Editor: SaeJin
Thời tiết hôm nay khá đẹp, ánh sáng chiếu vào phòng vệ sinh. Chu Dương đứng ngược sáng, vẻ mặt mơ hồ. Một lúc sau, anh giơ tay tiếp tục sửa ống nước và hỏi: “Sao em biết vậy?”
Anh cũng không giấu nữa, thẳng thắn thừa nhận.
Chỉ không biết ai đã lỡ miệng nói ra.
Tô Hảo rút thêm một tờ khăn giấy, lau mồ hôi trên cổ anh, nhẹ giọng đáp: “Em đoán thôi.”
“Anh đang thể hiện đấy à?” Tô Hảo lại hỏi rất khẽ.
Chu Dương cười một tiếng, không đáp, không có mặt mũi nào mà đáp cả.
Tô Hảo cũng khẽ cười, nhìn ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh đang sửa chỗ bị rò rỉ. Căn nhà cũ, công tắc nước tổng nằm ở tầng một, lại nối chung với siêu thị của người ta.
Siêu thị cần dùng nước, nếu tắt nước thì họ không dùng được, vậy nên họ chỉ có thể tìm người nhanh chóng sửa lại.
Anh là cậu ấm nhà giàu, chưa từng phải đụng tay vào mấy việc vặt vãnh, vậy mà không ngờ lại làm rất thuần thục, nhìn cũng khá ra gì.
Tô Hảo vứt giấy đi, hỏi: “Sao anh biết làm cái này?”
“Học.” Chu Dương đóng tấm ván chắn bằng gỗ lại, đóng hộp dụng cụ, đứng lên. Đôi chân dài của anh duỗi ra đá nhẹ cánh cửa, tiện tay kéo Tô Hảo vào lòng.
Anh tựa vào cửa còn Tô Hảo thì tựa vào ngực anh, đầu ngón tay chạm vào lồ ng ngực, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh học ở đâu vậy?”
Cô mặc một chiếc váy khá mỏng, lòng bàn tay anh đặt lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt v e, có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh khá thô ráp. Chu Dương cong môi nói: “Mấy năm học ở Harvard, súng ống trong ngành Kỹ thuật Quân sự đều do anh tự lắp ráp.”
Ý là anh rất khéo tay.
Tô Hảo gật đầu: “Giỏi ghê.”
“Vậy cho anh một phần thưởng đi?” Anh cúi đầu, ngửi mùi tóc cô rồi nghiêng đầu, môi dán lên má cô. Tô Hảo nghiêng đầu nhưng cũng không tránh đi, ánh mắt nhìn vào chỗ ống nước vừa được sửa. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy chỗ bị vỡ trước kia đã được sửa lại, còn chỗ Chu Dương sửa là mới hoàn toàn.
Anh nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, Tô Hảo nắm lấy cổ áo anh, mặt đỏ bừng. Cô nói: “Em phát hiện thỉnh thoảng anh cũng không từ thủ đoạn đấy.”
Chu Dương đang vùi mặt vào cổ cô chợt khựng lại một chút, giọng nói ậm ờ: “Vậy sao?”
Tô Hảo cười khẽ: “Anh tự hiểu mà.”
Chu Dương ngẩng đầu lên, đặt một nụ hôn lên khóe môi cô: “Tất cả đều vì em.”
Tô Hảo: “Đừng, em không dám nhận trách nhiệm này đâu.”
Chu Dương hôn xong, ngẩng đầu lên, ép mặt cô vào ngực mình, nhìn ánh sáng bên ngoài chiếu vào, những hạt bụi nhảy múa trong không trung. Anh siết chặt eo cô, nói: “Anh là người tốt.”
Tô Hảo bật cười.
Cô đấm nhẹ một cái vào ngực anh.
Cô phát hiện ra rằng, càng tiếp xúc với anh, cô càng không dè dặt nữa, lời nào cũng có thể nói ra. Còn anh thì chỉ cần gợi ý một chút là hiểu ngay, đúng là cái gì cũng biết.
Biết nhiều thứ, chẳng trách luôn tự mãn.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Động tác của hai người khựng lại, hơi thở cũng cứng đờ trong giây lát.
Sau đó nghe thấy Thành Linh ở bên ngoài hỏi: “Tô Hảo? Chu Dương, xong chưa?”
Tô Hảo lập tức thoát ra khỏi vòng tay của Chu Dương, trả lời: “Xong rồi ạ.”
Nói xong, cô đẩy Chu Dương ra, đi mở cửa.
Chu Dương nhích sang bên cạnh, cảm giác trống trải trong lòng khiến anh không thoải mái, cộng thêm việc Tô Hảo vội vàng phủi sạch quan hệ với anh càng làm anh khó chịu hơn.
Cửa mở ra.
Tay Thành Linh cầm cái muôi xào, liếc nhìn ống nước dưới sàn, thấy nắp gỗ đã được đậy lại, bà thở phào một hơi: “Chu Dương đâu rồi?”
“Anh ấy đang rửa tay.” Tô Hảo bình tĩnh bước ra khỏi phòng vệ sinh, đầu ngón tay kéo nhẹ cổ áo.
“À, ừ.” Thành Linh chưa từng nghĩ đến chuyện Tô Hảo và Chu Dương sẽ có gì với nhau, cho nên lúc này cũng không suy nghĩ nhiều. Bà xoay người bước vào bếp, vừa vào chưa được hai giây đã thò đầu ra: “Hảo Hảo, cậu ấy có ở lại đây ăn cơm không?”
Tô Hảo rót một cốc nước, nghe tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, chắc là anh đang rửa mặt. Tô Hảo gật đầu: “Vâng, chắc anh ấy ăn ở đây ạ, cũng trễ rồi mà.”
“Được.” Thành Linh lại vào bếp.
Ánh sáng trong phòng vệ sinh bị che lại một chút, Chu Dương xắn tay áo bước ra, trên cổ vẫn còn vương vài giọt nước, chắc anh đã rửa mặt. Anh đi tới bàn trà, cúi xuống cầm chiếc đồng hồ đeo tay lên, xoay nhẹ cổ tay để đeo vào. Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn Tô Hảo đang đứng bên bàn ăn. Tô Hảo rót một cốc nước, vô tình chạm mắt anh, sau đó đặt cốc nước lên bàn trà.
Chu Dương chỉnh lại cổ áo sơ mi, đưa tay lấy cốc nước. Lúc lướt qua vai cô, anh nhỏ giọng hỏi: “Khi nào em mới nói với dì Thành? Cứ thế này, anh như người thứ ba vậy.”
Tô Hảo liếc nhìn Chu Dương, như thể dùng ánh mắt ra hiệu: Không giống à? Anh luôn là như vậy mà.
Chu Dương nheo mắt lại, nhận ra ý tứ trong ánh mắt của cô.
Tim anh thắt lại một chút.
Một giây sau, anh nhấp ngụm nước, giọng điệu lười biếng: “Chuyện này, vẫn cần mẹ anh giúp thôi, nhưng mẹ anh hay ngáng chân anh lắm.”
Tô Hảo không ngờ suy nghĩ của anh lại trùng với cô, bèn nói: “Anh cũng tự biết mình đấy.”
Chu Dương: “… “
Lúc này, từ trong bếp vang lên tiếng Thành Linh gọi Tô Hảo vào giúp bà mang đồ ăn ra. Tô Hảo quay người đi vào bếp, trên bếp đã có hai món được nấu xong.
Thành Linh nói: “Không biết cậu ấy ăn có quen không, nhưng mà mẹ đã lấy hết đồ trong tủ lạnh ra nấu rồi.”
Tô Hảo: “Ăn được thì ăn nhiều chút, không được thì ăn ít lại, anh ấy cũng đâu có chết đói vì thiếu bữa cơm này đâu.”
Thành Linh: “Cũng phải.”
Bà lập tức không còn áp lực nữa. Tô Hảo bưng đồ ăn ra ngoài, chẳng mấy chốc là đã có thể ăn rồi. Trong thời gian đó, Chu Dương nhận một cuộc điện thoại.
Tổng cộng có bốn món ăn và một bát canh.
Ba người ngồi xuống. Tô Hảo múc cho Chu Dương một bát canh, còn anh thì gắp đồ ăn cho cô. Hai người giữ được sự tương tác nhưng vẫn có khoảng cách nhất định.
Cả bữa ăn, Thành Linh hoàn toàn không phát hiện ra giữa hai người có gì khác thường.
Sau khi ăn xong, Chu Dương nhìn điện thoại rồi nói: “Tối nay đến quán bar của Liễu Yên nhé, vừa khai trương.”
Tô Hảo gật đầu.
Thành Linh nhắc thêm: “Đừng về muộn nhé.”
“Dạ vâng.” Tô Hảo đáp.
Cô giúp dọn bát đũa vào bếp, nói chuyện với Thành Linh một lát trong đó rồi mới ra ngoài đi chơi với Chu Dương. Dường như Thành Linh nhớ ra điều gì, bà đi theo ra ngoài gọi: “Tô Hảo.”
Bàn tay của Chu Dương đang đặt trên eo Tô Hảo ngay lập tức bị cô hất ra.
Anh quay lại nhìn Tô Hảo.
Tô Hảo thì quay lại nhìn Thành Linh.
Thành Linh không nhìn thấy hành động của hai người, chỉ căn dặn Tô Hảo: “Không được uống rượu đâu nhé, chơi vui vẻ thôi là được rồi.”
“Con biết rồi ạ.” Tô Hảo mỉm cười.
Chu Dương đứng bên cạnh, nhìn cảnh này, mơ hồ cảm thấy vô cùng uất ức. Trước mặt mẹ của bạn gái, ngay cả thân phận cũng phải giấu giếm. Anh cầm điếu thuốc nghịch trong tay, đến mức bóp nát cả điếu thuốc.
Sau khi cửa đóng lại, trong hành lang chỉ còn lại hai người. Tô Hảo lườm anh một cái.
Chu Dương nhét điếu thuốc đã nát vào túi, sau đó nắm tay cô, quay người đi xuống lầu.
Giọng điệu của anh có chút lạnh lùng: “Anh có gì không tốt? Hả?”
Tô Hảo đáp: “Anh nghĩ mình tốt lắm à?”
Câu nói này khiến Chu Dương dừng bước rồi xoay người lại, Tô Hảo đứng trên bậc thang cao hơn anh, ánh mắt dịu dàng, cô cong môi cười: “Con gái nhà bình thường không chơi nổi với loại đàn ông như anh. Bố mẹ nhà bình thường cũng tránh anh như tránh tà.”
Chu Dương bước lên một bậc thang, ép sát Tô Hảo, đầu gối anh chạm vào người cô: “Nếu như mang thai, chắc dì Thành không phản đối được đâu nhỉ?”
Hơi thở của anh rất gần, đầu ngón tay vẫn còn mùi bạc hà. Tô Hảo nhìn anh, cảm nhận được rằng e là cái đầu ngạo mạn này của anh không thể ngẩng cao được trước mặt mẹ cô.
Lòng tự tôn bị tổn thương rồi chứ gì.
Cô hỏi: “Sao trước đây anh không làm ai đó có thai đi?”
Chu Dương nhéo tai cô: “Họ không xứng.”
Ý tưởng mang thai vừa lóe lên, suy nghĩ của Chu Dương trở nên linh hoạt hơn. Đầu ngón tay anh trượt xuống, chạm vào bụng cô.
Tô Hảo lập tức hất tay anh ra.
Chu Dương nhướng mày, nhưng không tiếp tục nữa, chỉ nắm tay cô dắt xuống lầu.
Tâm trạng bức bối và khó chịu cũng vơi đi đôi chút.
Có con cũng là một biện pháp mà.
Sau khi lên xe, Tô Hảo nhìn thấy tin nhắn WeChat của Liễu Yên gửi đến.
Liễu Yên: [Tô Hảo, tối nay nhớ đến nhé.]
Tô Hảo: [Được, đang trên đường đến đây.]
*
Chiếc Bentley màu đen khởi động, rẽ vào một con đường lớn, đi về khu quán bar ở trung tâm thành phố. Tô Hảo liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái. Anh lấy một điếu thuốc ra, không châm lửa, chỉ ngậm trong miệng, liếc mắt nhìn cô. Hai người nhìn nhau một lát, Chu Dương ngậm điếu thuốc bên khóe miệng kéo tay cô, bóp nhẹ một cái.
Quán bar của Liễu Yên nằm ở trung tâm nhưng không phải khu vực sầm uất nhất, mà khá khuất. Bên ngoài đã đỗ đầy xe, toàn là xe sang. Có lẽ các cậu ấm cô chiêu ở Lê Thành đều tới rồi.
Âm nhạc không lớn, khá nhẹ nhàng. Sau khi xe dừng lại, Chu Dương ôm eo Tô Hảo đi vào, đúng lúc gặp Lý Dịch ở cửa. Anh ta đang dựa tường, nói chuyện điện thoại, nghe giọng có vẻ như đang dỗ dành ai đó. Lý Dịch chỉ tay về phía sau ra hiệu cho họ vào trước, rồi chào Tô Hảo. Tô Hảo mỉm cười với anh ta. Chu Dương như cười như không, hỏi: “Đụng phải yêu tinh nào rồi?”
Lý Dịch đáp: “Tô Hảo, quản anh ta cho tốt, miệng đúng là hỗn.”
Tô Hảo cười, liếc nhìn Chu Dương.
Chu Dương hắng giọng, ngoan ngoãn ôm eo cô bước vào.
Lý Dịch vẫn dựa tường, thấy vậy thì chậc một tiếng.
Chu Dương chẳng qua cũng chỉ thế thôi.
Chỗ ngồi ở quán bar được thiết kế hình lưỡi liềm, Hứa Điện, Mạnh Oánh, Giang Úc và Vân Lục đang ngồi đó chơi xúc xắc. Chu Dương ôm Tô Hảo bước tới, Vân Lục vẫy tay, Tô Hảo ngồi xuống cạnh cô ấy. Chu Dương tiện tay lấy một ly rượu trái cây đặt trước mặt Tô Hảo.
Anh ngồi xuống mép ghế sofa, tay ôm eo cô, ngón tay nhận điếu thuốc do Liễu Yên sai người đưa tới, gõ nhẹ lên mặt bàn.
Hứa Điện ném một cốc xúc xắc qua, Chu Dương đỡ lấy, xắn tay áo sơ mi lên, ngậm điếu thuốc rồi bắt đầu chơi: “Định uống gì đây?”
Anh ngước mắt hỏi.
Hứa Điện cầm một viên kẹo bạc hà nhai rộp rộp, nói: “Thi uống rượu chứ sao? Đợi Liễu Yên đến xem cô ấy định thi gì với chúng ta.”
“Chắc cô ấy không rảnh đâu.” Chu Dương nói.
Quán bar ngày càng đông. Liễu Yên xuất hiện ở quầy bar, một nhóm người hò reo, gọi cô ấy qua mời rượu. Liễu Yên dựa vào quầy bar, đáp: “Tôi đâu có đi lấy chồng, sao phải qua mời rượu mấy người chứ? Không đi.”
Đám người cười rộ lên.
Tô Hảo nhấp một ngụm rượu trái cây, nhìn về phía quầy bar, ở bên đó đầy ắp người.
Không biết Liễu Yên nói gì đó, vài người mỉm cười đứng dậy nói muốn qua kính cô một ly. Cô không nhận, thế là thành ra cả nhóm lại kéo nhau qua kính rượu Chu Dương và nhóm bạn của anh.
Từng người bưng ly rượu đến, vừa nhìn đã thấy Tô Hảo ngồi cạnh Chu Dương. Vài người trong đó đưa mắt nhìn nhau, rồi cúi chào Tô Hảo: “Chị dâu, chào chị! Chị dâu xinh đẹp quá.”
Tô Hảo sững người.
“Chào mọi người.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng.
Vừa lên tiếng, mọi người xung quanh lập tức im lặng. Giọng nói này rất hay. Chu Dương đá một cái vào người dẫn đầu: “Biến hết đi!”
Một lũ công tử ăn chơi.
Đã quen với những người khéo ăn khéo nói, nên khi gặp một cô gái vừa nghiêm túc lại dịu dàng như Tô Hảo, lại mang đến một nét cuốn hút rất riêng. Người dẫn đầu sửng sốt một lát, vội vàng uống cạn ly rượu rồi kéo cả đám rời đi trong nhục nhã.
Không còn cách nào khác, đàn ông đôi khi không chống lại được sức hút của kiểu phụ nữ dịu dàng như này.
Chu Dương đặt ly rượu xuống bàn, áp sát Tô Hảo, ép cô vào góc, hạ giọng nói: “Ở ngoài, em có thể hung dữ hơn với người ta được không? Hử? Như em hay đối xử với anh đó, miệng lưỡi sắc bén vào.”
Tô Hảo dựa vào sofa, đẩy vai anh ra: “Em sẽ cố.”
Chu Dương hừ một tiếng.
Trước đây anh không nhận ra, thực ra kiểu người như Tô Hảo lại là bạch nguyệt quang trong lòng rất nhiều đàn ông.
Chết tiệt.
Tối nay quán bar khai trương, Liễu Yên còn tổ chức một buổi bốc thăm trúng thưởng. Uống một ly rượu đặc biệt do cô ấy pha chế sẽ được lên bốc thăm. Chu Dương cảm thấy hứng thú, anh hôn lên môi Tô Hảo rồi nói: “Ở đây chờ anh, anh sẽ mang về cho em một giải thưởng lớn.”
Tô Hảo gật đầu, tựa vào bàn, quay đầu nhìn về phía quầy bar. Bên đó thỉnh thoảng có tiếng cười rộ lên, Tô Hảo nhìn sang, Chu Dương ngồi trên quầy bar, xung quanh có không ít người tụ tập. Anh đang chống đầu mỉm cười, xương quai xanh lộ ra ngoài, vẫn phong lưu như trước.
Hứa Điện và Giang Úc cũng ra nhập hội, chỉ còn lại ba người phụ nữ ở đây. Vân Lục kéo tay Tô Hảo, nói chuyện không ngừng nghỉ. Tô Hảo chăm chú lắng nghe. Vân Lục thật sự rất dễ thương, khi nói chuyện thỉnh thoảng thêm vài câu mang giọng điệu dễ thương.
Mạnh Oánh ngồi đối diện thỉnh thoảng xen vào vài câu, ba người quây quần hoà thuận vui vẻ, đúng là “ba người phụ nữ thành một cái chợ”.
Đúng lúc này, một bóng dáng cao ráo xuất hiện tại chỗ ngồi. Tô Hảo ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt sắc sảo của Lý Tú.
Lý Tú cười nói: “Chị Tô Hảo, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.” Tô Hảo đáp lại.
Lý Tú đứng đó, sắc mặt mang vẻ coi thường, cô ta nhìn về phía Mạnh Oánh và Vân Lục, cũng chào hỏi. Vân Lục tò mò nhìn Lý Tú, còn Mạnh Oánh chỉ liếc một cái rồi không quan tâm nữa. Lý Tú liếc nhìn mấy ly rượu trên bàn, nói: “Chị Tô Hảo, dạo này khỏe không? Chị uống rượu trái cây à?”
Tô Hảo liếc nhìn ly rượu, gật đầu: “Ừ.”
“Rượu trái cây cũng là rượu, Tô Hảo chị uống ít thôi.” Lý Tú nghiêng đầu, giống như có chút lo lắng.
Tô Hảo: “Ừ.”
Cả hai lại im lặng một lúc.
“Em có thể ngồi một lát không? Nói chuyện với chị một chút.” Lý Tú nói chuyện rất cẩn thận. Tô Hảo nhìn Vân Lục một cái, Vân Lục gật đầu, Tô Hảo mỉm cười, nhích sang một bên: “Ngồi đi.”
Lý Tú ngồi xuống bên cạnh Tô Hảo. Cô ta mặc một chiếc váy hai dây màu đen, lộ ra xương quai xanh, Tô Hảo vừa nhìn một cái đã thấy hình xăm trên đó.
Một chữ “Z”, rất rõ ràng.
Mắt Tô Hảo hơi nheo lại, mặt không cảm xúc.
Lý Tú nghiêng người, nói: “Dạo này bận quá nên không có thời gian liên lạc với chị Tô Hảo. Em phải chúc mừng chị Tô Hảo và Chu Dương ở bên nhau.”
Mở màn ấn tượng thật đấy, Tô Hảo mỉm cười: “Cảm ơn.”
Hàng mi của Lý Tú được chuốt rất dài, đôi mắt trang điểm khá đậm, khi cụp mắt xuống tạo nên vẻ u buồn. Vài giây sau, cô ta sáp lại gần Tô Hảo, thì thầm: “Chị.”
“Hôm nay Chu Dương vì chị mà điên cuồng như vậy: đánh nhau, quỳ gối, hoa hồng, bóng bay. Tất cả chỉ vì chị quá khó để có được mà thôi. Anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ chán, vì bản chất anh ấy không phải người như thế. Cả đời này anh ấy sẽ không thay đổi vì bất kỳ người phụ nữ nào. Sự mới mẻ kiểu gì cũng sẽ qua đi thôi.”
Giọng cô ta còn mang theo sự nũng nịu, nói chuyện với Tô Hảo như tâm sự vậy, nhưng câu nào cũng chí mạng.
Vân Lục ngồi bên cạnh trợn tròn mắt.
Phía đối diện, Mạnh Oánh cũng bắt đầu hứng thú, ngồi thẳng người lên.
Tô Hảo chống cằm, nhìn Lý Tú, nghĩ bụng quả nhiên người này đến đây không có ý tốt gì. Cô im lặng vài giây, rồi đáp lại: “Em nói cũng có lý.”
Hàng mi của Lý Tú khẽ run lên, cô ta lập tức nhìn về phía Tô Hảo, cho rằng mình đã thắng.
Tô Hảo mỉm cười, đôi mắt cong cong, không hề có chút công kích nào: “Vậy em khiến Chu Dương quỳ gối, đánh nhau vì em được không?”
Sắc mặt của Lý Tú lập tức thay đổi.
Cô ta nhìn gương mặt vô hại của Tô Hảo với vẻ không thể tin nổi.