Sau cái chết của vị trưởng lão, tinh thần của đám người Trương gia hoàn toàn sụp đổ.
Chúng không còn dám chiến đấu, quay đầu bỏ chạy.
"Muốn chạy?" Diệp Băng Tâm hừ lạnh. Thanh Băng Tâm Kiếm trong tay nàng hóa thành hàng chục tia kiếm khí lạnh lẽo, truy sát những kẻ bỏ chạy. Trong vài hơi thở, tất cả tộc nhân Trương gia đều ngã xuống, chỉ còn lại Trương Khiếu mặt mày trắng bệch, run rẩy đứng đó.
Diệp Băng Tâm nhìn về phía Lâm Minh, ánh mắt có chút phức tạp. Nàng đã thấy ma công của cậu, nhưng cũng chính ma công đó đã cứu cả hai.
Lâm Minh bước về phía Trương Khiếu. Trương Khiếu sợ hãi quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa: "Lâm tiền bối tha mạng! Diệp tiên tử tha mạng! Là do ta có mắt không tròng!"
Lâm Minh nhìn hắn một cách lạnh lùng: "Chết, hoặc là bị phế tu vi. Tự ngươi chọn."
Giết Trương Khiếu sẽ kết tử thù với Trương gia, dù cậu không sợ nhưng cũng rất phiền phức. Phế tu vi của hắn vừa là một sự trừng phạt tàn khốc hơn cả cái chết, vừa là một lời cảnh cáo, lại không đến mức khiến Trương gia phải liều mạng bằng mọi giá.
"Ta chọn... ta chọn bị phế tu vi! Cầu tiền bối tha cho một mạng chó!" Trương Khiếu lắp bắp.
Lâm Minh không nói thêm lời nào, đặt một tay lên đan điền của Trương Khiếu. Một luồng linh lực hỗn độn tràn vào, phá nát căn cơ tu tiên mà Trương Khiếu đã khổ công tu luyện cả đời. Trương Khiếu hét lên một tiếng thảm thiết, mái tóc nhanh chóng bạc đi, gương mặt già đi mấy chục tuổi, trở thành một lão già phàm nhân không hơn không kém.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, cả Huyễn
Ảnh Tiên Cung bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Những tòa lầu gác bắt đầu trở nên hư ảo. Di phủ sắp đóng lại.
"Đi mau!" Diệp Băng Tâm hô.
Hai người nhanh chóng lao ra khỏi Tiên Cung. Ngay khi họ vừa thoát ra, cánh cổng ánh sáng bảy màu khổng lồ co rút lại rồi biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Bên ngoài, trời đã về chiều. Các tu sĩ khác đã sớm rời đi. Chỉ còn lại hai người họ đứng trên đỉnh Anh Vũ Sơn hoang tàn.
"Cảm ơn cô." Lâm Minh lần đầu tiên nói lời cảm ơn chân thành. Nếu không có Diệp Băng Tâm cầm chân đám người kia, cậu cũng không thể toàn tâm đối phó với lão trưởng lão.
Diệp Băng Tâm nhìn cậu, ánh mắt không còn lạnh như băng, mà có thêm một chút suy tư. Nàng lấy ra tấm lệnh bài Khách khanh, đưa cho cậu.
"Ta vẫn sẽ giữ lời mời của sư tôn. Lệnh bài này, ngươi cứ giữ lấy. Khi nào nghĩ thông suốt, hãy đến Thất Sơn Môn ở Thiên Cấm Sơn tìm ta."
Nàng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, giọng nói nhỏ hơn một chút: "Lâm Minh, con đường ngươi đi rất nguy hiểm. Sức mạnh bản thân nó không phân biệt chính tà, chỉ có lòng người mới có. Hy vọng ngươi... giữ được bản tâm của mình."
Nói xong, nàng không đợi Lâm Minh trả lời, nhảy lên thanh Băng Tâm Kiếm, hóa thành một vệt sáng trắng bay về phía ngọn Thiên Cấm Sơn hùng vĩ nhất ở phía xa.
Lâm Minh đứng một mình, tay cầm tấm lệnh bài Khách khanh vẫn còn vương lại hơi ấm và hương thơm của nàng. Cậu nhìn đôi Huyền Thiết Trọng Quyền Sáo trên tay, cảm nhận sức mạnh mới, rồi lại ngẩng đầu nhìn về bảy ngọn núi hùng vĩ trong ánh hoàng hôn.
Chuyến đi Huyễn Ảnh Tiên Cung đã kết thúc.
Cậu đã mạnh hơn, có được cơ duyên lớn, nhưng cũng đã bộc lộ bí mật của mình và kết thêm thù oán. Con đường phía trước còn rất dài và đầy chông gai.
Nhưng trong lòng Lâm Minh lúc này không có sự sợ hãi, chỉ có chiến ý ngút trời.
Thất Sơn Tiên Lộ, hành trình của cậu, giờ mới thực sự bắt đầu.
Chúng không còn dám chiến đấu, quay đầu bỏ chạy.
"Muốn chạy?" Diệp Băng Tâm hừ lạnh. Thanh Băng Tâm Kiếm trong tay nàng hóa thành hàng chục tia kiếm khí lạnh lẽo, truy sát những kẻ bỏ chạy. Trong vài hơi thở, tất cả tộc nhân Trương gia đều ngã xuống, chỉ còn lại Trương Khiếu mặt mày trắng bệch, run rẩy đứng đó.
Diệp Băng Tâm nhìn về phía Lâm Minh, ánh mắt có chút phức tạp. Nàng đã thấy ma công của cậu, nhưng cũng chính ma công đó đã cứu cả hai.
Lâm Minh bước về phía Trương Khiếu. Trương Khiếu sợ hãi quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa: "Lâm tiền bối tha mạng! Diệp tiên tử tha mạng! Là do ta có mắt không tròng!"
Lâm Minh nhìn hắn một cách lạnh lùng: "Chết, hoặc là bị phế tu vi. Tự ngươi chọn."
Giết Trương Khiếu sẽ kết tử thù với Trương gia, dù cậu không sợ nhưng cũng rất phiền phức. Phế tu vi của hắn vừa là một sự trừng phạt tàn khốc hơn cả cái chết, vừa là một lời cảnh cáo, lại không đến mức khiến Trương gia phải liều mạng bằng mọi giá.
"Ta chọn... ta chọn bị phế tu vi! Cầu tiền bối tha cho một mạng chó!" Trương Khiếu lắp bắp.
Lâm Minh không nói thêm lời nào, đặt một tay lên đan điền của Trương Khiếu. Một luồng linh lực hỗn độn tràn vào, phá nát căn cơ tu tiên mà Trương Khiếu đã khổ công tu luyện cả đời. Trương Khiếu hét lên một tiếng thảm thiết, mái tóc nhanh chóng bạc đi, gương mặt già đi mấy chục tuổi, trở thành một lão già phàm nhân không hơn không kém.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, cả Huyễn
Ảnh Tiên Cung bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Những tòa lầu gác bắt đầu trở nên hư ảo. Di phủ sắp đóng lại.
"Đi mau!" Diệp Băng Tâm hô.
Hai người nhanh chóng lao ra khỏi Tiên Cung. Ngay khi họ vừa thoát ra, cánh cổng ánh sáng bảy màu khổng lồ co rút lại rồi biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Bên ngoài, trời đã về chiều. Các tu sĩ khác đã sớm rời đi. Chỉ còn lại hai người họ đứng trên đỉnh Anh Vũ Sơn hoang tàn.
"Cảm ơn cô." Lâm Minh lần đầu tiên nói lời cảm ơn chân thành. Nếu không có Diệp Băng Tâm cầm chân đám người kia, cậu cũng không thể toàn tâm đối phó với lão trưởng lão.
Diệp Băng Tâm nhìn cậu, ánh mắt không còn lạnh như băng, mà có thêm một chút suy tư. Nàng lấy ra tấm lệnh bài Khách khanh, đưa cho cậu.
"Ta vẫn sẽ giữ lời mời của sư tôn. Lệnh bài này, ngươi cứ giữ lấy. Khi nào nghĩ thông suốt, hãy đến Thất Sơn Môn ở Thiên Cấm Sơn tìm ta."
Nàng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, giọng nói nhỏ hơn một chút: "Lâm Minh, con đường ngươi đi rất nguy hiểm. Sức mạnh bản thân nó không phân biệt chính tà, chỉ có lòng người mới có. Hy vọng ngươi... giữ được bản tâm của mình."
Nói xong, nàng không đợi Lâm Minh trả lời, nhảy lên thanh Băng Tâm Kiếm, hóa thành một vệt sáng trắng bay về phía ngọn Thiên Cấm Sơn hùng vĩ nhất ở phía xa.
Lâm Minh đứng một mình, tay cầm tấm lệnh bài Khách khanh vẫn còn vương lại hơi ấm và hương thơm của nàng. Cậu nhìn đôi Huyền Thiết Trọng Quyền Sáo trên tay, cảm nhận sức mạnh mới, rồi lại ngẩng đầu nhìn về bảy ngọn núi hùng vĩ trong ánh hoàng hôn.
Chuyến đi Huyễn Ảnh Tiên Cung đã kết thúc.
Cậu đã mạnh hơn, có được cơ duyên lớn, nhưng cũng đã bộc lộ bí mật của mình và kết thêm thù oán. Con đường phía trước còn rất dài và đầy chông gai.
Nhưng trong lòng Lâm Minh lúc này không có sự sợ hãi, chỉ có chiến ý ngút trời.
Thất Sơn Tiên Lộ, hành trình của cậu, giờ mới thực sự bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương