Chuyện ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà muốn xây nhà ngói gạch, khiến bác gái Tôn ở sau lưng chửi bới không ít!
Trước kia em gái út của họ về nhà mẹ đẻ vay tiền xây nhà, ba anh em họ lại nhất quyết không cho, nói là không có tiền!
Giờ thì đến lượt mình xây nhà, lại có tiền rồi!
Họ chỉ có đúng một đứa em gái thôi mà, sao có thể nhẫn tâm đến vậy, không thèm quan tâm chút nào? Cùng lúc đó, bác gái Tôn cũng không ngớt oán trách lão đội trưởng.
Chỉ vì năm xưa bà phản đối chia nhà, nếu như không chia nhà thì tiền trong nhà vẫn do bà quản, lão đội trưởng cũng sẽ không biết bà đã lén hỗ trợ con gái bao nhiêu.
Chính vì khi chia nhà người ta phát hiện bà đã âm thầm trợ cấp con gái không ít tiền, nên mới không cho bà quản lý tiền bạc nữa.
Chuyện này khiến bà tức đến nghẹn họng.
Giờ thì bà đã mất quyền kiểm soát, mấy đứa con trai, con dâu chẳng ai coi bà ra gì, dù bà có mặt mày cau có, họ cũng làm như không thấy.
Toàn là lũ con cháu bất hiếu!
Còn chuyện bị mẹ chửi mắng, ba anh em Lý Đại Hải cũng quá quen rồi, vợ của Lý Đại Hải… ai cũng như thế cả.
Nhưng họ cũng không phải là người duy nhất bị mẹ ruột mắng chửi.
Bởi vì người cùng đặt gạch ngói với ba anh em họ còn có Lý Phong Thu, và anh ta cũng bị mắng rất nặng.
Năm nay, Lý Phong Thu và chị dâu Lý cũng quyết định mạnh tay chi tiền, đặt một ít gạch ngói, tuy không nhiều, chỉ định sửa lại ngôi nhà chính thành nhà ngói gạch.
Dù sao thì gạch ngói cũng đâu có rẻ.
Huống hồ nhà họ vẫn còn nghèo, hoàn toàn đi lên từ hai bàn tay trắng, không giống như nhà của ba anh em Lý kia, khi chia nhà thì lão đội trưởng đã phân chia rất công bằng, nên ai cũng có vốn liếng kha khá.
Còn vợ chồng Lý Phong Thu và chị dâu Lý đúng là từng đồng từng hào đều phải tích góp mới có được.
Hai vợ chồng họ cũng rất chịu khó làm việc, nên mỗi năm được chia nhiều lương thực, tiền bạc cũng không ít. Nếu không vì chuyện hai đứa con trai hay bị sốt cao, đau đầu phải đến trạm y tế mua thuốc thì gần như họ có thể tiết kiệm hết số tiền ấy.
Bình thường đến trứng gà họ cũng tiếc không dám ăn, toàn mang đi đổi lấy muối, diêm hoặc những vật dụng thiết yếu, có thể tưởng tượng ra cuộc sống họ tằn tiện đến mức nào.
Dĩ nhiên, việc họ nhanh chóng tích góp đủ tiền để xây một ngôi nhà chính bằng ngói gạch, phần lớn là nhờ đi núi cùng Chu Dã, kiếm được không ít con mồi đem bán.
Ví dụ như lần gặp bọn trộm mộ, đổi được lão viên đầu từ tay chúng.
Lúc đó còn tưởng là lỗ vốn, nhưng sau Lý Phong Thu đem lên huyện đổi được tận mười đồng. Những người khác thì đổi được bao nhiêu không rõ, chẳng ai hỏi nhau, nhưng anh ta thì chắc chắn đổi được mười đồng thật.
Còn những lần khác đi săn bán đồ, lúc nhiều thì được kha khá, lúc ít thì cũng được năm sáu đồng, tất cả đều có thể tiết kiệm lại.
Chính vì vậy, năm nay thấy anh em Lý Đại Hải đặt mua gạch ngói, anh ta cũng đặt một ít theo, dự định sửa lại nhà chính, sống cho thoải mái hơn một chút.
Cũng giống như bác gái Tôn, khi mẹ của Lý Phong Thu biết chuyện thì cũng chửi rủa vợ chồng đứa con cả một trận ở nhà cũ:
“Hồi gả Phong Mai đi, tao bảo cho nó hai chục đồng làm của hồi môn, rốt cuộc một xu cũng không chịu đưa. Ngày thường mang về đây cúng bái thì keo kiệt, động cái là kêu nghèo. Giờ thì hay rồi, lại có tiền xây nhà gạch ngói! Đồ nghịch tử bất hiếu! Biết sớm mày như vậy thì lúc nhỏ tao đã nhấn c.h.ế.t mày trong cái chậu tiểu rồi cho xong!” bà ta tức đến run người.
“Mẹ nói vậy có ích gì? Có gan thì bà sang nhà nó làm ầm lên đi!” vợ của Phong Mậu hằn học nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta cũng đang hậm hực. Chồng cô ta – Lý Phong Mậu chẳng phải người giỏi giang gì, nhà không có tích lũy, nhìn lại nhà anh cả sắp có nhà ngói gạch để ở thì ghen tị là phải!
Bị con dâu thứ hai chặn họng, mẹ của Phong Thu cũng tức mà không dám phản bác.
Nếu là trước kia, bà đã sớm chạy sang nhà con cả ngồi khóc ăn vạ, sống c.h.ế.t cũng không để họ được yên mà xây nhà gạch ngói.
Nhưng lần trước, khi chị dâu Lý về mời người nhà mẹ đẻ đến giúp đỡ, bà vẫn còn ám ảnh. Nhớ lại mấy bà cô ấy xông vào ấn bác gái Tôn xuống đất mà đánh cho một trận ra trò, khiến bà sợ hãi chẳng dám làm loạn nữa.
Vì vậy, giờ chỉ dám tụ lại với bác gái Tôn để chửi rủa lũ con trai, con dâu bất hiếu: “Đứa nào đứa nấy đều gan đen bụng thối!”
Trong thôn không chỉ có họ, còn nhiều nhà khác cũng vậy.
Lần này các tổ viên đồng loạt hành động, càng khẳng định rõ ràng rằng Đội sản xuất Ngưu Mông thật sự rất khá giả. Người ngoài thôn nhìn thấy cả đống gạch ngói được xe máy kéo chở đến thì khỏi nói là ghen tị đến mức nào.
Tháng này, Niên Viễn Phương được nghỉ phép về nhà, vừa về đã thấy cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên.
Mà anh ta vừa về, thì Hứa Nhã liền gặp xui xẻo, đến hôm sau đi học còn bước đi không tự nhiên nổi.
Sau khi bận rộn xong vụ thu hoạch mùa thu, việc học hành lại được tiếp tục. Đám trẻ con cũng phải cố gắng học hành thêm, vì thời gian gặt hái đã làm chậm trễ nhiều tiết học rồi.
Tối qua ăn no uống đủ, Niên Viễn Phương bế con gái mình là Niên Dao Dao sang bên này chơi.
Chu Dã mấy ngày nay vừa mới thu gom xong củi, hôm nay đúng lúc không phải ra ngoài, thấy anh ta đến thì liền gọi vào ngồi.
“Giờ trong thôn ai cũng đang xây nhà gạch ngói, sao cậu không xây luôn một cái? Cậu nhiều con trai như vậy, không tranh thủ lúc này xây, sau này chỉ riêng nuôi chúng thôi cũng đã đuối sức rồi.” Niên Viễn Phương lên tiếng hỏi.
Việc Chu Dã một lần sinh được bốn đứa con trai, có lẽ chẳng ai trong thôn mà không ganh tỵ. Ngay cả Niên Viễn Phương, dù không nói ra, trong lòng cũng có chút ngưỡng mộ.
Không phải anh chê con gái, mà thật sự rất cưng chiều cô con gái này. Nhưng việc thấy người khác có hai cặp song sinh con trai thì ganh tỵ cũng là chuyện rất thường tình.
Là đàn ông, Niên Viễn Phương hiểu rõ, hồi nhỏ thì không nói, nhưng đến độ tuổi dậy thì, bọn con trai ăn khỏe vô cùng.
Trước kia, chính vì thấy nhà không đủ ăn nên anh ta mới quyết tâm đi lính, ở đó người ta cho ăn bao nhiêu cũng đủ.
Chu Dã cười: “Em cũng muốn chứ, nhưng xây nhà gạch ngói tốn nhiều tiền lắm. Nhà em làm được đồng nào tiêu đồng đó, không tích lũy được bao nhiêu cả.”
“Nếu cậu đang kẹt tiền thì tôi có thể đưa trước cho cậu, cứ xây nhà đi rồi từ từ trả tôi cũng được mà.” Niên Viễn Phương nói.
Chu Dã đáp: “Em không quen mượn tiền người khác, nhưng anh nói cũng đúng, giờ chúng em đang bắt đầu tiết kiệm rồi. Nếu cố gắng dè xẻn, tích góp chừng ba bốn năm, chắc cũng đủ để xây.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Thấy Chu Dã không định vay tiền xây nhà, Niên Viễn Phương cũng không nói thêm gì. Dù sao anh ta cũng đã thể hiện thành ý, nếu sau này Chu Dã đổi ý thì có thể đến tìm anh ta mượn bất cứ lúc nào.
Anh ta thật sự muốn làm thân với Chu Dã.
Không chỉ vì Hứa Nhã thân với Bạch Nguyệt Quý, mà còn vì anh ta thật lòng thấy Chu Dã là một người đàn ông không tồi.
Sau khi ở chơi một lúc, anh ta bế con gái qua bên kia xem vợ mình dạy học, nhưng trước khi đi còn hẹn với Chu Dã rằng ngày mai cùng vào núi săn b.ắ.n nhé?
Chu Dã đồng ý ngay, anh cũng muốn xem thử bản lĩnh của Niên Viễn Phương ra sao.
Hôm sau, hai người họ lên đường từ sáng sớm, còn Hứa Nhã và Bạch Nguyệt Quý thì tiếp tục ngủ nướng.
Cũng phải thôi, hai ông chồng rõ ràng biết hôm nay phải vào núi săn bắn, vậy mà tối hôm trước vẫn hăng hái làm “việc riêng” cả đêm.
Thật không hiểu nổi sao lại đam mê chuyện đó đến thế?
Ừ thì thôi, ăn uống và ngủ nghỉ vốn là bản năng tự nhiên của con người mà, đôi khi chính họ cũng phải thừa nhận, đúng là có lúc họ cũng nhớ các ông chồng của mình lắm.
Trước kia em gái út của họ về nhà mẹ đẻ vay tiền xây nhà, ba anh em họ lại nhất quyết không cho, nói là không có tiền!
Giờ thì đến lượt mình xây nhà, lại có tiền rồi!
Họ chỉ có đúng một đứa em gái thôi mà, sao có thể nhẫn tâm đến vậy, không thèm quan tâm chút nào? Cùng lúc đó, bác gái Tôn cũng không ngớt oán trách lão đội trưởng.
Chỉ vì năm xưa bà phản đối chia nhà, nếu như không chia nhà thì tiền trong nhà vẫn do bà quản, lão đội trưởng cũng sẽ không biết bà đã lén hỗ trợ con gái bao nhiêu.
Chính vì khi chia nhà người ta phát hiện bà đã âm thầm trợ cấp con gái không ít tiền, nên mới không cho bà quản lý tiền bạc nữa.
Chuyện này khiến bà tức đến nghẹn họng.
Giờ thì bà đã mất quyền kiểm soát, mấy đứa con trai, con dâu chẳng ai coi bà ra gì, dù bà có mặt mày cau có, họ cũng làm như không thấy.
Toàn là lũ con cháu bất hiếu!
Còn chuyện bị mẹ chửi mắng, ba anh em Lý Đại Hải cũng quá quen rồi, vợ của Lý Đại Hải… ai cũng như thế cả.
Nhưng họ cũng không phải là người duy nhất bị mẹ ruột mắng chửi.
Bởi vì người cùng đặt gạch ngói với ba anh em họ còn có Lý Phong Thu, và anh ta cũng bị mắng rất nặng.
Năm nay, Lý Phong Thu và chị dâu Lý cũng quyết định mạnh tay chi tiền, đặt một ít gạch ngói, tuy không nhiều, chỉ định sửa lại ngôi nhà chính thành nhà ngói gạch.
Dù sao thì gạch ngói cũng đâu có rẻ.
Huống hồ nhà họ vẫn còn nghèo, hoàn toàn đi lên từ hai bàn tay trắng, không giống như nhà của ba anh em Lý kia, khi chia nhà thì lão đội trưởng đã phân chia rất công bằng, nên ai cũng có vốn liếng kha khá.
Còn vợ chồng Lý Phong Thu và chị dâu Lý đúng là từng đồng từng hào đều phải tích góp mới có được.
Hai vợ chồng họ cũng rất chịu khó làm việc, nên mỗi năm được chia nhiều lương thực, tiền bạc cũng không ít. Nếu không vì chuyện hai đứa con trai hay bị sốt cao, đau đầu phải đến trạm y tế mua thuốc thì gần như họ có thể tiết kiệm hết số tiền ấy.
Bình thường đến trứng gà họ cũng tiếc không dám ăn, toàn mang đi đổi lấy muối, diêm hoặc những vật dụng thiết yếu, có thể tưởng tượng ra cuộc sống họ tằn tiện đến mức nào.
Dĩ nhiên, việc họ nhanh chóng tích góp đủ tiền để xây một ngôi nhà chính bằng ngói gạch, phần lớn là nhờ đi núi cùng Chu Dã, kiếm được không ít con mồi đem bán.
Ví dụ như lần gặp bọn trộm mộ, đổi được lão viên đầu từ tay chúng.
Lúc đó còn tưởng là lỗ vốn, nhưng sau Lý Phong Thu đem lên huyện đổi được tận mười đồng. Những người khác thì đổi được bao nhiêu không rõ, chẳng ai hỏi nhau, nhưng anh ta thì chắc chắn đổi được mười đồng thật.
Còn những lần khác đi săn bán đồ, lúc nhiều thì được kha khá, lúc ít thì cũng được năm sáu đồng, tất cả đều có thể tiết kiệm lại.
Chính vì vậy, năm nay thấy anh em Lý Đại Hải đặt mua gạch ngói, anh ta cũng đặt một ít theo, dự định sửa lại nhà chính, sống cho thoải mái hơn một chút.
Cũng giống như bác gái Tôn, khi mẹ của Lý Phong Thu biết chuyện thì cũng chửi rủa vợ chồng đứa con cả một trận ở nhà cũ:
“Hồi gả Phong Mai đi, tao bảo cho nó hai chục đồng làm của hồi môn, rốt cuộc một xu cũng không chịu đưa. Ngày thường mang về đây cúng bái thì keo kiệt, động cái là kêu nghèo. Giờ thì hay rồi, lại có tiền xây nhà gạch ngói! Đồ nghịch tử bất hiếu! Biết sớm mày như vậy thì lúc nhỏ tao đã nhấn c.h.ế.t mày trong cái chậu tiểu rồi cho xong!” bà ta tức đến run người.
“Mẹ nói vậy có ích gì? Có gan thì bà sang nhà nó làm ầm lên đi!” vợ của Phong Mậu hằn học nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta cũng đang hậm hực. Chồng cô ta – Lý Phong Mậu chẳng phải người giỏi giang gì, nhà không có tích lũy, nhìn lại nhà anh cả sắp có nhà ngói gạch để ở thì ghen tị là phải!
Bị con dâu thứ hai chặn họng, mẹ của Phong Thu cũng tức mà không dám phản bác.
Nếu là trước kia, bà đã sớm chạy sang nhà con cả ngồi khóc ăn vạ, sống c.h.ế.t cũng không để họ được yên mà xây nhà gạch ngói.
Nhưng lần trước, khi chị dâu Lý về mời người nhà mẹ đẻ đến giúp đỡ, bà vẫn còn ám ảnh. Nhớ lại mấy bà cô ấy xông vào ấn bác gái Tôn xuống đất mà đánh cho một trận ra trò, khiến bà sợ hãi chẳng dám làm loạn nữa.
Vì vậy, giờ chỉ dám tụ lại với bác gái Tôn để chửi rủa lũ con trai, con dâu bất hiếu: “Đứa nào đứa nấy đều gan đen bụng thối!”
Trong thôn không chỉ có họ, còn nhiều nhà khác cũng vậy.
Lần này các tổ viên đồng loạt hành động, càng khẳng định rõ ràng rằng Đội sản xuất Ngưu Mông thật sự rất khá giả. Người ngoài thôn nhìn thấy cả đống gạch ngói được xe máy kéo chở đến thì khỏi nói là ghen tị đến mức nào.
Tháng này, Niên Viễn Phương được nghỉ phép về nhà, vừa về đã thấy cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên.
Mà anh ta vừa về, thì Hứa Nhã liền gặp xui xẻo, đến hôm sau đi học còn bước đi không tự nhiên nổi.
Sau khi bận rộn xong vụ thu hoạch mùa thu, việc học hành lại được tiếp tục. Đám trẻ con cũng phải cố gắng học hành thêm, vì thời gian gặt hái đã làm chậm trễ nhiều tiết học rồi.
Tối qua ăn no uống đủ, Niên Viễn Phương bế con gái mình là Niên Dao Dao sang bên này chơi.
Chu Dã mấy ngày nay vừa mới thu gom xong củi, hôm nay đúng lúc không phải ra ngoài, thấy anh ta đến thì liền gọi vào ngồi.
“Giờ trong thôn ai cũng đang xây nhà gạch ngói, sao cậu không xây luôn một cái? Cậu nhiều con trai như vậy, không tranh thủ lúc này xây, sau này chỉ riêng nuôi chúng thôi cũng đã đuối sức rồi.” Niên Viễn Phương lên tiếng hỏi.
Việc Chu Dã một lần sinh được bốn đứa con trai, có lẽ chẳng ai trong thôn mà không ganh tỵ. Ngay cả Niên Viễn Phương, dù không nói ra, trong lòng cũng có chút ngưỡng mộ.
Không phải anh chê con gái, mà thật sự rất cưng chiều cô con gái này. Nhưng việc thấy người khác có hai cặp song sinh con trai thì ganh tỵ cũng là chuyện rất thường tình.
Là đàn ông, Niên Viễn Phương hiểu rõ, hồi nhỏ thì không nói, nhưng đến độ tuổi dậy thì, bọn con trai ăn khỏe vô cùng.
Trước kia, chính vì thấy nhà không đủ ăn nên anh ta mới quyết tâm đi lính, ở đó người ta cho ăn bao nhiêu cũng đủ.
Chu Dã cười: “Em cũng muốn chứ, nhưng xây nhà gạch ngói tốn nhiều tiền lắm. Nhà em làm được đồng nào tiêu đồng đó, không tích lũy được bao nhiêu cả.”
“Nếu cậu đang kẹt tiền thì tôi có thể đưa trước cho cậu, cứ xây nhà đi rồi từ từ trả tôi cũng được mà.” Niên Viễn Phương nói.
Chu Dã đáp: “Em không quen mượn tiền người khác, nhưng anh nói cũng đúng, giờ chúng em đang bắt đầu tiết kiệm rồi. Nếu cố gắng dè xẻn, tích góp chừng ba bốn năm, chắc cũng đủ để xây.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Thấy Chu Dã không định vay tiền xây nhà, Niên Viễn Phương cũng không nói thêm gì. Dù sao anh ta cũng đã thể hiện thành ý, nếu sau này Chu Dã đổi ý thì có thể đến tìm anh ta mượn bất cứ lúc nào.
Anh ta thật sự muốn làm thân với Chu Dã.
Không chỉ vì Hứa Nhã thân với Bạch Nguyệt Quý, mà còn vì anh ta thật lòng thấy Chu Dã là một người đàn ông không tồi.
Sau khi ở chơi một lúc, anh ta bế con gái qua bên kia xem vợ mình dạy học, nhưng trước khi đi còn hẹn với Chu Dã rằng ngày mai cùng vào núi săn b.ắ.n nhé?
Chu Dã đồng ý ngay, anh cũng muốn xem thử bản lĩnh của Niên Viễn Phương ra sao.
Hôm sau, hai người họ lên đường từ sáng sớm, còn Hứa Nhã và Bạch Nguyệt Quý thì tiếp tục ngủ nướng.
Cũng phải thôi, hai ông chồng rõ ràng biết hôm nay phải vào núi săn bắn, vậy mà tối hôm trước vẫn hăng hái làm “việc riêng” cả đêm.
Thật không hiểu nổi sao lại đam mê chuyện đó đến thế?
Ừ thì thôi, ăn uống và ngủ nghỉ vốn là bản năng tự nhiên của con người mà, đôi khi chính họ cũng phải thừa nhận, đúng là có lúc họ cũng nhớ các ông chồng của mình lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương