Đối mặt với sự bao vây của Trương gia, Lâm Minh và Diệp Băng Tâm không hề tỏ ra sợ hãi. Họ liếc nhìn nhau, một sự ăn ý không lời đã hình thành.

"Giết!" Trương Khiếu gầm lên, dẫn đầu đám tộc nhân lao tới. Lão trưởng lão Trúc Cơ đại viên mãn thì khóa chặt khí tức vào Lâm Minh, người mà lão cho là mối uy hiếp lớn nhất.

Nhưng người ra tay trước lại là Diệp Băng Tâm.

"Băng Phách Thần Kiếm – Chiêu thứ nhất: Băng Phong Thiên Lý!"

Nàng khẽ hô, thanh Băng Tâm Kiếm trong tay vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp. Một luồng hàn khí kinh người lan tỏa ra, mặt đất dưới chân đám người Trương gia nhanh chóng bị đóng băng, sương giá bám đầy chân, khiến tốc độ của chúng chậm lại đáng kể. Vài tên tu vi Luyện Khí kỳ yếu ớt thậm chí còn bị đông cứng tại chỗ.

Chỉ một chiêu đã thay đổi cả cục diện chiến trường! "Cơ hội tốt!" Lâm Minh gầm lên. Cậu không để ý đến những kẻ khác, thân hình như một viên đạn pháo, lao thẳng về phía lão trưởng lão Trúc Cơ đại viên mãn. "Lão già, đối thủ của ngươi là ta!"

Lão trưởng lão hừ lạnh, không dám coi thường, rút ra một cây trượng đầu rắn, cũng là một món Thượng phẩm Pháp khí, nghênh chiến.

Trong chốc lát, chiến trường chia làm hai. Một bên là Diệp Băng Tâm như một nàng tiên băng giá, thân pháp phiêu dật, kiếm quang lạnh lẽo liên tục chớp lên, một mình đối đầu với Trương Khiếu và hơn mười tên tu sĩ
Trương gia khác. Nàng không cầu giết địch, mà chủ yếu là cầm chân và làm chúng bị thương, tạo không gian cho Lâm Minh.

Bên còn lại là cuộc đối đầu kinh thiên động địa nhất. Lâm Minh và lão trưởng lão Trương gia.

Đây là một cuộc chiến của sức mạnh thuần túy. Lão trưởng lão kinh nghiệm đầy mình, pháp thuật tinh diệu, cây trượng đầu rắn biến ảo khôn lường. Nhưng Lâm Minh lại như một con mãnh thú hình người.

"Đại Lực Kim Cang Quyền!"

Cậu không dùng bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ có nắm đấm. Mỗi cú đấm đeo đôi Huyền Thiết Trọng Quyền đều mang theo tiếng gió rít, đánh cho không khí nổ vang "bùm bùm".

"Keng! Ầm!"

Nắm đấm của Lâm Minh va chạm trực diện với cây trượng đầu rắn. Lão trưởng lão chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể chống đỡ truyền đến, cả người bị chấn động, cánh tay tê dại. Lão kinh hãi tột độ: "Sao có thể! Sức mạnh của nó còn hơn cả yêu thú cùng cấp!"

Lâm Minh càng đánh càng hăng. Cậu mặc kệ những đòn tấn công linh lực của đối phương đánh vào người. Với nhục thân biến thái của mình, những đòn đó chỉ khiến cậu hơi đau một chút. Cậu hoàn toàn dùng lối đánh "lấy thương đổi thương", nhưng người bị thương nặng luôn là đối thủ.

Thấy tình thế không ổn, lão trưởng lão Trương gia ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng.

Lão cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu huyết lên cây trượng.

"Huyết Tế Bí Thuật – Xà Vương Thôn Thiên!"

Cây trượng hấp thụ máu huyết, con rắn trên đầu trượng như sống lại, hóa thành một con mãng xà khổng lồ bằng máu, há cái miệng to như chậu máu nuốt về phía Lâm Minh. Đây là một đòn tấn công thiêu đốt tinh huyết, uy lực kinh người, đủ để giết chết tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn bình thường.

Đối mặt với đòn tấn công tất sát này, Lâm Minh không lùi bước. Ánh mắt cậu lóe lên hắc quang.

"Ngươi muốn so xem ai thôn phệ lợi hại hơn sao? Vậy thì thử xem!"

Cậu không né tránh, mà giơ đôi Huyền Thiết Trọng Quyền lên, lòng bàn tay hướng về phía con mãng xà máu. "Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết!"

Một vòng xoáy nhỏ màu đen kịt xuất hiện giữa hai lòng bàn tay cậu. Con mãng xà máu khổng lồ lao vào, nhưng thay vì nuốt chửng Lâm Minh, nó lại bị vòng xoáy đen kia hút lấy.

Con mãng xà gào thét, vùng vẫy, nhưng thân hình càng lúc càng nhỏ lại, toàn bộ năng lượng huyết tế cuồng bạo đều bị vòng xoáy thôn phệ sạch sẽ!

Diệp Băng Tâm ở phía xa nhìn thấy cảnh này, đồng tử co rút lại. "Đó là... Ma công!" Nàng cuối cùng đã tận mắt thấy công pháp đáng sợ của Lâm Minh.

Sau khi thôn phệ toàn bộ năng lượng của đòn tấn công, đôi găng tay của Lâm Minh tỏa ra ánh sáng đỏ đen kỳ dị. Cậu cảm nhận được một luồng sức mạnh bùng nổ đang muốn thoát ra.

Cậu ngẩng đầu nhìn lão trưởng lão đang sững sờ, giọng nói lạnh như băng: "Trả lại cho ngươi!"

"Đại Lực Kim Cang Quyền – Kim Cang Phá!"

Cậu tung ra một quyền, nhưng cú đấm này không chỉ có sức mạnh của Kim Cang, mà còn mang theo năng lượng huyết tế vừa bị thôn phệ. Một nắm đấm màu đen đỏ khổng lồ đánh tan không khí, bay thẳng đến chỗ lão trưởng lão.

Lão già chỉ kịp hét lên một tiếng tuyệt vọng, giơ cây trượng đã mất đi linh tính lên đỡ.

"ẦMMMM!"

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Cây trượng pháp khí thượng phẩm vỡ tan thành từng mảnh. Nắm đấm kinh hoàng đánh trúng ngực lão trưởng lão, xuyên qua lớp hộ thể linh quang như một tờ giấy. Lão bay ngược ra sau, ngực lõm một hố sâu, rơi xuống đất, tắt thở.

Trúc Cơ đại viên mãn, chết!

Toàn trường tĩnh lặng như tờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện