Editor: Linz

Beta: Dép

Câu “Em đoán xem” thốt ra từ miệng anh mang theo ý trêu chọc, giọng điệu lập lờ nước đôi, tạo cảm giác xấu xa và ranh mãnh. Nhưng đến lượt Tô Hảo nói, Chu Dương chỉ cảm thấy tràn đầy ác ý, lúc này, anh mới thấm thía những cảm giác mà người khác từng trải qua khi anh nói câu đó trước đây. Anh ngẩn người một lúc, rồi mới hạ giọng, khép nép nói: “Hảo Hảo, bỏ một cái đi? Chẳng mất chút sức nào của em đâu, được không?”

Tô Hảo mím môi, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh đang làm gì vậy?”

“Hử?” Chu Dương ngừng lại một chút, rồi đáp: “Anh vừa tắm xong, xuống tìm em nhé?”

“Không cần đâu, muộn rồi.” Giọng Tô Hảo dịu dàng, trong màn đêm im ắng, từng câu từng chữ như chạm vào tim Chu Dương, có chút ngứa ngáy. Anh cười khẽ, nói: “Ừm, em nhìn thấy mặt trăng chưa?”

“Thấy rồi.”

“Tròn không?”

Tô Hảo thò đầu ra nhìn, rất tròn, còn sáng rực. Tô Hảo dựa vào khung cửa sổ, đáp: “Tròn.”

Chu Dương bật cười: “Đây mới là lời thật lòng này.”

Tô Hảo: “…”

“Em ngủ đây.” Hôm nay chơi mệt quá, Tô Hảo đứng một lát đã thấy buồn ngủ, giọng nói nhẹ như gió thoảng.

Chu Dương “ừ” một tiếng.

Tô Hảo: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Đầu dây bên kia đáp lại.

Tô Hảo cúp điện thoại.

Chu Dương cũng tắt máy, tắt xong anh mới chợt nhận ra, Tô Hảo vẫn chưa đồng ý bỏ chặn Wechat của anh, anh ngậm điếu thuốc, chửi thề một tiếng.

Sắc đẹp hại người.

Sao cô lại có thể dùng sự dịu dàng đó để giăng bẫy anh chứ?

Quá xấu xa mà.

Chỉ vài giây sau, điện thoại của anh lại reo lên.

Anh cúi xuống, cầm lên nhìn.

Tô Hảo: [Ngủ chưa?]

Tin nhắn được gửi đến tài khoản Z.

Chu Dương: “…”

Cô còn chưa ngủ! Đã thế còn trêu đùa đàn ông!

Nói đi ngủ mà không ngủ!

Quá tồi!

Chu Dương: “…”

Chết tiệt.

Ngón tay anh ấn vào bàn phím, mạnh tay gõ một tin nhắn.

[Chẳng phải em bảo đi ngủ sao? Sao còn trêu ghẹo đàn ông?]

Vài giây sau, suy nghĩ của anh thay đổi, xóa dòng tin nhắn ấy đi, soạn lại cái khác.

*

Tô Hảo nằm trên giường, vốn định ngủ, nhưng tâm trí lại không cho phép. Thực ra cô đang phải đưa ra một quyết định rất khó khăn, cô nghĩ có lẽ tất cả can đảm trong đời này của mình đều đã dành hết cho Chu Dương. Mà sau khi đưa ra quyết định này, cô hiểu mình phải biết tiến biết lùi đúng lúc. Nghĩ đến đây, cô bỗng không còn thấy sợ hãi nữa.

Suy nghĩ rối ren.

Tô Hảo đột nhiên mở WeChat của Chương Tân Hoa.

Nhiều khi, có những cảm xúc, có thể chia sẻ với người lạ, vì họ không biết bạn, không quen bạn, nên có thể đưa ra những lời đáp khả quan.

Giống như Chương Tân Hoa đã nói với cô, anh ta yêu một cô gái người Hồi Giang, nói về tình cảm của anh ta với cô ấy, nếu anh ta có ai đó để tâm sự thì sao phải tìm cô.

Z: [Anh đây, chưa ngủ à?]

Tô Hảo: [Chưa, hôm nay công ty tổ chức team building.]

Z: [Đi đâu vậy?]

Tô Hảo: [Đông Thị.]

Z: [Không tệ.]

Tô Hảo: [Anh và cô gái Hồi Giang thế nào rồi?]

Z: [Hả? À, cũng ổn, có chút tiến triển, nhưng không biết cô ấy nghĩ gì, từ trước tới nay anh chưa bao giờ đối xử với một cô gái nào cẩn thận như vậy.]

Tô Hảo: [Cẩn thận như nào?]

Z: [Cô ấy khóc là anh thấy đau lòng, sợ hãi, yếu đuối.]

Tô Hảo: [Anh yêu cô ấy rất nhiều.]

Z: [Chắc chắn rồi.]

Z: [Hy vọng trái tim cô ấy không quá cứng rắn, nhưng anh có thể chờ được.]

Tô Hảo: [Ừ, cô ấy sẽ mềm lòng nhanh thôi.]

Tô Hảo: [Em cũng đang đứng trước một quyết định.]

Z: [Quyết định gì vậy?]

Tô Hảo: [Có nên chấp nhận một người mà em từng thích, nhưng không thể hiểu thấu hay không.]

Z: [Người ấy có chỗ nào không tốt sao?]

Tô Hảo: [Quá tùy tiện trong chuyện tình cảm.]

Z: [Em tốt như vậy, ngay cả một lãng tử cũng sẽ quay đầu thôi. Em còn trẻ, phải nghe theo trái tim mình, cứ dũng cảm thử xem, mọi chuyện sẽ ổn mà.]

Tô Hảo: [Cảm ơn anh.]

Z: [Không có gì.]

Tô Hảo: [Chúc ngủ ngon.]

Z: [Chúc ngủ ngon.]

Đúng vậy, cô còn trẻ, đâu phải bà lão bảy tám mươi tuổi. Nghĩ đến sự tươi trẻ và năng động của Kỳ Kỳ, Tô Hảo đặt điện thoại xuống, trong lòng đã có hướng đi rõ ràng hơn. Chẳng mấy chốc, cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi đồng hồ báo thức vẫn chưa reo, cửa phòng Tô Hảo đã bị gõ, cô mơ màng dậy và đi mở cửa, Kỳ Kỳ và mấy người khác đứng bên ngoài, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề.

Tô Hảo lập tức tỉnh táo: “Có chuyện gì vậy?”

“Hảo Hảo, mau đi thay đồ đi, chúng ta về Lê Thành.” Trông Kỳ Kỳ rất căng thẳng, mặc dù Tô Hảo đã tỉnh táo hơn nhưng đầu óc cô vẫn chưa load kịp. Cô vội vã làm theo lời Kỳ Kỳ, nhanh chóng vào phòng ngủ, rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, nhưng trong đầu thì vẫn loạn hết cả lên.

Mỹ Thông đã xảy ra chuyện gì sao?

Có chuyện gì vậy?

Đã xảy ra chuyện gì?

Tô Hảo luống cuống thay đồ, nhét đồ vào túi, áo tắm vẫn ướt sũng mà cô ném vào luôn, sau đó xách túi bước ra ngoài, nhìn họ: “Tôi xong rồi.”

“Vậy thì đi thôi.” Kỳ Kỳ khoác tay cô, những người còn lại đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Tô Hảo càng không dám hỏi gì, chỉ đành đi theo họ, nhanh chóng xuống tầng một.

Sáng sớm, trời khá lạnh. 

Tô Hảo khép áo khoác lại. 

Tiểu Thất xách bữa sáng của khách sạn, cả nhóm chui vào xe, tài xế khởi động, chiếc xe thương mại lập tức rời khỏi khu nghỉ dưỡng.

Mọi người cùng ăn sáng trong xe, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ. 

Tô Hảo cũng nhận được cơm nắm và sữa bò, nhét một miếng vào miệng, vẻ mặt vẫn ngơ ngác, hỏi Kỳ Kỳ: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Kỳ Kỳ ăn đến phồng cả miệng, cô ấy chỉ vào miệng, ra hiệu bị nghẹn. Tô Hảo nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.

Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông. 

Cô cầm lên xem, thấy là số của Chu Dương, cô định bắt máy.

Nhưng Nghiêm Sùng đã nhanh tay cướp điện thoại, nhấn nút nghe và áp vào tai, giọng đầy thách thức: “Chào buổi sáng, anh Chu, vợ anh đang ở trong tay chúng tôi, anh còn muốn mua lại Mỹ Thông không?”

Chu Dương bên kia híp mắt lại: “Nghiêm Sùng?”

“Đúng vậy.”

Chu Dương: “Các người đi rồi à?”

“Đương nhiên rồi, bọn tôi lên cao tốc rồi.”

Chu Dương nghiến răng: “Đưa điện thoại cho cô ấy.”

Nghiêm Sùng: “Cô ấy không nghe.”

“Cô ấy… bảo anh cút đi.”

Chu Dương: “…” 

Mẹ nó.

“Nghiêm Sùng, anh cứ chờ đấy.”

“Vợ anh đang trong tay tôi, anh nói xem người chịu thua là anh hay tôi đây?”

Chu Dương: “… Vợ tôi cùng chiến tuyến với các người à?”

Nghiêm Sùng nhìn về phía Tô Hảo. 

Lúc này Tô Hảo mới hiểu ra, vài giây sau, cô ghé vào điện thoại và nói: “Cùng chiến tuyến với Mỹ Thông.”

Chu Dương: “…” 

Suýt thì hộc máu.

Tô Hảo: “Bái bai.”

Chu Dương nghiến răng nghiến lợi: “Bai…”

Sau đó, Tô Hảo nhấn nút đỏ kết thúc cuộc gọi.

Điện thoại đã ngắt kết nối.

Ngay lập tức, tiếng cười sảng khoái vang lên trong xe.

“Ha ha ha ha, sảng khoái quá, lũ tư bản chết tiệt này.”

“Ha ha ha ha, phải đấu đến cùng với bọn tư bản.”

“Quá đã!”

“Anh ta vừa nghiến răng ken két đấy à? Ha ha ha, chắc nghiến tới mềm cả hàm răng rồi ấy chứ.”

“Tô Hảo, em đúng là thần may mắn của chị.”

Kỳ Kỳ lập tức ôm lấy Tô Hảo, cười híp cả mắt. Tô Hảo nghe tiếng cười của họ, càng hiểu rõ ý của mọi người, cô cũng không nhịn được mà cười theo. Mấy người này đáng yêu quá đi thôi!

Cô lướt nhẹ qua màn hình điện thoại, suy nghĩ một lúc, rồi mở danh sách chặn ra, gỡ chặn Chu Dương.

Nhưng gỡ xong, cô lại không vội vàng nhắn tin cho anh.

Chiếc xe thương vụ màu đen từ tốn chạy về Lê Thành, dừng lại trước cổng khu chung cư của công ty. Tô Hảo chào tạm biệt mọi người rồi quay trở về nhà, chuyến đi team building dự tính hai ngày lại kết thúc trong một ngày rưỡi, trời vẫn chưa tối hẳn. Thấy cô về, Thành Linh ngẩn người nhưng cũng rất vui vẻ, bà nói: “Cuối tuần sinh nhật Tô Thiến, mẹ con mình vẫn chưa mua quà, vừa hay con về rồi, chúng ta đi mua nhé?”

Tô Hảo gật đầu: “Dạ, được ạ.”

Thế là hai mẹ con khoác tay nhau, quay người ra ngoài đi dạo phố. Chọn quà cho Tô Thiến không phải chuyện dễ, nhưng cả hai rất tận tâm. Sau một hồi chọn lựa, cuối cùng Thành Linh cũng chọn được một bộ váy ngủ khá đắt, bà cũng không ngần ngại chi tiền để mua, sau đó hai mẹ con ăn tối ở một nhà hàng gần đó.

Lúc ngồi xuống, Tô Hảo chợt nhìn thấy bóng dáng Chương Tân Hoa lướt qua dưới tầng.

Anh ta mặc áo đen, quần jean, tay cầm chiếc mũ lưỡi trai, chân thì trượt ván, trông rất trẻ trung, không giống với dáng vẻ chững chạc trên Wechat chút nào.

Lúc này, bạn anh ta đưa cho anh ta một tờ gì đó.

Tô Hảo cúi đầu nhìn chăm chú. 

Là một tấm biểu ngữ nhỏ.

[Tôi đang ế, ai rước đi giùm cái!]

Tô Hảo: “…”

Cô nhìn kỹ hơn, thấy có người đang quay phim. Chương Tân Hoa đang quay video ngắn ư? Trông anh không giống người trên Wechat, không phải kiểu người sẽ làm mấy chuyện thế này.

Nhưng cũng chưa chắc.

Tô Hảo dời mắt, tập trung dùng bữa với mẹ.

Cô kéo nhẹ rèm cửa, sợ mẹ nhìn thấy rồi hỏi linh tinh. 

Tô Hảo múc trứng hấp cho Thành Linh.

Thành Linh mỉm cười, gắp lại cho cô một miếng sườn.

Ăn xong, Tô Hảo dẫn mẹ đi, mua thêm quần áo ấm cho bà. Sau đó, mẹ con họ bắt taxi về nhà. Thành Linh cần nghỉ trưa, Tô Hảo sắp xếp ổn thỏa cho mẹ rồi xuống tầng mua đồ ăn, sau đó về nhà dọn dẹp nhà cửa.

Cô nhìn giờ rồi đi nhặt rau, sắp xếp gọn gàng, đến khoảng hơn sáu giờ thì Thành Linh thức dậy, nghe thấy tiếng xào nấu từ bếp.

Tô Hảo đã nấu ăn, trong nồi còn đang hấp sườn, Thành Linh ngáp một cái: “Tô Hảo.”

“Mẹ dậy rồi à?” Tô Hảo bưng món ăn đưa cho bà.

Thành Linh nhận lấy, hai món mặn một món canh, vừa đủ cho hai mẹ con. Sau bữa tối, mẹ kiên quyết muốn rửa bát, nên Tô Hảo đành về phòng dọn dẹp một chút.

Đúng lúc đó, cô thấy một chiếc Hummer quen thuộc đỗ bên dưới, khoảng cách từ tầng ba không xa, cô có thể thấy rõ bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang vươn ra ngoài, ngón tay kẹp một điếu thuốc, một giây sau, bàn tay ấy rút vào, khuỷu tay đặt lên cửa xe.

Điện thoại trên bàn phát ra âm báo có tin nhắn Wechat.

Cô quay lại cầm điện thoại, rồi bước tới cửa sổ, đúng lúc này, cả con phố phía dưới chợt xuất hiện rất nhiều xe thể thao, trên xe buộc bóng bay, hoa hồng phủ đầy.

Chiếc xe thể thao đi đầu xịt dòng chữ: [Tô Hảo, làm bạn gái anh nhé?]

Rất nổi bật.

Trái tim Tô Hảo khẽ run. Cô nhìn vào điện thoại.

Chu Dương: [Chúng ta tâm đầu ý hợp nhỉ?]

Chu Dương: [Anh đang ở dưới nhà em, xuống đi.]

Bíp bíp——

Ở dưới lầu, một chiếc xe thể thao vang lên hai tiếng còi.

Âm thanh thật sự rất khiêu khích.

Tô Hảo nhắm mắt lại, có chút căng thẳng.

Cảm giác căng thẳng khiến cô bối rối, vì âm thanh đó thật sự quá khiêu khích. Cô vô thức lướt qua danh sách trò chuyện, tìm đến Z.

Tô Hảo: [Tôi hơi căng thẳng.]

Cô nhấn gửi, trong lúc chờ đợi, cô vô thức bấm mở thông tin của Z, nhìn thấy một dãy số.

Số này trông quen lắm.

Cô đã thấy ở đâu rồi.

Suy nghĩ của Tô Hảo lập tức bị điều này lấp đầy, ngay giây sau, cô lập tức mở lịch sử cuộc gọi, số điện thoại chưa lưu tên kia hiện rõ trên màn hình.

Giống hệt số trong WeChat.

Tô Hảo chụp màn hình, đối chiếu thêm lần nữa. Sau vài giây, cô nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, đúng lúc đó, Z nhắn tin đến.

Z: [Sao thế?]

Giả vờ cơ.

Tô Hảo mím môi, bắt đầu trả lời.

Tô Hảo: [Anh ấy đến rồi, đang ở dưới nhà em, bảo tôi xuống, em thấy có rất nhiều hoa hồng.]

Z: [Nhanh vậy sao? Cứ mạnh dạn xuống đi, anh ta đã chân thành như vậy, đáng để em xuống đó.]

Tô Hảo: “…”

Tô Hảo: [Thật sao?]

Cô nhấn gửi, sau đó nắm chặt điện thoại rồi mở cửa đi xuống tầng, tiếng bước chân vang lên từng nhịp trên cầu thang, phát ra cả tiếng vọng, chẳng mấy chốc đã tới tầng một. Quả nhiên, cả khu phố đỏ rực, cô vừa nhìn đã thấy trong chiếc Hummer, Chu Dương đang cầm điếu thuốc, tay đặt trên vô-lăng, tay còn lại cầm điện thoại, có vẻ như đang nhắn gì đó.

À, điện thoại cô đang rung.

Tiếng còi lại vang lên.

Tô Hảo nhanh chóng bước tới, đưa tay vào xe, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Chu Dương, híp mắt nhìn anh, môi mím chặt.

Chu Dương hoảng hốt.

Sau đó, ánh mắt anh nhìn về phía màn hình trò chuyện. 

Màn hình vẫn phát sáng, như đang mỉm cười với anh.

Anh cứng ngắc quay đầu nhìn Tô Hảo

Cô dịu dàng như vậy, nhưng lúc này đôi mắt lại chứa đầy lửa giận.

Cạch.

Cửa bị đẩy ra, Chu Dương ngậm điếu thuốc trong miệng, chân dài khẽ gập, theo phản xạ quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện