Editor: Khanh Lam
Người thế hệ trước thì gọi là “sợ vợ”, thế hệ trẻ bây giờ thì nói là “vợ quản nghiêm”. Mọi người có mặt ở đây đều là những ông lớn có tiếng nói trong giới kinh doanh, ai nấy đều đã tu luyện thành tinh từ lâu rồi.
Lời nói của Chu Dương là thật hay giả, họ chỉ cần liếc mắt là biết ngay.
Ba ông cụ nhìn nhau.
Ông Nhiếp lên tiếng: “Chu Dương, thật sự không có chuyện gì à? Sao nghe nói có mấy video bị rò rỉ ra ngoài?”
Vừa nói ra câu này, Chu Dương mới nhận ra, giọng điệu của anh gần như là theo phản xạ, đừng nói là các ông cụ không tin, bản thân anh cũng cảm thấy chẳng tin nổi.
Anh lập tức mỉm cười, ăn một quả cherry, ánh mắt cong cong: “Ông Nhiếp, tin tức của ông nhanh thật.”
Điều này giống như thừa nhận.
Ông Nhiếp cười: “Chu Dương, nhìn chẳng giống cậu chút nào cả.”
Chu Dương mỉm cười, không trả lời.
Ông Tiêu tỏ vẻ không đồng ý: “Đàn ông đàn ang như cậu sao lại để danh tiếng của mình ra nông nỗi này?”
Ông Nhiếp đáp lại: “Ông Tiêu, ông chưa biết rồi. Giới trẻ bây giờ không như chúng ta hồi xưa nữa, giờ phụ nữ có địa vị cao. Mặc dù đàn ông “sợ vợ” là một chủ đề, nhưng cũng chứng tỏ họ có tình có nghĩa.”
“Phụ nữ là phụ nữ, đàn ông là đàn ông, phụ nữ chỉ nên lo chăm sóc gia đình thôi, sao còn phải quản lý đàn ông chứ? Đạo lý ở đâu ra vậy?” Ông Tiêu vẫn không đồng tình, ánh mắt nhìn Chu Dương có ý đồ muốn dạy dỗ: “Danh tiếng xấu là có điểm yếu rồi.”
“Cảm ơn ông Tiêu.” Chu Dương đứng dậy, rót thêm rượu cho ông, tiếp lời.
Ông Tiêu nhận rượu, vẫn uống một ngụm.
Ông Nhiếp lại nói: “Dù sao thì mấy cậu thanh niên ở Lê Thành làm cũng tốt đấy chứ.”
Ông Tiêu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sắc bén như chim ưng, ông không phủ nhận, chỉ nhìn Chu Dương một cái rồi nói: “Đúng đấy, có tương lai hơn đám con cháu của tôi nhiều. Trong xã hội này, có được những người bạn cùng chí hướng và sẵn sàng xả thân vì mình cũng là phúc phần lớn lao.”
“Đúng chứ? Ông không phủ nhận được điều này đúng không? Vậy tôi nói với ông cái này, mấy người ở Lê thành này….” Ông Nhiếp nhìn Chu Dương một cái, Chu Dương đột nhiên có dự cảm không lành.
Ông Nhiếp chỉ dừng lại một lúc, rồi lại nói: “Mấy người ở Lê Thành có một biệt danh, gọi là “Team quỳ Lê Thành”, đúng không, Chu Dương?”
Chu Dương: “…”
“Đó là gì vậy?” Ông Tiêu sửng sốt.
Lúc này ông Tần mới lên tiếng xen vào: “Quỳ với vợ đấy.”
Ông Tiêu nghe vậy, mặt cứng đờ như bị sét đánh.
Ông Nhiếp cười lớn, cười đến mức ho sặc sụa, Chu Dương vẫy tay gọi phục vụ mang khăn tay đến. Ông Nhiếp cười đủ rồi, dựa người ra sau nói: “Cháu tôi sau này chắc chắn sẽ không giống mấy cậu đâu.”
Chu Dương cười khẩy: “Ông Nhiếp, ông tự tin quá rồi.”
Ngày trước, anh cũng tự tin như thế đấy.
Ông Nhiếp xua tay, tỏ vẻ chỉ là chuyện nhỏ.
“Chu Dương…” Ông Tiêu lộ vẻ mặt khó tả: “Là thật à?”
“Ông Tiêu, chi bằng ông hỏi Giang Úc xem thế nào?”
Ông Tiêu: “…”
Lúc này, ông Tần – người ít nói nhất từ nãy đến giờ – đặt tay lên tay vịn ghế, cười hỏi Chu Dương: “Cậu sợ vợ, còn quỳ xuống trước vợ nữa, nhưng vẫn chưa lấy vợ đúng không?”
“Chưa ạ.” Chu Dương nhìn ông Tần, hai tay đặt trên đầu gối, hơi cúi người xuống, mỉm cười đáp.
Ông Tần gật đầu: “Ừ, cũng chưa nghe nói cậu đã kết hôn, nếu thực sự kết hôn rồi, chắc chắn chúng tôi sẽ biết tin. Bạn gái cậu là người ở đâu?”
Lần đầu tiên Chu Dương bị hỏi như vậy, anh lại cảm thấy hơi căng thẳng, trong đầu anh hiện lên hình ảnh của Tô Hảo, đáp: “Cô ấy là người Hồi Giang.”
“Hồi Giang? Một nơi rất tốt.” Ông Tần suy nghĩ một lúc, Giang Nam có nhiều thành phố nổi tiếng, được gọi là “miền đất của sự dịu dàng”, chỉ có vài nơi như vậy, nhắc đến là ai cũng biết.
Chu Dương gật đầu, nhấp một ngụm rượu, cổ áo hơi mở, ánh mắt vẫn đượm ý cười.
Ông Tần nhìn anh, nhớ đến Công nghệ Khoa học Kỹ thuật Quân sự, còn trẻ tuổi như vậy mà đã có được vị trí này, ưu tú hơn rất nhiều người, ông lại cười hỏi: “Vậy cô ấy là con gái của gia đình danh giá nào ở Hồi Giang thế?”
Nghe câu này, Chu Dương ngồi thẳng người, dựa ra sau, lười biếng lắc đầu: “Không phải gia đình danh giá, chỉ là cô gái một gia đình bình thường.”
Ông Tần cười: “Thời buổi này, đúng là cũng không mấy chú trọng việc môn đăng hộ đối nữa.”
Chu Dương chỉ cười mà không nói gì, cầm ly rượu lên, cụng với ông Tần. Ông Tần hơi bất lực: “Bây giờ tôi không uống được nhiều, chàng trai trẻ này, sao cậu cứ mời tôi hoài vậy?”
“Vậy thì mời tất cả vậy.” Chu Dương quay sang mời rượu hai ông lớn còn lại. Hôm nay chủ yếu là muốn làm thân với ông Tần, nhưng khi câu chuyện chuyển sang vấn đề tình cảm, ông Tần lại bắt đầu có hứng thú, mà sự hứng thú này lại không phải chuyện tốt đẹp gì. Chu Dương cụp mắt xuống, trong ánh mắt có chút u ám.
…
Tô Hảo tắm xong, ngồi cạnh Thành Linh xem tivi một lúc rồi đi ngủ. Mấy hôm nay cô đã tuyển được hai người mới, đúng là một nam một nữ, nhưng việc huấn luyện người mới còn mệt hơn cả tự làm. Dù cả hai đều rất ổn, nhưng khi bắt đầu làm việc vẫn chậm hơn Tô Hảo trước kia, khiến cô phải đứng sau dạy họ, đôi khi chân cũng cảm thấy mỏi. Cô vào phòng, tắt đèn, thư giãn một chút thì điện thoại đổ chuông, là video call.
Tô Hảo ngồi dậy, bật đèn đầu giường lên, nhận cuộc gọi.
Ở bên kia, Chu Dương đặt điện thoại lên bàn, ngón tay tháo cà vạt, anh mặc áo sơ mi tối màu, nhướng mày nhìn cô, ánh sáng hơi mờ khiến các đường nét trên mặt anh càng thêm sắc lạnh, chỉ có đôi mắt là vẫn chất chứa tình cảm và hơi men: “Vợ ơi, em ở trong phòng à?”
Tô Hảo đáp: “Ừ, còn anh, uống rượu à?”
“Tối nay có buổi giao lưu, anh vừa mới về.” Chu Dương chỉnh lại cổ áo, để lộ xương quai xanh, anh chỉ vào dấu răng trên đó: “Nhìn này, đây là em để lại đấy.”
Tô Hảo nhìn vài lần, may là độ phân giải cao, cô có thể thấy rõ. Cô nghiêng đầu, khẽ cười.
Đèn đầu giường của cô là màu cam, chiếu lên mặt cô khiến các đường nét trở nên mềm mại hơn, tựa như một bức tranh.
Chu Dương thở dài một hơi, rồi đột nhiên anh cười xấu xa: “Chúng ta trò chuyện không mặc quần áo nhé?”
Tô Hảo mở to mắt: “Không.”
Chu Dương cười khẽ.
Tô Hảo nhìn anh, cô cũng cười.
Có lẽ tối nay cả hai đều cảm thấy hơi mệt mỏi, trò chuyện vài câu thì trở nên yên tĩnh. Tô Hảo không giống mấy cô bạn gái cũ của Chu Dương, tự tìm chủ đề để nói chuyện, cũng không vòi vĩnh đòi này nọ, hay than vãn, cô chỉ thỉnh thoảng ngáp một cái rồi im lặng nhìn anh.
Chu Dương cũng hơi tận hưởng khoảnh khắc này, anh nhìn cô, mỗi cử chỉ nhỏ của cô đều khiến anh không muốn rời mắt. Cô thỉnh thoảng chớp mắt, dụi mắt, hoặc uống một ngụm nước, li3m môi, đôi môi trở nên đỏ hơn, trong đầu anh tưởng tượng cảm giác khi hôn cô.
Tuy nhiên, ánh sáng lờ mờ khiến cô đôi lúc giống như một làn khói, tiêu tan. Tô Hảo chỉ vào đầu lông mày anh, hỏi: “Tối nay bàn chuyện không được suôn sẻ à?”
Chu Dương nhướng mày, không ngờ cô lại nhận ra.
Anh nhếch môi: “Một chút thôi, nhưng không sao, không có gì mà anh không xử lý được.”
Tô Hảo bật cười: “Tất nhiên là anh làm được.”
“Đương nhiên.” Chu Dương nhìn xuống: “Em mặc áo ngủ cổ V à?”
Tô Hảo nghe vậy, cũng nhìn xuống, rồi kéo cổ áo lên, đáp: “Ừ.”
“Sờ một chút.” Chu Dương nhìn tay cô, giọng đầy cám dỗ. Tô Hảo ngước mắt lên, trừng anh. Chu Dương xoa khóe môi, bật cười, anh chống cằm, ngón tay đặt trên bờ môi mỏng, dáng vẻ đó quả thật phóng túng không tả nổi.
“Hôm nay, em tuyển được người mới rồi.” Tô Hảo đột nhiên chia sẻ.
“Hả?”
“Đều là sinh viên mới ra trường, năng lực khá ổn, cô gái thì thích mặc hán phục, còn mặc đi làm đấy.” Tô Hảo nhớ lại cô nhân viên mới.
Chu Dương ừ một tiếng, vài giây sau, anh nói: “Còn tuyển một nam nữa à?”
“Sao anh biết?” Tô Hảo nghĩ trong đầu, mình còn chưa nói mà.
Phía bên kia vang lên tiếng bật lửa, sau đó Chu Dương dời mặt đi một lát, khi quay lại anh đang ngậm thuốc lá, cổ áo lại mở thêm chút, anh nhả một làn khói thuốc, nói: “Em vừa nói là cô gái, vậy có nghĩa là không chỉ tuyển một người, công ty các em cũng chỉ lớn chừng đó, không thể tuyển nhiều được, tối đa là hai người, vậy người còn lại là nam.”
Tô Hảo nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ, người này… thông minh quá.
Cô gật đầu: “Đúng, tổng cộng tuyển hai người, cậu nam kia…”
“Nam cũng cần phải nói sao?” Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của Chu Dương liếc qua màn hình.
Tô Hảo: “… Sao anh lại ghen lung tung rồi?”
“Thế thì sao? Không được à?” Giọng điệu của Chu Dương hơi không vui.
Tô Hảo nheo mắt lại.
Ngay tức khắc, cô không muốn nói tiếp nữa.
Chu Dương lại không nhận ra: “Vợ ơi, nói tiếp đi.”
Tô Hảo: “Anh ngủ đi.”
Nói xong, cô tắt video call.
Chu Dương ngẩn người: “…”
Ngay sau đó, điện thoại của Tô Hảo lại đổ chuông, vẫn là video call. Lần này, cô tắt đi rồi gửi tin nhắn.
Tô Hảo: [Em ngủ đây.]
Chu Dương: [… Được.]
Thật sự phải bấm bụng chịu mà.
…
Không đến hai ngày lại tới cuối tuần. Tô Hảo vốn định đi dạo phố với Thành Linh, sắp đến Tết rồi, cô muốn mua vài bộ đồ mới và chuẩn bị thêm chút quà Tết mang về nữa.
Tuy nhiên, cô bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat từ Kỳ Kỳ, năn nỉ cô đi mua sắm cùng cô ấy.
Tô Hảo sửng sốt một chút, sau đó đồng ý.
Cô nói với Thành Linh một tiếng, Thành Linh không có ý kiến gì, chỉ nhắc nhở Tô Hảo khi đi chơi thì phải có chừng mực, đừng để như lần trước, bị Kỳ Kỳ cắn.
Tô Hảo hơi ngượng ngùng, cô gật đầu đồng ý.
Kỳ Kỳ ở khu chung cư của công ty, Tô Hảo mặc áo khoác dài, đi qua đó. Kỳ Kỳ đội mũ, mặc áo khoác ngắn và quần jeans. Vừa nhìn thấy Tô Hảo, cô ấy liền chạy đến ôm lấy cánh tay của cô, Tô Hảo nhìn cô ấy một cái, thấy mắt cô ấy đỏ hoe.
Trong lòng Tô Hảo cũng hiểu ra đôi chút.
Chắc lại cãi nhau với Nghiêm Sùng.
Tô Hảo đã đặt xe qua app từ trước, nên chẳng bao lâu xe đã đến. Hai người lên xe, khi bản đồ định vị bật lên, Kỳ Kỳ lập tức lên tiếng: “Mỗi lần đến Tết là chị lại thấy phiền, chị không muốn đến nhà anh ta. Trước đây rõ ràng anh ta đã đồng ý với chị, nhưng giờ lại đổi ý, bắt chị phải về nhà anh ta. Sao anh ta không thử nghĩ, chị và bố mẹ anh ta không hòa hợp như vậy, đi qua đó chẳng phải là chỉ khiến hai bên thêm chán ghét nhau sao?”
Tô Hảo vỗ nhẹ lên tay cô ấy: “Vậy là hai người cãi nhau?”
“Ừ, chị đuổi anh ta ra ngoài ngủ. Anh ta thật sự đi ra ngoài luôn, chị tức chết mất, cả đêm không ngủ được. Nửa đêm đi ra xem, vậy mà anh ta lại đang chơi game! Chết tiệt.” Kỳ Kỳ tức giận đến mức muốn đá cửa xe, nhưng Tô Hảo vội vàng kéo chân cô ấy lại: “Xe của người ta đấy.”
“Nhắc đến xe chị càng tức, chị bảo anh ta mua chiếc xe tốt một chút, anh ta lại bảo chỉ cần mua để đi lại, còn muốn mua xe cũ nữa chứ, có phải bọn chị không mua nổi đâu. Mua xe cũ về còn phải sửa chữa, chị thật sự…!” Kỳ Kỳ hung hăng trợn mắt.
Tô Hảo nhẹ nhàng đáp: “Vậy hôm nay anh ấy xin lỗi chưa?”
“Đương nhiên là chưa rồi! Nếu xin lỗi, chị phải bắt anh ta quỳ xuống, quỳ xuống sầu riêng.” Nói đến đây, Kỳ Kỳ càng tức giận, Nghiêm Sùng chắc chắn sẽ không quỳ.
Anh ta thật sự không có gì tốt cả.
Kỳ Kỳ là người có chính kiến, cô ấy và Nghiêm Sùng không phải lần đầu cãi nhau như vậy. Tô Hảo nhẹ nhàng nói: “Anh ấy tính hơi thẳng thắn, lát nữa về chị cho anh ấy cơ hội để làm hòa nhé.”
“Còn phải cho anh ta cơ hội á? Anh ta không tự chủ động sao, ngu ngốc quá.” Kỳ Kỳ vừa mắng vừa trợn mắt, nhưng mắt vẫn dán chặt vào WeChat trên điện thoại, cứ mở ra rồi lại đóng lại.
Tô Hảo suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hay là… hôm nay mua sắm một trận cho khuây khỏa đi? Chị quẹt thẻ của anh ấy?”
Kỳ Kỳ lập tức im lặng, cô ấy mở túi xách kiểm tra thẻ, nhìn xem có mang thẻ của anh ta không, quả nhiên là có.
Kỳ Kỳ đồng ý với đề xuất của Tô Hảo.
Vừa đến trung tâm mua sắm, Kỳ Kỳ đã không khách sáo, cầm thẻ trên tay, ưng cái gì là mua luôn, cái gì cũng muốn mua. Tô Hảo đi cùng, giúp cô ấy chọn màu, nhưng có lẽ vì mua quá vội, cô ấy chọn một chiếc áo khoác nhưng không để ý đến giá cả, cứ thế quẹt thẻ, kết quả là thẻ bị khóa.
Số tiền gần 120.000 tệ.
Kỳ Kỳ ngẩn người.
Tô Hảo cũng ngẩn ra, hai người nhìn lại cửa hàng, lúc này mới nhận ra họ đã vào cửa hàng của một thương hiệu lớn.
Bảo sao dịch vụ lại tốt như vậy, hai người còn đang cầm cà phê, phía trước là hai nhân viên bán hàng xinh đẹp, mỉm cười nhìn họ.
Lập tức cảm thấy tiến thoái lưỡng nan
Lúc này, một trong hai nhân viên mỉm cười nói: “Cô Trương, có thể đổi thẻ khác không ạ?”
Sắc mặt Kỳ Kỳ cứng đờ, cô ấy chỉ mang theo một thẻ, điện thoại cũng liên kết với thẻ này, tài khoản công ty liên kết với một thẻ khác, không xin phép là không thể dùng thẻ đó.
“Thẻ hết tiền rồi à?” Kỳ Kỳ nhẹ giọng hỏi.
“Vâng.”
Kỳ Kỳ bất lực, cô ấy không tiếc tiền mà rất muốn mua.
Thẻ của Nghiêm Sùng ít tiền quá, cô ấy nhớ là đã đưa cho anh ta một khoản tiêu vặt khá lớn mà.
Cô ấy nói: “Chờ một chút, tôi bảo người khác thanh toán.”
Nói rồi, cô ấy mở điện thoại, tìm Nghiêm Sùng, cố tình chọc tức anh ta.
Nhưng chỉ vài phút sau, sắc mặt của Kỳ Kỳ rất khó coi. Sau khi Nghiêm Sùng nhìn thấy tin nhắn, anh ta tức giận mắng cô ấy. Mắt Kỳ Kỳ ngấn lệ, vô cùng tủi thân.
Tô Hảo nhìn thấy vậy, lập tức buông ly cà phê xuống, ôm vai cô ấy an ủi.
Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Tô Hảo: “Chị muốn mua, còn phải mua hẳn hai bộ.”
Hai món này sẽ không chỉ là 120.000 tệ nữa.
Tô Hảo nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tiêu tiền lí trí chút.”
“Chị đang rất lý trí, có phải là chị không có tiền đâu.”
“Có tiền sao không quẹt thẻ đi?”
Một giọng nữ kiêu ngạo từ phía sau truyền đến, Tô Hảo và Kỳ Kỳ đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Tú đang mặc chiếc áo khoác đỏ, đi giày cao gót, khoanh tay đứng bên cạnh xem trò vui, ánh mắt đầy khinh miệt.
Hai nhân viên bán hàng nhìn thấy cô ta, lập tức cung kính bước tới: “Cô Lý, lâu rồi không gặp, bộ sưu tập mới của quý này đã ra mắt rồi, còn chưa kịp gửi đến cho cô, mời cô đến phòng VIP xem thử nhé?”
Lý Tú không thèm để ý đến hai người kia, đẩy họ sang một bên, đi tới, nhìn hai người ngồi trên ghế sofa, ánh mắt không rời khỏi Tô Hảo.
Cô ta cười nhẹ, hơi cúi người: “Chị Tô Hảo, còn thiếu bao nhiêu? Hay là để em trả giúp chị nhé?”
Sự thù địch của cô ta vô cùng rõ ràng, khác hẳn vẻ dè dặt trước đây, có lẽ là sau vài lần đấu qua đấu lại đều bị lép vế, nên dứt khoát không thèm giả vờ nữa, trực tiếp cậy thế uy hiếp người khác, tỏ thái độ rất rõ ràng.
Tô Hảo từ tốn đáp: “Không cần em trả, nếu mua được thì mua, không mua được thì thôi, cũng chẳng có chuyện gì lớn.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, giống như đang trò chuyện, nhưng lại giống như đang dạy bảo ai đó, vừa nhẹ nhàng lại khiến người ta nghe lọt tai. Hai nhân viên bán hàng bên cạnh cũng vô thức liếc nhìn Tô Hảo.
“Không mua được thì mất mặt lắm đó.” Lý Tú cắn răng nói thẳng: “Chu Dương chưa bao giờ không mua nổi thứ gì đó, chị Tô Hảo ở bên Chu Dương rồi, chẳng lẽ lại mua không nổi ư?”
Tô Hảo ngồi trên ghế, lúc này nhẹ nhàng dựa lưng ra sau, cô cũng mỉm cười: “Tiêu tiền của mình chẳng phải thoải mái hơn sao? Tại sao phải tiêu tiền của đàn ông?”
Lý Tú bị câu nói làm nghẹn họng.
Tô Hảo nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của cô ta: “Với cả, việc có tiêu tiền của đàn ông hay không là sự lựa chọn của chị. Chị chọn tiêu, thì đó là ý muốn cá nhân của chị. Chị không tiêu, thì điều đó chứng minh chị có năng lực.”
Mẹ nó!
Lý Tú tức giận đến mức mặt mày xám xịt.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Hảo, ánh mắt đầy căm ghét.
Tô Hảo quay đầu nhìn Kỳ Kỳ: “Chị còn muốn mua nữa không?”
Kỳ Kỳ không cam lòng, vừa muốn chọc tức Nghiêm Sùng, vừa muốn cho cô gái này thấy rằng họ cũng có thể mua được đồ đắt tiền, không muốn bị coi thường, vì thế cô ấy cố chấp nói: “Chị sẽ nói với Nghiêm Sùng.”
“Không cần nói đâu, em mang theo thẻ, em cho chị mượn trước, sau này trả lại cho em, được không?” Tô Hảo mỉm cười hỏi, ánh mắt dịu dàng, vô cùng thoải mái.
Kỳ Kỳ lập tức gật đầu: “Được.”
Nói xong, Kỳ Kỳ lại lo lắng nhìn Tô Hảo.
Tô Hảo cười nhẹ, vỗ bả vai cô ấy, sau đó đứng dậy, lấy một chiếc thẻ đen từ trong túi ra đưa cho nhân viên bán hàng ngay trước mặt Lý Tú.
Hai nhân viên bán hàng nhìn thấy chiếc thẻ đen, lập tức sửng sốt.
Thẻ đen.
Hạn mức vô hạn.
Một người trong số đó lập tức liếc nhìn Lý Tú, Lý Tú cảm thấy chân mình mềm nhũn. Cô ta nhớ rất rõ lúc Nương Nhi và Chu Dương ở bên nhau, Chu Dương chưa bao giờ đưa thẻ cho cô ta. Ngay cả thẻ thường cũng không có, mỗi lần Nương Nhi cần gì, Chu Dương chỉ sai người mua, nhiều lần còn mua sai…
Thế mới biết anh vô tâm đ ến mức nào.
Lý Tú cảm thấy tức giận đến mức da đầu tê dại.
Nhìn thái độ của hai nhân viên bán hàng thay đổi đối với Tô Hảo, rõ ràng đã vượt qua cô ta. Một người vừa quẹt thẻ vừa nói: “Thì ra là cô Tô, Tổng giám đốc Chu đã đặt trước những mẫu mới nhất mùa này cho cô rồi, cô có muốn xem thử không?”
Kỳ Kỳ sững sờ: “Chồng em còn đặt trước cho em nữa à? Vậy sao em không mặc?”
Tô Hảo đáp: “Em không để ý.”
Nhân viên bán hàng cười tươi: “Một phần đã được gửi tới ngôi nhà đứng tên cô rồi.”
Tô Hảo lại ngạc nhiên: “Tôi không có nhà mà.”
“Không có ư?” Nhân viên bán hàng ngẩn ra, cô ấy mở danh sách trên máy tính bảng, rồi mở ra một địa chỉ, đưa cho Tô Hảo xem. Kỳ Kỳ lại gần, nhìn thấy thì hét lên: “Ôi vãi, đây chẳng phải là biệt thự đơn lập ngay khu trung tâm tài chính sao? Tô Hảo, em nhìn đi, nhưng khu đó vẫn đang trong quá trình sửa chữa.”
Tô Hảo ngơ ngác, không hiểu tại sao mình lại có một biệt thự, cô cau mày: “Chắc là nhầm lẫn rồi.”
Mọi người xung quanh đều ngơ ngác nhìn cô, Kỳ Kỳ nhìn kỹ một hồi, cũng cảm thấy không hợp lý lắm, nhưng trên giấy tờ ký nhận đồ lại có tên Tô Hảo.
Lý Tú đứng bên cạnh, tay siết chặt. Cô ta nhớ mấy hôm trước Liễu Yên tổ chức bốc thăm trúng thưởng, giải đặc biệt là một biệt thự…
Cô ta không lên tiếng, không muốn nói thêm gì nữa.
Tô Hảo thì nghĩ thầm, liệu có phải là trùng tên không.
Kỳ Kỳ nhìn Tô Hảo, trong lòng cũng nghĩ như vậy, không thể nào Chu Dương lại mua biệt thự mà không nói với Tô Hảo. Vậy nên cả hai không tiếp tục bàn về vấn đề khó hiểu này nữa.
Dù nhân viên bán hàng cũng không hiểu rõ, nhưng những uẩn khúc bên trong có lẽ không phải chuyện họ có thể hiểu được, vì vậy cả hai đều im lặng.
Tuy nhiên, chiếc thẻ đen trong tay là thật, sau khi quẹt thẻ với tổng giá trị lên tới 240.000 tệ, nhân viên bán hàng trả lại thẻ cho Tô Hảo, lịch sự nói: “Đã thanh toán xong rồi, cảm ơn cô đã ủng hộ, cô Tô có muốn lên phòng VIP để chọn thêm không ạ?”
Tô Hảo nhận thẻ, đáp: “Không cần đâu.”
Nhân viên bán hàng đáp: “Vâng.”
Tô Hảo cất thẻ vào túi, lấy điện thoại ra, nhìn Lý Tú rồi gọi điện cho Chu Dương. Không lâu sau, điện thoại đã kết nối, giọng trầm ấm của Chu Dương vang lên: “Vợ à, em đang mua sắm sao?” Anh cười nhẹ, trong giọng nói còn có sự cưng chiều.
Lý Tú đứng bên cạnh, nghe rất rõ ràng. Cả nhân viên bán hàng và Kỳ Kỳ cũng nghe thấy. Người đàn ông này rất bình thản, ngược lại còn có ý khích lệ, rõ ràng là yêu thương cô gái này rất nhiều.
Tô Hảo “vâng” một tiếng, nói: “Em dùng thẻ của anh, quẹt 240.000 tệ, là em cho Kỳ Kỳ mượn để mua quần áo. Nhân tiện nói luôn, em tình cờ gặp Lý Tú, chúng em còn nói chuyện vài câu.”
Chu Dương ở đầu dây bên kia nghe thấy cái tên Lý Tú, cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Vợ à… cô ta nói gì vậy?”
Có tiếng bút bi rơi xuống bàn, lăn qua lăn lại.
Rõ ràng là người đàn ông đang sợ hãi.
Nhân viên bán hàng: “…”
Kỳ Kỳ: “…”
Lý Tú nghiến răng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe, cô ta hoảng loạn nhìn Tô Hảo.