khí thế bức người.

Lâm Minh vẫn tay không.

"Chịu chết đi!" Trương Hạo hét lớn, phi kiếm hóa thành một vệt sáng, thi triển bộ "Lạc Diệp Kiếm Pháp" của Trương gia, tấn công Lâm Minh dồn dập.

Lâm Minh không dùng pháp thuật, chỉ dựa vào tốc độ của Ngự Phong Thuật vừa học và kinh nghiệm chiến đấu với yêu thú để né tránh. Cậu muốn xem thực lực của tu sĩ tông môn đến đâu. Kiếm khí sắc bén liên tục sượt qua người cậu, cắt rách vài chỗ trên quần áo, trông có vẻ vô cùng chật vật.

"Ha ha ha! Chỉ biết chạy thôi sao, đồ nhát gan!" Trương Hạo càng đánh càng hăng.

Đúng lúc này, Lâm Minh, người đã nắm được quy luật của bộ kiếm pháp, đột nhiên dừng lại. Cậu không né nữa mà lao thẳng về phía Trương Hạo.

Trương Hạo cả kinh, vội vàng dùng chiêu mạnh nhất: "Vạn Diệp Quy Tông!" Vô số kiếm ảnh hợp lại thành một, đâm thẳng vào ngực Lâm Minh.

Trong khoảnh khắc sinh tử đó, tay phải của Lâm Minh bất ngờ bao phủ bởi một lớp hắc khí mờ nhạt. Cậu không đỡ kiếm, mà đấm thẳng vào thân kiếm.

"RẮC... KENG!"

Một cảnh tượng không thể tin nổi diễn ra. Nắm đấm của Lâm Minh va chạm với thanh phi kiếm pháp khí, khiến nó run lên bần bật rồi... vỡ vụn! Lực đạo kinh hoàng tiếp tục đánh trúng bả vai Trương Hạo, tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

Trương Hạo hét lên một tiếng thảm thiết, bay ngược ra sau, rơi xuống lôi đài, bất tỉnh nhân sự.

Toàn trường im phăng phắc.

Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, dùng tay không đánh vỡ pháp khí, một đòn đánh bại Trúc Cơ trung kỳ? Đây là loại sức mạnh gì? Lâm Minh bình tĩnh bước tới sạp hàng, nhặt lấy cây Huyết Long Thảo, rồi quay người rời đi dưới hàng trăm ánh mắt kinh hoàng, kính sợ và cả thèm thuồng.

Danh tiếng của tán tu Lâm Minh, từ giờ phút này, đã thực sự khắc sâu vào tâm trí của tất cả tu sĩ tại Thất Sơn Thành. Nhưng cậu cũng biết, rắc rối thực sự... bây giờ mới bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện