Trans: Suu_ah

Beta: Lam Lam

Không những không nhắc tới mà còn bảo Thành Linh xét nét cho kỹ, ở đầu bên kia Tô Thiến chỉ “à” một tiếng, giả vờ như không biết, còn hỏi ngược lại: “Con trai, con muốn mẹ nói gì nào? Muốn mẹ khen con cao to tuấn tú? Đẹp trai vô cùng? Hay là chung thuỷ nào?”

Mấy từ cuối như đang chế giễu Chu Dương. Chu Dương nhẫn nhịn, tức giận tức tới bật cười: “Con có gì mà không chung thuỷ?”

“Mẹ đâu có nói con không chung thuỷ đâu, Chu Dương, sao con lại để ý mấy chuyện này thế?” Tô Thiến vừa cười thầm, vừa hỏi lại bằng giọng nghiêm túc.

Bà hỏi rất nghiêm túc.  

Bên phía Chu Dương lại không thốt nổi một lời.  

Anh gõ nhẹ lên bàn, một lần, hai lần, sau đó nói: “Sao con lại không quan tâm tới mấy chuyện này được chứ?”

“Hiếm có khó tìm quá cơ.” Tô Thiến đáp.  

Chu Dương cười khẩy một tiếng: “Con cúp máy đây.”

“Chúc con ngủ ngon nhé.”  

Sau khi Tô Thiến nói chúc ngủ ngon, Chu Dương tắt điện thoại, ném lên bàn. Anh mở hộp thuốc lá trên bàn, lấy ra một điếu, châm lửa rồi đứng dựa vào bàn hút, lại tương tư tới Tô Hảo.

Không biết tới mấy giờ mới đi ngủ nhưng Chu Dương có thói quen dậy sớm tập thể dục, khoảng năm giờ sáng, anh đã ra ngoài chạy bộ, sau khi quay về anh còn xuống phòng gym ở tầng hầm tập một lúc, mồ hôi đầm đìa đầy người, tiện thể tắm một cái, lau khô tóc rồi lên lầu. Anh cầm điện thoại lên nhìn, lúc này khoảng gần bảy giờ.

Sau khi ăn sáng, tầm hơn tám giờ, chắc Tô Hảo đã dậy.  

Chu Dương soạn tin nhắn: [Dậy chưa em?]

Lúc này, trong nhóm chat có tin nhắn mới.

Lý Dịch: [Tối nay quán bar của Liễu Yên khai trương đấy.] 

Hứa Điện: [Ừ, biết rồi.]  

Giang Úc: [Chu Dương thì sao? Đưa Tô Hảo đến giới thiệu cho đàng hoàng cái coi.]

Chu Dương: [Được.]  

Chu Dương: [Tôi vừa nhắn cho cô ấy xong.] 

Giang Úc: [Chu choa, chủ động nhắn cơ à?]

Hứa Điện: [Chú còn chủ động nhắn tin cho phụ nữ cơ à?]  

Lý Dịch: [Chậc, có gì mà lạ, còn quỳ được cơ mà, có khi còn khóc được ấy chứ.]

Hứa Điện: [Hahaha.]  

Giang Úc: [Nhớ hồi Chu Dương với Thời Lâm yêu nhau không, lần nào Thời Lâm tìm nó mà nó không trả lời tin nhắn là lại nhắn cho tôi, đcm.] 

Hứa Điện: [Tôi cũng từng bị làm phiền nha.]

Lý Dịch: [Lý Tú cũng vậy, cứ hỏi tôi là Chu Dương có đó không.]  

Chu Dương: [Mấy chú không chủ động nhắn tin cho vợ mấy chú à…]

Cả nhóm đột nhiên im lặng.  

Vài giây sau.

Lý Dịch: [Tôi không thật.]

Chu Dương: [Chú thì khỏi.]

Lý Dịch: […]

Thắt cà vạt xong, Chu Dương lại cầm điện thoại lên nhìn, nửa tiếng rồi mà Tô Hảo vẫn chưa trả lời. Anh nhíu mày, bấm gọi cho cô, đầu dây bên kia mãi một lúc sau mới bắt máy.  

Chu Dương: “Sao giờ em mới nghe điện thoại? Tin nhắn thì sao?”

“Em trễ làm rồi, đang vội đây này, không có thời gian mà xem.” Đầu dây bên kia, Tô Hảo thở hổn hển. Trái tim của Chu Dương mới bình tĩnh lại, anh bước xuống cầu thang, cà vạt vẫn đang thõng xuống: “Ừ, em đi làm đi.”

Anh vậy mà lại ngồi trông cái điện thoại suốt nửa tiếng chỉ để đợi tin nhắn từ cô.  

Chết tiệt.

*

Tô Hảo trễ làm thật rồi, lần này cô đến muộn gần mười phút. Nguyên nhân chính là vì sáng nay ống nước trong nhà vệ sinh bị vỡ. Cô và Thành Linh loay hoay mãi mà không sửa được. Cuối cùng, họ chỉ có thể dùng khăn bịt lại, nhưng nước vẫn tràn ra ngoài rất nhiều. Tô Hảo nhất thời không biết nhờ vả ai, đành gọi điện cho Chương Tân Hoa.

Không biết anh ta đang làm gì mà mãi không nghe máy. Đến khi cô nhắn tin WeChat bảo anh ta mau nghe máy, anh ta mới chịu nghe, vừa nghe máy đã hét: “Chị dâu, có chuyện gì ạ.”

Tô Hảo giải thích tình hình với Chương Tân Hoa, anh ta lập tức nói: “Để em cho người đi xử lý, chị dâu đừng lo, không vấn đề gì đâu, giờ có ai ở nhà không chị?”

“Có, mẹ tôi đang ở nhà.”

“Thế thì tốt rồi, chị cứ yên tâm.” Chương Tân Hoa nói xong, liền cúp máy, né cô như né tà.

Tô Hảo còn chưa kịp ăn sáng, xách đồ chạy thẳng đến công ty. Vừa bước vào, đã có vài người nhìn chằm chằm cô, họ cũng đang rất đói. Tô Hảo lập tức xin lỗi.

Họ không trách cô đến muộn, quan trọng là họ đang đói bụng quá.

Thế là mấy người họ như bầy sói đói, tranh nhau ăn lấy ăn để. Kỳ Kỳ còn pha cho Tô Hảo một cốc sữa cho Tô Hảo, Tô Hảo nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn. Kỳ Kỳ ngồi xuống, vừa cúi đầu xuống nhìn đã thấy làn da lộ ra ở nơi cổ áo do vội vàng của Tô Hảo. Tiếp đó, Kỳ Kỳ cúi người, ghé sát tai Tô Hảo hỏi: “Đã lên giường rồi à?”

Tô Hảo sững người, cô theo phản xạ đưa tay che cổ và đáp: “Đâu có, chỉ hôn thôi.”

“Bá đạo thế cơ à? Còn hôn để lại dấu cơ đấy?” Kỳ Kỳ cười khúc khích, nhỏ giọng hỏi.

Mặt Tổ Hảo ửng đó, cô nói: “Da em vốn vậy mà.”

“Gợi tình quá đi à.” Kỳ Kỳ nói.  

Tô Hảo đẩy Kỳ Kỳ ra, Kỳ Kỳ cười phá lên. Cô ấy đã kết hôn rồi, suốt ngày qua lại với Nghiêm Sùng nên không kỵ gì mấy chuyện tục tĩu, cái gì cô ấy cũng dám nói. Trước đây cô ấy muốn có con, lúc chuẩn bị mang thai đã gia nhập vào một nhóm những bà mẹ đang đợi tin vui, vào trong đó rồi cô ấy còn cả gan hơn. Nhưng giờ cô ấy không muốn có con nữa nên đã rời nhóm rồi.

Cô ấy đã quá quen với mấy chuyện này rồi.  

Thấy Tô Hảo nói năng dè dặt vậy thì cô ấy lại càng cảm thấy thú vị, tiếp tục trêu chọc Tô Hảo. Tô Hảo đỏ bừng mặt, cô trốn vào kho hàng, dùng kem che khuyết điểm che dấu hôn trên cổ, rồi mới yên tâm đi ra.

Sau khi bước ra ngoài, Kỳ Kỳ cũng không còn thời gian đùa giỡn với Tô Hảo nữa. Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xử lý đơn hàng hôm qua, nhân lúc rảnh rỗi mới để ý tới tin nhắn wechat Chu Dương gửi tới.  

Chu Dương: [Sao sáng nay em lại đến muộn vậy?]  

Tô Hảo: [Ống nước ở nhà em bị vỡ.]

Chu Dương: [Hả?] 

Chu Dương: [Em gọi cho Chương Tân Hoa chưa?]  

Tô Hảo: [Em gọi rồi.]  

Chu Dương: [Ừ em.]  

Chu Dương: [Anh đã bảo em rồi, chỗ đó không hợp để ở đâu.] 

Tô Hảo: [Biết rồi, anh lắm lời ghê.]

Chu Dương: [?]  

Chu Dương: [Anh lắm lời á?]

*

Ai lắm lời cơ?  

Chu Dương không thể tin được.

Lúc này, Lục Khởi cất tiếng gọi: “Chu tổng, bên này.”  

Anh mới cất điện thoại vào túi, xắn tay áo lên đi tới, kéo kéo cà vạt, kỹ sư bên cạnh lập tức nhường chỗ cho anh. Kỹ sư cầm một khẩu súng mô hình đã được cải tiến, đưa cho Chu Dương và nói: “Mẫu lần trước thống soái Nhiếp nói chính là mẫu này, mời anh xem thử.”  

Chu Dương nhận lấy.

Kỹ sư cũng mặc đồng phục: “Nếu là mô hình thì sẽ nặng hơn súng thật một chút, đây là biểu đồ so sánh, nhưng độ chính xác thì vẫn chuẩn.”  

Chu Dương dựa vào bàn, ung dung ngắm nghía so sánh. Mặt mày anh sắc bén, thần thái nghiêm túc. Trong căn cứ không được hút thuốc, anh li3m khóe môi rồi hỏi Lục Khởi: “Nguyên liệu đâu?”  

“Một tuần nữa mới đến.”  

Chu Dương ngắm nghía thêm một lúc, nói: “Tuần sau gọi Nhiếp Luỹ tới, làm một khẩu thật cho anh ta xem.”  

“Vâng.”  

Chu Dương lại ngắm nghía thêm lần nữa, đôi chân dài của anh vô tình đá phải một cái ống dẫn màu trắng, anh cúi đầu nhìn, đột nhiên nhớ đến ống nước.  

Ống nước nhà Tô Hảo bị vỡ rồi sao?  

Vỡ rồi đấy.

Anh đặt mô hình xuống, lấy điện thoại ra, đi sang một bên, gọi cho Chương Tân Hoa.  

Chương Tân Hoa nhanh chóng bắt máy: “Chào buổi sáng.”  

“Ừ, ống nước nhà Tô Hảo vỡ rồi, cậu cho người tới chưa?”  

“Rồi, rồi, em sắp sửa xong rồi.” Chương Tân Hoa cười sảng khoái, có vẻ như đang khoe công. Chu Dương híp mắt, cười nhẹ: “Đừng sửa nữa.”  

“Hả?”  

Chương Tân Hoa ngẩn ra vài giây.

Chu Dương không trả lời. Anh bước ra ngoài, châm thuốc, trời xanh ngắt, nhưng vẫn hơi lạnh. Chương Tân Hoa ngẫm nghĩ khoảng hai giây rồi lập tức hiểu ngay: “Được anh, lại hỏng nữa rồi.”  

Chu Dương ừm một tiếng.  

Sau đó anh cúp máy, xoay người đi vào văn phòng, cầm chìa khóa xe lên, mặc áo khoác vào rồi nói với Lục Khởi vừa bước vào: “Tôi về trước, hủy cuộc họp chiều nay đi.”  

“Cuộc họp chiều đã chuẩn bị hơn một tuần rồi mà?” Lục Khởi ngơ ngác.  

“Sáng mai rồi họp, nguyên liệu của các cậu còn chưa tới thì báo cáo được với tôi cái gì” Chu Dương liếc nhìn cậu ấy một cái. Sống lưng Lục Khởi lạnh buốt, cậu ấy gật đầu: “Để tôi giục.” 

Chu Dương hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài.

Lục Khởi do dự vài giây rồi nói với theo: “Chu tổng, anh đi sửa ống nước à?”  

Đáp lại là tiếng đóng cửa xe.

Rầm——

Lục Khởi thở dài thương cảm: “Đường đường là tổng tài mà phải đi sửa ống nước, thảm thật đấy.”  

*  

Sau khi Tô Hảo nhắn tin cho Chương Tân Hoa, khoảng một hai tiếng sau thì có người đến sửa. Thành Linh ra mở cửa, đón họ vào. Những người đó làm việc rất nhanh, chỉ chốc lát là gần xong. Thành Linh nhanh chóng gọi cho siêu thị dưới lầu mang nước lên. Vừa đưa nước uống cho họ thì thấy một người trong số đó làm gì đó với ống nước. Không biết anh ta làm cái gì mà…

Kết quả là nước phun ra mạnh hơn.

Người đó nhìn Thành Linh: “Ối dì ơi, con xin lỗi, lại vỡ mất rồi dì ạ..”  

Thành Linh: “Vừa nãy chẳng phải sửa xong rồi sao?”  

“Vâng ạ, nhưng chúng con chắc phải làm lại rồi ạ…”

Lúc này có tiếng bước chân từ cầu thang vọng lên, Thành Linh quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Chu Dương, bà sững người ra. Chu Dương thì mỉm cười, bước vào: “Dì Thành, có chuyện gì vậy ạ? Con đi ngang qua đây, nhìn thấy cửa đang mở.”

Đôi mắt hẹp dài của anh liếc về phía phòng tắm.

Thành Linh bước tới rót cho anh một cốc nước, nói: “Họ đang sửa ống nước, vừa sửa xong lại hỏng.”  

“Thế ạ?” Chu Dương nhận lấy cốc nước, ung dung uống một ngụm, rồi anh bước tới, mấy người ở trong phòng tắm không dám nói một lời, đợi anh cất tiếng. Chu Dương uống một ngụm nước, ánh mắt tủm tỉm, quay đầu nói với Thành Linh: “Để con thử sửa nhé? Con cũng biết sửa cái này.”

“Con biết à?” Thành Linh không dám tin: “Thôi không cần đâu, Chu Dương, cứ để cho người có chuyên môn làm thì hơn.”  

“Không sao ạ, cứ để con làm ạ.” Chu Dương nói rồi đặt cốc nước lên bàn, anh cởi áo khoác ra, tiện tay vắt lên sô pha, rồi lại cởi cà vạt, tháo đồng hồ. Thành Linh đứng bên cạnh, trông anh thế này thì trong lòng phức tạp lo lắng không yên. Anh rốt cuộc có biết làm không?

Người đàn ông này đầy vẻ phong lưu, vậy mà lại chui vào phòng tắm chật chội sửa ống nước? Thành Linh rất bất an, bà quay người nhắn tin cho Tô Hảo.

Thành Linh: [Chu Dương vừa đi ngang qua đây, nó đang bảo là giúp chúng ta sửa ống nước.]

*

Tô Hảo nhận được tin nhắn thì sững người, cô lại nhìn lại đoạn trò chuyện với Chương Tân Hoa. Nửa tiếng trước Chương Tân Hoa còn dẻo mép nói với cô sắp sửa xong rồi. Sao giờ lại biến thành Chu Dương sửa rồi?

Tô Hảo liếc nhìn đồng hồ, gần hết giờ làm, cũng không còn nhiều việc nữa. Cô đứng dậy xin Kỳ Kỳ hai tiếng nghỉ phép, sau đó đứng dậy rời khỏi đó.

Trên đường về nhà, vừa khéo gặp đội sửa ống nước đang rời khỏi đó, lúc đi ngang qua họ Tô Hảo vô tình nghe thấy họ lẩm bẩm điều gì đó.

Tô Hảo nhíu mày, bước vào nhà.

Nhìn thấy cô về, Thành Linh bèn kéo cô lại, chỉ về phía phòng tắm.

Tô Hảo vừa nhìn đã thấy chiếc áo khoác vắt trên ghế sô pha cùng cà vạt và đồng hồ đeo tay. Cô đặt đồ xuống, nói với Thành Linh: “Mẹ, mẹ đi nấu ăn đi,  mẹ làm thêm một phần nhé.”

“À, được rồi.” Thành Linh lại nhìn về phía phòng tắm một lần nữa, rồi mới quay vào bếp.

Tô Hảo tiến đến phòng tắm, đứng dựa vào cửa.

Chu Dương đang ngồi xổm trên sàn, bên cạnh là dụng cụ, anh đang quấn băng. Cổ áo anh mở toang, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, rọi lên khuôn mặt của anh, xoá nhoà đi chút lãng tử, mà nhiều thêm phần nghiêm túc. Mồ hôi chảy dọc theo má anh, xuống đến cằm rồi nhỏ xuống sàn. Tô Hảo đi vào, cầm giấy lau má cho anh.

Chu Dương khựng lại, anh quay đầu, nhìn thấy cô thì mỉm cười, nắm lấy tay cô. Tay anh ướt đẫm nước, hơi lạnh, anh nhìn cô.

Cô cũng nhìn anh, đôi mắt tủm tỉm, đầy dịu dàng, như thể ngưỡng mộ anh lắm.

Chu Dương nhướn mày, kéo tay cô xuống: “Sao lại về rồi?”

Tô Hảo cười nhẹ, cúi xuống, dùng một tay khác lau mồ hôi cho anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Em về xem anh biểu diễn đấy.”

Tô Hảo nhỏ giọng nói: “Ống nước sửa xong lại bị vỡ rồi à? Chu Dương, anh giỏi quá đấy.”

Giọng nói dịu dàng như nước. Và cũng lạnh như nước.

Chu Dương sững người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện