Y nào biết, Lam Linh đang vô cùng hối hận về hành vi bộp chộp của mình hai ngày trước, cái tát của đại sư huynh đã làm y vỡ mộng, trong ấn tượng của y, đại sư huynh luôn là một người hòa nhã dễ gần, dẫu thỉnh thoảng y có đôi chút quá đáng, nhưng đại sư huynh nào có nỡ xuống tay đâu, y luôn cho rằng, chỉ cần mình luôn bám lấy đại sư huynh không rời, không để nữ nhân nào khác lại gần huynh ấy, đại sư huynh sẽ chấp nhận tâm ý của y.
Thế nhưng, cái tát kia đã khiến Lam Linh tỉnh táo nhận ra rằng, nếu như y hành động quá quắt, đại sư huynh cũng sẽ nổi giận, cũng sẽ cự tuyệt y thôi, điều này khiến Lam Linh không khỏi hoảng sợ, nếu đại sư huynh cũng chối từ sự theo đuổi mình thì phải làm sao? Nếu đại sư huynh dù thế nào cũng không chấp nhận mình thì phải làm sao? Nếu đại sư huynh yêu một nữ nhân khác thì phải làm sao? Suốt hai ngày nay, tất thảy những điều ấy khiến y hao tổn tinh thần, lo sợ đến không sao chịu nổi. Mà Liễu Dịch Trần để Trương Mộc Phương và Thủy Liên ở lại một mình với nhau khiến cơn khủng hoảng của y dâng lên đỉnh điểm, lại bị Liễu Dịch Trần khiêu khích, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, nghẹn ngào chẳng thốt nên lời.
Lâm Thiên Long im lặng nhìn Liễu Dịch Trần, ánh mắt đầy vẻ khinh khi: Coi, đùa quá chớn rồi đấy.
Liễu Dịch Trần vô cùng cứng họng, y nào ngờ tiểu sư đệ ngày thường ngổ ngáo lại trở nên yếu đuối vậy đâu.
“Hầy, được rồi được rồi, nhị sư huynh đùa với đệ thôi.” Liễu Dịch Trần cũng nhảy lên mái hiên, vỗ nhẹ lên vai Lam Linh. Từ trước tới giờ y chưa từng thấy cảnh vị tiểu sư đệ trời không sợ đất không sợ, được mệnh danh là “Độc thủ tu la” này khóc nhè.
“Hức hức… đại sư huynh… đại sư huynh đánh đệ… huynh… huynh ấy không thương đệ.” Vừa thả lỏng, Lam Linh cũng chẳng màng mất mặt ra làm sao, ôm lấy Liễu Dịch Trần, càng khóc to hơn nữa.
Tuy bình thường y thích đấu khẩu với mấy vị sư huynh, nhưng trong lòng y biết, các vị sư huynh là hậu phương vững chắc của mình, cho dù danh xưng trên giang hồ của y có khó nghe, lại khủng bố, các vị sư huynh cũng chưa từng tỏ vẻ kì thị, ngược lại còn cười đùa như thường.
“Ấy… không đâu, không đâu, đại sư huynh rất thương đệ mà, chẳng qua chỉ là huynh ấy bị đệ dọa sợ thôi.” Liễu Dịch Trần luống cuống tay chân an ủi tiểu sư đệ, y nào có kinh nghiệm trong mặt này, người ngày thường chuyên đi an ủi người khác là đại sư huynh kia.
“Thế nhưng… thế nhưng… đại sư huynh chưa bao giờ đánh đệ.” Nghe Liễu Dịch Trần nói vậy, Lam Linh cũng an tâm đôi chút, nhưng vẫn sụt sịt khóc lóc.
Liễu Dịch Trần câm nín nhìn trời, bây đã làm này làm nọ với đại sư huynh rồi, huynh ấy đánh thôi là còn nhẹ đấy. Nhớ lúc đầu, y cường bạo Lâm Thiên Long, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị đánh cho nhừ tử rồi. Đương nhiên, chuyện y cường bạo với chuyện tiểu sư đệ phi lễ là hai trường hợp hoàn toàn khác nhau.
“Nhưng mà… nhưng mà…” Lam Linh lau nước mắt, thít tha thút thít thôi không khóc, nhưng trong lòng vẫn chưa yên.
“Được rồi, đừng khóc nữa, nhìn khó coi vô cùng, đại sư huynh thực sự không cần đệ nữa, đệ cũng thấy đấy, Thủy tiểu thư xinh đẹp thế cơ mà. Đệ cam tâm để đại sư huynh bị nàng ta vùi hoa dập liễu hay sao?” Liễu Dịch Trần thấy y lau nước mắt lại bắt đầu trêu chọc.
“Phì.” Lam Linh tuổi đời còn trẻ, bị Liễu Dịch Trần nói móc, liền nhớ lại ngày xưa chính miệng mình gọi Liễu Dịch Trần là phân trâu, thì không khỏi bật cười, lau nước mắt mắng mỏ: “Nhị sư huynh thối tha, Thủy tiểu thư kia rõ ràng phải lòng huynh.”
“Khỏe re rồi ha? Nín rồi phải không?” Thấy Lam Linh lau nước mắt bình tĩnh trở lại, Liễu Dịch Trần cũng thầm thở phào một hơi, lần sau trêu đùa tiểu sư đệ phải chú ý chừng mực, làm người ta xù hết lông lên cũng chẳng vui vẻ gì.
“Dạ.” Lam Linh ngại ngùng gật đầu, mặt hơi ửng hồng, bộ dạng mình ban nãy đúng là mất mặt quá đi mất.
“Sư huynh thối tha, không được nói chuyện ban nãy cho người khác biết đấy.” Vừa phục hồi tinh thần, Lam Linh liền híp mắt uy hiếp Liễu Dịch Trần. “Nếu không…”
Mắt liếc về phía Lâm Thiên Long.
“Đệ hạ độc cho huynh nửa năm không lên nổi.”
“…” Liễu Dịch Trần nghẹn họng, đệ tử của Khốn Long lão nhân, quả nhiên không dễ giao hảo, vừa mới phục hồi, đã bắt đầu uy hiếp mình rồi, nhưng mà… nói đi nói lại, kiểu uy hiếp của tiểu sư đệ cũng thật là khủng bố. Dựa vào công phu hạ độc xuất thần nhập hóa của y, nếu không cẩn thẩn thì đến mình cũng dính chiêu ấy chứ.
“Vậy…” Giọng điệu biến chuyển, tiểu sư đệ lại ngượng nghịu vò vạt áo của mình mà hỏi: “Đại sư huynh… thật sự không trách đệ à?”
“Trách đệ hay không ta không biết, chỉ là…” Liễu Dịch Trần cố ý ậm ờ, trông thấy Lam Linh mở to mắt tha thiết nhìn mình, mặt đầy vẻ mong ngóng thì mới nói tiếp: “Ít nhất ta thấy, đại sư huynh lo cho đệ hơn là giận.”
Lam Linh cuối cùng cũng buông góc áo bị y vò đến nát bươm ra, vẻ mắt có mấy phần vui vẻ.
“Đại sư huynh không giận mà đệ đã thỏa mãn rồi sao?” Liễu Dịch Trần liếc mắt một cái như đang cười nhạo y không có tiền đồ.
Lam Linh lập tức bực mình, cúi đầu ủ rũ đứng một bên. Cũng phải, đại sư huynh không tức giận thì để làm gì, thứ y muốn là đại sư huynh thích mình cơ. Nếu chỉ đơn thuần là không tức giận, thì đại sư huynh ngày thường cũng vốn rất hòa nhã mà, đâu dễ gì khiến huynh ấy nổi cáu chứ, thế nhưng… thứ mình muốn là hoàn toàn, triệt để chiếm hữu được đại sư huynh cơ, chứ không chỉ là khiến huynh ấy nguôi giận.
“Nhưng… có lẽ ta có cách giúp được đệ đấy.” Liễu Dịch Trần chậm rãi nói, mắt híp lại y chang hồ ly.
Lam Linh mừng rỡ ngẩng đầu nhìn y, “Cách gì?”
“Cách này ấy à… Có vài điểm đau đầu ta chưa nghĩ ra cách xử lý, nên tạm thời chưa nói ra được.” Liễu Dịch Trần nhún vãi, giọng điệu vô cùng vô lại.
Lam Linh nhìn Liễu Dịch Trần đầy khinh bỉ, y cam chắc là nhị sư huynh lại đang thòm thèm mấy thứ độc dược hoặc thuốc bổ của mình đây mà, cho nên với ra vẻ như vậy.
Bất mãn bĩu môi, biểu cảm của cậu thiếu niên lúc này vô cùng đáng yêu. “Được rồi, được rồi, nói đi, lại muốn đệ làm gì đây.”
Liễu Dịch Trần cười nhẹ hai tiếng, thực ra, nếu y chỉ nói muốn tìm tiểu sư đệ giúp đỡ, Lam Linh cũng sẽ không chối từ, chẳng qua, lúc ấy Lam Linh chắc chắn sẽ nhân cơ hội báo thù bao nhiêu năm bị y trêu chọc, còn bây giờ, tiểu sư đệ vì đại sư huynh, chỉ có thể xum xoe nịnh bợ y thôi.
“Chúng ta vào phòng rồi nói.” Theo lời Liễu Dịch Trần, ba người cùng đi vào phòng.
Ngồi xuống quanh bàn, Liễu Dịch Trần rót trà, còn tiểu sư đệ thì bắt đầu đánh giá Lâm Thiên Long từ đầu đến chân, ánh mắt hiếu kì nóng bỏng ấy khiến Lâm Thiên Long thấy rất không tự nhiên.
“Chậc chậc.” Cặp mắt hưng phấn của Lam Linh lướt qua cổ của Lâm Thiên,liền phát hiện dấu hôn tím thẫm. “Nhị sư huynh hạnh phúc thật đấy. Tối qua ăn no nê rồi ha.”
Thế nhưng, cái tát kia đã khiến Lam Linh tỉnh táo nhận ra rằng, nếu như y hành động quá quắt, đại sư huynh cũng sẽ nổi giận, cũng sẽ cự tuyệt y thôi, điều này khiến Lam Linh không khỏi hoảng sợ, nếu đại sư huynh cũng chối từ sự theo đuổi mình thì phải làm sao? Nếu đại sư huynh dù thế nào cũng không chấp nhận mình thì phải làm sao? Nếu đại sư huynh yêu một nữ nhân khác thì phải làm sao? Suốt hai ngày nay, tất thảy những điều ấy khiến y hao tổn tinh thần, lo sợ đến không sao chịu nổi. Mà Liễu Dịch Trần để Trương Mộc Phương và Thủy Liên ở lại một mình với nhau khiến cơn khủng hoảng của y dâng lên đỉnh điểm, lại bị Liễu Dịch Trần khiêu khích, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, nghẹn ngào chẳng thốt nên lời.
Lâm Thiên Long im lặng nhìn Liễu Dịch Trần, ánh mắt đầy vẻ khinh khi: Coi, đùa quá chớn rồi đấy.
Liễu Dịch Trần vô cùng cứng họng, y nào ngờ tiểu sư đệ ngày thường ngổ ngáo lại trở nên yếu đuối vậy đâu.
“Hầy, được rồi được rồi, nhị sư huynh đùa với đệ thôi.” Liễu Dịch Trần cũng nhảy lên mái hiên, vỗ nhẹ lên vai Lam Linh. Từ trước tới giờ y chưa từng thấy cảnh vị tiểu sư đệ trời không sợ đất không sợ, được mệnh danh là “Độc thủ tu la” này khóc nhè.
“Hức hức… đại sư huynh… đại sư huynh đánh đệ… huynh… huynh ấy không thương đệ.” Vừa thả lỏng, Lam Linh cũng chẳng màng mất mặt ra làm sao, ôm lấy Liễu Dịch Trần, càng khóc to hơn nữa.
Tuy bình thường y thích đấu khẩu với mấy vị sư huynh, nhưng trong lòng y biết, các vị sư huynh là hậu phương vững chắc của mình, cho dù danh xưng trên giang hồ của y có khó nghe, lại khủng bố, các vị sư huynh cũng chưa từng tỏ vẻ kì thị, ngược lại còn cười đùa như thường.
“Ấy… không đâu, không đâu, đại sư huynh rất thương đệ mà, chẳng qua chỉ là huynh ấy bị đệ dọa sợ thôi.” Liễu Dịch Trần luống cuống tay chân an ủi tiểu sư đệ, y nào có kinh nghiệm trong mặt này, người ngày thường chuyên đi an ủi người khác là đại sư huynh kia.
“Thế nhưng… thế nhưng… đại sư huynh chưa bao giờ đánh đệ.” Nghe Liễu Dịch Trần nói vậy, Lam Linh cũng an tâm đôi chút, nhưng vẫn sụt sịt khóc lóc.
Liễu Dịch Trần câm nín nhìn trời, bây đã làm này làm nọ với đại sư huynh rồi, huynh ấy đánh thôi là còn nhẹ đấy. Nhớ lúc đầu, y cường bạo Lâm Thiên Long, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị đánh cho nhừ tử rồi. Đương nhiên, chuyện y cường bạo với chuyện tiểu sư đệ phi lễ là hai trường hợp hoàn toàn khác nhau.
“Nhưng mà… nhưng mà…” Lam Linh lau nước mắt, thít tha thút thít thôi không khóc, nhưng trong lòng vẫn chưa yên.
“Được rồi, đừng khóc nữa, nhìn khó coi vô cùng, đại sư huynh thực sự không cần đệ nữa, đệ cũng thấy đấy, Thủy tiểu thư xinh đẹp thế cơ mà. Đệ cam tâm để đại sư huynh bị nàng ta vùi hoa dập liễu hay sao?” Liễu Dịch Trần thấy y lau nước mắt lại bắt đầu trêu chọc.
“Phì.” Lam Linh tuổi đời còn trẻ, bị Liễu Dịch Trần nói móc, liền nhớ lại ngày xưa chính miệng mình gọi Liễu Dịch Trần là phân trâu, thì không khỏi bật cười, lau nước mắt mắng mỏ: “Nhị sư huynh thối tha, Thủy tiểu thư kia rõ ràng phải lòng huynh.”
“Khỏe re rồi ha? Nín rồi phải không?” Thấy Lam Linh lau nước mắt bình tĩnh trở lại, Liễu Dịch Trần cũng thầm thở phào một hơi, lần sau trêu đùa tiểu sư đệ phải chú ý chừng mực, làm người ta xù hết lông lên cũng chẳng vui vẻ gì.
“Dạ.” Lam Linh ngại ngùng gật đầu, mặt hơi ửng hồng, bộ dạng mình ban nãy đúng là mất mặt quá đi mất.
“Sư huynh thối tha, không được nói chuyện ban nãy cho người khác biết đấy.” Vừa phục hồi tinh thần, Lam Linh liền híp mắt uy hiếp Liễu Dịch Trần. “Nếu không…”
Mắt liếc về phía Lâm Thiên Long.
“Đệ hạ độc cho huynh nửa năm không lên nổi.”
“…” Liễu Dịch Trần nghẹn họng, đệ tử của Khốn Long lão nhân, quả nhiên không dễ giao hảo, vừa mới phục hồi, đã bắt đầu uy hiếp mình rồi, nhưng mà… nói đi nói lại, kiểu uy hiếp của tiểu sư đệ cũng thật là khủng bố. Dựa vào công phu hạ độc xuất thần nhập hóa của y, nếu không cẩn thẩn thì đến mình cũng dính chiêu ấy chứ.
“Vậy…” Giọng điệu biến chuyển, tiểu sư đệ lại ngượng nghịu vò vạt áo của mình mà hỏi: “Đại sư huynh… thật sự không trách đệ à?”
“Trách đệ hay không ta không biết, chỉ là…” Liễu Dịch Trần cố ý ậm ờ, trông thấy Lam Linh mở to mắt tha thiết nhìn mình, mặt đầy vẻ mong ngóng thì mới nói tiếp: “Ít nhất ta thấy, đại sư huynh lo cho đệ hơn là giận.”
Lam Linh cuối cùng cũng buông góc áo bị y vò đến nát bươm ra, vẻ mắt có mấy phần vui vẻ.
“Đại sư huynh không giận mà đệ đã thỏa mãn rồi sao?” Liễu Dịch Trần liếc mắt một cái như đang cười nhạo y không có tiền đồ.
Lam Linh lập tức bực mình, cúi đầu ủ rũ đứng một bên. Cũng phải, đại sư huynh không tức giận thì để làm gì, thứ y muốn là đại sư huynh thích mình cơ. Nếu chỉ đơn thuần là không tức giận, thì đại sư huynh ngày thường cũng vốn rất hòa nhã mà, đâu dễ gì khiến huynh ấy nổi cáu chứ, thế nhưng… thứ mình muốn là hoàn toàn, triệt để chiếm hữu được đại sư huynh cơ, chứ không chỉ là khiến huynh ấy nguôi giận.
“Nhưng… có lẽ ta có cách giúp được đệ đấy.” Liễu Dịch Trần chậm rãi nói, mắt híp lại y chang hồ ly.
Lam Linh mừng rỡ ngẩng đầu nhìn y, “Cách gì?”
“Cách này ấy à… Có vài điểm đau đầu ta chưa nghĩ ra cách xử lý, nên tạm thời chưa nói ra được.” Liễu Dịch Trần nhún vãi, giọng điệu vô cùng vô lại.
Lam Linh nhìn Liễu Dịch Trần đầy khinh bỉ, y cam chắc là nhị sư huynh lại đang thòm thèm mấy thứ độc dược hoặc thuốc bổ của mình đây mà, cho nên với ra vẻ như vậy.
Bất mãn bĩu môi, biểu cảm của cậu thiếu niên lúc này vô cùng đáng yêu. “Được rồi, được rồi, nói đi, lại muốn đệ làm gì đây.”
Liễu Dịch Trần cười nhẹ hai tiếng, thực ra, nếu y chỉ nói muốn tìm tiểu sư đệ giúp đỡ, Lam Linh cũng sẽ không chối từ, chẳng qua, lúc ấy Lam Linh chắc chắn sẽ nhân cơ hội báo thù bao nhiêu năm bị y trêu chọc, còn bây giờ, tiểu sư đệ vì đại sư huynh, chỉ có thể xum xoe nịnh bợ y thôi.
“Chúng ta vào phòng rồi nói.” Theo lời Liễu Dịch Trần, ba người cùng đi vào phòng.
Ngồi xuống quanh bàn, Liễu Dịch Trần rót trà, còn tiểu sư đệ thì bắt đầu đánh giá Lâm Thiên Long từ đầu đến chân, ánh mắt hiếu kì nóng bỏng ấy khiến Lâm Thiên Long thấy rất không tự nhiên.
“Chậc chậc.” Cặp mắt hưng phấn của Lam Linh lướt qua cổ của Lâm Thiên,liền phát hiện dấu hôn tím thẫm. “Nhị sư huynh hạnh phúc thật đấy. Tối qua ăn no nê rồi ha.”
Danh sách chương