Từ thành phố về tới thôn D, mãi tới lúc tiễn Lục Ý Hiên ra về thì Liêu Tử Diệp mới được dịp cầm tới điện thoại. Hóa ra, máy của cô đã hết pin từ lúc nào, vừa cấm sạc, mở được máy liền nhận được rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ của Tân Kỳ, Diêu Mạn và Ngô Quân Kỳ, mà cô đã bỏ lỡ.
Vừa ấn số định gọi lại cho Tân Kỳ, thì bà Liêu mở cửa đi vào, khiến Liêu Tử Diệp chợt giật mình.
“Mẹ…”
“Ừm! Tử Kỳ đâu rồi?” Bà Liêu đi vào ngồi cạnh con gái, ôn hòa hỏi.
“Thằng bé đang ở bên phòng bà ngoại. Mà mẹ tìm con có việc gì không?”
“Có! Mẹ muốn con kết hôn với cậu Lục.”
Rất nhanh gọn, đầy đủ súc tích với yêu cầu từ bà Liêu đưa ra, khiến cô gái sửng sờ.
“Mẹ đang nói gì vậy? Con với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.” Liêu Tử Diệp cố tình trốn tránh.
Bà Liêu lại cứng rắn bắt cô phải đối mặt, bà đanh giọng cất lời:
“Con đừng có bao che cho cái tên đàn ông xấu xa, vô tình, bội nghĩa đó nữa. Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận để con quay lại với nó. Ngược lại là cậu Lục, mẹ thấy cậu ấy rất thương con, càng thương yêu Tử Kỳ hơn, quan trọng còn cực kỳ hiểu chuyện. Con biết không? Hôm cậu ấy tìm tới đây ngoài việc mua toàn đồ ăn ngon, quần áo hiệu cho mẹ với bà, còn biếu mẹ tiền chi tiêu tận mấy tháng. Một người đàn ông tốt như vậy, con không nên bỏ lỡ.”
Càng nghe nói, lòng dạ cô càng lạnh, tâm trạng như thể chỉ muốn bùng nổ.
“Thế mẹ đã nghe được những gì về Quân Kỳ qua lời lẽ của anh ta rồi? Mẹ vì những món quá hào nhoáng, vì tiền mà muốn con phải lấy người mình không yêu hả mẹ?”
“Như thế tốt hơn là cô tự trao thân cho người ta, rồi bị vứt đi như một bịch rác không hơn không kém. 22 tuổi lén lút kết hôn, đến 30 tuổi đã làm mẹ đơn thân sáu năm, vẻ vang gì không mà lên giọng với tôi?”
“Mẹ lại vậy nữa rồi.” Liêu Tử Diệp bất lực.
Mẹ con chưa nói được mấy câu đã bắt đầu căng thẳng. Suy cho cùng, thì cô cũng đâu còn xa lạ gì với khung cảnh này nữa. Từ nhỏ tới khi chính thức bước ra xã hội bươn chải với đời, có bao giờ cô được mẹ mình lắng nghe và thấu hiểu, dù chỉ là một lần.
Cô sinh ra đã không có ba, chỉ có mẹ và bà ngoại bên nhau mà sống. Biết mẹ thiệt thòi, vất vả nuôi cô lớn khôn, nên có khi nào cô dám làm bà buồn lòng. Lớn lên một chút, lại tự nhủ phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để lo cho mẹ cuộc sống ấm no, và cô cũng làm được điều đó rồi ấy chứ. Nhưng có vẻ như với bà ấy, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ.
“Con biết lén mẹ kết hôn, sinh con là sai. Nhưng dù thế nào thì đó là tự con lựa chọn, sướng khổ gì con cũng trải qua hết rồi, và con hiểu rõ mọi chuyện hơn bất cứ ai. Mẹ đừng nghe ai đó xuyên tạc từ một phía, rồi nghĩ xấu cho người khác.” Liêu Tử Diệp lạnh giọng phản kháng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô dám chống lại, khiến bà Liêu càng thêm bực tức.
“Nghĩ xấu cho nó à? Cô đừng tưởng tôi không biết mặt thằng đó, nó đấy, vừa gặp đã ăn nói luyên thuyên, tự tiện xưng hô không chút phép tắt, sao có thể sánh bằng người khí chất ngời ngời như cậu Lục hả?”
“Mẹ gặp Quân Kỳ rồi? Anh ấy ở đâu mà gặp?” Liêu Tử Diệp bất ngờ tới mức gấp gáp dò hỏi.
“Sáng nay con vừa đưa cậu Lục ra xe về thành phố, thì cậu ta tới. Nhưng mà yên tâm đi, mẹ không làm gì nó hết, chỉ lấy chổi đuổi về, rồi báo việc con sắp kết hôn, bảo cậu ta sau này đừng tìm con nữa thôi.”
“Mẹ lấy chổi đuổi người? Trời ạ, sao mẹ có thể cư xử như vậy chứ?”
Liêu Tử Diệp căn bản vừa tức vừa ấm ức tới nỗi hai mắt đỏ hoe. Cô lấy điện thoại, vốn định gọi điện cho Ngô Quân Kỳ, nhưng lại bị bà Liêu ngăn cản.
“Con không được qua lại với cậu ta nữa. Mẹ đã nhận sính lễ bên nhà cậu Lục rồi, cũng đã hứa sẽ gả con cho Lục tổng, con buộc phải nghe theo mẹ sắp đặt.”
“Nhận cả sính lễ rồi ư?”
Liêu Tử Diệp bất giác cười khổ. Giọt nước mắt mang tên khổ tâm nhẹ nhàng lăn xuống, cô chắc cũng đã cạn lời với mẹ mình rồi.
Quá nhiều lần, quá nhiều lần cô phải sống theo cảm xúc của bà ấy, lẽ nào đến lúc quyết định chuyện yêu ai, ở bên ai trăm năm cũng không được phép làm theo ý mình sao? “Mẹ, mẹ có biết giữa con và Quân Kỳ vẫn chưa ly hôn không? Mẹ có biết con và anh ấy vẫn đang là vợ chồng không? Tại sao mẹ lại tự cho mình cái quyền quyết định mọi chuyện như thế chứ?”
“Tại vì mẹ là mẹ của con. Mẹ muốn tốt cho con thì có gì sai sao?”
“Ép con lấy người mình không yêu làm chồng, như vậy là tốt ư?” Liêu Tử Diệp nhếch môi cười nhạt.
“Cứ ai có trách nhiệm, thì đó là người tốt. Nếu con vẫn cứng đầu, thì từ giờ trở đi đừng có gọi bà già này bằng mẹ nữa, tôi cũng sẽ xem như chưa từng có đứa con gái bất hiếu như cô.”
Vừa ấn số định gọi lại cho Tân Kỳ, thì bà Liêu mở cửa đi vào, khiến Liêu Tử Diệp chợt giật mình.
“Mẹ…”
“Ừm! Tử Kỳ đâu rồi?” Bà Liêu đi vào ngồi cạnh con gái, ôn hòa hỏi.
“Thằng bé đang ở bên phòng bà ngoại. Mà mẹ tìm con có việc gì không?”
“Có! Mẹ muốn con kết hôn với cậu Lục.”
Rất nhanh gọn, đầy đủ súc tích với yêu cầu từ bà Liêu đưa ra, khiến cô gái sửng sờ.
“Mẹ đang nói gì vậy? Con với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.” Liêu Tử Diệp cố tình trốn tránh.
Bà Liêu lại cứng rắn bắt cô phải đối mặt, bà đanh giọng cất lời:
“Con đừng có bao che cho cái tên đàn ông xấu xa, vô tình, bội nghĩa đó nữa. Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận để con quay lại với nó. Ngược lại là cậu Lục, mẹ thấy cậu ấy rất thương con, càng thương yêu Tử Kỳ hơn, quan trọng còn cực kỳ hiểu chuyện. Con biết không? Hôm cậu ấy tìm tới đây ngoài việc mua toàn đồ ăn ngon, quần áo hiệu cho mẹ với bà, còn biếu mẹ tiền chi tiêu tận mấy tháng. Một người đàn ông tốt như vậy, con không nên bỏ lỡ.”
Càng nghe nói, lòng dạ cô càng lạnh, tâm trạng như thể chỉ muốn bùng nổ.
“Thế mẹ đã nghe được những gì về Quân Kỳ qua lời lẽ của anh ta rồi? Mẹ vì những món quá hào nhoáng, vì tiền mà muốn con phải lấy người mình không yêu hả mẹ?”
“Như thế tốt hơn là cô tự trao thân cho người ta, rồi bị vứt đi như một bịch rác không hơn không kém. 22 tuổi lén lút kết hôn, đến 30 tuổi đã làm mẹ đơn thân sáu năm, vẻ vang gì không mà lên giọng với tôi?”
“Mẹ lại vậy nữa rồi.” Liêu Tử Diệp bất lực.
Mẹ con chưa nói được mấy câu đã bắt đầu căng thẳng. Suy cho cùng, thì cô cũng đâu còn xa lạ gì với khung cảnh này nữa. Từ nhỏ tới khi chính thức bước ra xã hội bươn chải với đời, có bao giờ cô được mẹ mình lắng nghe và thấu hiểu, dù chỉ là một lần.
Cô sinh ra đã không có ba, chỉ có mẹ và bà ngoại bên nhau mà sống. Biết mẹ thiệt thòi, vất vả nuôi cô lớn khôn, nên có khi nào cô dám làm bà buồn lòng. Lớn lên một chút, lại tự nhủ phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để lo cho mẹ cuộc sống ấm no, và cô cũng làm được điều đó rồi ấy chứ. Nhưng có vẻ như với bà ấy, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ.
“Con biết lén mẹ kết hôn, sinh con là sai. Nhưng dù thế nào thì đó là tự con lựa chọn, sướng khổ gì con cũng trải qua hết rồi, và con hiểu rõ mọi chuyện hơn bất cứ ai. Mẹ đừng nghe ai đó xuyên tạc từ một phía, rồi nghĩ xấu cho người khác.” Liêu Tử Diệp lạnh giọng phản kháng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô dám chống lại, khiến bà Liêu càng thêm bực tức.
“Nghĩ xấu cho nó à? Cô đừng tưởng tôi không biết mặt thằng đó, nó đấy, vừa gặp đã ăn nói luyên thuyên, tự tiện xưng hô không chút phép tắt, sao có thể sánh bằng người khí chất ngời ngời như cậu Lục hả?”
“Mẹ gặp Quân Kỳ rồi? Anh ấy ở đâu mà gặp?” Liêu Tử Diệp bất ngờ tới mức gấp gáp dò hỏi.
“Sáng nay con vừa đưa cậu Lục ra xe về thành phố, thì cậu ta tới. Nhưng mà yên tâm đi, mẹ không làm gì nó hết, chỉ lấy chổi đuổi về, rồi báo việc con sắp kết hôn, bảo cậu ta sau này đừng tìm con nữa thôi.”
“Mẹ lấy chổi đuổi người? Trời ạ, sao mẹ có thể cư xử như vậy chứ?”
Liêu Tử Diệp căn bản vừa tức vừa ấm ức tới nỗi hai mắt đỏ hoe. Cô lấy điện thoại, vốn định gọi điện cho Ngô Quân Kỳ, nhưng lại bị bà Liêu ngăn cản.
“Con không được qua lại với cậu ta nữa. Mẹ đã nhận sính lễ bên nhà cậu Lục rồi, cũng đã hứa sẽ gả con cho Lục tổng, con buộc phải nghe theo mẹ sắp đặt.”
“Nhận cả sính lễ rồi ư?”
Liêu Tử Diệp bất giác cười khổ. Giọt nước mắt mang tên khổ tâm nhẹ nhàng lăn xuống, cô chắc cũng đã cạn lời với mẹ mình rồi.
Quá nhiều lần, quá nhiều lần cô phải sống theo cảm xúc của bà ấy, lẽ nào đến lúc quyết định chuyện yêu ai, ở bên ai trăm năm cũng không được phép làm theo ý mình sao? “Mẹ, mẹ có biết giữa con và Quân Kỳ vẫn chưa ly hôn không? Mẹ có biết con và anh ấy vẫn đang là vợ chồng không? Tại sao mẹ lại tự cho mình cái quyền quyết định mọi chuyện như thế chứ?”
“Tại vì mẹ là mẹ của con. Mẹ muốn tốt cho con thì có gì sai sao?”
“Ép con lấy người mình không yêu làm chồng, như vậy là tốt ư?” Liêu Tử Diệp nhếch môi cười nhạt.
“Cứ ai có trách nhiệm, thì đó là người tốt. Nếu con vẫn cứng đầu, thì từ giờ trở đi đừng có gọi bà già này bằng mẹ nữa, tôi cũng sẽ xem như chưa từng có đứa con gái bất hiếu như cô.”
Danh sách chương