Trans: Diệu Huyền + Mễ Mễ

Beta: Lam Lam

Tháng 11, thời tiết ở Lê Thành đã vài lần chớm đông không thành, nhưng tổng thể mà nói thì trời cũng đã mát hơn, nhiệt độ nằm trong khoảng từ 23 đến 24 độ.

Không lạnh không nóng, vừa đủ mát.

Nhưng sau lưng Chu Dương lại ướt đẫm mồ hôi, anh nhìn Tô Hảo, rất lâu sau, mới khàn giọng hỏi: “Em đã gặp ai?’’

“Bạn gái cũ của anh.’’

“Sao em biết cô ta là bạn gái cũ của anh?’’

Tô Hảo nheo mắt, chậm rãi kéo lại tay áo. Cô lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, tìm lại video đã được lưu từ rất lâu về trước.

Cô mở video rồi đưa đến trước mặt Chu Dương.

Video bắt đầu chạy.

Hình ảnh một cô gái xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện trong video, làm nũng, bĩu môi, còn kéo cả cà vạt của người đàn ông bên cạnh, gương mặt người đàn ông dần dần lộ ra…

“Chu Dương, anh không thành thật, sao anh không đưa em đi công tác cùng?’’

“Có phải anh có người phụ nữ khác bên ngoài rồi không?’’

Anh khẽ lấy tay che màn hình: “Em đoán xem?’’

Lại là tiếng cười đùa: “Đưa em đi công tác cùng để làm gì?’’

Chỉ vài câu nói, vừa thân mật vừa mập mờ, vừa nghe là biết hai người này là người yêu của nhau. Cô thì làm nũng, còn anh thì kiêu ngạo.  

Không cần xem tiếp, cũng không cần phải nghe tiếp. Chu Dương biết đó là anh, anh ấn dừng video, nhịp tim chậm rãi nhưng sau lưng đã lạnh đi mấy phần.

Anh ngẩng đầu nhìn Tô Hảo.

Tô Hảo mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Nói chuyện chút chứ nhỉ?”

Chu Dương không lên tiếng.

Anh không thích phụ nữ đào lại quá khứ của mình, nhưng Tô Hảo thì khác, anh vậy mà lại sợ tím tái mặt mũi. Nhưng chợt nghĩ lại, ai gửi cho cô video này vậy chứ?

Lý Tú ư?

Ngón tay chống lên mép tủ nhẹ nhàng ma sát vài cái, ánh mắt chợt lóe lên một tia sát khí.

Tô Hảo nhìn thấy anh như vậy, thầm nghĩ không muốn trả lời à?

Cô ung dung tựa vào ghế, chờ đợi câu trả lời của anh.

Một lúc sau.

Chu Dương gài lại khuy áo, ôm lấy eo cô rồi bước về phía sofa, cô tựa vào tay vịn của sofa còn anh ngồi lên bàn trà, cúi người xuống, hỏi: “Em muốn biết cái gì?’’

Anh nới lỏng cổ áo, nơi đó cũng có mồ hôi, từ má chảy xuống, men theo cổ lăn vào trong cổ áo rồi biến mất, vô tình lại mang cho anh chút hoang dại đầy cuốn hút.

Tô Hảo: “Cô ấy tên gì?’’

Cô đang hỏi người phụ nữ trong video.

“Không nhớ nữa.”

Tô Hảo: “…’’

“Anh đang nói dối à?’’ Cô không tin.

Chu Dương: “Ngay cả việc cô ta là người thứ mấy anh cũng không nhớ ấy chứ.’’

Người thứ mấy.

Tô Hảo trợn tròn mắt.

Chu Dương phản ứng lại, nhận ra mình đã lỡ lời.

Chết tiệt.

Vài giây sau, anh quỳ gối, gác tay lên sofa, nhìn cô. Tô Hảo ngẩn người, định đứng dậy, nhưng Chu Dương đè tay lên đầu gối cô mà nói: “Anh khai thật, hình như anh quen bốn người.”

“Nhưng anh thật sự không nhớ được dáng vẻ của họ như thế nào, giờ em có để họ đứng trước mặt anh, anh thật sự không nhận ra được, nếu như trong video này không có anh thì anh còn tưởng là em đang vu oan cho anh đấy.’’

Lời anh nói có vẻ rất thành thật.

Nhưng trong mắt Tô Hảo, người đàn ông này thật đáng ghét, vậy mà lại không nhận ra, cũng không nhớ rõ, đủ hiểu được trước kia thói chơi bời của anh đạt tới đỉnh cao nhường nào.

Tô Hảo bỗng có chút bùi ngùi: “Nếu em giống anh, không nhớ rõ người ta thì tốt biết bao.’’

Chu Dương đờ người ra.

Sống lưng lại một lần nữa lạnh ngắt.

Ý cô đây là đang mỉa mai anh bạc tình.

“Vợ à…’’ Giọng anh mang theo chút uất ức.

Tô Hảo cúi đầu nhìn anh.

Người đàn ông quỳ rất ngay ngắn, có lần một thì sẽ có lần hai, quỳ một hay hai lần cũng vậy cả, anh như đã quen luôn rồi vậy. Quần tây vì động tác mà hơi căng ra, làm lộ rõ đường nét đôi chân anh. Tối nay anh mặc áo sơ mi tông màu tối, trông rất sang trọng, cổ áo vừa mới cởi ra, không cài hết, mơ hồ để lộ đường xương quai xanh.

Tô Hảo: “Anh đứng dậy đi.”

“Em không hỏi nữa.”

Lời vừa dứt, điện thoại của Tô Hảo reo lên. Cô thuận tay cầm lên, là Thành Linh. Tô Hảo lại liếc nhìn Chu Dương, kéo tay anh để anh đứng dậy.

Sau đó, cô mới nhận điện thoại: “Mẹ ạ.”

“Hảo Hảo à, khi nào thì con về?” Ở đầu bên kia, Thành Linh nói xong liền bật ho.

Tô Hảo ngẩn người, có chút lo lắng nói: “Con chuẩn bị về rồi, mẹ lại ho rồi ạ?”

“Một chút thôi, cũng không nghiêm trọng lắm, không sao.” Thành Linh lại hỏi: “Vậy mẹ đợi con về nhé.”

“Vâng ạ.”

Tô Hảo cúp điện thoại, quay người kéo tay Chu Dương: “Em phải về rồi.”

Chu Dương đều đã nghe được hết, anh ừm một tiếng, cầm đồ của Tô Hảo trên bàn lên, nắm tay cô đi về phía cửa. Cửa vừa mở ra, ngay lập tức liền nghe thấy âm thanh chói tai, Tô Hảo ngước mắt nhìn lên mới phát hiện căn phòng này nằm ngay sát mép sàn nhảy. Bởi vì cửa được sơn cùng màu với tường, ai không biết thì sẽ hoàn toàn không phát hiện ra được, nhạc to hơn so với hồi nãy rất nhiều, sàn nhảy đông kẹt, kẻ đến người đi.

Chu Dương ôm eo Tô Hảo, dẫn cô đi men theo rìa của ghế lô. Trên ghế lô vẫn còn rất nhiều người ngồi tựa lưng, dáng vẻ chơi bời lêu lổng. Chu Dương cúi đầu nói nhỏ với Tô Hảo: “Phòng vừa nãy là để dành riêng cho mấy người chúng ta.”

Tô Hảo ồ một tiếng.

Anh ôm cô khẽ nghiêng người, né một người đang lao nhanh về phía họ.

Chu Dương lạnh lùng liếc nhìn người đó, người kia giật mình hoảng sợ, sau đó anh giương mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ai oán từ ghế lô cách đó không xa.

Tô Hảo cũng nhìn thấy được.

Ở ghế lô gần sàn nhảy.

Lý Tú và bạn gái cũ của Chu Dương vẫn ở đó. So với bạn gái cũ, Lý Tú có vẻ u sầu hơn phần nào, bạn gái cũ đứng bên cạnh, cảm giác như từ một đóa hoa hồng biến thành một đóa hoa trắng nhỏ. Không giống như lúc Tô Hảo gặp cô trước đó, lúc ấy, cô ta toát lên vẻ phô trương, tự tin và đầy ngạo mạn. 

Khí thế áp đảo Tô Hảo.

Nhưng lần này, bên cạnh Tô Hảo đã có thêm Chu Dương, nên cô ta bỗng biến thành một đóa hoa trắng nhỏ.

Tô Hảo thầm nghĩ, bạn gái cũ của Chu Dương cũng không phải dạng vừa.

Chu Dương chỉ liếc nhìn ghế lô một giây rồi nhìn sang chỗ khác, sợ Tô Hảo nhìn quá lâu, anh ôm Tô Hảo bước nhanh thêm vài bước. Tranh thủ lúc đi ra ngoài, anh ra hiệu cho nhân viên phục vụ ở cửa. Phục vụ lập tức đi tới, anh ghé bên tai người kia nói: “Bảo người ở ghế lô số 03 phắn.”

Phục vụ ngẩn người, sau đó vâng lời.

Tô Hảo đi phía trước, giọng của anh thấp trầm, nghe như bị đè nén, nhưng cô vẫn nghe được. Con người Chu Dương, ở một mức độ nào đó, không chỉ bạc tình mà còn tàn nhẫn, thậm chí không từ thủ đoạn.

Hai người đều đã uống rượu.

Quán bar có dịch vụ lái xe thuê, đưa cả hai về khu Hoa Huy, giờ này với cuộc sống về đêm mà nói thì vẫn còn sớm. Chu Dương tiễn Tô Hảo lên lầu, đến trước cửa, anh đẩy cô vào tường và hôn cô.

Cuối cùng, anh lùi lại một chút rồi nói: “Xem tình hình của dì Thành thế nào, nếu có vấn đề gì thì gọi cho anh, đừng tự gánh vác. Dạo này trời trở lạnh, khó tránh mắc mấy bệnh vặt, nhưng em đừng lo lắng, mọi chuyện đều có anh đây.”

Tô Hảo nhìn anh, gật đầu.

Cô giơ tay chạm nhẹ má anh: “Anh về cẩn thận nhé.”

“Ừ, anh biết rồi.” Anh lại cúi đầu, hôn cô một cái.

Sau đó, Tô Hảo mở cửa ra, Chu Dương đứng ở cửa, tay đút vào túi, ánh mắt dõi theo cô.

Tô Hảo vẫy tay chào rồi vào nhà.

Cánh cửa khép lại.

Hành lang trở nên yên tĩnh, chỉ có ánh đèn trên trần nhà đang sáng. Chu Dương dựa vào lan can, lấy thuốc lá ra, châm lửa rồi hút một lúc.

Sau đó, anh mới xuống lầu.

Đi thẳng một mạch tới cửa, kéo cửa xe rồi bước vào.

Vừa ngồi xuống, anh nói: “Tới Nhất Loan Sơn Thủy.”

“Vâng, cậu Chu.” Tài xế là người của công ty nhà Liễu Yên, cũng coi là người làm dịch vụ trong tầng lớp thượng lưu này, đương nhiên nhận ra Chu Dương.

Chiếc xe màu đen khởi động, lái ra đường lớn. Chu Dương hạ cửa kính xe xuống, ngậm điếu thuốc, cầm điện thoại và soạn tin nhắn.

Chu Dương: [Cho tôi số điện thoại của em họ cậu.]

Lý Dịch: [Hả?]

Lý Dịch: [186********, cậu không lưu à?]

Chu Dương: [Xóa rồi.]

Lý Dịch: [Chậc.]

Lý Dịch cũng không hỏi thêm.

Mối quan hệ giữa anh ta và Chu Dương không phải thứ mà một cô em họ có thể so sánh được.

Sau khi nhận được số, Chu Dương lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, đặt trên đầu gối, khói thuốc lượn lờ. Anh bấm số gọi cho Lý Tú, chỉ một chốc đầu dây bên kia bắt máy.

“Chu Dương.” Giọng nói của cô gái ngọt ngào, mang theo chút sợ hãi.

Đầu ngón tay thon dài của Chu Dương búng tàn thuốc, ánh mắt cụp xuống, bên trong tràn đầy lạnh lẽo. Anh cười: “Dạo này studio làm ăn thế nào rồi?”

Lý Tú không ngờ anh lại hỏi câu này, trong lòng bỗng dâng lên chút vui sướng: “Cũng tạm, mới đầu nên có chút khó khăn.”

“Vậy à?”

Chu Dương lại nói: “Bố cô dạo này khỏe không?”

“Ông rất khoẻ.”

Chu Dương cười nhạt: “Lý Tú, sau này nếu cô còn xuất hiện trước mặt Tô Hảo, hoặc gửi video gì cho cô ấy, thì sợ rằng bố cô sẽ không còn được khoẻ nữa đâu.”

Điện thoại của Lý Tú rơi xuống đất.

Cạch một tiếng.

Chu Dương nhướng mày, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ bên kia nhặt lại điện thoại.

Không biết bao lâu sau, Lý Tú mới nhặt lên được: “Chu Dương, ý anh là gì?”

“Đừng giả vờ với tôi, tôi chỉ nói một lần, còn cả người đó nữa, bảo cô ta cũng phải cẩn thận, nếu dám xuất hiện thì cứ chờ đấy mà nhận hậu quả.” Nói xong, Chu Dương cúp máy, tiện tay xóa số, sau đó, anh ngậm điếu thuốc, dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong giới thượng lưu này, thực ra có rất nhiều người biết rõ.

Thói bạc bẽo của Hứa Điện chỉ là màn kịch giả tạo.

Người thực sự bạc bẽo chính là Chu Dương.

Anh thì không quan tâm đ ến những lời đồn này.

Nhưng giờ đây, với người phụ nữ mà mình đã phải quỳ xuống để giữ lại, đương nhiên anh không cho phép bất kỳ ai tới làm càn trước mặt cô.

May mắn là Tô Hảo không phải kiểu người nhẫn nhịn chịu đựng.

Chỉ là tối nay thực sự làm hỏng nhã hứng của anh.

Nghĩ đến đây, Chu Dương mở WeChat, soạn tin nhắn.

Chu Dương: [Này, bên mấy chú có cái Quỳ gối là chuyện nhỏ không?]

Giang Úc: [Cậu đang nói cái gì đấy? Hahahahaha, bảo sao, nhanh thế đã ra khỏi phòng rồi.]

Hứa Điện: [… Hahahahahaha.]

Văn Trạch Lệ: [Tôi làm cho cậu một cái!!]

Văn Trạch Tân: [Anh! Mặt anh chắc sưng như đầu heo rồi nhỉ.]

Yến Hàng: [Nghe nói tối nay khai trương quán bar của chị Lưu Yên, Chu Dương, anh lại làm trò gì nữa đấy?]

Chu Dương: [Chậc, coi như tôi chưa nói gì đi.]

*

Vừa bước vào nhà, từ phòng tắm vang lên tiếng ho khan, Tô Hảo lập tức rót một cốc nước mang vào. Thành Linh đang rửa mặt, tay cầm khăn lau, vẫn còn đang ho.

Nghe thấy tiếng động, bà quay đầu lại, nhìn thấy Tô Hảo liền mỉm cười: “Về rồi à?”

Tô Hảo cầm lấy khăn mặt, đưa nước cho Thành Linh. Cô bước tới lau cổ và mặt cho bà, động tác thành thạo, Thành Linh uống từng ngụm nước nhỏ, nói: “Mẹ không sao.”

“Mẹ còn nói không sao? Mẹ đang sốt đấy.” Tô Hảo dùng mu bàn tay kiểm tra một chút: “Lát nữa uống thuốc nhé, mẹ phải nhanh khỏe lại, còn phải tham dự sinh nhật của dì Tô Thiến nữa.”

Thành Linh lập tức nổi hứng: “Đúng rồi, sinh nhật của bà ấy, mẹ nhất định phải tham dự.”

“Vậy nên mẹ phải khỏe lại.”

“Ừ ừ.” Thành Linh gật đầu, Tô Hảo lau cổ cho bà, sau đó dìu bà ra ngoài. Cô rót thêm một cốc nước, lấy hộp thuốc mang từ Hồi Giang về, tìm loại thuốc hạ sốt mà Thành Linh thường uống, bẻ một viên đưa cho bà, rồi cô lại dùng nhiệt kế đo thử, quả nhiên chỉ là sốt nhẹ.

Chăm sóc Thành Linh hơn hai năm, Tô Hảo còn biết rõ cơ thể của bà hơn cả chính bà.

Sau khi uống thuốc xong, Thành Linh hỏi: “Con uống rượu à?”

Tô Hảo khẽ đáp: “Dạ.”

Cô đóng hộp thuốc lại, trên cánh tay có dấu hôn. Thành Linh nhìn thấy, bà nắm lấy tay Tô Hảo hỏi: “Đây là cái gì?”

Tô Hảo giật mình, theo phản xạ định rụt tay lại, nhưng nghĩ lại càng giấu càng lộ, thế là cô thản nhiên trả lời: “Bị Kỳ Kỳ cắn đấy.”

“Sao cô ấy lại cắn con?” Thành Linh nhìn dấu vết ấy, như thể bị hôn m út vậy, nhưng cũng hơi giống dấu răng.

Sắc mặt Tô Hảo thản nhiên: “Con với chị ấy cá cược, con thua nên bị cắn.”

“… Các con còn chơi trò đó nữa à, ban ngày mẹ đâu thấy đâu, tối nay con bé cũng đi à?” Thành Linh không hỏi thêm, buông tay Tô Hảo ra.

Tô Hảo khẽ gật đầu, cất hộp thuốc lại vào tủ, dìu Thành Linh: “Mẹ uống thuốc xong thì đi ngủ, sáng mai dậy sẽ đỡ thôi.”

“Được, con cũng ngủ sớm nhé.”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Thành Linh, Tô Hảo bước ra ngoài mới kéo tay áo xuống, cô vô tình kéo tay áo lên mất rồi. Cô dọn dẹp nhà, quét dọn lại một lượt, sau đó cầm đồ ngủ đi tắm.

Tắm xong đi ra là đã gần 11 giờ, Tô Hảo trở về phòng, nằm xuống, điện thoại trên bàn báo có tin nhắn WeChat đến, cô cầm lên xem.

Chu Dương: [Dì Thành thế nào rồi?]

Tô Hảo: [Hơi sốt nhẹ, đã uống thuốc và đi ngủ rồi.]

Chu Dương: [Sáng mai dậy xem thử, nếu vẫn chưa hạ sốt thì nhắn tin cho anh, anh sẽ qua đưa bà đi bệnh viện.]

Tô Hảo: [Ừm, chắc là sẽ khỏi thôi.]

Có lúc, người đàn ông này quả thực cũng rất chu đáo.

Chu Dương: [Tắm chưa?]

Tô Hảo: [Rồi.]

Tô Hảo: [Em buồn ngủ rồi, ngủ ngon nhé.]

Chu Dương: [Ngủ ngon nhé vợ yêu.]

Tô Hảo rời khỏi khung trò chuyện, đi xem những nhóm chat khác thì nhìn thấy group chat Mỹ Thông đã nhắn được cả đống rồi.

Kỳ Kỳ: [Hình như chúng ta chưa kết bạn trên QQ đúng không?]

Tiêu Hoa: [Chưa, tôi cảm thấy gửi tài liệu trên QQ ổn hơn đấy.]

Kỳ Kỳ: [Ừm, để tôi lập nhóm rồi các cô vào nhé, sau này chúng ta gửi tài liệu bên đó.]

Tiểu Thất: [OK.]

Kỳ Kỳ: [@Tô Hảo, nhớ vào đấy…]

Tô Hảo trả lời: [Được, chị gửi em đi.]

Nhắn xong, Tô Hảo để điện thoại lên đầu giường.

Có lẽ là do Thành Linh bị bệnh khiến Tô Hảo cả đêm ngủ không yên, cứ thấp thỏm mãi, nửa đêm cô còn dậy xem Thành Linh thế nào rồi. Cô ngồi bên giường bà hơn nửa tiếng, xem xem bà có ho không, may là bà không ho, lúc này Tô Hảo mới quay về ngủ. Trời mới hửng sáng, cô đã thức giấc.

Cô đi thẳng tới phòng của Thành Linh, Thành Linh cũng dậy rồi, bà ngồi bên giường, nhìn Tô Hảo, cười nói: “Mẹ ổn rồi, hạ sốt rồi.”

Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm, dựa cả người lên cửa.

Biết bao năm trôi qua, cô thường xuyên thấp tha thấp thỏm thế này. Thành Linh lau mồ hôi trên cổ, nói: “Để mẹ làm bữa sáng cho con.”

“Để con làm, mẹ tập thể dục cẩn thận vào nhé.” Tô Hảo nói xong bèn quay người vào phòng bếp, đun cháo thịt nạc, tiện thể làm một món phụ. Tiếng chuông cửa vang lên từ bên ngoài, cô không chú ý lắm, mấy phút sau, cô bưng món phụ ra đã thấy Chu Dương đang đứng nói chuyện với Thành Linh. 

Cô sững người mất một lúc.

Chu Dương ngước mắt nhìn cô rồi nói: “Chào buổi sáng.”

Tô Hảo: “Chào buổi sáng.”

Cô đặt đ ĩa xuống, lau tay: “Sao anh tới đây sớm thế?”

Thành Linh trả lời thay Chu Dương: “Cậu ấy bảo đang đến công ty, tiện đường ghé qua thăm.”

Tô Hảo khẽ liếc Chu Dương một cái.

Chu Dương xoa xoa khóe môi, mặt mày tủm tỉm.

Tiện đường luôn luôn là cái cớ.

Cô quay người đi vào bếp, đứng trong bếp cũng có thể nghe thấy Chu Dương đang hỏi thăm Thành Linh.

“Hôm nay dì Thành cảm thấy thế nào rồi?”

“Rất khỏe, không có vấn đề gì.”

“Vậy là tốt rồi, trời trở lạnh rồi, dì phải chú ý sức khỏe đấy.”

“Dì biết rồi, con mặc hơi ít đấy nhé.”

“Con có mặc áo khoác, để ở trong xe ạ.”

Anh đến rồi vừa khoé có thể ở lại đây ăn bữa sáng, ba người ăn xong, Tô Hảo cùng Chu Dương ra ngoài. Sau khi đóng cửa lại, Chu Dương nắm lấy tay cô, dắt cô xuống lầu rồi nói: “Vẫn nên sắp xếp thời gian đưa dì Thành đi khám tổng quát thì hơn.”

Tô Hảo: “Vâng.”

“Để anh đưa em đi làm.” Anh quay đầu nhìn cô,  nhướng mày. 

Tô Hảo: “Được.”

Thế là anh nắm tay cô đi tới khu chung cư của công ty. Hai người dừng chân trước cửa, Tô Hảo quay người nhìn anh, Chu Dương cúi đầu, hôn lên khóe môi cô một cái: “Em vào đi.”

“Ừm.”

Tô Hảo vẫy tay.

Sau khi quẹt thẻ vào cửa, cô quay người lại nhìn, Chu Dương một tay đút túi, đang cúi đầu châm thuốc, ngước mắt lên nhìn cô, cái dáng vẻ lười biếng ấy cùng với xương quai xanh lộ rõ trông rất phong lưu.

Tô Hảo quay người, sải bước về phía hành lang.

Hôm nay không mang đồ ăn sáng, cháo không tiện mang, chỉ đành bảo mấy người bọn họ đặt đồ ăn ngoài vậy. 

*

Hai ngày trôi qua, hôm nay là thứ sáu, tối nay sinh nhật Tô Thiến sẽ được tổ chức ở Lam Loan. Thành Linh rất hồi hộp, Tô Hảo tan ca về nhà nhìn thấy Thành Linh đang chọn quần áo, thay hai bộ rồi mà vẫn chưa hài lòng. Tô Hảo tiến tới, giúp bà chọn một bộ bà mới thôi.

Thành Linh nói với Tô Hảo: “Tối nay Tô Thiến mời rất nhiều người, đến lúc đó con xem xem, có người đàn ông nào phù hợp không.”

Tô Hảo thay một chiếc áo sơ mi cùng chân váy chữ A, cô quay người mỉm cười: “Vâng ạ.”

Tối nay phải bàn bạc với dì Tô Thiến xem làm thế nào để báo cho Thành Linh biết chuyện của cô và Chu Dương.

Điện thoại đặt trên bàn trà đổ chuông.

Tô Hảo cài xong nút cúc áo, quay người đi ra cầm lên, là Chu Dương gọi tới.

Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Xong chưa em?”

“Xong rồi ạ, em chuẩn bị xuống đây, anh đợi chút nhé.”

“Ừ.” Giọng nói của anh có chút không rõ ràng, chắc là đang hút thuốc.

Tô Hảo cúp máy, nói với Thành Linh một tiếng. Thành Linh cầm quà lên, hai mẹ con ra cửa, xuống lầu, Thành Linh hỏi: “Ai tới đón con thế?”

“Chu Dương ạ.”

“Gần đây suốt ngày gặp nó.” Thành Linh có chút hoài nghi: “Nó không bận à?”

Tô Hảo cười đáp: “Có lẽ là không bận ạ.”

Gần tới bậc thang cuối cùng, Tô Hảo nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ thấy Chu Dương thế nào?”

“Nó cũng được, chỉ tội đẹp trai quá, vừa nhìn là biết không phải người đứng đắn.” Thành Linh trả lời xong bèn nhìn Tô Hảo một cái, ánh mắt mang theo sự ngờ vực.

Tô Hảo mỉm cười, rất bình tĩnh: “Con cũng thấy vậy.”

“May là bây giờ con không thích nó nữa, không thì mẹ lo chết mất.”

Tô Hảo lại cười.

Đứng từ xa đã nhìn thấy Chu Dương đang đứng dựa vào cửa xe nhìn điện thoại, thấy họ đến, anh bèn bỏ điếu thuốc xuống đi đến thùng rác bên cạnh dập lửa rồi vứt đi.

Hai mẹ con đến gần rồi, Chu Dương mở cửa xe, đỡ Thành Linh ngồi vào. Tô Hảo cũng theo sau, mắt anh chăm chú lên chiếc váy và cả chiếc áo sơ mi của cô.

Cô mặc bộ này trông rất trắng, như ngọc như ngà.

Tô Hảo liếc anh một cái, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo.

Chu Dương khẽ bật cười một tiếng, đi vòng đến ghế lái, khởi động xe.

“Dì Thành, những người tham gia tối nay đều là người cùng thế hệ với dì, dì hãy chơi thật vui vẻ nhé.” Chu Dương chỉnh gương chiếu hậu bên trong, cười nói.

Thành Linh ừ một tiếng, trong lòng thoải mái hơn nhiều

Bà như có chút hoài niệm: “Tối nay có lẽ Lý Duyệt Đình cũng sẽ đến nhỉ? Lâu rồi không gặp bà ấy.”

Chu Dương: “Sẽ đến ạ.”

Tô Hảo có chút tò mò: “Mẹ biết cô Lý ạ?”

“Biết chứ, năm ngoái Lý Duyệt Đình và Tô Thiến còn tới thăm mẹ, lúc đó con không ở nhà, họ ngồi một lúc là đi rồi.”

Tô Hảo gật đầu.

Thành Linh lại nói: “À, đúng rồi, bà ấy còn có đứa cháu ngoại, hình như cũng ly hôn rồi, bây giờ cũng đang độc thân thì phải?”

Nói rồi, mắt bà sáng lên, quay ra nhìn Tô Hảo. 

Tô Hảo sững sờ.

Là Lý Dịch sao?

Chu Dương ngước mắt, quai hàm anh căng cứng, anh nhìn Thành Linh: “Dì Thành, cậu ta tái hôn rồi.”

“Hả? Lúc nào vậy?” Thành Linh hỏi.

Ngón tay Chu Dương nắm chặt vô lăng, lông mày sắc lạnh, anh nhếch môi nói: “Hôm qua ạ.”

Thành Linh có chút nuối tiếc: “Vậy sao.”

Đôi mắt Chu Dương trở nên hung dữ, anh liếc Tô Hảo một cái qua gương chiếu hậu. Tô Hảo kéo tay Thành Linh, cô nhìn thẳng vào mắt anh, mặt mày tủm tỉm. Mặt mày Chu Dương cau có, anh híp mắt, chỉ ước gì ăn được cô luôn.

Giận tím cả người.

Xe chạy đến Lam Loan.

Cửa xe vừa mở ra đã nghe thấy tiếng cười từ bên ngoài ùa vào, xem ra nhà cô Lý đã đến rồi, Tô Hảo và Thành Linh xuống xe. Tô Thiến đứng trên bậc thang đợi, thấy họ tới liền vui vẻ chạy xuống, nắm lấy tay Thành Linh: “Đến rồi đây đến rồi đây, mau vào đi, mọi người đều đang đợi bà đấy.”

Thành Linh mỉm cười, cùng bà ấy đi vào.

Tô Thiến đưa tay ra sau định nắm lấy tay Tô Hảo, Chu Dương liền gạt tay Tô Thiến ra, mắt nhìn chằm chằm bà. Tô Thiến chậc một tiếng, đành phải dẫn Thành Linh đi trước. 

Chu Dương và Tô Hảo đi cùng nhau, anh nắm cổ tay cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ em đỉnh đấy, còn nhìn trúng Lý Dịch cơ à, định làm một màn anh em tương tàn à?”

Tô Hảo nhẹ nhàng gạt tay anh ra: “Mẹ em chỉ nói thế thôi mà.”

Chu Dương hừ lạnh.

Tô Hảo nhỏ giọng hỏi: “Lý Dịch nhanh vậy đã kết hôn rồi à?”

Chu Dương: “Em đoán xem?”

Tô Hảo liếc anh một cái, biết ngay chuyện này do anh bịa đặt mà.

Sau khi đi vào biệt thự, quả nhiên trong phòng khách toàn quý bà, ai nấy trông đều rất sang, nhìn thấy Tô Hảo thì lập tức vẫy tay: “Qua đây ngồi đi, Hảo Hảo!”

Tô Thiến cũng đứng dậy, kéo Tô Hảo từ bên cạnh Chu Dương qua, chớp mắt cái Tô Hảo đã bị kéo đến cạnh các chị các cô. Cô Lý mỉm cười vẫy tay: “Chu Dương con lại đây luôn đi.”

Chu Dương đang đứng dựa vào tủ rượu, anh uống một ngụm rượu lạnh rồi li3m khóe môi một cái: “Mọi người cứ chơi đi, con không tham gia đâu.”

Nói xong, anh liếc nhìn Tô Hảo đứng trong đám người đó một cái, sau đó đặt cốc rượu xuống, lên lầu, đầu ngón tay chậm rãi từ từ cởi cà vạt ra.

Các cô các chị trông thấy anh vậy thì nói: “Thằng nhóc Chu Dương này, tính tình vẫn vậy, thực ra trong cái giới này, Chu Dương có thể coi là người có EQ cao rồi đó.”

“Vậy hả?” Tô Thiến bật cười: “Cũng tạm thôi.”

Cô Lý kéo tay Tô Hảo, nói với những người khác: “Thằng nhóc Chu Dương này ấy, phải có người trị, cái bộ dáng cà lơ bất cần đời này đúng là đáng đánh.”

“Hahaha, không phải trước đó tôi nghe đồn là, mấy cô gái mà hẹn hò với Chu Dương ấy đều nghe lời thằng nhóc lắm à?” Mấy cô mấy chị nhắc tới Chu Dương là lại có chuyện để nói.

Tô Hảo không nói tiếng nào.

Cô ngồi ở đấy, pha trà cho các cô các chị rồi lắng nghe họ kể vài chuyện về Chu Dương.

“Đúng đó, con bé đó ngoan ơi là ngoan, cho nó tự do lắm, kết quả thì sao, nó tự do quá là bay luôn… Có phải có chuyện này không?” Cô Lý hỏi Tô Thiến.

Tô Thiến à một tiếng, cười đáp: “Đúng là có, thói hư tật xấu của nó ấy mà, ra nước ngoài ba tháng mà chẳng liên lạc với người ta, mẹ con bé còn gọi điện than với tôi, tôi cũng chẳng biết làm thế nào ấy.”

Cô Lý chậc lưỡi: “Thiệt là, à, còn có chuyện này nữa, có phải con bé đó rất thích làm nũng không, theo ngôn ngữ giới trẻ thì là thích làm mình làm mẩy ấy, không phải ban đầu Chu Dương thấy rất thú vị à? Sau đấy làm mình làm mẩy hơi quá nên thằng nhóc cứ để mặc cho người ta khóc rồi hai đứa chia tay có phải vậy không?”

Tô Thiển cười khổ: “Đúng.”

Lý Duyệt Đình cố ý đến đây để phá hủy hình tượng của con trai bà đây mà.

Trời ạ.

Bà nhìn Tô Hảo.

Tô Hảo ngoan ngoãn ngồi đó, không hề nói gì.

Thành Linh lại mặt đầy bất bình.

Tô Hảo cũng nhìn mẹ một cái, thầm than trong lòng.

Tô Thiến do dự một lúc rồi lập tức chuyển chủ đề.

Lúc này mọi người nói sang chuyện khác, bữa tối được sắp xếp ngoài vườn hoa, vì toàn là nữ nên Chu Dương và Chu Cần Khải đã bị Tô Thiến sắp xếp cho ăn ở nhà ăn trong nhà.

Hai bố con ngồi đối diện nhau, ăn tối trong bầu không khí quạnh quẽ.

Nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, phụ nữ lúc nói chuyện với nhau cũng chẳng lời hay ý đẹp hơn cánh đàn ông là bao, bố con hai người nhìn nhau, Chu Cần Khải bất lực lắc đầu.

Chu Dương nở một nụ cười bỡn cợt, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang cuộn Sushi ở ngoài cửa sổ. Anh uống một ngụm rượu, hỏi người giúp việc đứng cạnh: “Ban nãy họ nói chuyện gì ở ngoài phòng khách thế?”

Người giúp việc sững người, cô ấy mới tới làm chưa được bao lâu.

Các dì đang phụ giúp ở bên ngoài nên cô ấy không biết trả lời thế nào, hơn nữa cô ấy cũng rất ít khi tiếp xúc với cậu Chu nên càng căng thẳng hơn, cô ấy chần chừ một lúc mới nói: “Hình như là nói chuyện của cậu.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện bạn gái cũ của cậu.”

Răng rắc. 

Chu Dương bẻ gãy đũa.

Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Còn có… Hình như bảo phải giới thiệu bạn trai cho cô Tô Hảo.”

“Được lắm.” Chu Dương ném đôi đũa gãy xuống, ngả cả người ra sau.

Chu Cần Khải nhìn con trai nói: “Mẹ con có nói đỡ cho con đấy.”

Chu Dương: “Bố chắc chứ?”

Chu Cần Khải: “…”

Không chắc.

*

Các chị lớn chơi rất máu, Tô Hảo có chút không chịu nổi, họ uống rượu là uống cả chai, bởi vì vui nên Thành Linh cũng uống vài ly.

Sau vài ly Thành Linh đã say mèm.

Tô Hảo cũng bị chuốc cho hai ly, lần này cô kiên trì hơn, không gục luôn mà chỉ hơi phê phê. Ngoại trừ vài chị lớn ở gần có tài xế đến đón, thì còn lại đều ngủ lại đây.

Thấy Thành Linh đã ngủ say, Tô Hảo mới đi ra khỏi phòng, phòng Tô Thiến sắp xếp cho cô là phòng ngủ phụ ở cạnh phòng sách. Tô Hảo đi tới, ngó nhìn vào phòng sách.

Chu Dương đang đứng dựa vào bàn sách gọi điện thoại, đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, anh bỏ điện thoại xuống, gõ nhẹ lên bàn rồi nói: “Lại đây.”

Tô Hảo: “Dạ?”

“Anh có chuyện muốn nói với em.”

Tô Hảo lắc lắc đầu để xua đi cơn choáng rồi bước vào, phòng sách này rất to, bốn mặt tường đều là sách, cảm giác nặng nề ập đến. Cô đi tới, đứng trước tủ sách, ngửa đầu lên nhìn.

Bất ngờ nhìn thấy vài cuốn sách mà cô luôn muốn đọc.

Cô vươn tay ra lấy.

Cao quá, cô nhón chân.

Khi sắp lấy được, một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Em muốn đọc sách à?”

“Vâng, em…”

Cô còn dứt lời.

Chu Dương đã tóm lấy tay cô kéo xuống, ngón tay của anh chậm rãi mơn man trên mu bàn tay của cô rồi lại m ơn trớn lên trên. Tô Hảo hơi rụt tay lại, Chu Dương lại tóm lấy, sau đó cô bị anh dồn lên tủ sách, cổ áo cô bị anh kéo xuống dưới. Chu Dương cúi đầu, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên vai cô, cả người Tô Hảo mềm nhũn.

“Chu Dương.”

“Sao em?”

Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp lười biếng, anh cúi người hôn cô.

Đèn trong phòng sách sáng chói.

Tô Hảo hít sâu một hơi, cảm giác say bắt đầu ập đến, Tô Hảo hít một hơi sâu hơn nữa, cô đẩy anh ra: “Không được đâu anh.”

“Em làm được mà, cô gái của anh.” Bàn tay với khớp xương rõ ràng gạt tóc của cô ra, anh nâng mặt cô lên. Cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ quạnh rồi khẽ c ắn môi dưới, vẻ quyến rũ thoát ra từ xương tuỷ khiến anh si mê, đôi mắt hẹp dài nhìn cô không chớp mắt, rồi anh cúi người, hôn lại tai cô: “Em đẹp quá.”

Vì em, hi sinh cả tính mạng này anh cũng bằng lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện