Niên Viễn Phương là người từng ở trong quân đội, bất kể là kỹ năng hay các phương diện khác, anh ta đều đã được huấn luyện bài bản. Ngay cả trong điều kiện sống dã ngoại, anh ta cũng có nhiều kinh nghiệm, nên vào núi săn b.ắ.n có thể nói là như cá gặp nước.

Chỉ cần anh ta về nhà là sẽ săn được không ít thú rừng đem về cho Hứa Nhã để dành ăn.

Anh ta biết Chu Dã cũng biết săn, lại từng nghe vợ mình kể là Chu Dã săn được nhiều cũng hay đưa cho Bạch Nguyệt Quý đem đổi, giá còn ưu đãi nữa, tặng không ít luôn.

Lần này vào núi cùng nhau, anh ta mới tận mắt thấy được bản lĩnh của Chu Dã.

Người ngoài miệng gọi Chu Dã là “Chu Phúc Tinh”, nói anh may, nhưng người trong nghề nhìn là biết: anh là người có tay nghề.

Anh có thể dựa vào tập tính động vật, dấu phân, dấu chân… để suy đoán đường đi của chúng.

Dĩ nhiên, Niên Viễn Phương cũng làm được điều đó.

Chỉ là hôm nay vận may của Chu Dã quả thật nghịch thiên, lúc anh đang moi tổ gà rừng thì bên cạnh tổ lại phát hiện một bụi nhân sâm đã khô héo.

Tuy hiện tại cây sâm này đã héo, nhưng đến mùa xuân sang năm sẽ lại mọc mầm trở lại, tiếp tục hấp thụ tinh hoa đất trời theo chu kỳ.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Chu Dã phát hiện ra nhân sâm.

Trước giờ mấy lời đồn kiểu “nhân sâm ngàn năm, linh chi vạn năm” đều là bịp bợm cả, chẳng cái nào là thật. Nhưng hôm nay vận may đến, có cản cũng không nổi, đào tổ gà rừng mà cũng gặp nhân sâm.

Hôm nay vào núi, cả hai người đều không mang cuốc xẻng, chỉ có đòn gánh, liềm và giỏ tre. Không còn cách nào, Chu Dã đành dùng liềm cắt sạch đám cỏ dại xung quanh, rồi bắt đầu hì hục đào nhân sâm bằng liềm.

Dùng liềm đào nhân sâm thì đúng là khổ cực, nếu có cuốc thì ba phát là xong.

Anh nghĩ sau này phải chuẩn bị một cái xẻng nhỏ cho gia đình, loại dễ mang theo ấy.

Sau khi hai người đã thăm dò qua lại, đều hiểu rõ thực lực của đối phương, liền tách nhau ra ai săn nấy.

Hôm nay quả thật là một ngày trúng lớn với Chu Dã.

Còn Niên Viễn Phương thì cũng không kém: b.ắ.n được hai con thỏ béo ú, đào được ba tổ gà rừng, b.ắ.n được bốn con gà. Chừng đó đem về chắc chắn đủ cho vợ anh bồi bổ rồi.

Không ăn hết thì ướp muối làm khô, cũng chẳng vấn đề gì.

Lúc tìm sang bên này, anh ta thấy Chu Dã đang lom khom đào cái gì đó, trong tay còn có thỏ rừng, hai con gà rừng và một ít trứng gà rừng.

“Cậu làm gì đấy?” – Niên Viễn Phương hỏi.

Chu Dã ngẩng lên, cười: “Đào nhân sâm.”

Niên Viễn Phương ngẩn ra: “Nhân sâm?”

Niên Viễn Phương nhìn về phía anh đào, đã gần xong rồi, hình dáng nhân sâm cũng lộ ra rõ ràng.

Cảnh tượng này khiến Niên Viễn Phương sững sờ.

Vốn dĩ còn tưởng mấy lời gọi Chu Dã là “Chu Phúc Tinh” trong thôn chỉ là mê tín, ai ngờ cái tát lại đến nhanh thế này, đúng là không phải mê tín thật!

Nhìn xem, người ta vừa đi đã đào được nhân sâm rồi!

Niên Viễn Phương đứng cạnh nhìn Chu Dã đào, hỏi: “Cái nhân sâm này có thể bán được bao nhiêu tiền?”

“Còn phải mang cho người am hiểu xem qua mới biết, có loại thì đáng tiền, có loại thì không.” Chu Dã nói vậy, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, cây này mà đào cẩn thận, ít nhất cũng được khoảng hai trăm đồng.

“Đào xong thì bán lại cho tôi, được không?” Niên Viễn Phương đề nghị.

Chu Dã ngạc nhiên nhìn anh: “Anh lấy nhân sâm làm gì?”

“Tôi muốn ngâm rượu nhân sâm.” Niên Viễn Phương đáp “Có một đồng đội của tôi ở nhà ngâm rượu, từng mang nhân sâm tửu cho chúng tôi uống thử. Cậu ta nói rượu nhân sâm kiện tỳ bổ phế, sinh tân ích khí, đại bổ nguyên khí. Sau khi uống vào thì quả thật công hiệu không chê vào đâu được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ghê vậy sao?” Chu Dã ngạc nhiên.

Niên Viễn Phương gật đầu: “Bán cho tôi đi, giá ngoài bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu.”

Chu Dã giờ đâu thiếu gì hai trăm đồng, liền hỏi: “Anh biết ngâm rượu nhân sâm à?”

“Biết.”

“Ngâm thế nào?” Chu Dã hỏi tiếp.

Niên Viễn Phương hơi bất ngờ: “Cậu muốn tự ngâm à?”

“Có nghĩ tới. Anh xem, cậu mợ em ngày xưa để lại không ít bệnh vặt, nếu nhân sâm đúng như anh nói, thì dùng để bồi bổ cho họ cũng tốt.” Chu Dã nói.

Vợ anh cũng uống được, dù nhìn ngoài trông vẫn khỏe, nhưng đã sinh liền hai cặp song sinh, ai biết bên trong có bị hao tổn gì không? Nếu rượu nhân sâm mà thật sự có công hiệu tốt như vậy, Chu Dã cũng muốn ngâm để nhà mình dùng.

Niên Viễn Phương thì thoải mái, nói: “Củ nhân sâm lớn như vậy, cần phải ngâm với ba cân rượu trắng. À, nhớ là phải dùng rượu trắng trên 60 độ, ngâm kín một đến hai tháng là có thể uống được rồi.”

Chu Dã cười: “Được, đến lúc ngâm xong em mang cho anh một ít.”

Niên Viễn Phương bật cười. Anh ta vốn nắm rõ giá trị thị trường: “Củ nhân sâm này nếu đem bán, cũng phải được một hai trăm đồng đấy. Cậu không bán, thật sự định dùng hết để ngâm rượu à?”

Thế chẳng phải là không thiếu tiền sao?

Một hai trăm đồng đâu phải số tiền nhỏ.

Chu Dã thản nhiên đáp: “Tiền nhiều để làm gì, đủ dùng là được. Mà sức khỏe của người lớn tuổi tốt mới là quan trọng, cái đó thì có tiền cũng không mua được.”

Câu nói này khiến Niên Viễn Phương cảm động không ít.

Bởi vì anh ta cũng biết chuyện năm xưa Chu Dã từng bán thân để chữa bệnh cho mẹ. Nếu không phải vậy thì sao anh ta lại bằng lòng kết giao với Chu Dã? Một người hiếu thảo như thế, nhân phẩm chắc chắn không tồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lại mất thêm một lúc nữa, Chu Dã mới đào được củ nhân sâm lên, bị mất vài rễ phụ nhưng nhìn chung vẫn khá nguyên vẹn.

Vì hôm nay đào được nhân sâm nên anh không định săn thêm gì nữa, dặn Niên Viễn Phương đừng nói ra ngoài.

“Có phải chuyện gì mờ ám đâu mà không nói được.” Niên Viễn Phương nói.

Chu Dã giải thích: “Bán thì bị kẻ trộm dòm ngó, không bán mà đem ngâm rượu thì đến lúc đó ai cũng đến xin một ly, xin hỏi rượu đủ cho bao nhiêu người chứ?”

Nghe thế, Niên Viễn Phương bật cười: “Được rồi, không nói. Nhưng đến lúc ấy tôi muốn xin nửa cân nhé.”

“Nửa cân? Em định chỉ ngâm có hai cân rượu thôi, cho anh hai lạng là cùng rồi.”

“Ngâm ba cân luôn đi, củ sâm to thế mà. Với lại hai lạng thì được gì? Uống một ngụm là hết.”

“Uống đặc thì hiệu quả mới cao. Rượu nhân sâm 60 độ, anh mà tu luôn hai lạng một ngụm, có tiêu hóa nổi không?”

“Nhưng hai lạng cũng ít quá.”

“Ba lạng, không hơn được nữa. Em còn phải để lại một cân mang biếu cậu mợ tôi, rồi còn vợ em sinh liền hai cặp song sinh, chắc chắn cũng bị tổn hao nguyên khí, em còn phải giữ lại cho cô ấy tẩm bổ, chẳng còn bao nhiêu cả.”

“Được rồi, ba lạng thì ba lạng.”

Hai người vừa đi về thôn vừa vừa mặc cả, cuối cùng Chu Dã còn lấy thêm từ Niên Viễn Phương hai con gà rừng.

Vì hôm nay bận đào nhân sâm nên anh không săn được nhiều, mà cậu mợ sắp về rồi, còn phải g.i.ế.c hai con đem cho họ mang về ăn.

Niên Viễn Phương cũng rộng rãi, đưa ngay không chút do dự.

Chuyến đi săn lần này khiến quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn hẳn. Đàn ông mà, chỉ khi nào thật sự công nhận bản lĩnh, nhân phẩm và khí phách của nhau thì mới coi là bạn bè đúng nghĩa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện