Đôi song sinh Đâu Đâu và Đô Đô giờ đã lớn, hai anh em mỗi ngày gần như không cần người trông nom, chỉ cần lo ba bữa ăn đầy đủ là được.

Tất nhiên, Bạch Nguyệt Quý chăm con rất kỹ, đánh răng là việc bắt buộc, giữa các bữa chính còn có thêm đồ ăn vặt. Cũng nhờ vậy mà hai anh em mới mập mạp như thế.

Nhưng từ đầu xuân năm nay, hai đứa cứ tung tăng chạy nhảy khắp nơi, dù ăn khỏe nhưng vẫn sụt cân đi chút ít, da cũng đen đi. Thỉnh thoảng chơi mệt ngoài đường, tụi nhỏ lại chạy về nhà uống nước, người đầm đìa mồ hôi.

Thế nhưng hai đứa càng lúc càng khỏe mạnh, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, diện mạo thì giống hệt Chu Dã – cứ như bản sao thu nhỏ của anh ta vậy.

Hai anh em là kiểu khá bướng bỉnh, ra ngoài không dễ bị bắt nạt, dù gặp mấy đứa lớn tuổi hơn, chúng cũng có thể hét lên và “ra tay” luôn.

Nhưng chúng lại rất biết nói chuyện ngọt ngào, gặp ai cũng chào hỏi thân thiện, tính cách cởi mở, hoàn toàn giống Chu Dã. Đến cả bác gái Tôn – người vốn nổi tiếng chua ngoa – gặp hai đứa cũng phải rót cho mỗi đứa một cốc nước. Nhưng hai đứa không tùy tiện ăn uống ngoài đường.

Đó là do mợ dạy dỗ – phải về nhà ăn uống, ra ngoài không được ăn linh tinh.

Thật ra khẩu vị của hai đứa cũng không quen với đồ bên ngoài, vẫn thấy đồ nhà ngon hơn, ăn ngoài thì không thấy ngon.

Hai đứa không chỉ giống Chu Dã về ngoại hình mà cả tính nết cũng thế. Vậy nên có người nói, sau này lớn lên, chắc chắn tụi nhỏ sẽ là nhân vật có tiếng ở trong thôn.

Lý Thái Sơn thì cực kỳ quý hai đứa nhỏ, giờ đang nỗ lực “tập thể dục” cùng vợ, chỉ mong sinh được một cô con gái, sau này gả cho một trong hai anh em đó, thế là tâm nguyện đời này xem như trọn vẹn.

Khi Chu Dã đang làm việc ngoài đồng, có người hỏi anh chuyện xây nhà:

“Giờ con cái nhiều rồi, ở vậy không đủ chỗ đâu, có tính xây thêm nhà không? Ở mãi nhà đất vậy cũng không ổn, sao không xây nhà gạch ngói?”

Chu Dã cười đáp: “Tôi cũng muốn lắm, mà không có tiền.”

Thật ra anh cũng có chút mong muốn xây nhà gạch, nhưng vợ anh không đồng ý, nói là không đáng tiêu tiền. Ở tạm vậy là được rồi. Cũng đâu ở được bao nhiêu lâu nữa đâu, xây nhà gạch làm gì? Nếu xác định ở mười năm tám năm thì còn đáng, chứ giờ thì không cần thiết.

Mai mốt lên đại học, để nhà to thế cũng chỉ làm mồi cho trộm thôi. Nhà như bây giờ là tốt rồi, đến trộm nhìn vào còn lắc đầu.

Nhưng Chu Dã nói không có tiền xây nhà thì không ai nghi ngờ gì. Nhìn hoàn cảnh nhà anh là biết, có núi vàng núi bạc cũng bị tiêu vào ăn uống hết.

Vợ anh là thanh niên trí thức, lúc ở cữ ăn bao nhiêu thứ ngon? Gà rừng, thỏ rừng trong núi thì khỏi nói, đến gà trống, gà mái trong thôn với trứng gà cũng toàn là của ngon.

Thật sự khiến người ta phải ghen tỵ c.h.ế.t mất! Nhưng lần này không ai đi tố cáo nữa. Vì sao à? Vì lãnh đạo công xã còn viết giấy giới thiệu, bảo lão đội trưởng mang đủ loại thực phẩm bổ dưỡng tới cho vợ anh ở cữ mà!

Đã làm đúng quy trình, có đi tố cáo cũng vô ích thôi!

Mà giờ cũng chẳng ai dám tùy tiện tố cáo Chu Dã, bởi trước kia đã có không ít người chuốc họa vì dám đắc tội với “Chu Phúc Tinh” này rồi!

Những chuyện trong thôn thì tạm không nói đến nữa.

Sau khi Bạch Nguyệt Quý ở cữ xong, cô lại bắt đầu nghiêm túc viết bài.

Tuy giờ thêm cặp song sinh bé là lão tam và lão tứ, nhưng cô chỉ cần lo cho hai đứa b.ú sữa là được, còn lại đã có mợ lo, cô chẳng cần bận tâm nhiều.

Hai đứa nhỏ ăn xong, được vỗ lưng ợ hơi, tập vài động tác giúp xì hơi là có thể ngủ ngon lành, mợ cũng không cần lo quá. Chỉ cần không đầy bụng thì mấy tháng đầu rất dễ chăm, gần như suốt ngày ngủ.

Hơn nữa, có Lý Đại Ni giúp giặt giũ quần áo cho cả nhà, kể cả mấy thứ như tã lót dính phân dính nước tiểu, mợ cũng không đến mức kiệt sức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chăm trẻ nhỏ mà còn phải giặt đống tã lót đó thì đúng là mệt muốn chết, lưng mỏi nhừ, người tê cứng hết cả.

Lúc đầu mợ còn hơi phản đối chuyện để Lý Đại Ni giúp, giờ thì lại thấy rất ổn, tiền bỏ ra đúng là đáng.

Bạch Nguyệt Quý thì có chút ngại, vì chỉ trả một đồng để giặt quần áo cho cả nhà, nên thỉnh thoảng gặp Lý Đại Ni cô lại dúi cho cô bé hai viên kẹo sữa ngọt ngào, Lý Đại Ni cũng rất vui.

Từ nhỏ tới lớn chưa từng được ăn kẹo sữa, giờ mới biết nó có vị như thế nào, thật sự rất ngon.

Bạch Nguyệt Quý thấy Lý Đại Ni như thế thì thỉnh thoảng còn pha cho cô bé một ly sữa mạch nha để nếm thử, rồi trò chuyện vài câu.

Cô thấy cô bé này thật sự rất tốt, sau này nếu có cơ hội đi học, thì nhất định sẽ muốn mợ theo, còn cậu Cố thì khỏi nói, chắc chắn cũng muốn đi cùng.

Việc có thể mang theo hay không là chuyện khác, nhưng dù có đi cùng thì cũng không thể bắt hai ông bà già làm việc cực nhọc được.

Nếu như Lý Đại Ni cũng chịu đi theo thì quá tốt, người quen biết rõ gốc gác, dùng cũng yên tâm hơn nhiều.

Người ngoài không biết tính toán của Bạch Nguyệt Quý, nhưng mẹ của Lý Đại Ni thì biết con gái qua nhà giặt đồ, được Bạch Nguyệt Quý cho kẹo sữa ăn, thậm chí còn được pha sữa mạch nha nữa.

Bà liền dặn dò con gái rằng nếu làm xong việc nhà, rảnh rỗi thì có thể sang đó giúp dọn dẹp, quét nhà linh tinh. Đều không phải việc nặng nhọc gì.

Phải biết rằng có không ít người đang để mắt đến công việc này của Lý Đại Ni, một tháng được một đồng là không hề ít. Mà Bạch Nguyệt Quý lại là người tử tế, hào phóng, nên mẹ Lý Đại Ni rất bằng lòng để con gái qua đó làm cho tốt.

Một năm được mười hai đồng, cũng xem như tăng thu nhập cho gia đình rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Thời gian cứ thế trôi, chớp mắt đã bước sang tháng Chín.

Tuy những ngày nắng gắt nhất của mùa hè coi như đã qua, nhưng đợt nóng “mùa thu hổ” tiếp theo cũng chẳng thể xem thường.

Bạch Nguyệt Quý không ít lần cảm thán: sao trước kia lại không nghĩ ra việc làm đá chứ? Làm sớm thì đã được tận hưởng sớm rồi.

Giờ trong nhà có đá, mát lạnh dễ chịu vô cùng, buổi tối cũng ngủ rất ngon.

Tuy nhiên, bước vào tháng Chín cũng là lúc phải chuẩn bị bước vào vụ thu hoạch mùa thu rồi.

Trước khi bắt đầu thu hoạch, Chu Dã lại đi một chuyến nữa.

Chuyện thịt, trứng, sữa thì không cần nói, mỗi lần đi là bắt buộc phải mua, lần này anh còn mang về thêm một túi lưới đầy lựu!

Lựu không to, mỗi quả chỉ bằng nắm tay của Chu Dã, hôm sau Bạch Nguyệt Quý dậy sớm nhìn thấy thì rất thích, còn bóc một quả ra ăn thử, bất ngờ thay, lại rất ngọt.

Trong thời buổi người ta còn ăn không đủ no, hoa quả chẳng ai quá chú trọng, ngoài một số khu vực chuyên canh thì hầu như không có mấy nơi trồng trọt bài bản. Vì kỹ thuật còn kém nên trái cây cũng không ngon là mấy.

Không thể so sánh với thời hiện đại được.

Nhưng lần này mang về được đám lựu này thật sự rất ngọt.

Không chỉ Bạch Nguyệt Quý thích ăn, mà Đâu Đâu và Đô Đô cũng rất thích. Đến cả mợ cũng khen ngon, chỉ có điều mợ ăn luôn cả hạt lựu, trong khi Bạch Nguyệt Quý và hai đứa nhỏ thì không ăn hạt, chỉ hút nước rồi nhè hạt ra.

Trước đây mợ từng ăn lựu rồi, bảo rằng hạt lựu có thể ăn được. Bạch Nguyệt Quý thì biết chứ, chỉ là… nuốt không trôi…

Còn hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thì đơn giản là còn nhỏ, nên được dặn dò cẩn thận phải nhè hạt ra, và chúng cũng thông minh, không thích nuốt mấy thứ đó.

Túi lưới lựu mang về, Chu Dã chỉ ăn nửa quả nếm thử, mợ cũng ăn nửa quả, phần còn lại đều lọt vào bụng của Bạch Nguyệt Quý cùng hai đứa nhỏ.

Chưa được mấy ngày sau khi Chu Dã mang đồ về, thì tiếng kèn thu hoạch mùa thu chính thức vang lên!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện