Trans: An An
Tô Hảo hoàn toàn không ngờ rằng anh lại chơi chiêu này.
Cả người cô theo phản xạ lùi lại, tay nắm chặt chiếc điện thoại vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, suýt chút nữa thì buông ra: “Anh… đang làm gì vậy?”
Chu Dương liếc nhìn đôi chân của mình, thật sự quỳ xuống mà không hề chuẩn bị trước. Anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, ngửa đầu nhìn cô, nói: “Anh không định giấu em.”
Tô Hảo chợt nhớ lại những lời thổ lộ mà anh đã nói với cô trên WeChat khi giả mạo Chương Tân Hoa.
Từng câu từng chữ như đập thẳng vào trái tim cô, tất cả những lời ấy đều là hướng về cô.
Anh đã yêu một cô gái người Hồi Giang.
Mặt Tô Hảo ửng đỏ, đang định nói gì đó.
Đúng lúc này, một nhóm người đã chờ sẵn đột nhiên ôm hoa hồng và cầm bóng bay bước về phía họ. Vừa trông thấy Chu Dương đang quỳ, tất cả đều sững sờ. Lý Dịch, người cầm máy quay dẫn đầu, chậc chậc hai tiếng rồi nhanh chóng bước tới, cầm máy quay dí sát vào mặt Chu Dương. Tô Hảo thấy vậy cũng đờ người, theo phản xạ đấm vào vai Chu Dương: “Đứng lên đi!”
Cô hơi sốt ruột, thậm chí còn đá anh một cái. Có rất nhiều người đang cầm điện thoại và máy quay, mà đông người vây xung quanh, Tô Hảo nhận ra họ vẫn đang đứng giữa phố.
Cô cúi đầu đấm vào anh, Chu Dương nắm lấy hai tay cô, kéo vào lòng mình, ép đầu cô tựa vào ngực. Sau đó anh đứng dậy, xoay người áp Tô Hảo vào cửa xe.
Máy quay.
Mọi người xung quanh.
Hoa hồng.
Tất cả khiến Tô Hảo chỉ biết cúi đầu, Chu Dương nhẹ nhàng nắm lấy lọn tóc của cô, sau đó trượt xuống gò má rồi giữ chặt cằm cô, đột nhiên nâng mặt cô lên.
Tô Hảo cuống quýt giãy giụa, trong mắt cô đầy sự hoảng loạn xen lẫn ánh nước long lanh.
Chu Dương thì thầm: “Làm bạn gái anh được chưa? Hửm?”
Lời vừa dứt, anh cúi đầu, chặn lấy đôi môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng luồn vào. Tô Hảo theo phản xạ lùi về sau, lưng cô dán chặt vào cửa xe. Tay Chu Dương từ cằm cô dần chuyển thành ôm lấy một bên mặt, một tay chống bên cạnh má cô, theo động tác, anh nghiêng người hôn sâu hơn.
Đầu lưỡi anh mang đậm hương vị bạc hà, Tô Hảo cố gắng tránh mấy lần nhưng vẫn bị anh cuốn lấy.
Cảnh tượng được máy quay ghi lại.
Sự dịu dàng của người phụ nữ và sự mạnh mẽ của người đàn ông vào khoảnh khắc này càng rõ ràng hơn. Anh không chỉ hôn cô mà còn nhẹ nhàng vuốt v e, men theo cánh tay cô rồi từ từ kéo bàn tay đang nắm lấy vạt váy của cô ra, cầm chặt trong tay. Đồng thời, chiếc điện thoại trượt khỏi tay cô và rơi xuống mặt đất.
Màn hình sáng lên.
Không ngờ lại dừng ngay ở câu đó.
[Thực ra, anh đã yêu một cô gái người Hồi Giang.]
*
Tô Hảo cũng chẳng biết mình về nhà bằng cách nào, trong tay ôm một bó hồng lớn. Vào nhà, cô đặt bó hoa lên ghế sofa rồi bước vào phòng tắm. Thành Linh đang xem tivi, thấy cảnh này thì sững sờ, sau đó lại mừng rỡ, bó hoa hồng tươi thắm kia tượng trưng cho tình yêu mà.
“Tô Hảo, ai tặng con đấy?” Thành Linh đặt điều khiển xuống, đứng dậy hỏi.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng, Tô Hảo nhìn vào gương, thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình sau nụ hôn, cô dần tỉnh táo lại, đáp: “Bạn con tặng.”
Vẫn chưa nghĩ ra cách để nói với mẹ nên cô đành trả lời tạm như vậy.
“Bạn à? Bạn nào thế? Hoa này đẹp thật, để mẹ lấy bình c ắm vào.” Thành Linh cười tươi, nói xong bà vui vẻ đi ra ban công tìm bình hoa. Bà thích trồng hoa nên đã mua khá nhiều bình rỗng, đều đã được rửa sạch. Thành Linh lấy một chiếc bình rồi trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu tháo gói hoa.
Kết quả, vừa tháo ra…
Ba chiếc hộp gấm từ trong bó hoa rơi ra, lăn trên bàn trà, Thành Linh ngẩn người, không mở hộp mà chỉ ngẩng đầu lên gọi: “Tô Hảo, trong hoa còn có thứ này.”
Tô Hảo vừa rửa mặt xong, vô tình chạm phải khóe môi, cảm giác nhói đau khiến cô lại gần gương nhìn kỹ hơn. Chỗ đó đã bị cắn rách một chút, cô khựng lại.
Người gì mà như chó vậy.
Cô lại lấy khăn lau qua cổ mình, đúng lúc nghe thấy tiếng của Thành Linh, cô hơi khựng lại, sau đó treo khăn lên, quay người đi ra ngoài, mở cửa.
Tô Hảo vừa bước ra đã thấy ba chiếc hộp trên bàn trà.
Thành Linh chỉ vào mấy chiếc hộp: “Tất cả được nhét trong bó hoa đấy.”
“Con không phát hiện ra à?” Thành Linh hỏi: “Suýt nữa rơi xuống đất rồi.”
“Con không biết.” Tô Hảo vội vàng bước đến, mặt và cổ vẫn còn đỏ bừng. Khi bị đám đông trêu chọc, cô chỉ muốn biến mất ngay lập tức.
Bó hoa này là Chu Dương tặng cô lúc tiễn cô lên lầu. Khi đến trước cửa, anh còn định hôn cô nữa, nhưng Tô Hảo né được, đẩy anh ra rồi bỏ đi.
Tô Hảo cầm lấy chiếc hộp gấm, mở ra.
Chiếc hộp đầu tiên mở ra, một tấm thẻ đen rơi xuống.
Hộp thứ hai là một sợi dây chuyền.
Hộp thứ ba là một chiếc vòng tay.
Thành Linh nhìn mà ngây người: “Thẻ? Là thẻ gì vậy?”
Bà chưa từng thấy loại thẻ này bao giờ.
Tô Hảo từng làm thủ quỹ cho Phí Tiết nên cô biết rõ loại thẻ đen này của Chu Dương. Tiền trong thẻ liên kết trực tiếp với tài khoản của anh, nghĩa là cô có thể tùy ý sử dụng số tiền ấy, hơn nữa còn không có bất kỳ giới hạn nào.
Cô đóng chiếc hộp gấm lại, khẽ nói: “Chỉ là một tấm thẻ bình thường thôi ạ.”
“Thẻ ngân hàng à?” Thành Linh lại hỏi.
Tô Hảo rất muốn nói đó là thẻ mua sắm, nhưng sợ Thành Linh thật sự cầm đi mua đồ, nên cô đành đáp: “Không phải, là thẻ hội viên của một nơi nào đó, mẹ không dùng được đâu.”
“Ồ ồ, mẹ cứ tưởng là thẻ ngân hàng, chưa từng thấy loại này, nhìn giống thẻ tín dụng. Sao theo đuổi người ta lại tặng thẻ tín dụng chứ.” Thành Linh yên tâm hơn, đẩy hai chiếc hộp trang sức tới trước mặt Tô Hảo: “Mẹ thấy cũng đẹp lắm, nhưng hình như giá không rẻ, con nhận à?”
Nếu nhận rồi chẳng phải có nghĩa là Tô Hảo rất thích người ta sao?
Thành Linh lại có chút mong chờ.
Tô Hảo ho khẽ một tiếng, đóng chiếc hộp lại, nói: “Con sẽ suy nghĩ thêm, mẹ, con về phòng trước đây.”
Nói xong, cô cầm ba chiếc hộp, quay người đi vào phòng.
Thành Linh đáp: “Ừ, được, mẹ sẽ chăm sóc hoa.”
Trước đây, khi Tô Hảo đến Lê Thành, cô vẫn luôn không yêu đương gì, hồi bà còn ở Hồi Giang, chưa đến Lê Thành ở với Tô Hảo, mỗi lần hỏi về chuyện tình cảm của cô, bà đều căng thẳng và sợ hãi.
Giờ đây, bà lại phát hiện ra không phải như mình nghĩ, vẫn có người thích Tô Hảo, nên Thành Linh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
*
Về đến phòng, Tô Hảo đặt những chiếc hộp lên bàn rồi cầm điện thoại lên. Cô thấy Chu Dương đã gửi vài tin nhắn WeChat, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất.
Quang trọng nhất là video anh quỳ gối, được Lý Dịch và vài người khác đăng lên trang cá nhân.
Lý Dịch: [Dù mãi mới quỳ nhưng không thể thiếu được!] (video)
Hứa Điện: [Haha, cậu ta sợ đến nỗi quỳ luôn!] (video)
Lục Khởi: [Cười thầm một chút được không?] (video)
Vân Lục: [Haha, cho tôi cười một chút!] (video)
Giang Úc: [Trước đây ai là người tuyên bố chắc nịch rằng mình tuyệt đối sẽ không quỳ?] (video)
Tăng Kiêu: [Tôi cũng chia sẻ lại. Dù đầu gối của đàn ông quý như vàng, nhưng trước mặt vợ thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.] (video)
Liễu Yên: [Chu Dương, anh vừa tự tát vào mặt mình rồi đấy.] (video)
Có vẻ như mọi người đã hẹn nhau, tất cả đều đăng video này. Vì Tô Hảo cúi đầu nên họ không để cô lọt vào khung hình, chỉ thấy Chu Dương nắm lấy tay cô. Những ngón tay mảnh mai, trắng nõn ấy cứ dừng lại ở đó, chỉ nhìn bàn tay thôi cũng khiến người ta phải tưởng tượng rất lâu, bàn tay đẹp như vậy, chắc hẳn cô cũng rất xinh đẹp.
Về video đánh nhau lần trước, Tô Hảo hoàn toàn không có tâm trạng xem.
Lần này thì khác.
Xem xong, Tô Hảo mở WeChat lên.
Chu Dương: [Mấy giờ đi ngủ?]
Chu Dương: [Hả?]
Chu Dương: [Vợ à.]
Tô Hảo: [Sao trong vòng bạn bè toàn video của anh vậy?]
Chu Dương: [Chậc, đám đó hóng hớt ấy mà.]
Tô Hảo: [Anh không thấy ngại à?]
Chu Dương: [Vì em thì có gì mà ngại, lúc Hứa Điện quỳ trông mới nhếch nhác, cái này chỉ là chuyện nhỏ.]
Tô Hảo: [… Chẳng phải anh bị dọa đến nỗi quỳ luôn sao?]
Chu Dương: [……]
Tô Hảo nhìn thấy sáu dấu chấm, người này thật đúng là đủ rồi, còn có vẻ tự đắc nữa.
Chu Dương: [Ngày mai có đi làm không?]
Tô Hảo: [Có.]
Chu Dương: [Tối mai đi ăn nhé.]
Tô Hảo: [Được.]
Chu Dương: [Vợ ơi, anh không ngủ được.]
Tô Hảo: [Em thì ngủ được.]
Chu Dương: […]
Tô Hảo: [Sao anh lại đưa em cái thẻ đó? Em không cần.]
Chu Dương: [Cứ để đó, không dùng cũng được, em là người quản lý tài chính trong nhà.]
Tô Hảo: […]
Không biết tại sao, sau những ngày trò chuyện với nhân cách “Z” của Chu Dương, cả hai lại có nhiều điều để nói trên WeChat. Trò chuyện qua lại như vậy, mới một lúc đã tán gẫu được rất nhiều chuyện.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công việc cũng vậy, nhưng Tô Hảo nằm trên giường lại cảm thấy như có thêm điều gì đó, vừa có sự lo lắng, vừa có cảm giác an tâm.
Cô nắm chặt chăn, trở mình và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tô Hảo nghe thấy âm thanh Thành Linh đang ngân nga hát trong phòng tắm. Cô hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó tiếp tục đánh răng, trong lúc đó, ánh mắt cô càng trở nên dịu dàng hơn.
Cô định qua chỗ dì Tô Thiến cùng nhau thuyết phục Thành Linh.
Ăn sáng xong, cô đi làm.
Đến công ty, Kỳ Kỳ đứng ở cửa, cầm điện thoại lắc lư. Tô Hảo liếc nhìn cô ấy, đặt bữa sáng lên bàn, Kỳ Kỳ lập tức chạy lại, mở điện thoại rồi mở video ra.
Màn hình hiện lên cảnh con phố được nhuộm đỏ rực. Cảnh tượng thật hoành tráng, có rất nhiều chiếc xe thể thao, tất cả đều có tên “Tô Hảo”. Bóng bay và hoa hồng chất đầy trên xe. Không chỉ vậy, những anh chàng ngồi trên ghế lái của mỗi chiếc xe đều rất đẹp trai, giống như một đoàn rước dâu. Tiếp theo, video chuyển đến chiếc Hummer nổi bật giữa đám đông.
Video tiếp tục.
Một người đàn ông cao lớn quỳ gối trước mặt Tô Hảo, anh ngẩng đầu nhìn cô, chiếc cổ thon dài. Tô Hảo cúi đầu, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp của cô.
“Cầu hôn à?” Kỳ Kỳ nhìn với ánh mắt hâm mộ: “Thật hả?”
Tô Hảo: “Không phải.”
“Hả? Chỉ là theo đuổi thôi à? Vch.” Kỳ Kỳ không thể tin nổi: “Trời ạ, không ngờ anh ta lại quỳ, sao tự dưng mở cửa xe xong lại quỳ luôn vậy?”
Tô Hảo nhớ lại vẻ mặt của anh tối qua, cũng thấy buồn cười.
Cô đẩy điện thoại của Kỳ Kỳ ra, nói: “Chị đoán xem?”
Kỳ Kỳ: “Không lẽ anh ta làm gì sai à? Chị thấy lúc em xuống trông có vẻ rất giận.”
Tô Hảo sửng sốt, quay đầu nhìn Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ dựa vào bàn, nháy mắt với cô, Tô Hảo cũng bật cười, đẩy nhẹ cánh tay của Kỳ Kỳ: “Đi ăn sáng nào.”
“Haha, không ngờ đàn ông đều giống nhau, ai cũng có khát vọng sống mãnh liệt, cứ sợ hãi là lập tức quỳ xuống để bảo toàn mạng sống, ha ha ha ha!” Kỳ Kỳ cười lớn, sau đó ngồi xuống và kéo bữa sáng ra ăn.
Tô Hảo hỏi: “Nghiêm Sùng cũng vậy à?”
Kỳ Kỳ lườm một cái: “Không, anh ta không như vậy, chị đã xem mấy tin đồn về Hứa Điện và ảnh hậu Mạnh, còn thấy video Hứa Điện quỳ, mấy người bạn của chồng em thật sự khiến người khác bất ngờ.”
Đẹp trai, nhiều tiền, tính cách ngạo mạn, nhưng khi gặp được tình yêu chân thật, ai nấy cũng đều quỳ xuống.
Team quỳ Lê Thành.
Tô Hảo: “Còn video đó không? Cho em xem thử.”
Cô luôn chỉ nghe nói mà chưa từng thật sự thấy.
Kỳ Kỳ: “Có.” Cô ấy mở video và đưa cho Tô Hảo, Tô Hảo cầm lấy xem, đó là đoạn quỳ gối trên thớt giặt đồ. Dù video rất ngắn, nhưng quả thật là anh ấy đã quỳ.
Tô Hảo: “… Cái này mà cũng lây truyền à?”
Kỳ Kỳ lại cười: “Có lẽ vậy? Sao Nghiêm Sùng không bạn bè nào biết quỳ nhỉ?”
Tô Hảo chỉ mỉm cười rồi mở máy tính và bắt đầu làm việc.
Khoảng hơn sáu giờ chiều, Chu Dương gọi điện đến. Tô Hảo đang bận, vội vàng liếc qua rồi nhận.
Tô Hảo: “Alo.”
Chu Dương: “Anh đang ở trước cổng tòa nhà công ty em.”
Tô Hảo: “Vâng.”
Chu Dương ở bên kia mỉm cười: “Bận rộn ghê nhỉ?”
Tô Hảo: “Vâng, hôm nay các anh không đốt tiền nữa à?”
Chu Dương: “… Không đấu lại được với em, không đốt nữa.”
Trong lòng Tô Hảo dâng trào cảm giác tự hào về bản thân, cô mỉm cười, bảo anh chờ một chút, sau đó tắt điện thoại. Cô làm mới dữ liệu trên hệ thống, thấy số liệu đã ổn định, Tô Hảo tắt máy tính, cầm điện thoại lên, mọi người cùng nhau tan làm. Kỳ Kỳ khoác tay Nghiêm Sùng, nét mặt đầy gian xảo.
Tô Hảo đi ở phía trước, cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy họ đều đi theo sau mình. Tô Hảo bất lực, đi thẳng đến cửa khu chung cư, thấy Chu Dương đã đổi xe, là một chiếc Bentley.
Anh mặc áo sơ mi và quần dài, dựa vào cửa xe nghịch điện thoại, dáng người cao ráo và điển trai, toát lên vẻ lãng tử.
Anh đứng thẳng dậy, khẽ mỉm cười, nắm tay Tô Hảo và dẫn cô đến ghế phụ. Bên kia ngay sát lề đường, xe cộ qua lại tấp nập, anh mở cửa xe, giúp Tô Hảo vào trong rồi đóng cửa lại, sau đó vòng qua ghế lái.
Anh liếc nhìn về phía đồng nghiệp của Tô Hảo.
Đám đồng nghiệp của Tô Hảo cũng lập tức đứng thẳng người lên, ưỡn ngực ra, không chịu thua.
Mấy người cộng lại có thể áp đảo được khí thế của Chu Dương chứ nhỉ? Chu Dương liếc nhìn một lượt, cười nhẹ rồi ngồi vào trong xe.
Tô Hảo thò đầu ra vẫy tay chào họ.
Cửa sổ xe tự động kéo lên, Chu Dương để tay lên vô lăng, nhìn cô.
Tô Hảo mím môi: “Gì vậy?”
Chu Dương lại gần, hôn nhẹ lên khóe môi cô, sau đó hôn triền miên: “Không phải đang mơ nhỉ.”
Cô không biết rằng anh đã mơ bao nhiêu giấc mơ.
Tô Hảo cụp mắt, cũng hôn lại anh, hai người chỉ chạm nhẹ vào nhau rồi lại buông ra, bờ môi quấn quýt. Tô Hảo đẩy anh ra: “Lái xe đi, trời sắp tối rồi.”
Chu Dương ngồi lại, khởi động xe.
“Em muốn ăn gì?”
Tô Hảo: “Anh quyết định đi.”
“Anh đã đặt chỗ ở tòa 53, đi ăn ở đó nhé.”
Tô Hảo: “Dạ.”
Trời đã tối dần, vào mùa đông, ban ngày ngắn hơn rất nhiều. Đến tòa 53, màn đêm buông xuống, khắp nơi đều rực rỡ ánh đèn. Tô Hảo tháo dây an toàn ra, đây là lần đầu tiên cô đến đây, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy, tòa cao ốc như một khối khổng lồ đồng loạt đè ép xuống.
Chu Dương đưa chìa khóa cho nhân viên trông xe, sau đó đi đến bên cạnh Tô Hảo, ôm lấy eo cô: “Cảm giác cao không?”
Tô Hảo: “Vâng, con người thật nhỏ bé.”
Chu Dương bật cười.
Cô không nói về sự sang trọng mà nói về sự nhỏ bé.
Thật là đáng yêu.
Anh ôm cô vẫn chưa đủ, bàn tay đặt trên bụng cô còn nắm chặt lấy cổ tay cô, dẫn cô lên bậc thang, nói: “Nhưng sức mạnh đoàn kết có thể tạo nên những điều lớn lao.”
Tô Hảo ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Ba cây chụm lại nên hòn núi cao à?”
Chu Dương lại mỉm cười, đôi lông mày của anh toát lên vẻ phong lưu.
“Chính xác.”
Hai người bước vào thang máy, Chu Dương quẹt thẻ, thang máy đi thẳng lên tầng 53.
Khi ra khỏi thang máy, có người đã chờ sẵn. Lúc này, khách đến ăn khá đông, nhưng vì không gian lớn nên không cảm thấy chật chội. Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến vị trí cạnh cửa sổ. Nhìn xuống không thấy đáy, dù có thấy thì cũng chỉ như những con kiến nhỏ bé.
Chu Dương kéo ghế cho Tô Hảo, cô ngồi xuống.
Chu Dương ngồi đối diện.
Nhân viên phục vụ tiến đến, đưa thực đơn cho Chu Dương, anh lại chuyển thực đơn về phía Tô Hảo. Cô liếc qua, thấy toàn tiếng Anh.
Cô nhìn vào món steak.
Ở đây, thực đơn không ghi giá.
Cô chọn một phần steak combo.
Chu Dương cũng gọi một phần, rồi nói với nhân viên phục vụ: “Một chai rượu vang.”
Tô Hảo: “Em không uống, anh còn phải lái xe nữa.”
Chu Dương khựng lại một chút.
Tô Hảo chống cằm nhìn anh.
Chu Dương nhướng mày, sau vài giây, anh nghiêng đầu nói với nhân viên phục vụ: “Không cần rượu vang, thêm một phần kem.”
“Vâng ạ.” Nhân viên phục vụ ôm thực đơn, mỉm cười rồi lịch sự rời đi.
Chu Dương nhìn qua điện thoại: “May mà còn một tuần nữa mới đến ngày 28.”
Ban đầu Tô Hảo không hiểu, nhưng sau đó phản ứng lại, vô thức duỗi chân ra đá Chu Dương một cái. Anh không tránh, ngả lưng ra sau, đầu ngón tay gõ lên bàn, cười nói: “Anh nhớ rõ đấy.”
“Nếu sát ngày quá thì ăn kem sẽ không tốt.” Anh nhướng mày, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ.
Tô Hảo không thèm để ý đến anh.
Sau vài giây, cô bỗng nhớ ra điều gì, mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Chu Dương: “Hả?”
“Chẳng lẽ ngay cả em…” Cô không thể nói tiếp.
Chu Dương lại gần: “Hử?”
Một giây sau, anh cười khẽ, chỉnh lại cổ áo sơ mi: “Là B đúng không?”
Mặt Tô Hảo đỏ bừng, cô lại đá anh một cái.
Chu Dương đưa tay, giữ chặt chân cô dưới bàn. Cô mặc váy dài đến đầu gối, nhưng khi ngồi xuống chắc chắn đã bị trượt lên, lòng bàn tay anh chạm vào làn da cô.
Nóng bỏng.
Tô Hảo nhanh chóng rút chân lại.
Anh lại nắm lấy.
Hai người trêu chọc nhau một hồi.
Hai phần steak được bưng lên, nhân viên phục vụ bày biện cẩn thận. Không gian ở đây rất đẹp, ánh đèn không quá sáng nhưng cũng không tối, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Một chiếc piano được đặt trên sân khấu nhỏ.
Nhân viên phục vụ làm xong việc bèn rời đi, chỉ còn lại phần steak chưa được cắt.
Chu Dương cầm dao nĩa, chủ động giúp Tô Hảo cắt steak.
Tay áo sơ mi của anh được xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc. Động tác của anh rất nhanh, cắt phần steak thành những miếng nhỏ vừa ăn.
Sau khi cắt xong, anh không vội vàng, dùng nĩa xiên một miếng, đút cho Tô Hảo. Cô nhìn xung quanh, thấy mọi người đang trò chuyện, cô chần chừ một lúc, dùng tay che lại, tiến tới ăn miếng thịt.
“Ngon không?”
Má Tô Hảo phồng lên, cô gật đầu.
“Ngon là được.”
Anh lấy khăn giấy lau một chút nước sốt ở khóe miệng Tô Hảo, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, tự cầm lấy khăn lau.
Phần steak không nhiều, cộng với một chút mì, salad và trái cây, chẳng mấy chốc hai người đã ăn xong. Khu nhà hàng trong nhà không phải là điểm chính, mà còn có khu ngoài trời nữa, sàn ở đó được làm bằng kính. Có khá nhiều người ngồi ăn uống, trò chuyện ở đó, hầu như không ai có cảm giác là mình đang ở tầng 53, ai nấy đều rất thư thái, thoải mái.
Tô Hảo nhìn vài lần, nhưng không dám nhìn nhiều, cảm thấy hơi chóng mặt, cũng không khỏi ngưỡng mộ họ, thật tự tại và thoải mái. Chu Dương nhìn theo ánh mắt cô, cười nói: “Ăn xong đi ra đó ngắm cảnh nhé?”
Tô Hảo lập tức lắc đầu.
Chu Dương đưa tay, véo nhẹ vào tai cô.
Sau khi ăn xong, một phần kem được mang đến.
Kem có vị dâu tây, vừa thử một miếng đã thấy vô cùng thơm ngọt. Chu Dương thì uống cà phê, sau khi Tô Hảo ăn được vài muỗng, cô múc một muỗng đưa cho anh. Chu Dương đặt ly cà phê xuống, lắc đầu.
Tô Hảo: “Thử một miếng đi.”
“Ngọt quá.”
“Cũng được mà.”
Nhìn ánh mắt như nước của cô, không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng Chu Dương lại vô thức tiến lại gần, mở miệng và ngậm lấy muỗng kem.
Vị ngọt chảy vào cổ họng.
Anh nhíu mày: “Chỉ có mình em dám cho anh ăn cái này.”
Tô Hảo ồ lên một tiếng.
Lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô đổ chuông, cô tiện tay bắt máy, nói “Alo” một tiếng.
Đó là bố của Đường Nhuệ.
Ông ấy cẩn thận nói ở đầu dây bên kia: “Hảo Hảo, con có thể đến thăm Đường Nhuệ không? Thằng bé bị bệnh phải nhập viện.”
Chu Dương dừng hành động chạm lưỡi vào răng, nhìn cô.
Tô Hảo cũng nhìn anh.
Sau đó, cô khẽ nói: “Vâng ạ.”
Chu Dương nghiến răng.