Editor: Nhung
Beta: Lam Lam
Mạnh Oánh và Vân Lục bật cười, không hề kiêng nể, cười đến mức khiến cho Lý Tú trở nên khó xử, bấy giờ gương mặt Lý Tú chẳng khác nào ánh đèn trong quán bar, đủ loại màu sắc.
Tô Hảo nói câu này xong, chỉ nhẹ nhàng liếc qua xương quai xanh của Lý Tú rồi dời đi, sau đó không thèm để ý đến cô ta nữa.
Đánh nhau, quỳ gối.
Đây không phải chuyện đáng để khoe khoang.
Thế nhưng đối với kẻ đang cố tình gây sự như Lý Tú thì phải xuống tay tàn nhẫn chút.
Sau khi ngồi xuống, cô ta còn ra sức vuốt tóc, rõ ràng cố ý muốn để Tô Hảo nhìn thấy hình xăm kia.
Tô Hảo cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng vẩy sang bên cạnh.
Không nói một lời nào, nhưng cái vẩy này của cô vẩy ngay vào cạnh chân Lý Tú, rõ ràng là đang đuổi người. Lý Tú càng khó xử, cô ta đứng bật dậy, bưng chén rượu rời đi.
Sau khi Lý Tú rời khỏi, đám con gái ở ghế lô mới sôi nổi trở lại. Mạnh Oánh cầm lấy bình rượu bên cạnh, rót một ly cho Tô Hảo, Tô Hảo nói cám ơn. Mạnh Oánh cười giơ ngón cái về phía cô.
Vân Lục cũng vậy, tóm lấy Tô Hảo lắc lư: “Đỉnh vãi.”
Tô Hảo mỉm cười, bưng ly lên uống một ngụm rượu.
Mạnh Oánh hỏi: “Cô nghĩ sao về lời cô ta nói?”
Tô Hảo đặt ly rượu xuống, nói: “Trước kia tôi luôn cho rằng hôn nhân là kết quả của tình yêu.”
“Bây giờ thì sao?”
Tô Hảo nhìn đám người vẫn đang náo loạn bên ngoài, nói: “Bây giờ mới phát hiện, hoá ra kết quả của tình yêu lại có nhiều nghiệm như vậy.”
Mạnh Oánh nở nụ cười, cô ấy dựa lưng ra sau, khoanh tay trước ngực: “Ừ, đúng vậy.”
Vân Lục có chút ngây thơ, cô ấy chớp chớp mắt, nói: “Bất kể thế nào, Hảo Hảo, rồi cô cũng sẽ được hạnh phúc thôi.”
“Cảm ơn cô.” Tô Hảo chạm cốc với cô ấy.
Vân Lục lại nói: “Nếu Chu Dương làm gì có lỗi với cô, bọn tôi sẽ xử anh ta ngay.”
Tô Hảo: “Không cần, tôi sẽ tự động thủ trước.”
“Ha ha ha ha ha ha…” Vân Lục che miệng cười to, Mạnh Oánh cầm chén rượu lên: “Nào, ba người chúng ta cụng ly một cái nào.”
Ba ly rượu cụng vào nhau, đám đàn ông kia đã quay trở lại. Chu Dương li3m rượu trên khóe môi, đi đến trước mặt Tô Hảo, anh ung dung tựa vào bên cạnh bàn, tiếp ấy, anh cúi đầu, hôn lên môi Tô Hảo. Tô Hảo bị buộc phải ngả ra sau, cả người cô dúi vào sô pha, cô nhíu mày, tính đẩy anh ra.
Một chiếc thẻ cứng được nhét vào tay cô, anh giữ chặt cổ cô, nghiêng đầu, đôi môi mỏng vờn quanh cổ cô, ấm áp, mang theo mùi rượu, lại có mùi thuốc lá thoang thoảng.
Sau đó, anh nhỏ giọng nói: “Em trúng thưởng rồi.”
Tô Hảo sửng sốt, dùng sức đẩy anh ra, rồi liếc mắt nhìn tấm thẻ kia.
Giải đặc biệt.
Chu Dương mỉm cười tựa vào bàn, cúi người nói: “Mấy ngày nữa giải thưởng sẽ được công bố, nhớ để ý bài đăng trên vòng bạn bè của Liễu Yên nhé.”
“Oa, Hảo Hảo, chúc mừng cô nhé.” Vân Lục hâm mộ thò đầu ra xem thẻ. Tô Hảo đưa thẻ cho cô ấy xem. Mạnh Oánh ngồi đối diện đẩy Hứa Điện ra, mỉm cười nhìn Tô Hảo: “Giải thưởng của Liễu Yên chắc chắn không đơn giản đâu.”
Tô Hảo ma sát chiếc thẻ kia nói: “Lần đầu tiên tôi trúng thưởng đấy.”
Cô lật tấm thẻ lại, phía sau tấm thẻ viết số thứ tự dưới ly rượu Tô Hảo.
Đúng là của cô.
“Để đó đi.” Chu Dương cầm lấy tấm thẻ, kéo túi xách của Tô Hảo qua, bỏ vào, sau đó anh mỉm cười dựa vào bàn, cúi người nhìn cô. Tô Hảo ngồi trên sô pha, nhìn cổ áo anh hơi mở, mắt liếc mày đưa, cà lơ phất phơ, dáng vẻ không khác nào một công tử phong lưu, chẳng trách Lý Tú nhớ mãi không quên, còn cố ý đến đây khiêu khích.
Tô Hảo dựa lưng vào ghế, cũng nhìn thẳng vào anh.
Một giây sau, Tô Hảo rướn người, kéo lấy cổ áo anh, Chu Dương bị cô kéo lấy đành phải cúi người, anh nhướng mày. Ngón tay thon thả trắng nõn của Tô Hảo chậm rãi cài lại cúc áo cho anh, Chu Dương rũ mắt nhìn rồi sững người, chỉ cảm giác đầu ngón tay xinh xinh ấy đang lượn lờ quanh cổ áo anh.
Tim anh xốn xang, bàn tay không nhịn được bắt lấy cổ tay cô.
Tô Hảo nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, anh cởi ba cúc, Tô Hảo cúc lại một cúc cho anh, hai cúc còn lại trông không còn hớ hênh thế nữa, ngón tay của cô nhẹ nhàng trườn vào theo cổ áo anh.
Chu Dương nhìn cô, ánh mắt tối đi vài phần, đứng từ tư thế này trông qua, cổ áo của cô cũng đang mở rộng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen cổ chữ V.
Đầu ngón tay anh trườn vào cổ áo cô, nhẹ nhàng vờn xuống, rồi lại vờn lên.
Hai người đang vờn lấy cổ áo nhau, dịu dàng, bá đạo, nhưng lại đắm đuối vô cùng.
Bên phía sân khấu đổi nhạc du dương hơn. Hai cặp kia đã xuống sàn nhảy, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ. Chu Dương tựa lên trán Tô Hảo, lại lần nữa đẩy cô vào sô pha, hơi thở hai người cuốn lấy nhau, nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, anh nhỏ giọng hỏi: “Có muốn xuống nhảy không?”
“Nhảy nhót gì? Em không biết đâu.” Tô Hảo trả lời.
Khoé mắt vừa vặn liếc thấy ở một vị trí cách đó không xa, một cô gái cao gầy đang đứng đó, bên cạnh cô ta còn có một cô gái khác. Ánh sáng đột nhiên rọi lên mặt cô gái kia, chỉ trong nháy mắt, Tô Hảo chợt khâm phục trí nhớ của mình sao mà tốt quá, cô đã nhận ra cô bạn gái cũ của Chu Dương xuất hiện trong video mà trước đó Lý Tú từng gửi cho mình.
Nghe nói anh từng rất cưng chiều cô ấy.
Một người là người theo đuổi Chu Dương.
Một người thì là bạn gái cũ.
Bọn họ đang nhìn sang bên này, hơn nữa hai người đều trông vô cùng xinh đẹp, nổi bật, chói chang y như mặt trời.
“Để anh dạy em.” Nói rồi, Chu Dương ôm eo Tô Hảo, kéo cô đứng dậy, xoay một vòng rồi mới xuống sàn nhảy. Bọn họ đang nhảy giao lưu, cái kiểu rất mập mờ, gần như ai nấy đều dán hết vào nhau, đàn ông thì cúi đầu nhìn phụ nữ, phụ nữ thì ngẩng đầu lên cười. Tô Hảo cũng như vậy, tiếc là bước chân của cô lộn xộn, sợ giẫm phải người khác nên cô cứ cúi đầu xuống nhìn, Chu Dương nâng cao cằm cô, ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng nói: “Nhảy theo anh là được.”
Hai người dán sát vào nhau.
Bàn tay to lớn của Chu Dương đè lên eo cô, lắc lư theo âm nhạc. Làn váy Tô Hảo bay bay, xẹt qua không trung rồi lại rơi xuống, Chu Dương nghiêng đầu, hơi thở của anh phả vào tai cô.
Cô cũng dán sát vào cổ áo anh, yết hầu của người đàn ông lộ rõ, đường cong nhô lên, lệch sang bên cạnh chính là xương quai xanh của người đàn ông.
Vừa nhìn thấy xương quai xanh cô lại nghĩ đến hình xăm kia, xăm một chữ Z rất rõ ràng cơ mà.
“Tô Hảo.” Giọng anh khàn khàn.
“Hửm?”
Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, trong bóng tối, cô nhẹ nhàng hôn lên trái táo của anh. Đôi mắt Chu Dương tối sầm lại, cánh tay ôm eo cô dần dùng sức, anh bật cười, sau đó xoay một vòng, đợi tới khi Tô Hảo nhận ra thì hai người đã vào một căn phòng khác, cô sửng sốt.
Chu Dương đè cô lên tường, lòng bàn tay dán vào eo cô.
Trán hai người dán vào nhau, tiếp đó, những nụ hôn của anh rơi xuống, anh hôn lên lông mày của cô, đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng, nâng cằm cô lên, hôn thằng xuống dưới. Anh cắn nhẹ lên mũi cô, Tô Hảo bị đau bèn mở mắt ra, người đàn ông lại che lấy mắt cô, sau đó, đôi môi mỏng ấy nhẹ nhàng chạm lên môi cô.
Một nụ hôn không sâu, cứ chuồn chuồn chạm nước như vậy. Tô Hảo ngửa chiếc cổ thon dài lên, theo bản năng đá anh một cái, Chu Dương bật cười rồi mới hôn tử tế, hôn thật sâu.
Đầu ngón tay anh thay đổi vị trí, tay áo trượt xuống, anh nghiêng đầu, hôn xuống đó.
Da cô trắng quá.
Những dấu hôn nhanh chóng xuất hiện, Chu Dương chưa từng thấy người nào động tí đã đỏ như vậy, ánh mắt anh sâu thẳm như đầm nước, anh cắn một cái vào cánh tay cô.
Tô Hảo hơi đau, cô đẩy anh ra.
Rồi cô cúi đầu, tựa vào trong lòng anh, cũng hôn lên xương quai xanh của anh. Xương quai xanh của anh rất gợi cảm, một người đàn ông với vẻ ngoài như vậy, đúng là yêu nghiệt.
Chu Dương nhướng mày.
Lúc này, Tô Hảo xoay người, ghé vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Em vừa nhìn thấy Lý Tú và bạn gái cũ của anh.”
Tô Hảo ngẩng đầu, sờ mặt anh, dịu dàng cười nói: “Anh biết tất cả về em, nhưng em còn chưa biết quá khứ của anh, chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Cả người Chu Dương dại ra.