Trận chiến kết thúc. Khói lửa tan đi, để lại một Thủy Đài Sơn đầy thương tích nhưng đã được bình yên. Các đệ tử Thất Sơn Môn nhanh chóng dọn dẹp chiến trường và cứu chữa người bị thương.

Lâm Minh, sau khi tiêu hao gần như cạn kiệt, đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá để điều tức. Tịnh Hải sư thái, với sự dìu dắt của các ni cô, bước đến trước mặt cậu, gương mặt già nua tràn đầy sự cảm kích đến tột cùng.

"Lâm thí chủ, đại ân này của cậu, Tịnh Liên Trai không biết làm sao báo đáp..." Bà chắp tay, định cúi người hành lễ.

Lâm Minh vội vàng đứng dậy ngăn lại: "Sư thái, người không thể làm vậy. Đây cũng là việc vãn bối nên làm."

Tịnh Hải sư thái nhìn sâu vào mắt Lâm Minh, rồi lại nhìn về phía hồ sen đã trong trở lại, bà mỉm cười nói: "Thí chủ, cậu không chỉ cứu Tịnh Liên Trai, mà còn cứu cả Tịnh Thủy Linh Nhãn. Ma khí đã bị công pháp thần kỳ của cậu thôn phệ, nhưng cội nguồn của nó lại là linh nhãn. Giữa cậu và linh nhãn đã hình thành một mối nhân quả đặc biệt."

Bà nói tiếp: "Bây giờ, Tịnh Thủy Linh Nhãn đã hoàn toàn tinh khiết, thậm chí còn tinh thuần hơn xưa. Mời thí chủ hãy vào trong đó một lần nữa, tiếp nhận một lần Tịnh Thủy Tẩy Lễ.

Đây là sự cảm tạ của linh nhãn dành cho cậu, nó sẽ giúp cậu củng cố lại căn cơ vừa đột phá và gột rửa những tạp chất còn sót lại trong cơ thể."

Lâm Minh không từ chối. Cậu biết đây là một cơ duyên hiếm có.

Cậu một lần nữa bước vào hồ sen. Vừa vào trong, một dòng nước mát lạnh và thuần khiết đến cực điểm bao bọc lấy cậu. Khác với sự ăn mòn của ma khí, dòng nước này vô cùng dịu dàng, len lỏi vào từng kinh mạch, từng thớ thịt, từng tấc xương của cậu.

Điều kỳ diệu là, luồng linh khí thuần khiết này không hề xung đột với luồng linh lực Hỗn Độn bá đạo của cậu. Ngược lại, nó như một dòng nước mát dung hòa và gột rửa, khiến cho linh lực Hỗn Độn của cậu trở nên cô đọng hơn, tinh thuần hơn và dễ dàng điều khiển hơn. Nền tảng Trúc Cơ hậu kỳ của cậu trở nên vững chắc như bàn thạch.

Sau nửa canh giờ, Lâm Minh bước ra, cả người sảng khoái, khí tức nội liễm, nhưng đôi mắt lại càng thêm trong sáng và sâu thẳm.

Lúc này, Diệp Băng Tâm đã xử lý xong mọi việc, bước đến bên cạnh cậu. Trận chiến kề vai đã kéo gần khoảng cách giữa họ. Ánh mắt nàng không còn hoàn toàn lạnh lẽo nữa.

"Ta đã thấy... sức mạnh của ngươi." Nàng khẽ nói, giọng có chút phức tạp. "Nó rất nguy hiểm, nhưng cũng rất mạnh mẽ."

Lâm Minh im lặng, ánh mắt kiên định của cậu chính là câu trả lời. Cậu sẽ không giải thích, cũng không cần giải thích.

Diệp Băng Tâm thở ra một hơi, như trút được gánh nặng. "Ta không hỏi về bí mật của ngươi. Ta chỉ tin vào những gì ta thấy. Ngươi đã cứu tất cả mọi người."

Nàng nhìn thẳng vào mắt cậu: "Thay mặt Thất Sơn Môn, ta chính thức mời ngươi đến Thiên Cấm Sơn. Sư tôn của ta muốn gặp ngươi. Cuộc chiến với Huyết Ma Tông chỉ mới bắt đầu. Chúng ta cần tập hợp tất cả sức mạnh có thể."

Lâm Minh biết rằng đây là lúc cậu phải đưa ra lựa chọn. Cậu không thể mãi mãi là một tán tu đơn độc. Đối mặt với một tông môn ma đạo khổng lồ, sức mạnh của một cá nhân là quá nhỏ bé.

"Được," cậu gật đầu. "Sau khi ta hoàn toàn củng cố tu vi, ta sẽ đến."

Lời hẹn đã được định ra. Diệp Băng Tâm cùng các đệ tử Thất Sơn Môn không ở lại lâu. Sau khi chắc chắn Tịnh Liên Trai đã an toàn, họ liền khởi hành trở về Thiên Cấm Sơn để báo cáo tình hình. Lâm Minh cũng không ở lại, cậu chào từ biệt Tịnh Hải sư thái rồi quay về động phủ của mình trên Ngọa Long Sơn. Cậu cần thời gian để thực sự tiêu hóa những gì đã thu được trong trận chiến này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện