Chương 47: Bổ Thiên Thạch

Sự xuất hiện của Lâm Minh khiến cuộc đấu giá trở nên kịch tính hơn bao giờ hết.

"Hừ! Kẻ nào ở trong đó, dám tranh đồ với Thiên Hỏa Tông ta?" Tiêu Trần tức giận gầm lên, nhưng đây là Vạn Bảo Lâu, hắn không dám làm càn. Hắn cắn răng hô: "Hai mươi bảy triệu!"

"Hai mươi tám triệu." Giọng nói của Lâm Minh vẫn bình thản.

Độc Long lão tổ nheo mắt lại, lão không vội ra giá nữa mà ngồi xem kịch vui.

Cuộc chiến giá cả biến thành cuộc đấu tay đôi giữa Tiêu Trần và Lâm Minh. Giá nhanh chóng bị đẩy lên đến ba mươi triệu, ba mươi mốt triệu... Tiêu Trần tức đến đỏ mặt, hắn không ngờ một kẻ vô danh lại có tài lực kinh người đến vậy.

"Ba mươi tư triệu!" Tiêu Trần gần như hét lên. Đây đã là giới hạn của hắn.

Cả hội trường im lặng, chờ đợi phản ứng từ bao sương bí ẩn.

"Ba mươi lăm triệu." Giọng nói của Lâm Minh vẫn không hề có chút gợn sóng, nhưng lại như một nhát búa cuối cùng, đập tan mọi hy vọng của Tiêu Trần.

Tiêu Trần tức giận đập mạnh vào bàn, nhưng không thể ra giá cao hơn được nữa.

"Ba mươi lăm triệu lần một! Ba mươi lăm triệu lần hai! Ba mươi lăm triệu lần ba! Chúc mừng vị đạo hữu trong bao sương Thiên Tự số ba!" Chiếc búa của Mạn Đà La gõ xuống, định đoạt chủ nhân của viên Bổ Thiên Thạch.

Lâm Minh thở phào một hơi. Hơn ba mươi triệu linh thạch, gần như toàn bộ tài sản của cậu, đã được dùng hết. Nhưng cậu đã có được thứ mình cần nhất.

Buổi đấu giá kết thúc, nhưng sóng dữ chỉ vừa mới bắt đầu. Toàn bộ Thiên Nam Thành đều đang bàn tán về vị "Thần hào" bí ẩn kia.

Trong bao sương của Thiên Hỏa Tông, Tiêu Trần ra lệnh cho thuộc hạ với vẻ mặt âm trầm:

"Điều tra! Bằng mọi giá phải tìm ra kẻ đó là ai! Dám cướp đồ của Tiêu Trần ta, ta sẽ cho hắn biết hậu quả!"

Ở một góc khác, Độc Long lão tổ liếm môi, trong mắt lóe lên tia sáng tham lam và độc ác. Thay vì bỏ tiền ra mua, lão càng thích đi cướp của người khác hơn. Trong mắt lão, chủ nhân của viên đá kia chính là một con cừu béo mập đang chờ bị làm thịt.

Lâm Minh biết rõ mình đã trở thành tâm điểm. Cậu không rời đi qua cửa chính. Dưới sự sắp xếp của Vạn Bảo Lâu, cậu được đưa đến một mật thất để giao dịch. Người giao dịch với cậu chính là Huyền lão.

"Tiểu hữu, can đảm lắm." Huyền lão đưa viên đá cho Lâm Minh, ánh mắt đầy thâm ý.

"Nhưng cậu cũng đã tự đặt mình vào trung tâm của sóng gió. Lời khuyên của lão phu, hãy rời khỏi Thiên Nam Thành ngay lập tức, càng xa càng tốt. Tìm một nơi tuyệt đối an toàn để bế quan đột phá."

"Đa tạ Huyền lão." Lâm Minh trịnh trọng cảm ơn. Cậu biết Huyền lão nói đúng.

Vạn Bảo Lâu cung cấp cho cậu một Truyền Tống Trận một lần, có thể dịch chuyển cậu đến một địa điểm ngẫu nhiên trong phạm vi ngàn dặm bên ngoài thành. Đây là dịch vụ bảo vệ khách hàng VIP của họ.

Lâm Minh bước vào Truyền Tống Trận, ánh sáng lóe lên, cậu biến mất.

Khi cậu xuất hiện trở lại, cậu đã ở trong một khu rừng hoang vu, cách Thiên Nam Thành rất xa. Nhưng cậu chưa kịp thở phào, sắc mặt đã đột nhiên biến đổi.

Cậu cảm nhận được hai luồng thần thức cực kỳ mạnh mẽ, một thì nóng rực và bá đạo, một thì âm lãnh và độc ác, đã khóa chặt lấy vị trí của cậu từ xa.

Bọn chúng có cách để truy tìm dấu vết!
Lâm Minh không chút do dự, vận khởi toàn bộ linh lực, bắt đầu cuộc chạy trốn sinh tử. Cuộc đua tìm một nơi an toàn để đột phá Kim Đan, giờ mới chính thức bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện