Trans: Mễ Mễ + Trang
Beta: Lam Lam
Rèm cửa phòng sách kéo kín, ánh sáng trong phòng lờ mờ, Tô Hảo siết chặt bọc ghế sofa, mạch máu ở đầu ngón tay nổi lên. Trán cô áp sát vào tay vịn ghế sofa, chưa kịp nói câu nào thì môi đã bị Chu Dương chặn lại, cuốn lấy, anh ôm cô từ phía sau, đôi môi mỏng di chuyển lên trên, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Thêm một lần nữa? Nhé?”
“Em chóng mặt lắm.”
Anh khẽ cười, hôn lên vành tai cô: “Thế thì không phải còn sướng hơn sao?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Dương cười, lại một lần nữa áp sát cô.
Bàn tay to lớn của anh đưa ra nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Anh tựa như thần thánh, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú vào thân hình và khuôn mặt cô.
Tiếng chuông điện thoại trong phòng sách reo lên.
Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Tô Hảo bỗng nhiên mở to mắt, Chu Dương che miệng cô lại rồi suỵt một tiếng.
Tiếp đó, đầu ngón tay Tô Hảo bấu chặt vào ghế sofa, đôi mắt ngập nước nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa, cô lấy chân đạp anh hai cái thật mạnh.
Nhưng anh vẫn không buông tha cho cô
Cô ngồi thẳng người lên, cắn vào vai anh, Chu Dương nhíu mày, cười khẽ, nghiêng đầu chặn lại đôi môi cô, chặn cả âm thanh và hàm răng lanh lợi kia của cô.
*
“Tô Hảo đâu rồi?”
“Anh không biết.”
Tô Thiến tóm Chu Cần Khải lại hỏi, hai vợ chồng đứng ở ngoài cửa phòng sách của Chu Dương, giác quan thứ sáu của Tô Thiến mách bảo bà rằng Tô Hảo ở trong phòng sách, nhưng Chu Cần Khải lại không dám nghĩ đến việc này, suy cho cùng ông vẫn hiểu chút ít về tính nết của con trai mình.
Tô Thiến nghiến răng nói: “Bảo dì mang chìa khóa lên đây, em phải vào coi sao.”
Chu Cần Khải nắm tay bà: “Thôi mà em, hơn nữa phòng sách của Chu Dương cũng đâu có chìa khóa dự phòng, chúng ta không vào được đâu.”
Tô Thiến ôm đầu nói: “Em chóng mặt quá.”
Chu Cần Khải: “Anh đỡ em vào phòng nhé?”
“Anh gọi người canh chừng phòng sách đi.”
Chu Cần Khải ngẩn người một lúc mới nói: “Chỗ này có camera, lát nữa chúng ta xem nhé?”
Lúc này Tô Thiến mới sực nhớ ra: “Ừ nhỉ, còn có camera.”
Nói xong, bà kéo Chu Cần Khải xuống lầu: “Về phòng xem camera.”
Chu Cần Khải gật đầu, ông liếc nhìn cửa phòng sách vẫn đang đóng chặt rồi thở dài, ôm Tô Thiến đang hơi hơi say xuống lầu, phòng ngủ của họ ở tầng hai.
Phòng của Thành Linh cũng được sắp xếp ở tầng hai, tầng ba có một phòng ngủ chính, phòng sách và một phòng ngủ phụ, do chẳng còn cách nào nên họ mới sắp xếp phòng của Tô Hảo ở tầng ba.
Nếu biết trước sẽ như thế này thì đã để Tô Hảo ở chung phòng với Thành Linh rồi.
Hai vợ chồng xuống đến tầng hai, sau khi vào phòng, Tô Thiến tựa vào ghế sofa, bảo Chu Cần Khải mau chóng lấy máy tính bảng ra. Tô Thiến cố gắng chịu đựng cơn choáng váng, cầm máy tính bảng lên xem.
*
Khoảng hai mươi phút sau, cả ngôi biệt thự chìm trong sự tĩnh lặng, cửa phòng sách tầng ba mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi và quần dài rộng thùng thình, đi chân trần ôm Tô Hảo đi ra. Quần áo trên người Tô Hảo xộc xệch, tóc cô rối tung, đôi chân dài và đầu gối có những vết xanh tím.
Cô rất chóng mặt, tựa đầu vào ngực Chu Dương, cổ áo hơi mở để lộ ra nào là dấu hôn và vết cắn, trải rộng khắp một mảng lớn. Vào đến phòng ngủ phụ, Chu Dương bế cô thẳng vào phòng tắm, anh xả nước đầy bồn rồi đặt cô vào trong khiến nước tràn ra ngoài theo mép bồn tắm.
Chu Dương lại cởi thêm vài nút áo, nhìn cô, mấy giây sau, anh cúi người chống tay vào mép bồn tắm rồi hôn lấy cô.
Nửa tiếng sau.
Tô Hảo đã tỉnh táo hơn nhiều, mái tóc cô ướt sũng nhỏ nước tí tách. Chu Dương đứng ở đằng sau sấy tóc cho cô, đôi mắt hẹp dài híp lại, trong phòng ngủ phụ chỉ bật đèn tường.
Đầu lưỡi Chu Dương chạm vào khóe môi bị cô cắn rách trong phòng tắm, màn đêm khiến con người ta dễ nảy sinh ra những cảm xúc khác, ví dụ như đố kỵ, ghen tuông hay h@m muốn chiếm hữu.
Kể từ khi chạm vào cô, anh cảm nhận được một sự thỏa mãn khó tả, khiến con người ta say mê hơn cả những gì trong mơ. Anh không thể rời mắt khỏi cô dù chỉ một khắc, giọng anh rất trầm, anh hỏi: “Kết hôn ba năm, quan hệ giữa em và anh ta thế nào?”
Dù những gì xảy ra tối nay đều nằm trong dự đoán của Tô Hảo nhưng cô lại cảm thấy hơi bất ngờ, cô vẫn còn hơi say, cũng may đã đỡ choáng hơn ban nãy.
Cô lười biếng tựa vào ghế sofa, nghe thấy Chu Dương nói vậy thì liếc nhìn anh.
Tư thế này của cô trông rất dịu dàng nhưng cũng rất quyến rũ. Yết hầu Chu Dương chuyển động, tim đập thình thịch: “Hử?”
Tô Hảo gãi đầu, ngón tay của cô bị anh tóm lấy, đùa giỡn.
Máy sấy vẫn đang hoạt động, đầu tóc cô rối bời, cô hỏi: “Ý anh là bọn em đã quan hệ với nhau chưa chứ gì”
Chu Dương mím môi, như cười như không: “Anh biết chắc chắn là có.”
Lúc nói ra câu này, anh càng thấy đố kỵ, sự đố kỵ ấy giống như những con kiến đang gặm nhấm lấy anh.
Tô Hảo ừ một tiếng, gật đầu rồi quay đi, tiếp tục dựa vào sofa. Chu Dương nghe thấy tiếng ừ kia, chỉ cảm thấy máu huyết dâng trào đến tận cổ họng.
Cả đời anh chưa từng có cảm giác thế này.
Anh chỉ coi mấy giấc mơ đó là mộng xuân, không đáng nhắc tới.
Ai ngờ, những giấc mơ đó mới chỉ là khởi đầu.
Chiếc cổ thon dài, làn da chỉ cần chạm nhẹ là có thể để lại dấu vết, ngay cả bàn tay mảnh khảnh nắm chặt ghế sofa của cô cũng đẹp đẽ đến vậy, những hình ảnh ấy cứ luẩn quẩn trong đầu anh mãi không đi.
Tiếng máy sấy dừng lại, Chu Dương cúi người, tiến sát lại bên tai cô: “Chúng ta làm thêm lần nữa nhé?”
Tô Hảo đang mơ màng buồn ngủ.
Nghe được câu này cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng xuống khỏi sofa, lùi về sau mấy bước: “Chu Dương, em thật sự mệt rồi.”
Anh thấy cô như vậy thì đứng dậy, tay chống lên sofa, híp mắt lại.
Tô Hảo chỉ vào cửa: “Anh đi ra ngoài đi.”
Cô đi chân trần giẫm lên thảm, mặt mày dịu dàng nhưng thái độ kiên quyết.
Hai người giằng co một lúc, trong mắt Tô Hảo toàn là ý muốn đuổi anh ra ngoài, đầu ngón tay Chu Dương gõ lên ghế sofa, gật đầu: “Được, vậy em ngủ sớm đi.”
Nói xong, anh đút một tay vào túi, vòng qua sô pha. Đi ra cửa phải đi ngang qua Tô Hảo, cô lập tức tránh sang một bên, Chu Dương đột nhiên sáp lại, nhanh chóng hôn lên khóe môi cô, sau đó đi về phía cửa phòng: “Ngủ sớm em nhé.”
Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm: “Em biết rồi.”
Thân hình cao lớn của anh biến mất sau cánh cửa.
Tô Hảo tựa vào tường hít sâu một hơi rồi đi về phía cửa phòng, khóa trái cửa lại, quay về giường nằm xuống. Chiếc giường thoang thoảng mùi hoa oải hương, rất dễ chịu, vừa nãy cô còn mơ màng buồn ngủ, bị Chu Dương hù dọa làm tỉnh cả người, nằm mãi không ngủ được, bèn cầm điện thoại lên lướt WeChat.
Lúc này, tiếng chuông thông báo vang lên.
Tô Hảo mở ra.
Chu Dương: [Có đau không em?]
Mặt Tô Hảo thoáng cái đỏ bừng lên.
Đau cái con khỉ.
Đau thì sao.
Tô Hảo: [Cút!]
Chu Dương: [Tại anh suy nghĩ không chu toàn.]
Tô Hảo: [Em đi ngủ đây.]
Chu Dương: [Chậc, được rồi.]
Chu Dương: [Ngủ ngon nhé, vợ yêu.]
Tô Hảo không trả lời, để điện thoại lên tủ đầu giường, đắp chăn, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
*
Chu Dương cởi một cúc áo, mân mê môi dưới rồi rẽ vào phòng sách lấy điện thoại, vừa đi ra đã thấy Tô Thiến vội vã từ trên lầu đi xuống, chỉ vào anh.
“Chu Dương!”
“Mẹ vẫn chưa ngủ ạ?” Chu Dương che miệng ngáp ngủ.
Tô Thiến nhìn bộ quần áo rộng thùng thình mà anh mặc, nhớ tới tất cả những gì mình nhìn thấy từ camera, bà nắm chặt lan can, hít sâu một hơi: “Nếu con đã chọn ở bên Tô Hảo thì phải đối xử tử tế với con bé, nếu không, là tao cạch mặt mày luôn đấy.”
Chu Dương vừa ngáp được một nửa, ngước mắt lên đã thấy Chu Cần Khải đứng sau Tô Thiến, anh lười nhác dựa lên cửa, gật đầu nói: “Mẹ yên tâm, mẹ không có cơ hội đó đâu.”
Trông thấy dáng vẻ này của anh, Tô Thiến cực kỳ tức giận, bà bước nhanh hai bước đến phòng ngủ phụ, ló đầu vào xem rồi quay đầu nhìn Chu Dương: “Hảo Hảo sao rồi?”
Chu Dương: “Ngủ rồi ạ.”
Tô Thiến thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt bà lúc trắng lúc xanh, nhìn thấy phòng sách, trong đầu bà tự hỏi sao Chu Dương có thể ph óng đãng đến vậy.
Vừa nghĩ đến việc một cô gái vừa dịu dàng vừa giỏi giang như Tô Hảo lại bị con trai mình bắt nạt là bà thấy váng hết cả đầu.
Bà day trán.
Chu Dương thấy thế thì nhìn về phía Chu Cần Khải rồi nói: “Bố xuống đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi đi ạ.”
Chu Cần Khải cũng đi xuống, ôm Tô Thiến đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Chu Dương. Hai người nhìn nhau, anh nhíu mày, Chu Cần Khải hỏi: “Sao thế? Hình như tâm trạng con không tốt lắm thì phải?”
Chu Dương cười cười, đẩy cửa đi vào phòng ngủ chính. Sau khi cửa đóng lại, anh cởi nốt cà vạt ra, vừa cởi vừa nhìn điện thoại nhắn cho Tô Hảo.
Gửi tin nhắn xong, anh vào phòng tắm, trên xương quai xanh có mấy dấu răng. Hàm răng của cô rất xinh đẹp, chiếc nào chiếc nấy đều như bắp, đâm vào da thịt cũng rất đẹp.
Đầu ngón tay anh ma sát lên chỗ đó, cảm giác ghen ghét vẫn đang gặm nhấm anh.
Đường Nhuệ.
Sao anh ta có phúc thế không biết?
Ha.
À không, hồi học cấp 3, anh đang làm gì vậy nhỉ? Sao lại không đưa cúc áo cho cô?
Từ lúc sinh ra tới nay, lần đầu tiên anh nếm trải được mùi vị của sự hối hận.
*
Dù đã trằn trọc cả đêm, nhưng hôm sau Tô Hảo vẫn phải dậy sớm. Cô phải đi xem Thành Linh thế nào rồi, tối qua có hơi cồn trong người nên cô không để ý lắm, tới lúc sáng vào phòng tắm rửa mặt mới phát hiện trên người mình có rất nhiều dấu vết. Cô lập tức quay người đi ra, lấy kem che khuyết điểm bôi một lớp thật dày, bôi cả đầu gối.
May mà hôm nay mặc quần, Tô Hảo kéo tay áo xuống, cài cúc áo rồi quay người đi ra. Sau khi ra khỏi cửa, nhìn thấy phòng sách, tai cô lại đỏ bừng lên.
Vừa lúc thấy người giúp việc, cô chào hỏi người giúp việc.
Người giúp việc đang dọn vệ sinh, dừng lại mỉm cười nói: “Chào buổi sáng cô Tô.”
“Chào buổi sáng, tiểu Thư.”
“Bà chủ và những người khác đang ăn sáng ở dưới lầu, cô có muốn xuống không?” Người giúp việc hỏi.
Tô Hảo: “Mẹ tôi thì sao?”
“Bà Thành dậy rồi, cũng ở dưới lầu. Bà ấy cũng đang tìm cô, lúc đầu định đi lên nhưng cậu Chu nói cô đang ngủ, bây giờ cậu Chu đang đi dạo ngoài vườn với bà ấy.”
Chu Dương sao?
Tô Hảo ngẩn người, cô cảm ơn người giúp việc rồi lập tức xuống lầu. Tô Thiến và cô Lý đang ăn sáng, thấy Tô Hảo thì gọi cô lại.
Tô Hảo vâng một tiếng rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Chu Dương đút tay vào túi, quả thật anh đang đi dạo với Thành Linh, hai người vậy mà lại trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Tô Hảo nhìn một lúc, anh trông có vẻ lịch thiệp gớm.
Nếu Thành Linh đã dậy rồi, thêm nữa trông trạng thái của bà cũng không tệ lắm, Tô Hảo bèn không qua đó nữa mà quay lại phòng ăn, chào hỏi Tô Thiến và mọi người.
Tô Thiến lập tức kéo Tô Hảo ngồi bên cạnh mình một cách thân thiết, còn chen chỗ của cô Lý. Cô Lý nhìn Tô Hảo với vẻ mặt như nhìn thấu mọi chuyện.
Tô Thiến rót sữa cho Tô Hảo, còn lấy mứt hoa quả cho cô, bà nói: “Hôm nay toàn là bữa sáng kiểu Tây, nhưng dì đã bảo người ta nấu chút cháo yến mạch.”
“Dì ơi, bưng cháo yến mạch tới đây.”
“Đến rồi, đến rồi.”
Chỉ một lát sau, dì giúp việc đã bưng cháo yến mạch đến cho Tô Hảo, những người khác không ai có cả, cô thấy vậy thì sửng sốt. Cô Lý lấy khăn giấy lau khóe môi, cười nói: “Con à, nấu riêng cho con đấy, dù sao thì uống rượu cũng có hại cho sức khỏe.”
Triệu Kiều cũng sờ tay Tô Hảo: “Một cô gái tốt như vậy, Tô Thiến, bà có phúc thật đấy.”
Nghe vậy Tô Thiến hơi đắc ý, nhưng không dám biểu lộ quá rõ ràng.
Những người còn lại thì không hiểu lắm, tại sao lại nói là có phúc chứ? Không phải hôm qua còn bảo giới thiệu bạn trai cho Tô Hảo sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cháo rất ngon lại ấm bụng, Tô Hảo ăn cháo trước rồi uống sữa và ăn bánh mì. Mấy chị em thì nói chuyện phiếm với nhau. Một lát sau, Thành Linh đã trở lại, Chu Dương đi vào cùng bà, còn kéo ghế giúp bà. Thành Linh đặt tay lên trán Tô Hảo, sờ một chút rồi nói: “Tối hôm qua con uống nhiều lắm à?”
Tô Hảo đứng dậy, kéo Thành Linh ngồi xuống, nói: “Con ổn mà, còn mẹ?”
“Mẹ không sao, mẹ thấy uống rượu còn ngủ ngon hơn ấy chứ.”
Tô Hảo mỉm cười.
Thành Linh đã ăn sáng xong, lúc này bà ngồi xuống cùng cô, vì bà ngồi quá gần, Tô Hảo sợ kem che khuyết điểm không che được vết hôn nên chỉnh lại cổ áo.
Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Chu Dương, anh đang tựa lưng vào ghế sô pha bấm điện thoại, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô chăm chú.
Tô Hảo lườm anh một cái.
Anh khẽ bật cười.
Vài giây sau, anh đi tới lấy khăn giấy, lướt nhẹ qua vai Tô Hảo, ánh mắt dừng lại ở cổ áo cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em dùng cái gì vậy? Che hết dấu hôn rồi?”
Cả người Tô Hảo cứng đờ, cô không đáp lại, bình tĩnh tiếp tục ăn cháo.
Chu Dương như cười như không: “Xem ra phải chuẩn bị cho em mấy thùng kem che khuyết điểm nhỉ? Sau này ngày nào trên người em cũng có dấu vết.”
Tô Hảo nắm chặt thìa.
Anh đứng gần, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có cô nghe thấy.
Bên cạnh cô còn có Thành Linh, mặc dù Thành Linh đang nói chuyện phiếm với mấy người Tô Thiến, nhưng vẫn khiến Tô Hảo run rẩy.
“Cút.” Tô Hảo dịu dàng nói.
Chu Dương: “Được.”
Anh thân mật đáp, trước khi đi môi còn lướt qua bên tai cô.
*
Ăn xong bữa sáng, các chị em đều về nhà, Tô Thiến kéo Tô Hảo và Thành Linh ra tiễn họ, ai nấy đều là người phụ nữ xinh đẹp, có khí chất, tự lái xe tới. Khi xe đi hết, Tô Thiến mới nói với Thành Linh: “Hai người ở lại với tôi thêm một ngày nhé?”
Tô Hảo và Thành Linh nhìn nhau, hôm nay là thứ bảy, Tô Hảo không phải đi làm, Thành Linh mỉm cười nói: “Được.”
Ba người xoay người bước vào cửa thì nhìn thấy Chu Dương đang thắt cà vạt, khóe miệng ngậm điếu thuốc, đi xuống dưới, vẻ mặt phong lưu. Anh nhìn về phía này, ánh mắt rơi vào trên người Tô Hảo.
Bắt đầu từ tối hôm qua, ánh mắt của anh trở nên càng sâu thẳm hơn, ẩn chứa một chút hoang dã. Tô Hảo không để ý đến anh, cô nhìn sang chỗ khác, Tô Thiến cũng không hài lòng với Chu Dương.
Riêng Thành Linh hồi sáng có nói chuyện cùng Chu Dương một lúc nên thân thiết hơn chút, bà hỏi: “CON đến công ty à?”
Chu Dương lấy điếu thuốc ra, khóe môi mỉm cười: “Vâng.”
Thành Linh gật đầu.
Chu Dương lại ngậm điếu thuốc, thắt cà vạt, cầm lấy áo khoác từ tay người giúp việc mặc vào, sau đó đi tới trước mặt Tô Hảo, cúi đầu nhìn cô một cái.
Tô Hảo cảm thấy người này quá to gan, cô nói: “Lái xe cẩn thận chút.”
Chu Dương mỉm cười đáp: “Được.”
Sau đó anh vòng qua cô, chỉnh lại cổ áo, cầm lấy chìa khóa xe trên tủ rồi ra ngoài.
Tô Thiến liếc nhìn Tô Hảo.
Tô Hảo cũng nhìn Tô Thiến, hai người đều hiểu ý tứ trong mắt đối phương.
Thành Linh cảm thấy tương tác giữa Tô Hảo và Chu Dương có chút thân mật, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
*
Công ty Cao Lân vốn không nghỉ thứ bảy, cho dù là thứ bảy, công ty vẫn vô cùng náo nhiệt, chiếc Bentley màu đen dừng lại ở ngoài cửa tòa nhà.
Đậu rất ngạo mạn, chắn luôn cả lối vào.
Bảo vệ thấy thế lập tức đi xuống mở cửa xe.
Đôi chân dài của Chu Dương bước xuống, cài cúc áo khoác.
Lục Khởi cũng từ ghế lái bước xuống, cầm theo một túi tài liệu, cậu ấy nhìn thoáng qua tòa nhà này, ánh mắt hiện lên một tia thương hại.
Cửa xe phía sau mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn, đội mũ lưỡi trai, tay đút túi bước xuống, anh ta hơi sợ lạnh nên rụt cổ lại.
“Giám đốc Chu, là chỗ này à?” Người đàn ông kia đẩy vành mũ, hỏi.
Chu Dương nhìn anh ta một cái, chỉ cười mà không trả lời. Anh đi lên bậc thang, hai người khác đi theo, ba người vào thẳng sảnh chính, lên tầng nơi Đường Nhuệ đang làm việc.
Đường Nhuệ đang cầm tài liệu đi ra thì thấy Chu Dương, anh ta theo bản năng siết chặt tài liệu. Chu Dương nhìn thấy anh ta thì cũng dừng bước, đầu ngón tay thon dài của anh đưa lên khẽ nới chiếc cà vạt đang hơi chặt, sau đó thờ ơ đi tới đứng ở trước mặt Đường Nhuệ, đôi mắt hẹp dài nhìn anh ta như nhìn một con kiến.
Một giây sau, anh nhìn mũi chân, nhếch môi nói: “Đường Nhuệ, chúng ta đánh cược đi.”
“Cái gì?” Đường Nhuệ lạnh lùng hỏi.
“Anh dám không?” Chu Dương nhìn anh ta, đầu lưỡi chạm vào hàm răng.
Anh đến đây với ý đồ không tốt.
Không chỉ vậy, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến cả người Đường Nhuệ trở nên căng thẳng. Ánh mắt như sói rình mồi của Chu Dương khiến anh ta cắn chặt răng.
Lúc này mọi người xung quanh cũng đều đứng lên nhìn, ngay cả hai đối tác của Cao Lân đang ở đây cũng không hiểu gì, nhưng trong lòng cả hai đều cảm thấy bất an.
Đường Nhuệ không muốn chịu thua, anh ta nói: “Dám.”
“Tốt lắm.” Chu Dương khẽ cười, giơ tay lên làm động tác ra hiệu.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia bước lên trước, nhẹ nhàng đẩy mũ lên, sau khi mọi người thấy rõ mặt anh ta thì đều đồng loạt hít sâu.
Chết tiệt.
Ông trùm thao túng.
Phó Diên.
Mẹ nó.
Đường Nhuệ nhìn thấy Phó Diên thì kinh ngạc vài giây.
Chẳng phải người này đã chuyển sang ngành y rồi sao?
“Xin chỉ giáo nhiều hơn, Đường Nhuệ.” Phó Diên đưa tay ra, vừa nhã nhặn lịch sự nhưng vẫn khó giấu nổi vẻ kiêu ngạo kia.
Con nhà nghèo nhưng xuất chúng.
Chính là Phó Diên.
Thiên tài mười ba tuổi, vô cùng kiêu ngạo.
Đường Nhuệ mím chặt môi, đưa tay ra bắt tay, gọi Phó Diên nhỏ tuổi hơn mình: “Anh.”
“Khách sáo rồi, bây giờ anh còn tài giỏi hơn tôi nhiều.” Phó Diên mỉm cười.
Chu Dương vỗ tay: “Được, nếu đã quen biết nhau cả rồi, vậy không cần nhiều lời nữa.”
Chu Dương nhìn về phía Đường Nhuệ, nhếch môi, nói: “Hôm nay hai người đấu một ván, nếu thua, tôi đầu tư cho Cao Lân mười tỷ, còn nếu thắng thì anh cút khỏi Lê Thành, à, đúng rồi, nhân tiện cút khỏi Cao Lân.”
Anh vừa dứt lời, mọi người ở đây đều xôn xao.
Đồng tử của Đường Nhuệ co rút lại, nhìn Chu Dương với vẻ không thể tin nổi.
Chu Dương mỉm cười, tay đút trong túi, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia hung dữ, ẩn giấu sự tàn bạo.
Đầu ngón tay của anh siết chặt lại.
Lòng ghen tuông vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Hai người nhìn nhau, Đường Nhuệ mơ hồ nhìn thấy vết cắn trên cổ áo Chu Dương, vô cùng rõ ràng. Trái tim của Đường Nhuệ run lên, cơn đau quặn thắt lan ra khắp toàn thân.
Anh ta gật đầu: “Được.”
Nói xong, anh ta tháo thẻ công tác trên cổ xuống, nhìn về phía Phó Diên. Phó Diên mỉm cười, khi anh ta cười khóe môi có lúm đồng tiền, nhưng rất mờ, là kiểu lúm đồng tiền mang nét ngông nghênh mà lại đẹp trai.
“Đã lâu không tới nên hơi lạ, em trai phải nhường anh nhé.”
“Anh trai khách sáo rồi.”
Cổ họng của Đường Nhuệ đắng chát.
Hai người đi về phía phòng làm việc.
Hai đối tác nhìn nhau.
Bọn họ thấy tiếc cho Đường Nhuệ, nhưng nghĩ đến mười tỷ, lại cảm thấy đáng để đánh cược một phen, từ trước đến nay làm chứng khoán đều rủi ro rất lớn.
Hơn nữa, Đường Nhuệ có quyền tự do lựa chọn, nếu anh ta đã lựa chọn đánh cược thì bọn họ cũng không thể nói gì được, chỉ âm thầm cầu nguyện Đường Nhuệ có thể thắng Phó Diên.
Chu Dương không vào xem, anh ngồi trên sô pha, đôi chân dài vắt chéo, bấm điện thoại gửi wechat cho Tô Hảo.
*
Ngày thường Tô Thiến ở nhà một mình, ngoài cắm hoa xem kịch thì rủ người khác đánh bài, hoặc làm đồ ngọt, thỉnh thoảng lén đi hái dâu tây, hôm nay có thêm Tô Hảo và Thành Linh, ba người vừa làm đồ ngọt, vừa xem chương trình giải trí, rất vui vẻ. Điện thoại di động Tô Hảo đặt trên bàn đột nhiên vang lên hai tiếng.
Tô Hảo cầm lên xem.
Chu Dương: [Vợ đang làm gì vậy?]
Tô Hảo nghiêng người cách xa Thành Linh một chút rồi gõ.
Tô Hảo: [Đang làm đồ ngọt.]
Chu Dương: [Chụp cho anh xem với.]
Tô Hảo: [… Ảnh.]
Chu Dương: [Cái nào là em làm?]
Tô Hảo: [Không có cái nào cả.]
Chu Dương: [Xấu quá.]
Tô Hảo: [Là dì Thiến làm đấy.]
Chu Dương: [Cũng xấu.]
Tô Hảo: […]
Tô Hảo đưa điện thoại di động cho Tô Thiến xem, trên mặt Tô Thiến dính bột mì, bà cúi đầu xuống nhìn, mắt trợn tròn, giây tiếp theo bà cầm điện thoại di động của mình, gõ liên tục.
Điện thoại của Tô Hảo lại vang lên.
Cô mở ra.
Chu Dương: [Em mách lẻo?]
Chu Dương: [Giỏi lắm, mẹ chồng nàng dâu chung phe.]
Tô Hảo: [… Anh mau làm việc đi.]
Chu Dương: [Cũng không bận lắm, có thời gian nói chuyện với em.]
Tô Hảo lại không rảnh, cô để điện thoại di động xuống, không thèm để ý đến tin nhắn Chu Dương gửi tới, đi qua giúp Tô Thiến và Thành Linh. Cơm trưa là do Thành Linh làm, toàn là món Tô Thiến thích ăn, bà ấy rất vui vẻ. Đến chiều, ba người ở trong phòng chiếu phim vừa xem phim vừa nghỉ ngơi, buổi chiều thì cắm hoa.
Thành Linh vô cùng hăng hái với chuyện này.
Nhưng Tô Hảo lại không có hứng thú gì cả, cô ngồi ở một bên nhìn hai người làm rồi chấm điểm.
Một buổi chiều trôi qua.
Bữa tối vừa kết thúc, điện thoại của Tô Hảo lại vang lên.
Là tin nhắn wechat của Đường Du.
Đường Du: [Link tin tức.]
Đường Du: [Sáng nay giám đốc Chu dẫn theo một ông lớn đến đánh cược với Đường Nhuệ, kết quả Đường Nhuệ thua, lên tin tức rồi nè.]
Tô Hảo sửng sốt một chút, chẳng hiểu sao cô lại nhớ tới câu hỏi tối qua của người đàn ông lúc ở trong phòng, cô chần chờ một lúc, không tin nổi mà nhấp mở tin tức kia.
#Tin tức nhanh Cao Lân: Thua cược, Đường Nhuệ rời khỏi công ty, người biết chuyện tiết lộ tin tức#
Ngay đầu bài viết là khuôn mặt hăng hái của Đường Nhuệ, tiếp tục lướt xuống dưới, nội dung chủ yếu chính là chuyện một trong bốn cậu ấm của Lê Thành – Chu Dương – dẫn theo Phó Diên đến Cao Lân đánh cược với Đường Nhuệ, Chu Dương lấy mười tỷ làm mồi nhử, nếu thua Đường Nhuệ phải rời khỏi Cao Lân, rời khỏi Lê Thành, điều này tương đương với việc hủy hoại tiền đồ của người ta, rời khỏi Lê Thành còn chưa đủ, còn phải rời khỏi Cao Lân. Hiện giờ công ty tài chính lớn nhất trong nước chính là Cao Lân, ai mà không tự hào khi được vào đó chứ, chỉ là cậu ấm nhà họ Chu ra tay cũng quá tàn nhẫn. Thế là trong nội dung bài viết còn tỏ vẻ nghi ngờ vì sao Chu Dương lại nhằm vào Đường Nhuệ, có vẻ hai người không dính dáng gì đến nhau, hình như chuyện nhà họ Văn lần trước cũng liên quan tới Chu Dương, hết lần này đến lần khác như vậy, chẳng lẽ hai người thật sự trở mặt?…
Hơn nữa, hiện giờ Đường Nhuệ đã thua rồi.
Anh ta phải rời đi.
Tin tức này khiến ai nấy đều bất ngờ, phía dưới có rất nhiều bình luận, có lẽ đều là người trong giới.
“Thế này chẳng phải nào cắt đứt tiền đồ của người ta.”
“Sao Đường Nhuệ lại dám đánh cược chứ?”
“Ông trời ơi, sếp Đường bốc đồng quá, đây chính là Phó Diên đấy, ai thắng nổi anh ta chứ?”
“Không đúng, mọi người không cảm thấy vấn đề này nghiêm trọng hơn sao, vì sao anh Chu lại đối phó Đường Nhuệ, chẳng lẽ video đánh nhau lần trước là thật?”
“Tôi không tin, anh Chu không thể nào làm vậy vì phụ nữ đâu, chắc chắn là ân oán công việc.”
“Haiz, không phải, mọi người thương Đường Nhuệ, sao không ngẫm lại đi, chính anh ta chấp nhận đánh cược mà, có chơi có chịu thôi, xã hội này vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé. Hơn nữa đâu ai ép anh ta đánh cược, anh ta có thể không cược mà, đối đầu với kẻ địch mạnh như Chu Dương làm gì, căn bản có đấu lại đâu? Làm như nhóm người Chu Dương dễ bị đánh bại lắm ấy?”
“Đằng ấy nói rất đúng.”
“Mẹ kiếp, Đường Nhuệ toi rồi.”
Sau khi xem hết tin tức, Tô Hảo rời khỏi APP, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Cô nhìn Tô Thiến và Thành Linh đang nói chuyện phiếm, chần chừ một lát rồi nói với Thành Linh: “Mẹ, con đến công ty một chuyến.”
“Đến công ty?”
“Vâng, đột nhiên có chút chuyện ạ.”
Tô Thiến lập tức nói: “Vậy để tài xế đưa con đi.”
Tô Hảo gật đầu, sau khi đứng dậy thì bước nhanh ra cửa. Chỉ chốc lát sau, xe chạy trên đường lớn, Tô Hảo ngồi trong xe, đầu óc rối bời.
Cô rất sợ chú Đường gọi điện thoại cho cô.
Cực kỳ sợ hãi.
Qua vài giây, cô tìm được số điện thoại của Chu Dương, lập tức bấm gọi.
Không lâu sau, điện thoại đã kết nối.
Giọng nói mang ý cười của Chu Dương vang lên: “Vợ à…”
Tô Hảo nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh lùng: “Chu Dương, một tháng tới chúng ta đừng gặp nhau nữa, anh bình tĩnh lại chút đi, con người anh đúng là không từ thủ đoạn mà!”
Nói xong, cô không đợi anh trả lời, lập tức cúp máy.
Sau đó, cô bảo lái xe chuyển hướng, lái đến cổng chung cư của Đường Nhuệ. Đường Nhuệ ở cách cô không xa nên không lâu sau đã đến nơi. Tô Hảo cảm ơn tài xế rồi đẩy cửa xuống xe, đứng ở cổng chung cư, cô cầm điện thoại di động nhưng một lúc lâu sau vẫn không gọi.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có ánh đèn xe rọi tới, Tô Hảo xoay người, tưởng là Đường Nhuệ.
Ai ngờ, sau khi cửa xe mở ra, Chu Dương tháo cà vạt, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, vài giây sau, anh lảo đảo đi tới trước mặt cô: “Vợ ơi…”
“Em không cần anh nữa sao?”