Trans: Mễ Mễ + Diệu Huyền
Có vẻ Chu Dương đã say mèm rồi, nghe thấy câu này, anh li3m khóe môi rồi nở nụ cười, đột nhiên dùng sức kéo Tô Hảo vào lòng.
Tô Hảo theo phản xạ dùng đầu gối chống lên ghế sofa, Chu Dương lại tách đầu gối cô ra, xoay người đ è xuống.
Bịch.
Tô Hảo ngã vào sofa, Chu Dương đè lên người cô, anh cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm, vì uống quá nhanh nên rượu hơi tràn ra ngoài, men theo khóe môi chảy xuống. Anh cúi đầu, hôn lấy bờ môi cô, miệng Tô Hảo nồng nặc mùi rượu.
Ly rượu bị ném ra ngoài.
Choang.
Trang trại rượu đột nhiên tối đen, cửa cũng bị đóng lại, không một tiếng động, chỉ còn lại ánh đèn bàn soi rọi không gian riêng tư này. Ở đây không chỉ có ghế sofa, mà còn có giường và thảm trải sàn mềm mại, phía sau là tủ rượu, ngay cả trong những khe gỗ cũng thoang thoảng mùi rượu.
Mà lúc này, ngoài hương rượu, còn lờ mờ có thể nghe thấy vài âm thanh hỗn loạn khác.
Ngón tay thon dài của Tô Hảo đẩy anh ra, một bàn tay khác bám vào ghế sofa, cô cắn chặt răng, không dám phát ra tiếng động, chỉ còn lại vẻ quyến rũ trên khuôn mặt.
Tóc tai cô bù xù, hơi thở thì gấp gáp. Chu Dương vén tóc cô lên, vừa ôm chặt vừa hôn say đắm lên tai cô: “Không cần kiềm chế, ở đây không có ai cả, tối nay chúng ta làm nhiều hơn lần trước một lần nhé?”
Tô Hảo rưng rưng nước mắt, lắc đầu.
Chu Dương cười khẽ, ban nãy hốc mắt anh còn hơi đỏ, giờ đây chỉ còn lại vẻ phong lưu. Anh ôm eo cô đứng dậy, Tô Hảo há miệng cắn vào vai anh, đầu lông mày mang theo sự nhẫn nại, nhưng anh càng nhúc nhích thì cô càng không kiềm chế được: “Chu Dương… Anh là đồ thần kinh…”
“Ồ?” Chu Dương cười, không tiếp tục nữa, anh đứng im tại chỗ, nắm cằm cô, nhìn xuống.
Tô Hảo quay đầu đi không cho anh nhìn, chỉ để lại một bên má, vì động tác này mà cổ kéo căng, Chu Dương tiến sát lại, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, rồi từ từ dùng sức hơn, anh nhỏ giọng nói: “Anh yêu dáng vẻ này của em chết mất.”
Vừa kìm nén lại cực kỳ quyến rũ.
Hình ảnh này khiến anh nhớ lại đêm đó khi cô bị sốt cao ở khách sạn Hải Thành.
Vẻ đẹp của cô khiến người ta điên đảo.
Chắc hẳn thời niên thiếu anh bị mù nên mới bỏ lỡ cô.
*
Hai tiếng sau, Tô Hảo tỉnh dậy trong chiếc váy ngủ mỏng manh, cô mệt đến nỗi về sau không còn chút ý thức nào nữa, hôn mê luôn.
Lúc tắm rửa cô cũng trong trạng thái mơ màng, phòng tắm của trang trại rượu này vô cùng rộng, đầu ngón tay cô run rẩy, chân cũng đứng không vững, Phải nhờ Chu Dương giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, cổ cô đỏ bừng, nhắm mắt lại.
Một lồ ng ngực ấm áp áp sát vào lưng cô, Chu Dương nghịch sợi tóc cô: “Em dậy rồi à?”
Tô Hảo không động đậy, vẫn nằm nghiêng người, cô “vâng” một tiếng, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh mò mẫm điện thoại trên tủ đầu giường, Chu Dương đưa tay ra giữ cô lại, nói: “Chưa tới mười giờ, vẫn còn sớm.”
Là mười giờ tối.
Tô Hảo nhẹ nhàng giãy giụa.
Chu Dương ôm cô lại, nói: “Anh bảo mẹ gọi cho dì Thành rồi, bảo dì ấy là tối nay em qua đêm ở nhà anh.”
Tô Hảo mở to mắt, quay người nhìn anh.
Ánh sáng nơi đây rất lờ mờ, gương mặt góc cạnh của Chu Dương cũng ẩn trong bóng tối, nhưng vẫn có thể nhìn ra ý cười từ trong đôi mắt anh, Chu Dương nhướng mày.
Tô Hảo: “Anh cũng biết sắp xếp đấy.”
“Hả?” Chu Dương vừa nghe thấy lời cô nói, lưng chợt cứng đờ, sau đó phát hiện giọng điệu của cô không phải kiểu sắc bén, anh lập tức thả lỏng chút.
Dường như Tô Hảo đã phát hiện ra sự cứng đờ đó của anh, cô nhướng mày.
Chu Dương âm thầm nghiến răng, giả vờ không đếm xỉa tới, sát lại gần hôn lên gương mặt cô, nói: “Anh gọi người đưa đồ ăn tới, em có ngồi dậy được không?”
Gương mặt Tô Hảo đỏ bừng: “Em có tàn phế đâu mà không ngồi dậy được?”
Anh cười khẽ một tiếng, ngồi dậy trước, sau đó ôm cô dậy.
Váy ngủ buông xuống, đôi chân dài trắng nõn của Tô Hảo đặt xuống đất, nhìn ra ngoài có thể thấy chiếc ghế sofa dài, hương rượu vẫn thoang thoảng trong không khí. Nhìn thấy ghế sofa dài khiến cô nhớ đến cảnh tượng trước đó, thậm chí đoạn đường từ ghế sofa tới giường cũng khiến Tô Hảo không dám nhớ lại.
Trước kia cô không biết, hóa ra chuyện nam nữ còn có thể như vậy, thậm chí còn có trải nghiệm như thế.
Tên Chu Dương này không hề nhã nhặn, thi thoảng tỏ ra dịu dàng chỉ để làm những việc lớn hơn, nhiều lần khiến cô không chịu nổi, chắc hẳn anh cầm tinh con chó.
Người đàn ông ôm cô từ phía sau, hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
Tô Hảo vẫn giữ nguyên tư thế chống tay lên giường nói: “Anh quá đáng thế.”
Chu Dương sững người.
Nhỏ giọng nói: “Quá đáng chỗ nào cơ?”
“Anh nói xem?”
Chu Dương cụp mắt, nhìn bàn tay cô chỉnh lại váy, đầu gối lại bầm tím rồi, anh phản ứng lại, cười rộ lên nói: “Việc này không thể trách anh được, phải trách em mới đúng.”
Tô Hảo mím môi không đáp.
Anh cười, thì thầm bên tai cô: “Trách em quá đẹp.”
Anh không mê đắm mấy thứ này, con người ai cũng có nhu cầu, trước kia mấy việc này anh chỉ thuận theo nhu cầu, đôi khi xuống giường là quên sạch ngay, dù sao cũng chẳng phải vợ chồng nên không có chuyện dây dưa sau đó.
Nhưng những thứ này, hoàn toàn bị cô phá vỡ.
Nếu không phải vì sau đó cô ngủ thiếp đi, thì chắc hẳn tối nay vẫn tiếp tục, anh có rất nhiều tinh thần và sức lực.
“Tối nay em ngủ ở đây? Nhé?” Anh mân mê gương mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.
Tô Hảo: “Anh tự sắp xếp xong rồi còn hỏi em làm gì?”
Chu Dương cười: “Anh sợ em giận.”
“Bây giờ anh thật sự sợ em rồi đó, mười lăm ngày, em muốn lấy mạng của anh mà, lần sau còn mười lăm ngày nữa thì chi bằng em cầm dao giết anh luôn cho xong.”
“Em thấy anh sống rất tốt mà, không vấn đề gì cả.”
Tô Hảo nghiêng đầu, vô tình chạm vào đôi môi mỏng của anh, Chu Dương khựng lại, hơi dịch ra một chút, nhìn cô. Tô Hảo cũng nhìn anh, anh mặc một bộ áo ngủ màu đen mềm mại, cổ áo hơi mở, có thể lờ mờ nhìn thấy vết cắn trên xương quai xanh, là do cô cắn, cô nhìn một hồi lâu rồi tiến lại gần hôn anh.
Chu Dương nhướng mày, không cử động.
Tô Hảo áp sát, khép hờ mắt, nhẹ nhàng hôn anh.
Đôi môi mỏng ấm áp của anh mang theo hương rượu.
Anh vẫn chẳng động đậy gì.
Nhưng tay lại ôm eo cô chặt hơn, kéo cô sát vào người.
Qua một hồi, cô vẫn chỉ hôn một cách ngây thơ. Chu Dương cười khẽ, anh có chút chê bai, nghiêng mặt thì thầm bên tai cô: “Kỹ năng hôn kém cỏi thế này mà em cũng dám đem ra khoe ra à?”
Tô Hảo nghe vậy, nắm cổ áo anh: “Anh tưởng ai cũng giống anh à?”
Nói rồi cô đứng dậy, đẩy anh ngã xuống giường, cúi thấp người, lại hôn lên đôi môi mỏng kia, vẫn là một nụ hôn thuần khiết, sau đó, cô chống người dậy, đầu ngón tay mơn man lông mày và mắt anh, nói: “Chu Dương, khi học cấp ba, anh suốt ngày ngồi ở hồ câu cá, miệng ngậm thuốc lá, nhìn người ta câu cá.”
Chu Dương ngẩn người, anh ờ một tiếng nói: “Ừm, sau đó em đứng đối diện anh, đội chiếc mũ hoa, tay cầm cây kem nước đường ngọt ngấy của trường em, định đưa cho anh ăn.”
“Sao anh biết?” Tô Hảo cũng sững người vì anh còn nhớ chuyện này.
“Cái mũ hoa của em quá nổi bật.”
Tô Hảo: “… Đó là mũ của mẹ em.”
“Ừm, không hợp với em.”
Tô Hảo trợn mắt, đầu ngón tay véo vành tai anh: “Còn có một lần, anh đứng ở cửa quán net, đá vào đầu gối của một tên côn đồ, khiến hắn gãy cả chân, anh còn nhớ không?”
“Ồ, để anh nhớ xem.” Đầu ngón tay anh ấn nhẹ lên eo cô.
Tô Hảo kiên nhẫn đợi anh nhớ lại.
Anh cố ý táy máy mấy trò xấu trên eo cô, cô biết nhưng lại giả vờ không phát hiện. Chu Dương nhíu mày nghĩ một lúc rồi nói: “Sau đó hình như anh đã bồi thường một khoản tiền, lúc đó em ở đấy à?”
Vụ này anh cũng không nhớ nữa.
Tô Hảo nói: “Em ở đó mà, ngay bên cạnh cầu thang dẫn lên sân thượng, họ nói anh vì hoa khôi khối mười hai nên mới đánh tên côn đồ đó phải không?”
Bàn tay đang làm xằng bậy trên eo cô của Chu Dương khựng lại.
“Cái gì? Không phải chứ? Làm gì có chuyện đó…”
Anh không làm xằng bậy nổi nữa.
Chuyện này là sao?
Không phải đang kể chuyện ngày xưa sao?
Sao lại nói đến chuyện tình trai gái rồi?
Tô Hảo cúi người xuống thêm chút nữa, áp trán mình vào trán anh, nói: “Cái năm thi đại học, em tỏ tình với anh lần nữa, lúc đó, anh có bạn gái rồi đúng không?”
Mồ hôi anh rịn ra từ thái dương, đôi mắt hẹp dài của Chu Dương lóe lên, càng trở nên cứng đờ.
Tô Hảo cười, nhéo vành tai anh: “Cô ấy vẫn khỏe chứ?”
… Má nó, sao anh biết được chứ?
Chết tiệt.
May mà lúc này đồ ăn cuối cùng cũng được đưa đến, giọng nói của A Lương vang lên từ ngoài cửa. Chu Dương chớp lấy thời cơ, ôm eo Tô Hảo đứng dậy. Chiếc váy ngủ quá mềm mại tôn lên dáng người uyển chuyển và quyến rũ của cô, anh với lấy chiếc áo khoác, choàng lên vai cô, nói: “Ở đây đợi anh, cấm ra ngoài.”
Anh không chịu được việc những người đàn ông khác nhìn thấy cô như vậy.
Tô Hảo gật đầu, cô cũng không dám ra ngoài, trước ngực trống trơn.
Dù trang trại rượu này rất lãng mạn, nhưng không gian mở hoàn toàn, chẳng có lấy một tấm bình phong thật sự, đứng ở đây vẫn có thể nhìn thấy cánh cổng to đằng kia. Tô Hảo ngồi trên đầu giường, cầm điện thoại xem.
Thành Linh: [Con ngủ chưa?]
Gửi từ một giờ trước.
Tô Hảo suy nghĩ một lúc, cô nhìn giờ, quyết định không trả lời, để Thành Linh nghĩ cô đã ngủ rồi.
Thanh âm từ bên ngoài vang lên.
Chu Dương: “Sao lại là cậu?”
Lý Dịch dập tàn thuốc: “Tôi qua thăm trang trại rượu cũ của tôi chút.”
Trang trại rượu này được Chu Dương mua lại từ hai tháng trước.
“Sao? Chúng tôi đều không được vào à?” Giọng nói của Văn Trạch Lệ vang lên: “Cậu giấu người đẹp ở đây hả?”
Chu Dương nheo mắt nhìn hai người, vài giây sau, anh đóng sầm cửa lại, chặn hai người đó ở ngoài, nhưng trong tay họ đang cầm đồ ăn.
Anh quay người, vừa cởi cúc áo ngủ, vừa đi đến cạnh giường, nhặt váy và đồ lót của Tô Hảo lên, đi đến trước mặt cô, nói: “Em thay đồ đi.”
Tô Hảo cũng nghe thấy giọng của họ, cô nhận lấy quần áo, vào phòng tắm thay đồ.
Cô thay rất nhanh, chỉ một lúc là xong, cầm áo khoác và váy ngủ đi ra thì thấy Chu Dương đã mặc xong quần dài. Anh vừa mặc áo sơ mi lên, chưa kịp cài cúc áo để lộ ra cơ bụng rõ từng múi. Ngực anh cũng chả khá hơn là mấy, toàn vết cắn với vết cào, mặt Tô Hảo đỏ bừng, cô đi tới, đặt váy ngủ và áo khoác xuống, giúp anh cài khuy áo.
Chu Dương sững người.
Anh cụp mắt nhìn cô.
Anh cong môi, buông tay xuống.
Tô Hảo từng chăm sóc bố mẹ, nên mấy việc như cài cúc áo cô làm rất thuần thục, nhưng cô chưa từng cài cho một người đàn ông trưởng thành nào cả, vì vậy đây là lần đầu tiên. Ánh mắt anh nhìn khuôn mặt và cổ cô một cách trắng trợn. Tô Hảo mím môi, cảm giác làn da như đang run lên. Chu Dương nhẹ nhàng bóp cằm cô, nâng lên rồi nói: “Sau này đôi tay này của em chỉ cần cài cúc cho anh thôi…”
“Những việc khác, em không cần làm.”
Câu này nghe như cầu hôn vậy.
Tô Hảo vội nhìn anh một cái, không đáp.
Cô cài xong cúc cuối cùng, chỉ còn hai chiếc hai bên cổ áo, để lộ chút da thịt. Gen của anh rất tốt, da trắng, mặt mũi đẹp nên anh mặc cái gì cũng đẹp.
Ngày trước anh mặc áo phông, bây giờ mặc sơ mi, có lẽ chỉ mặc áo phông thôi cũng đẹp rồi.
Kỳ Kỳ nói không sai.
Đàn ông thích đeo đồng hồ, anh có khá nhiều đồng hồ.
Bộ nào thì phối với đồng hồ nào.
Chuẩn bị xong, Chu Dương nắm tay cô đi ra ngoài, anh bực bội mở cửa ra, hai người đàn ông cao lớn đang hút thuốc ở bên ngoài. Tô Hảo đã từng gặp Lý Dịch, anh ta gật đầu với Tô Hảo rồi đi vào. Người còn lại, Tô Hảo chưa từng gặp, lông mày anh ta rất sắc bén, anh ta nheo mắt nhìn cô một hồi, không phải theo kiểu một người đàn ông nhìn phụ nữ mà là kiểu đánh giá. Vài giây sau, anh ta bước vào: “Tô Hảo?”
“Nghe danh đã lâu.”
Nói xong, anh ta đặt đồ ăn lên bàn.
Tô Hảo: “Xin chào.”
Chu Dương nắm tay cô, đi qua nói: “Đây là Văn Trạch Lệ, cậu cả nhà họ Văn ở Thủ đô.”
Lại là một cậu ấm con nhà thế phiệt, Văn Trạch Lệ ngồi xuống sofa, anh ta cầm điếu xì gà trên bàn lên, châm lửa hút một hơi. Người này cũng có khí thế mạnh mẽ, nhưng là kiểu mà người ta có thể nhìn ra ngay, khác với kiểu mạnh mẽ một cách kín đáo của Lý Dịch. Tô Hảo ngồi bên cạnh Chu Dương, Chu Dương đang cúi người lấy đồ ăn cho cô thì nghe thấy Văn Trạch Lệ nói: “Tôi là anh rể của Thẩm Hách.”
Tô Hảo khựng lại, ngẩng đầu lên.
Văn Trạch Lệ kẹp điếu xì gà, tiến lên một chút, cười hỏi: “Này, em vợ tôi có tốt không?”
Sắc mặt Chu Dương tối sầm lại.
Tô Hảo: “Tốt.”
Chu Dương đá Văn Trạch Lệ một cú thật mạnh, Văn Trạch Lệ liếc Chu Dương một cái, cười nói: “Cậu nôn nóng cái gì chứ, sớm muộn gì em vợ tôi cũng xử cậu thôi.”
Chu Dương lạnh lùng cười: “Tôi luôn sẵn sàng tiếp đón.”
“Cậu á.” Văn Trạch Lệ lấy tay chỉ Chu Dương, ngón tay lắc lư lên xuống: “Cậu đúng là không ra gì.”
Mặt Chu Dương vẫn bình thản, anh gắp sườn cho Tô Hảo rồi rót nước ép hoa quả cho cô. Tô Hảo đói xẹp cả bụng, cô chưa ăn tối còn phải vận động lâu như vậy, dù có thêm hai người đàn ông to lớn ngồi đây thì cô vẫn ăn uống ngon lành như thường. Nào là cháo thịt nạc, nào là sườn và rau xào, rất nhiều món, cô vừa ăn, vừa nghe ba người họ nói chuyện.
Những chuyện họ nói đều là về các dự án đang hợp tác, chuẩn bị hợp tác hoặc sắp mua lại.
Trong đó có những việc cơ mật, nhưng họ không coi Tô Hảo là người ngoài.
Lý Dịch khá ít nói, anh ta rất điềm tĩnh.
Giọng điệu Văn Trạch Lệ kiêu ngạo, hơi giống với Giang Úc, khi nhắc đến vợ, giọng anh ta nhỏ lại một chút.
Tô Hảo bỗng nhiên nhớ lại, Thẩm Hách từng nói, anh rể từng cãi nhau với chị của mình, sau đó cãi thua liền khóc.
Cô vô thức nhìn về phía Văn Trạch Lệ.
Anh ta đang cầm xì gà, hết sức kiêu ngạo.
Cảm giác anh ta không phải kiểu người sẽ khóc trước mặt vợ mình.
Còn Chu Dương thì hay cười, cánh tay đặt lên tay vịn của ghế sofa, dáng vẻ lười biếng. Ngay cả khi đang nói chuyện, anh cũng không quên gắp thức ăn cho Tô Hảo, sự chu đáo này khiến những người quen biết Chu Dương đều nhìn qua.
Lý Dịch hút xong một điếu thuốc, cúi người về phía trước, dập điếu thuốc vào gạt tàn, rồi nhấc ly rượu lên uống một ngụm. Sau đó, anh ta ngẩng đầu, nhìn qua đây gọi: “Tô Hảo, em biết vì sao Chu Dương mua trang trại rượu này không?”
Tô Hảo đã ăn được kha khá, cô lau miệng, ngẩn người nói: “Trang trại rượu…’’
Cô nhìn Chu Dương.
Sắc mặt Chu Dương cứng đờ, nhìn Lý Dịch bằng ánh mắt cảnh cáo.
Lý Dịch mỉm cười, lại nhấp một ngụm rượu, nói: “Lần trước cậu ta không làm được gì ở đây nên tức quá bỏ tiền ra mua trang trại rượu của anh.”
Tô Hảo ngây người.
Còn chưa kịp hiểu ra.
Văn Trạch Lệ bật cười: “Chính là chuyện lần trước à?”
Lý Dịch: “Ừ.”
Văn Trạch Lệ nhìn Chu Dương một cái: “Ngã ở đâu đứng lên ở đó à?”
“Chu Dương, thành công rồi chứ?” Anh ta hỏi.
Chu Dương nheo mắt: “Các cậu có thể cút được rồi.’’
“Hahahaha, đáng đời, hahahaha.’’ Văn Trạch Lệ cười lớn, Lý Dịch đặt ly rượu xuống, cài cúc áo khoác rồi đứng dậy: “Ok, đi đây.’’
Văn Trạch Lệ cũng đứng dậy, rời đi cùng Lý Dịch.
“Nghe nói lần trước mới tiến hành được một nửa thôi, phải không? Lý Dịch.’’ Văn Trạch Lệ ra đến cửa còn cố ý hỏi, Lý Dịch đẩy cửa, bước ra ngoài.
Hai bóng dáng cao lớn khuất dần.
Trang trại rượu bỗng trở nên yên tĩnh.
A Lương chờ ở ngoài cửa, giúp họ đóng cửa lại. Trang trại rượu càng thêm yên ắng, Chu Dương chống tay lên trán, khẽ chửi thề một tiếng.
Tô Hảo phản ứng lại.
Người này không chỉ bất chấp thủ đoạn, mà còn mưu mô. Chẳng trách vừa nãy quá đáng như vậy. Cô nhớ lần trước chỗ này chưa có giường, giờ thì có rồi.
Cô tặc lưỡi hai tiếng: “Chu Dương.’’
Chu Dương hơi sợ, “ừ” một tiếng.
Tô Hảo: “Mưu mô.”
Chu Dương: “…”
Tô Hảo: “Em hối hận rồi, em không nên đồng ý với anh. Đến lúc đó, có phải anh sẽ suốt ngày ngồi đây nghĩ về chuyện mới tiến hành được một nửa kia không?”
“Khó quên nhỉ?”
Mấy chữ “Tiến hành được một nửa” đã khiêu khích Chu Dương, anh đứng bật dậy, tiến tới ép Tô Hảo lên ghế sô pha.
“Anh đúng là nhỏ mọn, việc chưa làm xong ở đây, anh nhất định phải làm cho xong.” Anh nhướn mày, mang theo chút lúng túng khi bị lật tẩy.
Người phụ nữ này, miệng lưỡi sắc bén.
EQ cũng cao, có thể suy một ra ba, thật đáng sợ.
Anh thua cũng không oan chút nào.
Tô Hảo: “Lẽ ra em không nên đồng ý…” Chưa dứt lời, cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Trong sự mập mờ, Chu Dương gằn giọng: “Im miệng.”
Còn nói không nên đồng ý.
Muốn anh chết sao?
Tô Hảo nhịn cười, ôm lấy cổ anh.
Khoảng mười phút sau, Tô Hảo đẩy vai anh: “Em thực sự không chịu nổi nữa, thật đấy, Chu Dương…”
“Mới bốn lần thôi, sao đã không chịu nổi rồi?”
Tô Hảo: “…”
*
Hôm sau Chu Dương đưa Tô Hảo đến thẳng công ty. Cô mặc một chiếc váy khác do Lục Khởi đưa đến sáng sớm, còn có thêm một chiếc áo khoác dài.
Chu Dương đưa cô đến cổng chung cư, cúi xuống hôn nhẹ vào khóe môi cô: “Anh phải đi công tác khoảng một tuần, liên lạc qua WeChat nhé.”
Tô Hảo gật đầu: “Vâng, em cũng bận lắm.”
Chu Dương cười khẽ: “Thăng chức rồi mà.”
“Sao anh biết tin nhanh thế?” Tô Hảo nhìn anh. Chu Dương dùng ngón tay chỉnh lại cổ áo khoác của cô, lười nhác nói: “Dặn Nghiêm Sùng cẩn thận một chút, chuyên gia đàm phán của Phí Tiết sẽ đến tìm các em đấy.” Tô Hảo sững sờ: “Vẫn muốn thu mua à?”
Chu Dương không dám nhìn vào mắt cô, anh ừ một tiếng, nói: “Không thu mua thì Mỹ Thông không thể đi xa được. Bây giờ nhìn thì có vẻ rất mạnh, nhưng thực ra rất yếu. Nếu em thích nơi này như vậy thì sau khi thu mua Mỹ Thông xong sẽ giao quyền điều hành cho Nghiêm Sùng. Vợ à, em thấy anh làm vậy có được không?”
Tô Hảo nhìn anh, mỉm cười nói: “Việc của anh thì anh tự lo đi, em không can thiệp đâu, hơn nữa anh lúc nào chẳng có suy tính của riêng mình.”
Trước đây đùa giỡn thì đùa giỡn.
Nhưng cô không muốn can thiệp vào chuyện lớn, cô chỉ muốn bảo vệ mảnh đất nhỏ của mình.
Chu Dương áp trán vào trán cô, nói: “Anh làm vậy là vì em. Nếu không vì em, anh đã không nhân nhượng mà thâu tóm từ lâu rồi.”
Tô Hảo: “Sao anh xấu xa vậy chứ?”
Chu Dương cười: “Trên thương trường, thủ đoạn nào cũng có, anh làm vậy không gọi là xấu, mà gọi là thủ đoạn.”
Tô Hảo: “…”
Ngụy biện.
Xung quanh có không ít người đang nhìn, Tô Hảo đẩy anh ra, nói tạm biệt. Chu Dương ừ một tiếng, tay đút túi, nhìn cô bước vào chung cư.
Vào công ty.
Đám người Kỳ Kỳ đều đã đến cả rồi, còn gọi bữa sáng cho Tô Hảo, cô nhìn họ, những điều tốt đẹp của công ty nhỏ không phải công ty lớn nào cũng có thể so sánh được.
Nhưng quá xuất sắc thì cũng sẽ có người để ý.
Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ.
Buổi chiều, quả nhiên chuyên gia đàm phán của Phí Tiết đến.
Chưa đến hai phút đã bị đuổi ra ngoài.
Nghiêm Sùng hừ lạnh: “Lần sau mang chổi theo.”
“Vâng.” Tiểu Thất gật đầu.
Tô Hảo ngồi trước máy tính, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
Tô Hảo: [Anh kiên nhẫn chút, đừng thu mua quá ác ý.]
Chu Dương: [Anh biết rồi.]
Chu Dương: [Anh sợ em rồi đấy.]
Tô Hảo: [Nghiêm Sùng là người có ước mơ. Anh ấy đã từng bước leo lên đến vị trí hôm nay, đương nhiên muốn đi tiếp trên con đường mình mong muốn, đừng để đồng tiền phá hủy giấc mơ của anh ấy.]
Chu Dương: [… Đủ rồi đấy, em khen người đàn ông khác làm gì chứ.]
Tô Hảo: [… Em đang đánh vào cảm xúc của anh mà.]
Chu Dương: [Em đang v3 vãn anh thì có, nhưng lại nhắc đến người đàn ông khác khiến anh không vui. Anh ta có ước mơ thì giỏi lắm sao? Anh cũng có ước mơ mà.]
Tô Hảo: [Vậy ước mơ của anh là gì?]
Chu Dương: [Kết hôn với em.]
Tô Hảo bực mình đặt điện thoại xuống. Cô còn tưởng có thể nghe được chút gì đó về kế hoạch sự nghiệp của Chu Dương, hóa ra anh là người không có ước mơ. Một người không có ước mơ thì làm sao có thể thức tỉnh chứ?
Tô Hảo không định phí lời nữa, tiếp tục làm việc.
Kỳ Kỳ cầm một tập tài liệu bước ra, nhíu mày lại. Tô Hảo nhìn cô ấy, Kỳ Kỳ tựa vào bàn, nói: “Chồng em thật đáng ghét, sao cứ lăm le công ty mình hoài vậy.”
Tô Hảo ho khẽ, hơi ngượng ngùng: “Có thể anh ấy có suy tính riêng.”
Kỳ Kỳ thở dài, cô ấy cúi người, ôm cổ Tô Hảo: “Thật ra, chị có thể đoán được ý của chồng em. Nhưng Nghiêm Sùng thì không, ước mơ của anh ấy cao hơn tất cả, không chịu cúi đầu trước đồng tiền.”
Tô Hảo vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Rồi sẽ ổn thôi.”
“Ừm.” Kỳ Kỳ gật đầu: “Hảo Hảo, em luôn tạo cảm giác yên tâm cho người khác, còn đáng tin cậy hơn cả đàn ông.”
Tô Hảo: “??”
Kỳ Kỳ cười: “Em tuyển người nhanh lên, chắc sắp không xoay sở nổi rồi nhỉ?”
Tô Hảo: “Ừ, em sẽ tuyển thêm người.”
Doanh thu tăng, khối lượng công việc cũng tăng theo, Tô Hảo buộc phải tuyển thêm người để phụ giúp. Cô dự định tuyển hai nhân viên kinh doanh xuất khẩu, tốt nhất là một nam một nữ để tạo sự cạnh tranh nhẹ nhàng hơn giữa hai giới, tốt nhất là người nữ phải mạnh một chút để k1ch thích ý chí chiến đấu của người nam.
Cô cũng không muốn phá vỡ sự hòa hợp hiện tại của công ty, vì cô không biết sự hòa hợp này còn duy trì được bao lâu. Cứ duy trì được ngày nào thì hay ngày đó.
*
Đêm nay, tại khách sạn Vân Đỉnh ở Hải Thị, không khí tiệc tùng tưng bừng, mọi người nâng ly chúc tụng, các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đều hội tụ. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, cửa thang máy mở ra, bên cạnh dãy ghế sofa, một nhân viên phục vụ mặc vest chỉnh tề đi tới tiếp đón người đàn ông vừa bước ra. Chu Dương mặc áo sơ mi kẻ tối màu, quần dài màu xám, nhận khăn giấy từ phục vụ để lau tay, rồi cầm lấy ly rượu. Nhân viên phục vụ khẽ nói: “Mời đi bên này, Tổng giám đốc Chu.”
“Cảm ơn.” Chu Dương không đeo cà vạt, buổi tiệc tối nay vừa mang tính trang trọng, nhưng cũng không hẳn là trang trọng, đây là một buổi giao lưu nhưng phải đối mặt với những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.
Vì vậy anh vẫn giữ nét phong lưu của mình để tạo cảm giác thân thiện.
“Chu Dương, đến rồi à, hahaha.” Ông cụ Tần vẫy tay, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh. Chu Dương mỉm cười, bước đến, ngồi xuống nói: “Ông Tần, lâu rồi không gặp.”
“Phải, lâu rồi không gặp.” Ông cụ Tần nhìn Chu Dương, nghĩ thầm đúng là hậu sinh khả uý. Ngày trước khi anh hẹn hò với cháu gái mình, anh chỉ là một thiếu gia, giờ đây chỉ giậm chân một cái cũng là nhân vật có tiếng trong giới rồi.
Chu Dương mỉm cười, tựa vào ghế sofa, đưa ly rượu cho ông cụ. Ông cụ cầm ly, cụng ly với anh, “keng” một tiếng, Chu Dương uống một hơi đầy, còn ông cụ Tần chỉ nhấp một ngụm.
Đối diện là hai ông lớn khác.
Họ đều là người có tuổi, một người thuộc nhà họ Nhiếp, một người thuộc nhà họ Tiêu.
Chu Dương kính rượu ông cụ Tần, sau đó tới hai người đối diện. Hai người này khá thân với Chu Dương, nên thái độ cũng hiền hậu hơn, nhà họ Nhiếp đang hợp tác với anh, biết anh không phải người dễ bắt nạt. Trong thời đại này, người không dễ bắt nạt mới có thể đứng vững, vì thế họ đánh giá anh rất cao.
Còn ông cụ Tiêu, vốn đi lên từ con đường đen tối, nên gương mặt luôn toát lên vẻ uy nghiêm. Ông luôn cho rằng người như Chu Dương co được duỗi được, không từ thủ đoạn, tính cách tàn nhẫn càng phù hợp với nhà họ Tiêu hơn.
Giọng ông cụ Tiêu hơi lạnh lùng, nói: “Chu Dương, nghe nói gần đây chuyện thâu tóm Mỹ Thông vẫn chưa có kết quả?”
Chu Dương cầm ly rượu, cười đáp: “Vâng ạ.”
“Đây không giống phong cách của cậu. Nếu là trước đây, chẳng phải cậu đã nắm được từ lâu rồi sao?” Ông cụ Tiêu tỏ vẻ không hài lòng.
Chu Dương hơi khựng lại, nửa giây sau, anh đáp: “Tôi đánh giá cao những người có ước mơ.”
Ông cụ Tiêu cũng khựng lại: “Ước mơ?”
Ông kinh ngạc nhìn sang ông cụ Nhiếp bên cạnh, ngay cả ông cụ Tần cũng ngạc nhiên.
Chu Dương đang nói về ước mơ?
Ông cụ Nhiếp khẽ ho một tiếng, dùng khăn lau môi, nói: “Chu Dương, nghe nói cậu sợ vợ?”
Chu Dương sửng sốt, lập tức phản bác: “… Không có đâu.”
Giọng điệu lại chẳng hề chắc nịch chút nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Nửa Củ Cải Trắng: Lý Dịch vẫn là người tôi yêu, tôi rất chân thành, chao ôi.