Trans: Diệu Huyền

Beta: Lam Lam

Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Hảo tỉnh cả ngủ, cô nắm chặt điện thoại, không biết phải trả lời lại như thế nào. Một lúc sau, cô mới ngồi dậy, dựa lên đầu giường. 

Tay cô vẫn nắm chặt điện thoại, nghĩ bụng, đây là tâm lý của một người đàn ông đã có người trong lòng ư?

Khoảng năm phút trôi qua.

Tô Hảo mới nhắn lại.

Tô Hảo: [Bảo sao anh hiểu rõ Hồi Giang tới vậy, cô ấy ổn chứ?]

Z: [Anh cũng muốn biết cô ấy có ổn không.]

Z: [Em vẫn ổn chứ?]

Tô Hảo: [Đương nhiên là em ổn.]

Z: [Anh đã bỏ lỡ cô ấy một lần rồi, anh không muốn lại bỏ lỡ cô ấy lần nữa.]

Tô Hảo: [Vậy anh phải cố gắng để giành lấy cơ hội.]

Z: [Cảm ơn.]

Tô Hảo: [Không có gì.]

Z: [Hồi Giang là một thành phố ở phía Nam, nơi đã nuôi dưỡng ra tính cách dịu dàng như nước của cô ấy, kể cả lúc cô ấy nghiến răng nghiến lợi cũng khiến anh mê đắm mê đuối.]

Tô Hảo: [Vậy sao? Vậy thì tốt.]

Anh ta nhất định rất thích cô gái đó nên mới tâm sự hết mọi chuyện với một người gốc Hồi Giang như cô.

Chẳng trách ngay từ đầu anh ta lại hỏi về Hồi Giang. Trong lòng Tô Hảo có chút trống rỗng, cô ngồi đờ ra một lúc, anh ta cũng chẳng trả lời lại nữa, có lẽ là vì đêm đã khuya.

Tô Hảo nghe xong câu chuyện của người khác, trong lòng cảm giác cứ buồn man mác, vài giây sau, cô ôm lấy đầu gối, ngẩn ngơ nhìn chiếc rèm cửa sổ đang bay phấp phới.

Sáng ngày hôm sau, Tô Hảo ngủ quên, cô vội vàng cầm theo bữa sáng tới công ty, vừa làm vừa ăn. Vì cô đến muộn nên bữa sáng của những người khác cũng muộn, mọi người ngồi xuống cạnh cô ăn, ăn sáng xong mới để ý thấy bó hồng ở cạnh, Kỳ Kỳ trêu chọc Tô Hảo: “Hôm nay em nhận hoa hồng à?”

Tô Hảo quay đầu lại nhìn. 

Lúc này cô mới nhận ra, ban nãy vì quá vội vàng nên lúc chú Lâm đưa cho, cô đã tiện tay nhận lấy. Kỳ Kỳ lấy tấm thiệp bên trong ra, đưa cho Tô Hảo.

Tô Hảo mở ra.

Chào buổi sáng.

Tô Hảo của anh.

Hôm nay em cũng phải cố gắng lên nhé, thắng anh thêm lần nữa nhé?

—Chu Dương

Tô Hảo: “…’’

“Phì! Lại tiếp nữa rồi! Cái trang mạng ấy lại bỏ thêm tiền rồi.” Nghiêm Sùng chạy ra với cái đầu tổ quạ và vẻ mặt buồn ngủ: “Xử nó!”

Tiểu Thất: “Xử nó!”

Tô Hảo: “Ok luôn.”

Kì Kì đứng bên cạnh cười đến mức hai vai run lên, may mà anh ta chưa đọc thiệp của Tô Hảo, không là sẽ phát hiện người đàn ông đang theo đuổi Tô Hảo chính là ông to suốt ngày gây rối kia.

Hôm nay bên kia không dễ đối phó, như đã tìm được điểm yếu, khiến cho công ty bận rộn đối phó cả sáng, có vẻ bên kia đã đổi nhân viên tiêu thụ. Tô Hảo cùng người đó gần như ngang tài ngang sức, sau đấy Tô Hảo ra một đòn mạnh mẽ, gỡ xuống một vài bức ảnh rồi đổi thành liên kết mua một tặng một.

Tới gần 12 giờ, cuối cùng cũng giành lại được 40% lưu lượng, mọi người đều thở phào một hơi. Tô Hảo ngả người ra ghế, cầm điện thoại lên xem, mới phát hiện tin nhắn Z nhắn ngủ ngon từ đêm qua.

Cô mở lại lịch sử cuộc trò chuyện.

Bên trên là tình cảm anh ta dành cho cô gái Hồi Giang đó, rất đậm sâu.

Nhưng nỗi buồn bã, sự trống rỗng đêm qua, bây giờ đã vơi đi nhiều. Cô nhìn máy tính, nhận ra thành quả trong công việc giúp bản thân cô lãng quên rất nhiều việc.

Cô lại liếc nhìn ảnh đại diện của Z, sau đó đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.

*

Rất nhanh đã đến cuối tuần, vì phải ở lại Đông Thị một ngày, nên Tô Hảo chỉ sắp xếp hành lý thật đơn giản, rồi lên xe đi tới chỗ team building của công ty.

Nghiêm Sùng thuê một chiếc xe limousine 7 chỗ, vừa đủ cho 6 người, thuê thêm một tài xế, Tô Hảo ngồi ở hàng sau, cô dựa người lên cửa sổ, điện thoại chợt đổ chuông.

Người gọi tới lại là Đường Du.

Từ sau hôm sinh nhật Đường Du, Tô Hảo được Chu Dương đưa về, cô đã không liên lạc gì mấy với Đường Du nữa.

Đường Du: [Hảo Hảo.]

Đường Du: [Tên quản lý cổ phiếu Đường Nhuệ gần đây hình như gặp phải chuyện gì rồi ấy, anh ta giúp công ty con của nhà họ Văn quản lý cổ phiếu, xong bị người khác giở trò thì phải.]

Đường Du: [Trông anh ta hơi thảm.]

Tô Hảo: [Anh ấy ổn chứ?]

Đường Du: [Không ổn lắm.]

Tô Hảo: [Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết.]

Tô Hảo không hiểu lắm công việc của Đường Nhuệ, chần chừ một hồi, cô vẫn gửi tin nhắn cho anh ta.

Tô Hảo: [Anh vẫn ổn chứ, Đường Nhuệ?]

Chỉ là Tô Hảo đợi một hồi, đầu bên kia vẫn không một lời hồi âm. Tô Hảo im lặng vài giây, rồi đặt điện thoại xuống, không nghĩ gì thêm. Cảnh sắc ngoài cửa sổ vun vút chạy qua, vào đến địa phận Đông Thị, cảnh sắc còn đẹp hơn cả Lê Thành, bên này không có nhiều toà nhà cao tầng. Gần tới một giờ, họ đã tới resort nghỉ dưỡng.

Cả nhóm bước xuống xe.

Thời tiết khá mát mẻ, Tô Hảo mặc một chiếc áo khoác mỏng, đứng từ xa đã thấy sợi dây cáp qua núi giữa hai ngọn đồi. Tiểu Thất cởi mũ xuống, chỉ ra đó nói: “Lát nữa chúng ta sẽ ra đó chơi, hahaha, cô hồi hộp không Tô Hảo?”

Tô Hảo cười nói: “Tôi bình thường.”

“Không cần phải căng thẳng, bọn tôi ở đây cả.” Tiểu Thất vỗ vỗ vai Tô Hảo, quay người đi vào khách sạn. Tô Hảo đi theo, mỗi người ở một phòng, phòng nào cũng có cửa sổ lớn, một ban công, phía sau là hồ bơi.

Tô Hảo gửi tin nhắn báo bình an cho Thành Linh, sau đó đi xuống lầu ăn cơm. Sáu người cùng ăn cơm là chuyện đơn giản, họ lấy đồ ăn xong thì ngồi xuống ăn cùng nhau.

Tiểu Thất: “Phải leo núi khoảng một tiếng đồng hồ mới đến được đỉnh, mọi người có muốn ngồi cáp treo không?’’

Tiêu Hoa lắc đầu: “Không cần đâu, hiếm khi mới đến đây, có leo núi thôi mào.’’

Kỳ Kỳ dựa vào Nghiêm Sùng, gật đầu: “Đúng, chúng tôi cũng muốn leo.”

Tô Hảo tất nhiên cũng không phản đối gì.

Thế là sau khi ăn trưa, tất cả đi bộ đến chân núi, cầm bản đồ, rồi bắt đầu leo. Thực ra thể lực của Tô Hảo khá ổn, nhưng những người còn lại thì hình như không ổn lắm, cứ lúc đi lúc dừng, Kỳ Kỳ nhìn thấy Tô Hảo như vậy thì ôm lấy tay Tô Hảo nói: “Hảo Hảo em kiên cường thật đấy, không than lấy một lời.’’

Ở cùng nhau lâu, cô ấy nhận ra, Tô Hảo là một cô gái điềm tĩnh, không nói đến tính tình dịu dàng, Tô Hảo cũng rất ít khi than mệt than khổ, không phàn nàn, rất kiên cường, cảm giác như thể nhìn thấu mọi thứ, chịu đựng được tất cả.

Tô Hảo uống một ngụm nước, càng đến gần đỉnh núi, tiếng kêu thét của những người leo dây trên đầu càng to. 

Cô liếc nhìn Kỳ Kỳ, nói: “Em cũng mệt, nhưng than cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng giữ lại chút sức lực còn hơn.”

Nghiêm Sùng nhìn Tô Hảo, rồi chọc Kỳ Kỳ: “Em nhìn Tô Hảo mà học hỏi đi kìa.’’

“Học không nổi!’’ Kỳ Kỳ cố ý bướng bỉnh.

Tô Hảo nhìn thấy hai người bọn họ sắp đánh nhau thì vội tiến lên trước vài bước, có lẽ, có người quan tâm, có người thương xót thì than khổ than mệt mới là chuyện lẽ thường. Cuối cùng họ cũng đã đến đỉnh núi.

Bọn họ khá may mắn, lúc này ở khu đợi không có ai mấy. Mấy người Tiểu Thất đã nhắm món này lâu rồi, bọn họ đi tới mặc đồ an toàn vào ngay, khoảng cách thật ra cũng không dài lắm.

Tô Hảo đi theo phía sau, nhìn ba người Tiểu Thất một trước một sau bước lên sợi dây đi qua, trông có vẻ rất đơn giản, nhưng nếu đứng ở rìa nhìn xuống xem, bên dưới là non xanh nước biếc, mênh mông hùng vĩ, sâu không thấy đáy thì chân lại phát run. Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng cùng nhau đi qua. Kỳ Kỳ lúc bước trên ấy cứ hét suốt.

Nghiêm Sùng dìu lấy cô ấy, nói: “Nhanh nào, hai bước nữa là tới rồi, đừng gào nữa, sắp thủng cả màng nhĩ rồi đây này.”’’

“Aaaaa…’’Rồi giờ hai người đi qua rồi, Kỳ Kỳ ngã ngồi xuống đất, nhìn Tô Hảo xua tay nói: “Hảo Hảo, hay là em đừng đi qua đây nữa, quay lại bằng đường ban nãy đi, sợ quá đi mất…”

Trên người Tô Hảo cũng đã mặc đủ các thiết bị an toàn, cô mím môi, mỉm cười, trấn an Kỳ Kỳ.

Dù sao cũng đã tới rồi, qua nốt sợi cáp này, là mấy người họ có thể đi từ bên đó xuống núi, Tô Hảo hít sâu một hơi, nghe theo lời người hướng dẫn, đặt chân lên dây.

Lúc cô đặt chân lên dây, cơ thể cô lắc lư, bàn chân mềm nhũn. Cô liếc mắt nhìn vực sâu hun hút, trước mắt tối đen, cô đứng hình tại chỗ, không biết phải làm thế nào.

“Tô Hảo qua đây đi.” Tiếng của Tiểu Thất vang lên ở phía bên kia.

Lúc này đầu dây bên này khẽ rung lên, Tô Hảo quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn đã mặc thiết bị an toàn, áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, chiếc đồng hồ trên tay rất quen thuộc. Anh cúi đầu chỉnh lại cổ áo, rồi ngước mắt lên, khuôn mặt tuấn tú hào hoa lọt vào mắt cô, Tô Hảo sững sờ.

Chu Dương nhướng mày, một tay nắm lấy tay vịn phía trên, tiến tới hai bước, nói: “Em cũng dũng cảm đấy, xoay người lại, bước về phía trước, đừng nhìn xuống dưới.”

Anh tới đây lúc nào vậy?

Tô Hảo không di chuyển nổi, cô nắm chặt lấy tay vịn.

Anh vừa bước một bước, dây sắt liền rung lên. Tô Hảo nuốt nước bọt, ánh mắt vô thức nhìn xuống dưới. Chu Dương đi tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng xoay người cô lại, bàn tay hờ hờ nắm lấy eo cô, thì thầm vào tai cô rằng: “Đi thôi, đi tới trước đi, đừng dọa anh, mặt em trắng bệch rồi đấy.”

Tô Hảo nhìn về phía Tiểu Thất và Kỳ Kỳ ở đầu bên kia, họ đang rối rít hết cả lên nhưng cũng cứ nhìn người đàn ông đứng đằng sau cô mãi.

Tay anh đỡ lấy eo cô, Tô Hảo như đột nhiên được tiếp thêm sức mạnh, môi cô run rẩy, cô từ từ bước bước đầu tiên. 

“Cô bé ngoan, cố lên.”

Giọng nói của Chu Dương vang lên từ trên đỉnh đầu đang khích lệ cô.

Tô Hảo lại nuốt nước bọt, chân hơi run, bước về phía trước, có mấy lần cô còn cảm thấy như chân mình không chạm được tới sợi dây sắt kia, như thể sắp bước hụt, lúc ấy tay anh sẽ đỡ lấy cô, đưa cô về lại đúng chỗ. Tay Tô Hảo toàn mồ hôi, cô cứ thế nhìn mấy người Tiểu Thất, Kỳ Kỳ trước mặt rồi từng bước từng bước đi tới ngọn núi đối diện.

Kỳ Kỳ túm lấy tay cô, sau khi bước lên bàn đạp, Tô Hảo cảm thấy đầu gối mình vẫn còn đang run lên. Chu Dương đi từ phía sau cô xuống, hai người hướng dẫn đi tới, giúp họ cởi thiết bị an toàn trên người.

Tô Hảo tháo xong, cô đi về phía trước vài bước, đứng ở rìa chòi, hít thở sâu.

Cô nhẫn nhịn, cố gắng tỏ ra hiểu chuyện, săn sóc người thân, không để cho họ lo lắng, một mình cô cố gắng lo lắng chu toàn mọi việc, rồi lại bị bỏ rơi, tất cả một thứ như một sợi dây đang bựt bựt đứt toác trong đầu cô. 

Chu Dương xắn tay áo, mở nắp chai nước đưa cho Tô Hảo, nhưng thấy cô quay đầu đi, anh nắm lấy vai cô, xoay người cô lại, một giọt nước mắt rơi lên tay anh. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô, Tô Hảo cau mày, định né tránh. Chu Dương ném chai nước đi, một tay giữ chặt lấy đầu cô, Tô Hảo ngã vào lòng anh, mùi thơm của gỗ linh sam phả tới lại khiến cô có chút bình tĩnh, Tô Hảo buột miệng thì thầm: “Em sợ chết mất…”

Chu Dương giơ tay, vuốt nhẹ mái tóc của cô.

Ngón tay anh cũng đang run lên.

“Qua được là tốt rồi, anh cũng bị em dọa sợ gần chết.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói :

Ngày mai sẽ có một màn ngã ngựa siêu hoành tráng nha.

Thực ra mấy chương gần đây, tâm trạng của Tô Hảo đã có sự thay đổi, cô cũng dần dần nhìn thấu tương lai. Cô bắt đầu tìm thấy phương hướng để nỗ lực, đây cũng chính là sự trưởng thành của cổ, đồng thời, các bạn kêu là hãy ngược Chu Dương, cứ đợi tới lúc họ yêu nhau, sự yếu ớt và bất an sẽ trở thành điểm yếu khiến ảnh bị ngược, yêu rồi mới dễ bị tổn thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện