Đối mặt với nhát đao đầy sát khí của Trương Khiếu, Lâm Minh không hề hoảng sợ. Sau khi luyện thể, sự tự tin của cậu đã tăng lên rất nhiều. Cậu không né tránh, mà vận chuyển linh lực xuống chân, dậm mạnh xuống đất, tung một quyền thẳng vào mặt đao.
"Keng!"
Một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên.
Lâm Minh bị đẩy lùi lại ba bước, cánh tay hơi tê dại, nhưng không hề hấn gì. Còn Trương Khiếu thì kinh hãi tột độ. Một đòn toàn lực của ông ta lại bị một tên Trúc Cơ sơ kỳ đỡ được bằng tay không? Đây là quái vật gì vậy?
"Tất cả lên cho ta! Bắt sống nó!" Trương Khiếu ra lệnh cho các tộc nhân đi theo.
Nhưng đúng lúc trận chiến sắp nổ ra, cả không gian đột nhiên biến đổi. Màn sương mù xung quanh tan đi, để lộ ra một khu vườn rộng lớn đến kinh ngạc.
Trong vườn, linh khí nồng đậm đến mức hóa thành sương khói lãng đãng trên mặt đất. Vô số loại linh thảo quý hiếm đang khoe sắc.
"Trời ơi! Kia là... Ngàn năm Linh Chi!"
"Còn kia nữa, là Tử Huyết San Hô, dược liệu luyện chế Tăng Nguyên Đan!"
"Kim Cương Quả! Có thể giúp tôi luyện nhục thân!"
Tất cả các tu sĩ có mặt, kể cả người của Trương gia, đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho hai mắt đỏ rực. Lòng tham ngay lập tức lấn át đi sự thù hận. So với việc giết Lâm Minh, những thiên tài địa bảo này rõ ràng hấp dẫn hơn. Gần như tất cả mọi người đều quên đi trận chiến, lao vào khu vườn như ong vỡ tổ, điên cuồng thu hái linh thảo.
Lâm Minh cũng không ngoại lệ. Cậu có "Thất Sơn Chân Kinh", nhận biết được nhiều loại linh thảo cực kỳ quý hiếm mà người khác không biết. Cậu nhanh chóng di chuyển, nhắm vào những cây thuốc có giá trị nhất.
Nhưng Tiên Cung đâu dễ dàng để người khác lấy đi bảo vật như vậy.
"GẦM... GẦM..."
Mặt đất rung chuyển, mười mấy bức tượng đá trong vườn đột nhiên mở mắt, những con mắt đỏ lòm. Chúng là Thạch Tượng Khôi Lỗi, những con rối được tạo ra để bảo vệ nơi này. Mỗi con đều có sức mạnh và độ cứng rắn ngang với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Các tu sĩ đang mải mê hái thuốc bị tấn công bất ngờ, tiếng la hét thảm thiết vang lên. Phi kiếm chém vào người Thạch Tượng chỉ tóe lửa chứ không gây tổn thương gì. Pháp thuật ngũ hành đánh trúng cũng chỉ khiến chúng hơi khựng lại.
Lâm Minh cũng bị một con Thạch Tượng nhắm tới. Nó vung một nắm đấm to như cái trống, mang theo tiếng gió rít, đấm thẳng vào cậu.
Lần này, Lâm Minh không đỡ. Cậu dùng Ngự Phong Thuật lách qua một bên, rồi dồn sức vào chân, nhảy lên, tung một cú đá sấm sét vào ngay cổ của con rối.
"RẮC!"
Cái đầu đá cứng rắn của con rối bị cú đá của Lâm Minh làm cho nứt toác, rồi vỡ tan thành từng mảnh. Thân hình khổng lồ của nó đổ sập xuống đất, gây ra một tiếng động lớn.
Tất cả mọi người đang chật vật chiến đấu đều sững sờ nhìn cảnh này. Dùng chân đá nát một con khôi lỗi Trúc Cơ kỳ? Sức mạnh thân thể này... quá mức kinh khủng! Diệp Băng Tâm ở phía xa, trong lòng lại một lần nữa chấn động. Nàng chắc chắn, Lâm Minh chính là một Thể tu hiếm có!
Lâm Minh sau khi giải quyết xong con rối, cũng hơi thở dốc. Cú đá đó đã tiêu tốn không ít sức lực của cậu.
Nhưng cậu không biết rằng, trong một góc tối của dược viên, một bóng đen đã lặng lẽ quan sát cậu từ đầu đến giờ. Huyết Ảnh của Huyết Ma Tông không hề động đến một cọng linh thảo nào. Mục tiêu của hắn chỉ có một.
"Thể tu sao? Thật là một bất ngờ thú vị. Thân thể mạnh mẽ như vậy, đúng là lò luyện tuyệt hảo."
Nhận thấy Lâm Minh vừa trải qua một trận chiến và có dấu hiệu mệt mỏi, Huyết Ảnh quyết định ra tay. Hắn như một bóng ma, không một tiếng động, lướt đi trong bóng tối.
Một con dao găm màu đỏ máu, tẩm độc chết người, xuất hiện trong tay hắn.
Hắn chọn thời điểm hoàn hảo nhất, khi Lâm Minh vừa thu thập một gốc linh thảo và đang hơi thả lỏng cảnh giác.
"Vút!"
Con dao găm hóa thành một tia máu, lặng lẽ bay về phía sau gáy của Lâm Minh. Một đòn tấn công chí mạng, không có dấu hiệu báo trước. Khoảng cách đã quá gần!
"Keng!"
Một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên.
Lâm Minh bị đẩy lùi lại ba bước, cánh tay hơi tê dại, nhưng không hề hấn gì. Còn Trương Khiếu thì kinh hãi tột độ. Một đòn toàn lực của ông ta lại bị một tên Trúc Cơ sơ kỳ đỡ được bằng tay không? Đây là quái vật gì vậy?
"Tất cả lên cho ta! Bắt sống nó!" Trương Khiếu ra lệnh cho các tộc nhân đi theo.
Nhưng đúng lúc trận chiến sắp nổ ra, cả không gian đột nhiên biến đổi. Màn sương mù xung quanh tan đi, để lộ ra một khu vườn rộng lớn đến kinh ngạc.
Trong vườn, linh khí nồng đậm đến mức hóa thành sương khói lãng đãng trên mặt đất. Vô số loại linh thảo quý hiếm đang khoe sắc.
"Trời ơi! Kia là... Ngàn năm Linh Chi!"
"Còn kia nữa, là Tử Huyết San Hô, dược liệu luyện chế Tăng Nguyên Đan!"
"Kim Cương Quả! Có thể giúp tôi luyện nhục thân!"
Tất cả các tu sĩ có mặt, kể cả người của Trương gia, đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho hai mắt đỏ rực. Lòng tham ngay lập tức lấn át đi sự thù hận. So với việc giết Lâm Minh, những thiên tài địa bảo này rõ ràng hấp dẫn hơn. Gần như tất cả mọi người đều quên đi trận chiến, lao vào khu vườn như ong vỡ tổ, điên cuồng thu hái linh thảo.
Lâm Minh cũng không ngoại lệ. Cậu có "Thất Sơn Chân Kinh", nhận biết được nhiều loại linh thảo cực kỳ quý hiếm mà người khác không biết. Cậu nhanh chóng di chuyển, nhắm vào những cây thuốc có giá trị nhất.
Nhưng Tiên Cung đâu dễ dàng để người khác lấy đi bảo vật như vậy.
"GẦM... GẦM..."
Mặt đất rung chuyển, mười mấy bức tượng đá trong vườn đột nhiên mở mắt, những con mắt đỏ lòm. Chúng là Thạch Tượng Khôi Lỗi, những con rối được tạo ra để bảo vệ nơi này. Mỗi con đều có sức mạnh và độ cứng rắn ngang với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Các tu sĩ đang mải mê hái thuốc bị tấn công bất ngờ, tiếng la hét thảm thiết vang lên. Phi kiếm chém vào người Thạch Tượng chỉ tóe lửa chứ không gây tổn thương gì. Pháp thuật ngũ hành đánh trúng cũng chỉ khiến chúng hơi khựng lại.
Lâm Minh cũng bị một con Thạch Tượng nhắm tới. Nó vung một nắm đấm to như cái trống, mang theo tiếng gió rít, đấm thẳng vào cậu.
Lần này, Lâm Minh không đỡ. Cậu dùng Ngự Phong Thuật lách qua một bên, rồi dồn sức vào chân, nhảy lên, tung một cú đá sấm sét vào ngay cổ của con rối.
"RẮC!"
Cái đầu đá cứng rắn của con rối bị cú đá của Lâm Minh làm cho nứt toác, rồi vỡ tan thành từng mảnh. Thân hình khổng lồ của nó đổ sập xuống đất, gây ra một tiếng động lớn.
Tất cả mọi người đang chật vật chiến đấu đều sững sờ nhìn cảnh này. Dùng chân đá nát một con khôi lỗi Trúc Cơ kỳ? Sức mạnh thân thể này... quá mức kinh khủng! Diệp Băng Tâm ở phía xa, trong lòng lại một lần nữa chấn động. Nàng chắc chắn, Lâm Minh chính là một Thể tu hiếm có!
Lâm Minh sau khi giải quyết xong con rối, cũng hơi thở dốc. Cú đá đó đã tiêu tốn không ít sức lực của cậu.
Nhưng cậu không biết rằng, trong một góc tối của dược viên, một bóng đen đã lặng lẽ quan sát cậu từ đầu đến giờ. Huyết Ảnh của Huyết Ma Tông không hề động đến một cọng linh thảo nào. Mục tiêu của hắn chỉ có một.
"Thể tu sao? Thật là một bất ngờ thú vị. Thân thể mạnh mẽ như vậy, đúng là lò luyện tuyệt hảo."
Nhận thấy Lâm Minh vừa trải qua một trận chiến và có dấu hiệu mệt mỏi, Huyết Ảnh quyết định ra tay. Hắn như một bóng ma, không một tiếng động, lướt đi trong bóng tối.
Một con dao găm màu đỏ máu, tẩm độc chết người, xuất hiện trong tay hắn.
Hắn chọn thời điểm hoàn hảo nhất, khi Lâm Minh vừa thu thập một gốc linh thảo và đang hơi thả lỏng cảnh giác.
"Vút!"
Con dao găm hóa thành một tia máu, lặng lẽ bay về phía sau gáy của Lâm Minh. Một đòn tấn công chí mạng, không có dấu hiệu báo trước. Khoảng cách đã quá gần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương