Lúc Lôi Dịch không trúng thuốc cũng có thể lăn lộn cả đêm với Triệu Tiêm Tiêm, huống chi hiện tại hắn đã trúng thuốc. Không đợi Sở Du Ninh hồi lại cây gậy th*t của hắn lại cứng lên. Nhưng lần này Lôi Dịch cũng không sốt ruột, hắn đứng thẳng eo nhìn xuống Sở Du Ninh, trải qua một đợt Lôi Dịch thảo phạt không chút lưu tình nào làm cả người Sở Du Ninh thấm mồ hôi, nhưng điều này cũng sẽ không làm người ta cảm thấy ghê tởm, mồ hôi phản chiếu trên da thịt trắng tinh non mịn của cô vậy mà lại có loại xinh đẹp như thanh thủy xuất phù dung.
Lôi Dịch duỗi tay vén tóc ở bên tai của Sở Du Ninh ra sau, bàn tay to thô ráp từ trên mặt của cô chậm rãi vỗ xuống, cổ, ngực, eo thon, bờ mông mượt mà…. Lôi Dịch vẫn luôn cảm thấy diện mạo của Sở Du Ninh chính là dựa theo sự yêu thích của đàn ông mà lớn lên, chỉ là giờ khắc này hắn mới biết được, sự tồn tại của cô chính là vì để cho đàn ông bọn họ biết được tưởng tượng thiếu thốn bao nhiêu.
“Ninh Ninh…” Lôi Dịch vừa yêu thích vuốt ve cơ thể mê người của cô không buông tay, vừa như tình nhân nỉ non nói “Chi bằng… Anh cứ như vậy làm em chết đi?”
Sở Du Ninh khiếp sợ nhìn Lôi Dịch, vậy mà thật sự từ trong mắt của hắn thấy được sát ý! Hắn… vậy mà muốn giết cô! Còn là tại thời điểm này? Nhưng suy nghĩ lại còn không đúng sao, hiện tại chỉ có giết cô mới có hiệu quả nhất, cô vừa chết thì mọi phiền toái cũng sẽ theo cô chết mà biến mất. Tất nhiên là Sở Du Ninh không muốn chết, cô cần phải nghĩ ra cách…
Tuy rằng trong lòng đang sốt ruột nhưng trên mặt Sở Du Ninh lại không thể hiện ra, cô hít vào một hơi thật sâu sau đó nhắm mắt lại, dường như đã tiếp nhận
quyết định của hắn rồi, cũng tiếp nhận vận mệnh đã sắp xếp rồi, thậm chí còn có cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quá mệt mỏi, cô quá mệt mỏi, lén lút như vậy, từng thời khắc đều lo lắng bị đàn ông phát hiện cuối cùng lưu lạc vì cuộc sống của đồ chơi với cô là quá đủ rồi.
Lôi Dịch vốn dĩ đã hạ quyết tâm nhưng nhìn thấy biểu cảm của Sở Du Ninh trong lòng lại căng thẳng, cô có làm cái gì sai đâu? Là sai ở chỗ không nên tới cứu hắn? Hay là sai ở chỗ quá mức xinh đẹp…. Lôi Dịch không một tiếng động thở dài, vứt bỏ tất cả mọi chuyện trong lòng sau đó chuyên tâm hưởng thụ một yến tiệc thịnh soạn này.
Cuối cùng Lôi Dịch cũng không xuống tay, thời điểm Sở Du Ninh tỉnh lại nhìn thấy quần áo trên người đã được mặc vào chỉnh tề, Lôi Dịch không ở trong sơn động, cô đỡ tường chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thấy Lôi Dịch ngồi ở trên mặt đất trước cửa động trên mặt lạnh nhạt. Xem ra hắn đã quyết định việc ngày hôm qua tất cả cũng chưa từng xảy ra.
Sở Du Ninh cũng không thất vọng, có thể nhặt về một cái mạng đã không dễ dàng. Sở Du Ninh biến trở lại bộ dạng bình thường, không tiếng động đi theo phía sau Lôi Dịch đi về phương hướng của nhóm Triệu Tiêm Tiêm.
Lôi Dịch hơi lo lắng bọn họ vì tìm hắn mà mạo hiểm tiến vào sương mù, cũng may bọn họ không trở về tuy bọn họ sốt ruột nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chủ yếu vẫn là Triệu Tiêm Tiêm nói nhẫn của ả có thể cảnh báo nếu hắn đối mặt với nguy hiểm, nhẫn không cảnh báo đã nói lên là hắn không gặp nguy hiểm.
Không thể không nói đến quyết sách và năng lực của Triệu Tiêm Tiêm thật sự không tồi, mỗi một mệnh lệnh đều thực sự chính xác.
Sau khi Lôi Dịch trở về còn chưa nói cái gì, chỉ nói trực tiếp quay đầu đi theo đường cũ, trở về đi con đường vòng xa kia. Thấy khuôn mặt trầm xuống không giải thích cái gì nên mọi người cũng không dám hỏi. Hắn kỳ lạ như vậy làm Triệu Tiêm Tiêm hơi bất an, cũng không có tâm tư để ý đến sự tồn tại của Sở Du Ninh.
Lúc này Sở Du Ninh vẫn luôn cách Lôi Dịch rất xa, đến nhìn cũng không dám liếc nhìn hắn một cái.
Lục Dĩ Minh nhìn nhìn Lôi Dịch rồi lại nhìn nhìn Sở Du Ninh, ánh mắt hơi hơi lóe lên.
Thời điểm Sở Du Ninh biến thân đã giấu đi những dấu vết ngoài mặt và cơ thể, nhưng huy*t nhỏ vừa sưng vừa đau, đùi, eo còn có mông đều bị hắn véo đến sưng lên, những thương tổn này có tính chất tồn tại không phải chốc lát là có thể biến mất.
Vì để che dấu sự khác thường này Sở Du Ninh vẫn luôn cong cứng cơ thể, thậm chí chỉ chịu đi ở sau cùng.
Cảm nhận được sự khác thường của Sở Du Ninh, bước chân Lôi Dịch hơi dừng một chút, nhưng chung quy đến đầu cũng không quay lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Lôi Dịch duỗi tay vén tóc ở bên tai của Sở Du Ninh ra sau, bàn tay to thô ráp từ trên mặt của cô chậm rãi vỗ xuống, cổ, ngực, eo thon, bờ mông mượt mà…. Lôi Dịch vẫn luôn cảm thấy diện mạo của Sở Du Ninh chính là dựa theo sự yêu thích của đàn ông mà lớn lên, chỉ là giờ khắc này hắn mới biết được, sự tồn tại của cô chính là vì để cho đàn ông bọn họ biết được tưởng tượng thiếu thốn bao nhiêu.
“Ninh Ninh…” Lôi Dịch vừa yêu thích vuốt ve cơ thể mê người của cô không buông tay, vừa như tình nhân nỉ non nói “Chi bằng… Anh cứ như vậy làm em chết đi?”
Sở Du Ninh khiếp sợ nhìn Lôi Dịch, vậy mà thật sự từ trong mắt của hắn thấy được sát ý! Hắn… vậy mà muốn giết cô! Còn là tại thời điểm này? Nhưng suy nghĩ lại còn không đúng sao, hiện tại chỉ có giết cô mới có hiệu quả nhất, cô vừa chết thì mọi phiền toái cũng sẽ theo cô chết mà biến mất. Tất nhiên là Sở Du Ninh không muốn chết, cô cần phải nghĩ ra cách…
Tuy rằng trong lòng đang sốt ruột nhưng trên mặt Sở Du Ninh lại không thể hiện ra, cô hít vào một hơi thật sâu sau đó nhắm mắt lại, dường như đã tiếp nhận
quyết định của hắn rồi, cũng tiếp nhận vận mệnh đã sắp xếp rồi, thậm chí còn có cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quá mệt mỏi, cô quá mệt mỏi, lén lút như vậy, từng thời khắc đều lo lắng bị đàn ông phát hiện cuối cùng lưu lạc vì cuộc sống của đồ chơi với cô là quá đủ rồi.
Lôi Dịch vốn dĩ đã hạ quyết tâm nhưng nhìn thấy biểu cảm của Sở Du Ninh trong lòng lại căng thẳng, cô có làm cái gì sai đâu? Là sai ở chỗ không nên tới cứu hắn? Hay là sai ở chỗ quá mức xinh đẹp…. Lôi Dịch không một tiếng động thở dài, vứt bỏ tất cả mọi chuyện trong lòng sau đó chuyên tâm hưởng thụ một yến tiệc thịnh soạn này.
Cuối cùng Lôi Dịch cũng không xuống tay, thời điểm Sở Du Ninh tỉnh lại nhìn thấy quần áo trên người đã được mặc vào chỉnh tề, Lôi Dịch không ở trong sơn động, cô đỡ tường chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thấy Lôi Dịch ngồi ở trên mặt đất trước cửa động trên mặt lạnh nhạt. Xem ra hắn đã quyết định việc ngày hôm qua tất cả cũng chưa từng xảy ra.
Sở Du Ninh cũng không thất vọng, có thể nhặt về một cái mạng đã không dễ dàng. Sở Du Ninh biến trở lại bộ dạng bình thường, không tiếng động đi theo phía sau Lôi Dịch đi về phương hướng của nhóm Triệu Tiêm Tiêm.
Lôi Dịch hơi lo lắng bọn họ vì tìm hắn mà mạo hiểm tiến vào sương mù, cũng may bọn họ không trở về tuy bọn họ sốt ruột nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chủ yếu vẫn là Triệu Tiêm Tiêm nói nhẫn của ả có thể cảnh báo nếu hắn đối mặt với nguy hiểm, nhẫn không cảnh báo đã nói lên là hắn không gặp nguy hiểm.
Không thể không nói đến quyết sách và năng lực của Triệu Tiêm Tiêm thật sự không tồi, mỗi một mệnh lệnh đều thực sự chính xác.
Sau khi Lôi Dịch trở về còn chưa nói cái gì, chỉ nói trực tiếp quay đầu đi theo đường cũ, trở về đi con đường vòng xa kia. Thấy khuôn mặt trầm xuống không giải thích cái gì nên mọi người cũng không dám hỏi. Hắn kỳ lạ như vậy làm Triệu Tiêm Tiêm hơi bất an, cũng không có tâm tư để ý đến sự tồn tại của Sở Du Ninh.
Lúc này Sở Du Ninh vẫn luôn cách Lôi Dịch rất xa, đến nhìn cũng không dám liếc nhìn hắn một cái.
Lục Dĩ Minh nhìn nhìn Lôi Dịch rồi lại nhìn nhìn Sở Du Ninh, ánh mắt hơi hơi lóe lên.
Thời điểm Sở Du Ninh biến thân đã giấu đi những dấu vết ngoài mặt và cơ thể, nhưng huy*t nhỏ vừa sưng vừa đau, đùi, eo còn có mông đều bị hắn véo đến sưng lên, những thương tổn này có tính chất tồn tại không phải chốc lát là có thể biến mất.
Vì để che dấu sự khác thường này Sở Du Ninh vẫn luôn cong cứng cơ thể, thậm chí chỉ chịu đi ở sau cùng.
Cảm nhận được sự khác thường của Sở Du Ninh, bước chân Lôi Dịch hơi dừng một chút, nhưng chung quy đến đầu cũng không quay lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Danh sách chương