Chương 48: Vòng Vây Sinh Tử
Lâm Minh vận dụng Ngự Phong Thuật đến cực hạn, thân hình như một bóng mờ lao đi trong khu rừng hoang vu. Nhưng hai luồng thần thức, một nóng rực, một âm hàn, vẫn như hai con đỉa đói, bám riết lấy cậu không buông. Cậu biết rằng, với tốc độ này, cậu không thể nào chạy thoát được.
Phía sau, trên bầu trời, một chiếc phi xa hình chim lửa đang bay với tốc độ kinh người.
Đứng trên đó là mấy tên thuộc hạ của Tiêu Trần. Tên cầm đầu là một trung niên có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, hắn lạnh lùng ra lệnh:
"Tên tiểu tử đó đang ở phía trước. Thiếu chủ đã ra lệnh, phải bắt sống hắn, cướp lại Bổ Thiên Thạch!"
Ở một hướng khác, một đám mây đen kịt, tỏa ra mùi độc dược, cũng đang lướt đi nhanh không kém. Độc Long lão tổ ngồi trên đó, đôi mắt tam giác lóe lên tia tham lam. "Ha ha, chạy đi đâu cho thoát, con cừu béo của ta!"
Lâm Minh cảm nhận được hai kẻ địch đang dần rút ngắn khoảng cách. Trong đầu cậu, các phương án đối phó hiện lên rồi lại bị gạt đi.
Đánh trực diện là tự sát. Cậu cần một kế hoạch.
Ánh mắt cậu đột nhiên sáng lên khi nhìn thấy địa hình phía trước. Đó là một hẻm núi sâu và hẹp, hai bên là vách đá dựng đứng, địa thế vô cùng hiểm trở. Một nơi hoàn hảo để phục kích, hoặc... để gieo rắc tai họa.
Một kế hoạch táo bạo hình thành trong đầu cậu: Mượn đao giết người! Cậu không chút do dự, lao thẳng vào trong hẻm núi. Sau khi vào trong, cậu đột nhiên giảm tốc độ, cố ý để lộ ra khí tức hỗn loạn, như thể đã kiệt sức. Cậu tìm một góc khuất, dùng trận kỳ bố trí một Ảo Trận đơn giản để che giấu thân hình.
Chẳng mấy chốc, chiếc phi xa của Thiên Hỏa Tông đã đến nơi.
"Ha ha, hắn hết đường chạy rồi! Hắn đang trốn ở trong kia!" Tên trung niên cầm đầu cười lớn, chuẩn bị ra lệnh tấn công.
Đúng lúc này, đám mây đen của Độc Long lão tổ cũng từ phía đối diện bay tới, chặn lối ra của hẻm núi.
"Hừ, đám nhóc con của Thiên Hỏa Tông, muốn hớt tay trên của lão phu sao? Cút!" Độc Long lão tổ cất giọng khàn khàn, không hề khách khí.
Tên trung niên của Thiên Hỏa Tông biến sắc.
"Lão độc vật, vật này là thiếu chủ của chúng ta đã nhìn trúng từ trước. Ngươi muốn đối đầu với Thiên Hỏa Tông sao?"
"Thiên Hỏa Tông thì sao? Lão phu là tán tu, không sợ uy hiếp!" Độc Long lão tổ cười gằn.
"Bảo vật thuộc về kẻ mạnh. Kẻ nào có bản lĩnh thì cướp được thôi!"
Hai bên đều là những kẻ kiêu ngạo và không muốn để đối phương có được món hời. Lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai, sát khí bắt đầu bốc lên. Cuối cùng, không biết ai ra tay trước, một trận hỗn chiến đã nổ ra ngay trong hẻm núi chật hẹp. Pháp thuật hệ hỏa và độc công hệ âm hàn va chạm dữ dội, tạo ra những tiếng nổ vang trời.
Trong lúc hai con hổ đang cắn xé nhau, Lâm Minh, người được xem là con mồi, đã lặng lẽ lợi dụng sự hỗn loạn, men theo một khe nứt nhỏ trên vách đá mà cậu đã phát hiện từ trước, lặng lẽ chuồn đi.
Sau khi thoát khỏi hẻm núi, Lâm Minh không dám dừng lại. Cậu dốc cạn sức lực, tiếp tục bay về phía trước. Cậu biết sự tự do này chỉ là tạm thời. Cậu cần một nơi tuyệt đối an toàn.
Xa xa, một con sông lớn màu đen, nước chảy cuồn cuộn, hiện ra trước mắt. Hắc Thủy Hà! Lâm Minh biết đây chính là hy vọng sống sót duy nhất của mình.
Lâm Minh vận dụng Ngự Phong Thuật đến cực hạn, thân hình như một bóng mờ lao đi trong khu rừng hoang vu. Nhưng hai luồng thần thức, một nóng rực, một âm hàn, vẫn như hai con đỉa đói, bám riết lấy cậu không buông. Cậu biết rằng, với tốc độ này, cậu không thể nào chạy thoát được.
Phía sau, trên bầu trời, một chiếc phi xa hình chim lửa đang bay với tốc độ kinh người.
Đứng trên đó là mấy tên thuộc hạ của Tiêu Trần. Tên cầm đầu là một trung niên có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, hắn lạnh lùng ra lệnh:
"Tên tiểu tử đó đang ở phía trước. Thiếu chủ đã ra lệnh, phải bắt sống hắn, cướp lại Bổ Thiên Thạch!"
Ở một hướng khác, một đám mây đen kịt, tỏa ra mùi độc dược, cũng đang lướt đi nhanh không kém. Độc Long lão tổ ngồi trên đó, đôi mắt tam giác lóe lên tia tham lam. "Ha ha, chạy đi đâu cho thoát, con cừu béo của ta!"
Lâm Minh cảm nhận được hai kẻ địch đang dần rút ngắn khoảng cách. Trong đầu cậu, các phương án đối phó hiện lên rồi lại bị gạt đi.
Đánh trực diện là tự sát. Cậu cần một kế hoạch.
Ánh mắt cậu đột nhiên sáng lên khi nhìn thấy địa hình phía trước. Đó là một hẻm núi sâu và hẹp, hai bên là vách đá dựng đứng, địa thế vô cùng hiểm trở. Một nơi hoàn hảo để phục kích, hoặc... để gieo rắc tai họa.
Một kế hoạch táo bạo hình thành trong đầu cậu: Mượn đao giết người! Cậu không chút do dự, lao thẳng vào trong hẻm núi. Sau khi vào trong, cậu đột nhiên giảm tốc độ, cố ý để lộ ra khí tức hỗn loạn, như thể đã kiệt sức. Cậu tìm một góc khuất, dùng trận kỳ bố trí một Ảo Trận đơn giản để che giấu thân hình.
Chẳng mấy chốc, chiếc phi xa của Thiên Hỏa Tông đã đến nơi.
"Ha ha, hắn hết đường chạy rồi! Hắn đang trốn ở trong kia!" Tên trung niên cầm đầu cười lớn, chuẩn bị ra lệnh tấn công.
Đúng lúc này, đám mây đen của Độc Long lão tổ cũng từ phía đối diện bay tới, chặn lối ra của hẻm núi.
"Hừ, đám nhóc con của Thiên Hỏa Tông, muốn hớt tay trên của lão phu sao? Cút!" Độc Long lão tổ cất giọng khàn khàn, không hề khách khí.
Tên trung niên của Thiên Hỏa Tông biến sắc.
"Lão độc vật, vật này là thiếu chủ của chúng ta đã nhìn trúng từ trước. Ngươi muốn đối đầu với Thiên Hỏa Tông sao?"
"Thiên Hỏa Tông thì sao? Lão phu là tán tu, không sợ uy hiếp!" Độc Long lão tổ cười gằn.
"Bảo vật thuộc về kẻ mạnh. Kẻ nào có bản lĩnh thì cướp được thôi!"
Hai bên đều là những kẻ kiêu ngạo và không muốn để đối phương có được món hời. Lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai, sát khí bắt đầu bốc lên. Cuối cùng, không biết ai ra tay trước, một trận hỗn chiến đã nổ ra ngay trong hẻm núi chật hẹp. Pháp thuật hệ hỏa và độc công hệ âm hàn va chạm dữ dội, tạo ra những tiếng nổ vang trời.
Trong lúc hai con hổ đang cắn xé nhau, Lâm Minh, người được xem là con mồi, đã lặng lẽ lợi dụng sự hỗn loạn, men theo một khe nứt nhỏ trên vách đá mà cậu đã phát hiện từ trước, lặng lẽ chuồn đi.
Sau khi thoát khỏi hẻm núi, Lâm Minh không dám dừng lại. Cậu dốc cạn sức lực, tiếp tục bay về phía trước. Cậu biết sự tự do này chỉ là tạm thời. Cậu cần một nơi tuyệt đối an toàn.
Xa xa, một con sông lớn màu đen, nước chảy cuồn cuộn, hiện ra trước mắt. Hắc Thủy Hà! Lâm Minh biết đây chính là hy vọng sống sót duy nhất của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương