Trans: Diệu Huyền

Ba chữ “Anh cũng biết” chưa kịp nói ra, điện thoại đã bị Tô Hảo lấy lại, cô nhìn Chu Dương với ánh mắt cảnh cáo, anh xoay người, tay cầm chặt vô lăng, nheo mắt nhìn Tô Hảo và chiếc điện thoại trong tay cô.

Đường Nhuệ ở đầu dây bên kia im lặng, hơi thở nặng nề, giống như đang kiềm chế. Tâm trạng của Tô Hảo rất phức tạp, thật ra cô không nhớ dáng vẻ Đường Nhuệ lúc chưa ly hôn trông như thế nào, cô chỉ biết cả hai đều không dám nhìn thẳng vào nhau, anh cũng không để tâm tới cô, và cô cũng vậy.

Quả nhiên kết hôn xong xung hỉ thành công, Tô Hảo mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn những cành cây đung đưa bên ngoài cửa sổ, nghĩ bụng đàn ông luôn như vậy, khi có được thì không trân trọng, mất rồi mới hối tiếc.

Thật hèn hạ.

Cô cầm chặt điện thoại, nói: “Đường Nhuệ, đừng nói mấy câu như đợi cả đời. Cuộc sống của anh mới bắt đầu, điều quan trọng là phải đối diện với tương lai.”

“Tô Hảo, Tô Hảo.’’ Đường Nhuệ cất tiếng, giọng nói khàn khàn.

Tô Hảo: “Anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng làm việc quá sức.”

Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên quyết.

Ở đầu bên kia, mắt Đường Nhuệ càng đỏ hơn.

Cô không đợi anh ta nói đã cúp máy, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Chu Dương nheo mắt, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, ánh mắt cô lúc nói chuyện ban nãy giống hệt lúc trước khi cô bảo anh cút đi. Tô Hảo có thể không phải kiểu người mạnh mẽ như Mạnh Oánh, nhưng sự dịu dàng của cô lại giống như một lưỡi dao sắc bén.

Đôi mắt dù dịu dàng nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Anh khẽ ho một tiếng, xoa mũi rồi nói: “Vợ à, chúng ta về nhà thôi.”

Nói xong, anh ngồi thẳng dậy, nắm chặt vô lăng, thầm nghĩ, tạm tha cho Đường Nhuệ một mạng.

Xe rời khỏi bệnh viện, rẽ một vòng rồi lái về phía Nhất Loan Sơn Thuỷ. Tô Hảo thấy xe đi nhầm đường, bèn dùng điện thoại gõ nhẹ vào cánh tay của Chu Dương: “Em muốn về khu Hoa Huy.”

“Đang về khu Hoa Huy mà.’’ Chu Dương nhướng mày mỉm cười, định đánh lạc hướng cô.

Tô Hảo: “Em biết đường, mẹ em đang ở nhà, anh mau quay xe lại đi.’’

Chu Dương thầm chửi thề. Anh quay đầu xe, chọn con đường khác, hướng về khu Hoa Huy. Lúc này khu vực này thực sự rất nhộn nhịp, các quầy ăn khuya đều đã mở. Chiếc Bentley lái đến cổng, đỗ ở bãi xe ngoài siêu thị. Đúng lúc này Thành Linh gửi tin nhắn đến, Tô Hảo liếc nhìn, chuẩn bị trả lời thì Chu Dương lấy điện thoại của cô, Tô Hảo ngẩng đầu lên, anh đặt điện thoại ở trước mặt, ghé sát lại, dán bờ môi mỏng vào tai cô: “Buổi hẹn hò tối nay của chúng ta đã bị chồng cũ của em phá hỏng rồi, em định bồi thường cho anh như thế nào đây?”

Tô Hảo hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng của anh cũng dán lên má cô, nhẹ nhàng hôn. Tô Hảo đưa tay chạm vào khuôn mặt góc cạnh của anh, nói: “Anh gấp gáp vậy à? Hử?”

Chu Dương khẽ cười: “Không gấp, anh rất kiên nhẫn mà.” 

Nói xong anh cắn nhẹ vào tai cô.

Tô Hảo ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không khí trong xe trở nên mập mờ, xen lẫn sự tiếp xúc như gần như xa. Nói thật thì cái tên Chu Dương này đúng là cao thủ.

Khuôn mặt của Tô Hảo đỏ bừng lên.

Vết hôn trên cổ ngày càng rõ rệt, đôi môi mỏng của Chu Dương lướt qua, anh nói: “Da em rất dễ để lại dấu vết.’’

Tô Hảo: “Ừm.’’

“Vậy anh cẩn thận hơn nhé?’’

Tô Hảo: “Anh đã bao giờ thật sự cẩn thận đâu?’’

Chu Dương bật cười.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Thành Linh gọi đến, có lẽ vì không thấy Tô Hảo trả lời tin nhắn. Chu Dương cầm điện thoại lên, liếc nhìn, sau đó bấm nút trả lời.

Anh đưa điện thoại đến gần tai của Tô Hảo, vẫn giữ nguyên tư thế hôn cô. Thành Linh ở đầu dây bên kia hỏi: “Hảo Hảo, con về chưa?’’

“Mẹ, con sắp về đến nơi rồi.’’

“Vậy được, à phải rồi, mẹ đã gặp Chương Tân Hoa, cậu ta đang xử lý một số việc ở tầng trên, Hảo Hảo, con mà về có thể sẽ chạm…”

“A…” Tô Hảo bị cắn vào tai một cách thô bạo, tiếng kêu đau suýt bật ra khỏi miệng nhưng cô nhịn lại, cô che miệng, nhìn về phía Chu Dương.

Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn điện thoại của cô.

Một buổi tối có đến hai người đàn ông!

Hai người!

Hai kẻ phá hỏng bầu không khí!

Tô Hảo quay đầu nói: “Mẹ, con về tới nhà rồi nói sau nhé.’’

Nói xong, cô cúp máy.

Chu Dương ngồi thẳng dậy, cầm chiếc điện thoại màu đen lên, gọi cho Chương Tân Hoa. Ngay lập tức, đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói của Chương Tân Hoa vang lên: “Anh.’’

“Cậu đang ở khu Hoa Huy à?’’

“À, đúng vậy.”

“Lập tức cút cho anh.”

Chương Tân Hoa sững sờ, một giây sau lập tức phản ứng lại: “Vâng! Em sẽ đi ngay.”

Chu Dương cúp máy, ném điện thoại qua một bên, sau đó nhìn Tô Hảo.

Tô Hảo chỉnh lại cổ áo, vuốt tóc, rồi nói: “Em xuống xe đây.”

Cục tức trong lòng Chu Dương muốn xả ra cũng không được, muốn nuốt xuống cũng không trôi, bây giờ lại không thể nổi giận. Anh “ừ” một tiếng đầy ương ngạnh, sau đó mở cửa xe cho cô.

Nhìn Tô Hảo đi vòng qua đầu xe, anh nắm lấy tay cô, cùng bước về phía cầu thang. Chỉ mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang vọng xuống. Chương Tân Hoa đội mũ lưỡi trai, bước xuống, đúng lúc chạm mặt họ. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Chu Dương, Chương Tân Hoa hạ thấp vành mũ, không dám nhìn Tô Hảo lấy một cái mà chuồn thẳng.

Ai mà không biết, tối qua cậu ấm nhà họ Chu ở Lê Thành vừa quỳ gối trước một cô gái xinh đẹp, chuyện này trước giờ chưa từng có, đúng là tin chấn động. Tuy cô gái này xinh đẹp, nhưng không phải hình mẫu mà cậu ấm nhà họ Chu từng thích trước đây, điều đáng kinh ngạc hơn là cô gái này không phải tiểu thư con nhà thế gia, càng không phải nữ doanh nhân gì.

Thế mà lại được cậu ấm nhà họ Chu quỳ gối.

Ai mà biết sau này cô còn có những chiêu trò gì?

Sẽ được cưng chiều đến mức nào đây?

Tô Hảo cũng nhanh chóng nổi tiếng trong giới quý tộc Lê Thành chỉ sau một đêm.

Khi đến trước cửa nhà, Chu Dương ép Tô Hảo vào cánh cửa. Nhưng anh không hôn cô mà chỉ cúi đầu nhìn cô, nói: “Sống ở đây không tốt lắm, để anh đổi cho em một căn nhà khác nhé?”

Cô phải tránh xa Chương Tân Hoa.

Tô Hảo: “Em thấy ở đây cũng ổn, thực ra em cũng đang tính đổi, nhưng không cần anh giúp đâu.”

Khu chung cư chỗ cô làm việc cũng khá tốt, ra vào đều cần thẻ, quản lý nghiêm ngặt, cũng là khu chung cư mới, chỉ có điều giá thuê hơi cao một chút, đợi đến khi cô được chia hoa hồng thì sẽ chuyển đi.

“Tại sao không để anh giúp? Chẳng phải anh là bạn trai của em sao?”

“Anh là bạn trai em, nhưng anh không phải bố em.”

Chu Dương sững sờ, một giây sau khẽ cười: “Anh là chồng của em.”

Thực sự anh chưa từng bám dính ai như thế này bao giờ.

Ai mà ngờ, cách xưng hô “chồng” và “vợ” lại ngọt ngào đến vậy.

Tô Hảo: “Chúng ta còn chưa nhận giấy kết hôn, bớt tự an ủi mình đi.”

Chu Dương: “…”

Chết tiệt.

Anh cúi đầu, sau đó chặn môi cô lại. Cái miệng này nói quá nhiều, tốt nhất là im lặng đi. Tô Hảo lại không phản kháng, vì cô biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến. 

Cô chỉ cần cẩn thận không để phát ra tiếng quá to, tránh cho Thành Linh nghe thấy, để bà ra mở cửa thì sẽ rắc rối mất.

Hôn xong, Tô Hảo đẩy anh ra.

Chu Dương nhìn cánh cửa sau lưng cô, nói: “Chuyện của Chương Tân Hoa, anh sẽ nhờ mẹ anh nói với dì Thành.”

“Em đừng nói.”

Tô Hảo sững sờ.

Người đàn ông này đang lo lắng cho cô sao?

Nếu như Tô Hảo tự mình nói với Thành Linh, chắc chắn bà sẽ hỏi han đủ thứ, sau đó lại rầu rĩ, rồi nảy sinh nghi ngờ và lo lắng. Nếu tài khoản “Z” không phải Chu Dương mà thật sự là Chương Tân Hoa, điều đó có nghĩa là cô lại trở thành “vai phụ” một lần nữa.

Anh hiểu được điều đó sao?

“Hử?”

Tô Hảo gật đầu: “Vâng, để dì Tô Thiến nói thì tốt hơn.”

“Ừ, em vào nhà đi, anh đứng nhìn em vào.” Chu Dương lấy chìa khóa từ trong túi của cô, sau đó mở khóa, kéo cửa ra. Tô Hảo lấy lại chìa khóa, đi vào nhà.

Chu Dương còn định nói gì đó, hoặc chào hỏi Thành Linh một chút, kết quả Tô Hảo đóng cửa lại ngay, “rầm” một tiếng, anh bị chặn ngoài cửa.

Chu Dương: “…”

*

Thành Linh đang tưới hoa ngoài ban công. Những cành hồng tối qua đã hơi héo úa, bà tỉa bớt những chiếc lá héo, để hoa thêm một hai ngày nữa vẫn được. Khi Tô Hảo bước vào, Thành Linh đặt bình tưới xuống, từ ban công bước vào, nói: “Con về rồi à?”

Tô Hảo “vâng” một tiếng, sau đó rót một cốc nước. Cô kéo cao cổ áo của mình lên và nói: “Con đi tắm đây.”

“Ừ, con đi đi. À, đúng rồi, Chương Tân Hoa…” Lúc này, Thành Linh mới nhớ ra.

Tô Hảo nói: “Con gặp anh ta ở cầu thang rồi, có nói chuyện vài câu.”

“Cậu ta nói gì không?”

“Không ạ.”

Giọng của Tô Hảo rất bình thản, cô lấy bộ đồ ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm. Khi đóng cửa lại, cô nhìn vào cổ áo, thấy trên đó đầy dấu hôn dày đặc. Cái người này cũng quá đáng thật. Để không bị Thành Linh nhìn thấy, cô phải dùng kem che khuyết điểm, cộng với việc cổ áo không rộng lắm, có thể che được một chút.

Thành Linh đặt những cánh hoa hồng héo úa lên bàn trà, lúc này điện thoại của bà đột nhiên đổ chuông. Là tin nhắn từ Tô Thiến. Thành Linh mỉm cười, cầm điện thoại lên.

Vừa nhìn, sắc mặt bà cứng đờ lại.

Tô Thiến: [Linh à, ngủ chưa? Chắc chưa ngủ đâu nhỉ, còn sớm mà.]

Tô Thiến: [Có chuyện này tôi muốn nói với bà, tôi cảm thấy Trương Tân Hoa không đủ chín chắn, không hợp với Tô Hảo lắm.]

Thành Linh: [Vậy phải làm sao đây?]

Thành Linh: [Có vẻ mấy ngày trước hai đứa nó nói chuyện với nhau rất hợp.]

Tô Thiến: [Đúng vậy, tiếc thật. Nhưng bà đừng lo, tôi còn nhiều người phù hợp nữa. Tô Hảo là cô gái tốt, chắc chắn có nhiều người thích.]

Thành Linh: [Cảm ơn bà, thật sự tôi rất lo lắng cho con bé. Nhưng dạo này…]

Tô Thiến: [Dạo này có ai đang theo đuổi Tô Hảo à?]

Thành Linh: [Đúng vậy, bà cũng biết à?]

Tô Thiến: [Tất nhiên, tôi biết chứ. Nhưng mà này, bà đừng dễ dàng mềm lòng quá, phải đánh giá kỹ người đó mới được.]

Thành Linh: [Được.]

*

Tô Hảo từ trong phòng tắm bước ra, liền nghe thấy Thành Linh nhắc về chuyện này. Cô thầm nghĩ, Chu Dương hành động nhanh thật, vì để trừ khử tình địch mà anh dùng thủ đoạn vô cùng quyết đoán.

Thành Linh được Tô Thiến an ủi vài câu, không còn nhắc nhiều đến chuyện này nữa. Ngược lại, bà hỏi về người đã tặng Tô Hảo bó hoa hồng, còn nói Tô Thiến dặn cô phải đánh giá kỹ càng.

Ban đầu Tô Hảo định nói vài câu tốt đẹp về Chu Dương. Nhưng sau đó, cô nén cười, nói: “Vâng, con vẫn đang trong giai đoạn đánh giá ạ.”

Rồi suy nghĩ một lát, cô tiếp tục: “Thật ra, anh ấy là người rất tốt.”

“Thật sao? Tốt lắm à?”

Tô Hảo gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô liếc nhìn đồng hồ, rồi bảo Thành Linh đi ngủ sớm. Thành Linh đồng ý, sau đó đứng dậy đi rửa tay. Đợi bà ngủ rồi, Tô Hảo tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn ngủ nhỏ, rồi cô về phòng mình, nằm xuống giường và chuẩn bị ngủ.

Trong ánh sáng mờ ảo, điện thoại của cô đột nhiên sáng lên. Tô Hảo với tay, nhấn mở.

Tin nhắn từ Chu Dương: [Em chuẩn bị ngủ à?]

Tô Hảo: [Ừm.]

Chu Dương: [Mẹ anh gửi tin nhắn cho dì Thành rồi à?]

Tô Hảo: [Dạ.]

Chu Dương: [Thế thì tốt rồi. Ngày mai em muốn ăn gì?]

Tô Hảo: [Để mai hẵng nói, hôm nay còn chưa qua mà.]

Chu Dương: [Chậc.]

Tô Hảo: [Trước đây sao em không nhận ra anh chính là người đó nhỉ.]

Chu Dương: [Vì em ngốc.]

Tô Hảo: [Còn anh thì xảo quyệt.]

Cả hai trêu chọc nhau vài câu, rồi chúc nhau ngủ ngon. Tô Hảo để điện thoại xuống, lật người lại, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

*

Tại Nhất Loan Sơn Thủy.

Chu Dương mặc bộ đồ ngủ màu đen, dựa vào cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào tin nhắn chúc ngủ ngon của cô. Nhìn được một lúc, anh lướt điện thoại, do dự một lát rồi bấm vào danh bạ, tìm số của Tô Thiến.

Anh bấm gọi đi. Ngay lập tức, đầu bên kia bắt máy. Tô Thiến vẫn chưa ngủ, còn đang xem phim, tiếng tivi vọng ra rõ ràng. Bà cười hỏi: “Con trai, muộn thế này còn gọi điện, có chuyện gì vậy?”

Chu Dương khẽ xoa môi, hắng giọng: “Mẹ, tối nay mẹ có nhắc về con với dì Thành không?”

Ví dụ như tiết lộ cho Thành Linh chút tin tức, hoặc nói vài lời tốt đẹp.

Tô Thiến lạnh lùng đáp: “Không.”

Chu Dương: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện