Tiến sĩ Harden bị nhét vào một khoang sinh thái. Mọi người đều phải lĩnh quần áo du hành vũ trụ ngay gần đó, sau khi lực hút bị phá hoại, tầng khí quyển bắt đầu tan rã, thiếu oxy trí mạng và sức chịu nén thay đổi sẽ nối gót tới, nhưng trong “nhà tù vũ trụ” ngăn cách với đời này, không thể chuẩn bị nhiều trang phục du hành vũ trụ, có một phần nhất định sẽ phải chết.

Trang phục du hành vũ trụ và khoang sinh thái trước hết thỏa mãn người mang chip cao cấp khác, một vị “đời thứ tư” duy nhất và các “đời thứ ba” chiếm trước khoang sinh thái trong tòa nhà thí nghiệm – khoang sinh thái có thể cho người ta trôi mấy năm không chết trong hoàn cảnh vũ trụ, thậm chí có thể ngăn cản sóng hạt và tấn công cường độ nhất định – mà đám “đời thứ hai” thì có quyền ưu tiên lĩnh trang phục du hành vũ trụ, trang phục du hành vũ trụ có thể cung cấp bảo vệ khoảng bốn mươi tám tiếng, nếu may mắn gặp cứu viện, có lẽ cũng có cơ hội sống sót.

Đám “đời thứ nhất” còn lại, một bộ phận bị bắt đi khắp nơi tìm Lâm Tĩnh Hằng mất tích một cách thần bí, một bộ phận khác bị phái đi tổ chức sửa khẩn cấp vô ích. Nếu một ai trong số họ có thể hoàn thành nhiệm vụ, chứng minh mình là người “hữu dụng”, mà trang phục du hành vũ trụ bị đám “đời thứ hai” chia nhau xong vừa vặn còn thừa, may ra họ có thể được một ghế “sống sót”.

Đám đời thứ nhất vô cùng sợ hãi, loạng choạng di chuyển một cách khó khăn trong hoàn cảnh lực hút đang thay đổi, họ vừa chạy vừa suy sụp gào khóc, nhưng bản năng cầu sinh cũng không thể phản kháng áp chế cấp bậc của chip sinh vật, bất kể trong lòng sợ hãi và oán hận như thế nào, họ đều chỉ có thể làm việc theo mệnh lệnh.

Tiến sĩ Harden nằm trong khoang sinh thái, nghe thấy thông tin liên lạc trong hành tinh bị sóng hạt quấy nhiễu kêu inh ỏi, tiếng người mơ hồ không ngừng vang lên ở trong đó.

“Còn chưa có tin tức… Lâm tướng quân.. tít… camera không thể…”

Khoang sinh thái phát ra âm thanh máy móc: “Cảnh báo, môi trường bên ngoài đang xảy ra thay đổi mạnh, sức chịu nén liên tục giảm xuống -“

“Tra cái cuối cùng quay được hắn… tít… còn không tìm thấy thì sẽ không kịp!”

Tiến sĩ Harden hít sâu một hơi oxy quý giá, nhắm mắt lại.

Ông nghĩ Lâm Tĩnh Hằng người này, chỉ sợ là trời sinh có lưỡi dao sắc, trời sinh bén nhọn vô song, bị bên ngoài mài vô số lần, hắn trước sau vẫn dùng bên có lưỡi đối mặt với hết thảy, bởi vì tập mãi thành thói quen, nên không hề cảm thấy những thứ bên ngoài gây cho hắn là tổn thương, mài và phản kháng cơ hồ thành nhịp điệu của sinh mạng hắn.

Mài một lần, hắn sẽ sắc bén hơn một tầng.

Nếu có một ngày bị gãy, đó nhất định sẽ là một bi kịch lớn.

Đột nhiên, mặt đất lắc lư, tín hiệu truyền tin trong khoang sinh thái nháy mắt đứt hết, ngay sau đó, tạp âm kỳ lạ truyền đến, một kênh truyền tin không cần mật khẩu bao phủ mặt đất.

Ở cách mười sáu ngày hành trình, cơ giáp vẫn theo dõi nhà tù vũ trụ này từ xa sau khi báo cáo Lâm Tĩnh Xu, không kịp chờ đợi đồng đội, thực hiện cú nhảy vũ trụ sau đó đi thẳng đến bên ngoài tiểu hành tinh, gặp tầng khí quyển tan rã buộc phải đáp khẩn cấp, lần này âm thanh trong kênh truyền tin đã rõ ràng hơn: “Người phụ trách đội vệ binh, hãy lập tức bảo đảm mục tiêu an toàn, chuẩn bị lên cơ giáp cứu viện!”

“Báo cáo, tiến sĩ Harden đã vào khoang sinh thái, Lâm tướng quân không biết tung tích!”

Trong cơ giáp cứu viện truyền đến tiếng nói lạnh lùng của người lái: “Áp khí đã đến gần trị số tới hạn, nếu không thể xác nhận Lâm tướng quân an toàn, thứ lỗi cho ta không cách nào thúc đẩy công tác cứu viện bước tiếp theo.”

“Báo cáo, người mang chip đời thứ nhất bắt đầu chết -“

Những người mang chip đời đầu phơi trần trong hoàn cảnh nguy hiểm, bị bắt “sửa gấp” và “tìm người” đã không còn sức để khóc, có người cố gắng bước đi, đột nhiên quỵ xuống đất, sau đó nhẹ tênh trượt trên mặt đất ra mấy mét, co giật vài cái rồi bất động.

Theo tầng khí quyển tan rã tăng lên, đánh dấu chip đời đầu dần dần tối đi, họ chết đi trong nỗi tuyệt vọng không thể phản kháng, không biết chớp mắt khi phổi nổ, họ có hối hận vì đã ham sự hưởng thụ và sức mạnh hiếm có trong buổi loạn lạc này, chấp nhận gông xiềng của Quân Đoàn Tự Do hay không.

Những thứ từng bảo vệ con người, rồi có một ngày sẽ quay đầu lại xé nát cổ họng con người.

“Lũ ăn hại này… Bảo tất cả đời thứ hai không được tập hợp, cùng đi tìm người!”

Người trong cơ giáp cứu viện nói: “Đưa tiến sĩ Harden cho ta, ta sẽ lập tức báo cáo tình hình liên quan lên chủ nhân.”

Hai người mặc trang phục du hành vũ trụ chắc là nhân viên y tế xông vào, nối khoang sinh thái của tiến sĩ Harden lên một quỹ đạo tạm thời, một kẻ gõ hai cái bên ngoài khoang sinh thái: “Tiến sĩ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc ngài.”

Kế tiếp tiến sĩ Harden cảm thấy khoang sinh thái của mình động nhẹ, sau đó bắt đầu tự động theo quỹ đạo trượt ra bên ngoài, tốc độ càng lúc càng nhanh, cửa sau phòng thí nghiệm mở ra cho ông, hai nhân viên y tế ở ngoài khoang sinh thái, một trái một phải nắm khoang sinh thái, hộ tống ông, quỹ đạo không ngừng tự mình vươn dài trên mặt đất, nối thẳng lên lưới vớt của cơ giáp cứu viện.

Người trên cơ giáp cứu viện lo lắng hỏi: “Tiến sĩ Harden, Lâm tướng quân rốt cuộc đã đi đâu?”

Tiến sĩ Harden thật sự không biết, thấy bên ngoài loạn như thế cũng rất không yên tâm.

Ông mất mười bốn năm, cuối cùng không thể có được sự tín nhiệm của Lâm Tĩnh Hằng, ông thậm chí hoài nghi trên người Lâm Tĩnh Hằng căn bản không phát dục ra công năng “tín nhiệm” này, Lâm Tĩnh Hằng ngoài mặt vẫn cùng ông mật mưu trốn đi, vẻ mặt hòa nhã, thậm chí khá quan tâm đến ông, kỳ thực chỉ đòi đồ từ ông, các tin tức và kế hoạch dư thừa không chịu tiết lộ mảy may.

Harden: “Ta…”

Đúng lúc này, một đội cơ giáp đột nhiên tới gần tiểu hành tinh, ngay sau đó, một thông tin liên lạc kết nối vào bất chấp quấy nhiễu của sóng hạt, người tới nói bằng giọng hết sức giải quyết việc chung: “Chúng tôi là đội tuần tra tự trị của Thiên Hà Số 6, vừa rồi nhận được cảnh báo khẩn cấp, xin hỏi trên tiểu hành tinh có xuất hiện tình hình lực hút nhân tạo báo động hay không? Bởi vì chúng tôi phát hiện tiểu hành tinh này chưa đăng kí, nếu phải, người trên hành tinh hãy đưa ra thân phận cư dân hợp pháp, chúng tôi sẽ…”

Nguy rồi – cơ giáp cứu viện của Quân Đoàn Tự Do căng thẳng trong lòng.

Bởi vì có sự quấy nhiễu của bão hằng tinh, hắn không thể chặn tín hiệu một cách hữu hiệu, vốn ôm hi vọng may mắn, không ngờ lại thật sự bị người ta bắt được, “nhà tù vũ trụ” bí mật này lộ ra trước mắt người bên ngoài, nếu Lâm Tĩnh Xu biết được, nhất định sẽ lăng trì hắn! Lâm Tĩnh Xu đã cho hắn hai mệnh lệnh tối cao: thứ nhất, bất luận thế nào cũng phải bảo đảm Lâm Tĩnh Hằng an toàn; thứ hai, bất luận thế nào cũng không thể để Lâm Tĩnh Hằng tiếp xúc với bên ngoài.

Nếu hai việc này định trước là không thể cùng làm được, như vậy lúc cần thiết, việc sau làm đầu.

Nói cách khác, cho dù Lâm Tĩnh Hằng chết trên tiểu hành tinh này, cũng không thể để hắn bị bất cứ ai phát hiện.

Cơ giáp cứu viện của hải tặc Quân Đoàn Tự Do này liếc thấy trên kênh truyền tin của mình biểu hiện một loạt điểm sáng nhỏ đang tới gần – đó là viện quân của hắn!

Cơ giáp cứu viện cắn răng, trực tiếp bắn ra một phát đạn đạo, xuyên qua đội tuần tra đến xem xét tình hình, thân của cơ giáp dẫn đầu đội tuần tra bị đụng trúng, cơ giáp lơ lửng ngoài tầng khí quyển dưới lực hút của tiểu hành tinh khoảnh khắc rơi xuống, ma sát với tầng khí quyển vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan sạch sẽ tóe tia lửa dữ dội, như một ngôi sao băng kéo cái đuôi đâm thẳng xuống mặt đất, đập đứt đường ray của xe.

Xe chạy ray mới quay về đậu vững không có ai để ý, rơi xuống theo hướng gãy.

“Tiểu hành tinh này là một hang ổ hải tặc!”

“Cầu viện trú quân Thiên Hà Số 6!”

“Cảnh báo năng lượng, có một hạm đội hải tặc đang áp sát chúng ta…”

Một phát đạn đạo xuyên qua tầng khí quyển của tiểu hành tinh, bắn thẳng đến đội tuần tra. Đội tuần tra dĩ nhiên không cam yếu thế, vừa cầu viện trú quân địa phương Thiên Hà Số 6 vừa phát động phản kích.

Hai nhóm người bị tín hiệu của tiểu hành tinh lực hút sụp đổ phát ra dẫn đến cứ thế đánh nhau ngay tại chỗ.

Khoang sinh thái của tiến sĩ Harden bỗng chấn động, lao đầu lên lưới vớt của cơ giáp, cơ giáp cứu viện lúc này đã chẳng màng chờ người hắn cứu, cuốn lưới vớt kéo khoang sinh thái vừa vớt trực tiếp lên trời gia nhập cuộc chiến.

Lưới vớt cuốn khoang sinh thái và hai nhân viên y tế không biết sống chết, suýt nữa bị hất vào lửa đạn kịch liệt, như mấy con kiến nhỏ xuyên qua rừng rậm cháy hừng hực, điên cuồng chạy trốn trong khe hở, muốn tìm kiếm một con đường sống.

“Uỳnh” một tiếng, khoang sinh thái rung mạnh, tiến sĩ Harden suýt nữa ngạt thở, cảm giác khoang sinh thái như đã bị nổ tan tành, kích thích quá mạnh, ông ngất đi chốc lát, hoài nghi mình đã chết rồi.

Song ngay sau đó, nắp khoang sinh thái lại bị mở ra, tiến sĩ Harden choàng mở mắt, phát hiện mình đã bị cuốn vào cơ giáp cứu viện, đuôi khoang sinh thái bị nổ tung, dịch dinh dưỡng bắt đầu chảy ra, may là thời gian rất ngắn, thế mà ông còn chưa chết.

Hai nhân viên y tế vừa nãy hộ tống khoang sinh thái cũng bị cuốn hết lên, một người co ro bên cạnh không nhúc nhích, chắc đã ngất xỉu, một kẻ khác đẩy nắp khoang sinh thái ra trên người toàn là vết máu – mảnh vỡ từ phần đuôi khoang sinh thái bị nổ xuyên qua trang phục du hành vũ trụ và bụng hắn.

Tiến sĩ Harden kinh hãi: “Cậu…”

Người toàn thân đẫm máu kia cách trang phục du hành vũ trụ ra hiệu cho ông bình tĩnh, trong lòng tiến sĩ Harden đột nhiên trỗi lên cảm giác kỳ lạ, ông cố gắng nhìn khuôn mặt bị mặt nạ dưỡng khí che mất của hắn.

Liền sau đó, cánh cửa máy móc bên cạnh mở ra, một đội hải tặc Quân Đoàn Tự Do trên cơ giáp lao vào kiểm tra xem họ chết chưa. Một loạt khoang y tế theo sát đằng sau, tiến sĩ Harden bị họ ba chân bốn cẳng lôi khỏi khoang sinh thái, quay đầu nhìn người toàn thân đẫm máu kia, nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng trắng bùng lên.

Mọi người đều suýt nữa mù trong ánh sáng màu trắng, có người gào lên: “Chúng ta bị đạn đạo bắn trúng rồi!”

“Đi mau!”

“Từ từ, cơ giáp không báo động…”

Ánh sáng trắng nhanh chóng tản ra, bọn hải tặc suýt nữa bị bỏng võng mạc bò dậy, khó khăn khôi phục thị lực, ngơ ngác nhìn nhau – mãi đến một phút sau họ mới phát hiện, “nhân viên y tế” toàn thân đẫm máu vừa rồi đã mất tích!

Hải tặc ở gần hắn nhất ý thức được điều gì, cúi đầu nhìn cổ tay mình, ngay sau đó, hắn ta thét lên muốn đứt ruột đứt gan – tay đeo thiết bị đầu cuối cá nhân đã bị cắt tận gốc từ chỗ cổ tay, không biết tung tích!

Tiến sĩ Harden trợn mắt khó tin nổi.

“Nhân viên y tế” thần bí ấy – Lâm Tĩnh Hằng, đầu ngón tay kẹp một thiết bị giải mã be bé, cấp tốc mở khóa thiết bị đầu cuối cá nhân đầm đìa máu trên cái tay kia, lợi dụng thông tin thân phận của hải tặc xúi quẩy nọ, xuyên thẳng một mạch không bị cản trở trong cơ giáp, xông thẳng vào khu khống chế trung tâm, đụng phải một thủ vệ hải tặc đằng trước.

Thủ vệ kinh ngạc trợn mắt nhìn máu đầy người hắn, tiến lên ngăn cản: “Từ từ, anh… này!”

Hắn còn chưa dứt lời, người đầm đìa máu kia giống như thể lực cầm cự hết nổi, lảo đảo ngã lên người hắn, thủ vệ vô thức đỡ lấy đối phương, nghe thấy hắn ta nói một câu không rõ.

“Anh nói cái gì?” Thủ vệ nghiêng đầu ghé tai lại, liền lập tức, sau gáy hắn bị một thứ lạnh băng dán sát vào, sóng đặc biệt quấy nhiễu chip sinh vật trực tiếp đâm xuyên da hắn, thủ vệ không thể nói năng gì, co giật quỵ xuống.

Lâm Tĩnh Hằng nhanh nhẹn kéo hắn ta qua một bên, giở lại mánh cũ, mau chóng cởi trang phục du hành vũ trụ đẫm máu, thay áo ngoài của thủ vệ, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống thái dương và mũi, song đau đớn rõ rệt và mùi máu tanh ngược lại khiến hắn hưng phấn.

Hắn như mãnh thú bị nhốt trong cái cũi tối tăm ngột ngạt, một khi đập nát cũi, dẫu tan xương nát thịt cũng phải ra.

Lâm Tĩnh Hằng xé quần áo, chẳng thèm nhìn một cái mà bịt vết thương đang chảy máu không ngừng, kéo áo khoác lại, sụp thấp vành nón xuống, tạm thời che đi mùi máu tươi, một lần nữa mở thiết bị chặn đeo trên cổ.

Năm giây chặn cảm quan của người chip xung quanh.

Trong khu khống chế trung tâm, đám người lái và người lái dự phòng tập trung toàn bộ tinh thần, đánh nhau túi bụi với đội tuần tra của Thiên Hà Số 6.

Năm –

Lâm Tĩnh Hằng điềm nhiên như không đi qua giữa bọn họ, bước chân nhanh mà vững trà trộn vào khu khống chế trung tâm cơ giáp, thậm chí gật đầu chào một hải tặc đi ngang qua.

Bốn –

Hắn nhìn lướt qua một vòng, cách mười bốn năm, cảm nhận được sức khống chế khiến người ta run rẩy của mạng tinh thần cơ giáp.

Ba –

Lâm Tĩnh Hằng tới gần mạng tinh thần, hạ giọng nói với một hải tặc đang nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Khẩn cấp.”

Hai –

“Cái…” Hải tặc kia chắc là một người lái dự phòng, túm cánh tay hắn.

Một –

Lâm Tĩnh Hằng cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay bắn ra một thứ cỡ bằng đồng tiền xu, chính là vũ khí bí mật tiến sĩ Harden trang bị cho hắn, thiết bị phóng ra sóng quấy nhiễu chip.

Không!

Mùi máu tươi đối với người chip là quá nồng nặc bùng ra trong khu khống chế trung tâm, mọi người đều nhìn qua, thiết bị phóng ra sóng quấy nhiễu chip sinh ra phản ứng kỳ lạ với mạng tinh thần cơ giáp, người lái và người lái dự phòng cùng một thời gian cảm thấy tê liệt rất nhẹ, chỉ một chớp mắt như vậy, Lâm Tĩnh Hằng đã cường thế kết nối vào cổng người cơ của mạng tinh thần.

Có lẽ người lái cơ giáp bị sóng quấy nhiễu không tưởng tượng nổi, “chiến sĩ siêu cấp” có chip như mình vậy mà lại bị cướp mạng tinh thần trong chớp mắt, nhất thời ngay cả phản kích hữu hiệu cũng chưa kịp tổ chức, trực tiếp mất đi ý thức.

Lâm Tĩnh Hằng lập tức tắt thiết bị cân bằng phỏng trọng lực trong cơ giáp, tăng tốc cơ giáp, ngoại trừ chính hắn, hất hết hải tặc không hề chuẩn bị ra ngoài. Ngay sau đó, hắn lợi dụng thiết bị của chính cơ giáp phóng hết cỡ sóng quấy nhiễu, trên cả cơ giáp, đám người chip co quắp như điện giật.

Tiến sĩ Harden trơ mắt nhìn bọn hải tặc như một đám bệnh nhân bán thân bất toại, dùng hết tứ chi cố gắng chạy ra ngoài, không ai buồn để ý ông già này nữa, họ vừa chạy qua cánh cửa máy kia, cửa đột nhiên rơi xuống đóng lại, tiếp đó tiếng Lâm Tĩnh Hằng vang lên trong loa của cơ giáp: “Chào tiến sĩ, nếu ông không bị thương, hãy nghỉ ngơi giây lát trong khoang sinh thái hoặc khoang y tế trước, chúng ta chuẩn bị nhảy khẩn cấp.”

Tiến sĩ Harden vội hỏi: “Tĩnh Hằng, cháu trà trộn vào bằng cách nào? Có phải cháu đã tự tiêm…”

Ông chưa dứt lời, một khoang y tế đã tự mình trượt qua, bắt ông lão lại, nhét vào trong.

Cơ giáp này thời điểm cuộc chiến đấu trên không trung đang quyết liệt, đột nhiên chặn thông tin của “chiến hữu” xung quanh, thần không biết quỷ không hay thoát ly vòng chiến, trước khi mọi người kịp phản ứng đã khởi động nhảy khẩn cấp, đội tuần tra Thiên Hà Số 6 và chiến đội hải tặc Quân Đoàn Tự Do đang mải đánh nhau, chẳng ai kịp ngăn cản!

Không biết qua bao lâu, cơ giáp không ngừng xóc nảy trong điểm nhảy vũ trụ mới ổn định lại, tiến sĩ Harden dùng hết toàn lực đẩy nắp khoang y tế ra, cánh cửa máy vừa đóng đã mở một lần nữa, ông luống cuống tay chân khống chế khoang y tế trượt vào, thấy xác nằm ngổn ngang – hải tặc trong cả cơ giáp bị các loại cửa đột nhiên hạ xuống khóa chặt nhốt riêng, hưởng thụ bữa tiệc khí độc.

Lâm Tĩnh Hằng ngồi dựa lên một chiếc ghế cao, phanh áo, một khoang y tế đã tạo ra màng vô khuẩn phạm vi nhỏ xung quanh hắn, tay máy đang xử lý vết thương dữ tợn trên bụng.

Lâm Tĩnh Hằng tiện tay lau mồ hôi lạnh trên thái dương, cười nói với tiến sĩ Harden: “Tự do vạn tuế, tiến sĩ ạ.”

Tiến sĩ Harden không nói thành lời.

Sự thật chứng minh, sách lược của Lâm Tĩnh Xu không sai, chỉ cần cho hắn một khe hở, là hắn có thể san bằng cả nhà tù vũ trụ.

“Ông nói Bạch Ngân Thập Vệ còn nhớ mật khẩu mười sáu năm trước tôi dùng liên lạc với bọn họ không?” Lâm Tĩnh Hằng xem kho số liệu của máy tính trung tâm trên cơ giáp, “Ừm… Mấy năm nay, họ và Quân Đoàn Tự Do đánh nhau đúng là rất tưng bừng, may nhờ đám hải tặc này cung cấp cho tôi tọa độ đại khái của họ.”

Tiến sĩ Harden: “Cháu muốn…”

“Một lần nữa triệu hoán Bạch Ngân Thập Vệ.”

Lâm Tĩnh Hằng gửi mệnh lệnh viễn trình, trong tích tắc, mạng bước nhảy vũ trụ dập dờn sâu trong vũ trụ truyền đi một giọng nói có thể khiến trời long đất cũng lở, trải ra mỗi một xó xỉnh – Đến Mân Côi Chi Tâm của Thiên Hà Số 1.

“Ông nói họ có sợ không?”

Tiến sĩ Harden nhìn hắn, môi run run không ngừng được: “Cháu… thuốc chặn chỉ có chín mươi phút, cháu…”

Lâm Tĩnh Hằng nhướng mày: “Hửm? Chip à, không sao, chắc ông phải có kỹ thuật nâng cấp chip nhỉ, tiến sĩ, nâng lên cấp cao nhất cho tôi, về sau gặp phải người của Quân Đoàn Tự Do, đánh nhất định sẽ rất tiện.”

Tiến sĩ Harden đột nhiên thay đổi sắc mặt, ông không bị què, chỉ là tuổi cao cơ thể không khỏe, chân không có sức, mới luôn dùng xe lăn thay đi bộ, lúc này nóng lòng sốt ruột lại giãy giụa bò ra khoang y tế: “Lâm Tĩnh Hằng! Cháu có biết chip sinh vật là khái niệm gì không, làm sao cháu dám…”

Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu lên, cắt ngang ông: “Tiến sĩ, ông chưa nói thật nhỉ?”

Tiến sĩ Harden sững sờ nhìn hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện