Sau khi Huyết Ảnh bỏ chạy, không còn ai dám có ý đồ với những cây linh thảo trong phạm vi mười trượng quanh Lâm Minh. Cậu ung dung thu thập thêm vài loại dược liệu quý giá mà cậu cần cho việc tu luyện sau này.
Khi cậu đến gần vị trí con Thạch Tượng Khôi Lỗi bị mình đánh nát, cậu đột nhiên khựng lại.
Nền đất cứng rắn nơi con rối ngã xuống đã bị nứt ra, để lộ một cầu thang bằng đá tối om dẫn sâu xuống lòng đất.
"Cửa vào bí mật?" Lâm Minh tim đập nhanh.
Hóa ra con rối không chỉ bảo vệ dược viên, mà còn là người gác cổng cho một nơi còn quan trọng hơn.
Những bảo vật thực sự của Tiên Cung, rất có thể nằm ở bên dưới.
Nhưng cậu cũng biết, bên dưới chắc chắn còn nguy hiểm hơn. Hơn nữa, cậu vừa trải qua một trận đại chiến, tuy không bị thương nặng nhưng linh lực và thể lực cũng tiêu hao không ít.
Đúng lúc cậu đang do dự, một bóng hình thanh tao nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cậu. Mùi hương hoa sen băng giá thoang thoảng trong không khí. Là Diệp Băng Tâm.
Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt nói chuyện.
"Lâm đạo hữu, tại hạ là Diệp Băng Tâm, đệ tử chân truyền của Thất Sơn Môn." Giọng nói của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng.
Lâm Minh gật đầu chào lại, trong lòng vẫn đầy cảnh giác.
Diệp Băng Tâm không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Lâm đạo hữu thực lực phi phàm, Băng Tâm rất khâm phục. Tại hạ đến đây là để chuyển lời của gia sư, Thất Sơn chân nhân."
Nói rồi, nàng lấy ra tấm lệnh bài Khách khanh bằng bạch ngọc. "Sư tôn có lời mời đạo hữu trở thành Khách khanh của Thất Sơn Môn. Có lệnh bài này, đạo hữu sẽ nhận được sự che chở của môn phái. Trương gia sẽ không dám làm khó đạo hữu nữa."
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt phức tạp nhìn cậu: "Hơn nữa, công pháp của đạo hữu quá mức bá đạo, rất dễ bị người khác nhòm ngó và hiểu lầm là ma công. Đi một mình giữa thế giới tu chân đầy rẫy hiểm nguy này không phải là lựa chọn khôn ngoan."
Lâm Minh im lặng. Cậu không ngờ Thất Sơn Môn lại có ý tốt như vậy, dù cậu biết rõ đây là một hình thức chiêu mộ. Lời nói của Diệp Băng Tâm rất có lý. Nhưng cậu đã quen với tự do, không muốn bị ràng buộc bởi môn phái.
Thấy cậu im lặng, Diệp Băng Tâm nói tiếp: "Ta biết đạo hữu cần thời gian suy nghĩ.
Nhưng lối đi bí mật này vừa được mở ra, bên dưới hung hiểm khó lường. Hay là chúng ta tạm thời đồng hành, cùng nhau thám hiểm.
Bảo vật tìm được sẽ chia đều. Như vậy sẽ an toàn hơn cho cả hai. Đạo hữu thấy sao?
Lời đề nghị này rất hợp tình hợp lý. Diệp Băng Tâm cần sức mạnh của Lâm Minh để đối phó với những nguy hiểm vật lý, còn Lâm Minh cũng cần sự hiểu biết và các phương pháp của một đệ tử đại tông môn như nàng để đối phó với các loại cấm chế, trận pháp.
Lâm Minh nhìn vào đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng của Diệp Băng Tâm, rồi lại nhìn xuống cầu thang tối om sâu không thấy đáy.
Hợp tác với người của Thất Sơn Môn có thể mang lại rắc rối, nhưng cũng có thể là một cơ hội.
Sau một lúc suy nghĩ, cậu gật đầu dứt khoát.
"Được."
Một liên minh tạm thời giữa chàng tán tu Thể tu bí ẩn và vị tiên tử băng giá của đệ nhất chính phái đã được hình thành. Cuộc hành trình thám hiểm bên dưới lòng đất Huyễn Ảnh Tiên Cung hứa hẹn sẽ còn nhiều điều bất ngờ hơn nữa.
Khi cậu đến gần vị trí con Thạch Tượng Khôi Lỗi bị mình đánh nát, cậu đột nhiên khựng lại.
Nền đất cứng rắn nơi con rối ngã xuống đã bị nứt ra, để lộ một cầu thang bằng đá tối om dẫn sâu xuống lòng đất.
"Cửa vào bí mật?" Lâm Minh tim đập nhanh.
Hóa ra con rối không chỉ bảo vệ dược viên, mà còn là người gác cổng cho một nơi còn quan trọng hơn.
Những bảo vật thực sự của Tiên Cung, rất có thể nằm ở bên dưới.
Nhưng cậu cũng biết, bên dưới chắc chắn còn nguy hiểm hơn. Hơn nữa, cậu vừa trải qua một trận đại chiến, tuy không bị thương nặng nhưng linh lực và thể lực cũng tiêu hao không ít.
Đúng lúc cậu đang do dự, một bóng hình thanh tao nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cậu. Mùi hương hoa sen băng giá thoang thoảng trong không khí. Là Diệp Băng Tâm.
Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt nói chuyện.
"Lâm đạo hữu, tại hạ là Diệp Băng Tâm, đệ tử chân truyền của Thất Sơn Môn." Giọng nói của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng.
Lâm Minh gật đầu chào lại, trong lòng vẫn đầy cảnh giác.
Diệp Băng Tâm không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Lâm đạo hữu thực lực phi phàm, Băng Tâm rất khâm phục. Tại hạ đến đây là để chuyển lời của gia sư, Thất Sơn chân nhân."
Nói rồi, nàng lấy ra tấm lệnh bài Khách khanh bằng bạch ngọc. "Sư tôn có lời mời đạo hữu trở thành Khách khanh của Thất Sơn Môn. Có lệnh bài này, đạo hữu sẽ nhận được sự che chở của môn phái. Trương gia sẽ không dám làm khó đạo hữu nữa."
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt phức tạp nhìn cậu: "Hơn nữa, công pháp của đạo hữu quá mức bá đạo, rất dễ bị người khác nhòm ngó và hiểu lầm là ma công. Đi một mình giữa thế giới tu chân đầy rẫy hiểm nguy này không phải là lựa chọn khôn ngoan."
Lâm Minh im lặng. Cậu không ngờ Thất Sơn Môn lại có ý tốt như vậy, dù cậu biết rõ đây là một hình thức chiêu mộ. Lời nói của Diệp Băng Tâm rất có lý. Nhưng cậu đã quen với tự do, không muốn bị ràng buộc bởi môn phái.
Thấy cậu im lặng, Diệp Băng Tâm nói tiếp: "Ta biết đạo hữu cần thời gian suy nghĩ.
Nhưng lối đi bí mật này vừa được mở ra, bên dưới hung hiểm khó lường. Hay là chúng ta tạm thời đồng hành, cùng nhau thám hiểm.
Bảo vật tìm được sẽ chia đều. Như vậy sẽ an toàn hơn cho cả hai. Đạo hữu thấy sao?
Lời đề nghị này rất hợp tình hợp lý. Diệp Băng Tâm cần sức mạnh của Lâm Minh để đối phó với những nguy hiểm vật lý, còn Lâm Minh cũng cần sự hiểu biết và các phương pháp của một đệ tử đại tông môn như nàng để đối phó với các loại cấm chế, trận pháp.
Lâm Minh nhìn vào đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng của Diệp Băng Tâm, rồi lại nhìn xuống cầu thang tối om sâu không thấy đáy.
Hợp tác với người của Thất Sơn Môn có thể mang lại rắc rối, nhưng cũng có thể là một cơ hội.
Sau một lúc suy nghĩ, cậu gật đầu dứt khoát.
"Được."
Một liên minh tạm thời giữa chàng tán tu Thể tu bí ẩn và vị tiên tử băng giá của đệ nhất chính phái đã được hình thành. Cuộc hành trình thám hiểm bên dưới lòng đất Huyễn Ảnh Tiên Cung hứa hẹn sẽ còn nhiều điều bất ngờ hơn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương