Chương 51: Kim Đan Thành

Trong khoảnh khắc sinh tử nhất, Lâm Minh làm hai việc cùng một lúc.

Bên trong thức hải, cậu vận chuyển Tịnh Tâm Chú. Một chữ "Phật" vàng kim hiện lên, vững chãi như một ngọn núi, chống lại sự tấn công của tâm ma trong tia sét cuối cùng.

Bên ngoài, đối mặt với con lôi long và đòn tấn công của Độc Long lão tổ, cậu không phòng ngự nữa, mà há miệng ra, vận chuyển Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết đến cực hạn! "THÔN PHỆ!"

Một cảnh tượng không thể tin nổi đã diễn ra. Cậu muốn thôn phệ cả thiên lôi!

Con lôi long màu tím bị vòng xoáy hỗn độn của cậu hút vào, năng lượng hủy diệt của nó bị chuyển hóa một cách điên cuồng. Cậu không thể luyện hóa hết, nhưng cậu đã chuyển hướng được nó.

Lâm Minh gầm lên, chỉ một ngón tay về phía nóc hang động. Luồng năng lượng lôi kiếp vừa bị thôn phệ, nay lại được cậu bắn ngược ra ngoài, va chạm trực diện với đòn tấn công của Độc Long lão tổ.

"BÙMMMMMM!"

Một vụ nổ kinh hoàng xảy ra dưới lòng sông Hắc Thủy Hà, tạo thành một cơn sóng thần khổng lồ.

Cùng lúc đó, tia sét tâm ma cuối cùng cũng đã đánh vào thức hải của cậu, nhưng đã bị Tịnh Tâm Chú chặn lại.

Thiên kiếp đã qua!

Trong đan điền của Lâm Minh, viên Ngũ Hành Bổ Thiên Thạch tỏa ra luồng ánh sáng ngũ sắc cuối cùng, bao bọc lấy viên kim đan sơ khai. Mọi vết nứt đều được chữa lành, các loại năng lượng được cân bằng một cách hoàn hảo.

"ONG!"

Viên kim đan phát ra một tiếng kêu trong trẻo, bắt đầu tự xoay tròn với tốc độ cao. Nó không phải màu vàng thông thường, mà là màu xám tro, bên trên có những đường vân màu vàng kim và ngũ sắc lấp lánh. Một luồng sức mạnh hoàn toàn mới, mạnh hơn Trúc Cơ kỳ gấp trăm lần, tràn ngập khắp cơ thể Lâm Minh.

Thượng phẩm Chân Đan, chính thức kết thành!

Mây kiếp trên trời tan đi. Lâm Minh, người đầy thương tích, bỗng được luồng sức mạnh Kim Đan mới mẻ gột rửa. Vết thương của cậu lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Cậu từ từ bay lên từ đáy sông, lơ lửng trên mặt nước, áo quần đã rách nát nhưng khí thế lại như một vị thần.

Độc Long lão tổ ở trên cao, nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt từ đắc thắng chuyển thành kinh hãi tột độ. "Không thể nào! Ngươi... ngươi đã độ kiếp thành công? Lại còn là Thượng phẩm Chân Đan?!" Lão cảm nhận được uy áp từ viên kim đan của Lâm Minh, một uy áp về chất lượng khiến cho viên Phàm Đan của lão phải run rẩy.

Lâm Minh ngẩng đầu nhìn lão, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. "Lão độc vật, ngươi muốn Bổ Thiên Thạch lắm phải không? Vậy thì xuống dưới mà lấy!"

"Tiểu bối ngông cuồng! Dù ngươi kết thành Chân Đan, cũng chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ! Lão phu là Kim Đan đại viên mãn, giết ngươi dễ như trở bàn tay!" Độc Long lão tổ tuy sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, thúc giục độc công của mình, hóa thành một con rồng độc khổng lồ, lao về phía Lâm Minh.

"Vậy sao?"

Lâm Minh lắc đầu. Cậu giơ đôi Huyền Thiết Trọng Quyền lên. Lần này, khi cậu vận linh lực Kim Đan vào, đôi găng tay phát ra ánh sáng đen kịt, uy lực tăng lên gấp bội.

"Để ta cho ngươi thấy, sự khác biệt giữa Chân Đan và Phàm Đan."

Cậu không dùng chiêu thức phức tạp, chỉ đơn giản là tung một quyền. Nhưng cú đấm này, mang theo sức mạnh của Kim Đan Chân Nhân, đã khiến cho không gian xung quanh như bị nén lại. Một hư ảnh nắm đấm màu xám khổng lồ, to như một ngọn núi nhỏ, đánh thẳng vào con rồng độc.

Không có tiếng nổ lớn, chỉ có sự nghiền ép tuyệt đối. Con rồng độc gào thét thảm thiết rồi tan rã thành từng đốm sáng độc khí. Hư ảnh nắm đấm tiếp tục lao tới, đánh trúng người Độc Long lão tổ.

"Không..." Lão chỉ kịp hét lên một tiếng tuyệt vọng, lớp hộ thể linh quang của một Kim Đan đại viên mãn vỡ tan như thủy tinh. Cả người lão bị một quyền này đánh cho nổ tung thành một màn sương máu.

Lâm Minh há miệng ra, thi triển Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết, hút toàn bộ sương máu và linh hồn của Độc Long lão tổ vào trong cơ thể, luyện hóa thành năng lượng cho mình.

Một vị Kim Đan đại viên mãn, cứ như vậy mà hình thần câu diệt!

Lâm Minh đứng một mình trên mặt sông Hắc Thủy Hà đang dần tĩnh lặng, cảm nhận sức mạnh hùng hậu chưa từng có trong cơ thể.

Cậu đã thành công, đã bước sang một trang mới của con đường tu tiên.

Cậu nhìn về phía Thiên Nam Thành, ánh mắt lạnh đi.

"Tiêu Trần, Thiên Hỏa Tông... món nợ này, cũng đến lúc phải tính rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện