An Định hầu không thể suốt ngày ở nhà nghỉ ngơi được. Một ngày bôn ba lao lực của văn võ bá quan Đại Lương thông thường bắt đầu từ điểm danh buổi sáng, số ít nhân viên chức vụ nhàn hạ, giờ Thân có thể về nhà tìm mẹ, nhưng Cố Quân hiển nhiên không làm chức quan nhàn hạ.
Cho dù hạ triều, bình thường không phải Hoàng thượng tìm thì là đồng liêu kiếm, vất vả lắm mới có một ngày không công việc không chén tạc chén thù, y còn phải đến Bắc đại doanh đi một vòng, rất ít được hồi phủ trước khi mặt trời lặn.
Tóm lại, y sống cuộc sống thua cả gà chó.
Bởi vậy, muốn được Cố đại soái đích thân chỉ dạy, phải nhân thời gian sáng sớm y hoạt động gân cốt trước khi vào triều.
Trường Canh từ đó bắt đầu dậy canh năm về nửa đêm, mỗi ngày gà còn ngủ, y đã dẫn khôi lỗi hầu kiếm đến chờ trong viện của Cố Quân.
Thiếu niên phát triển nhanh vừa cao vừa gầy xách kiếm đi đằng trước, khôi lỗi hầu kiếm rầm rầm theo sau, đôi tay sắt duỗi về phía trước, tay trái treo đèn măng-sông, tay phải treo cặp lồng, hệt như dạ du thần đưa cơm vậy.
Đến chỗ Cố đại soái, lão bộc dậy sớm nhận cặp lồng, dùng lửa nhỏ hâm ở bên cạnh, Cố Quân bắt đầu buổi học sáng cho đứa con nuôi.
Thế là dạ du thần đưa cơm thành dạ du thần bị đánh, làm trâu làm ngựa, bi thảm vô cùng.
Giảng xong một bài chóng vánh như ngựa thần lướt gió, điểm tâm cũng hâm xong, hai người tự ăn phần mình, sau đó nên làm gì thì làm – Cố Quân phải ra ngoài, Trường Canh thì quay về chờ tiên sinh đến dạy học, qua giờ Ngọ, còn phải tập võ với gia tướng hầu phủ.
Cố Quân thực sự không phải là lão sư tốt, giống với Thẩm Dịch, y cũng có tật xấu nhớ gì nói nấy, thường xuyên vừa đánh xong thiết khôi lỗi thì miệng đã giảng đến cách trọng giáp bài binh bố trận, tỉ lệ phân phối trọng giáp khinh giáp như thế nào tiết kiệm tử lưu kim nhất, thậm chí ngựa Tây Vực với ngựa Trung Nguyên có gì khác nhau, cao lương ở đâu đỡ đói nhất vân vân…
Chờ đề tài trên trời dưới đất này đi hết một vòng quanh Đại Lương, Cố Quân đại khái mới hồi phục tinh thần lại, hỏi Trường Canh: “Ta lại lạc đề à? Ban đầu ta định nói gì nhỉ?”
Trường Canh: “…”
Hai người cũng chỉ đành ngồi trên chân thiết khôi lỗi, giữa tiếng bánh răng trong cơ thể quái vật sắt kia cót két quay, cùng nhau vắt óc nhớ lại xem chủ đề lạc xa vạn dặm là gì.
Mới đầu, nghe nói Cố đại soái đích thân truyền nghề, Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử đều kích động không thôi, cũng vượt qua muôn vàn khó khăn, ngáp ngắn ngáp dài chạy tới nghe ké vài lần, nào ngờ từ đầu đến cuối chỉ nghe ra một điều tâm đắc – cái quái gì đây!
Cát Bàn Tiểu lén bình luận: “Ta cảm thấy còn không bằng nghe Thẩm tiên sinh đọc kinh.”
“Là Thẩm tướng quân, sao mãi không nhớ vậy?” Tào Nương Tử không vui sửa lại, tự vấn lương tâm mình, giữa mỹ nam tử và lương tâm vậy mà lại chọn lương tâm, bổ sung: “Ta cũng cảm thấy thế.”
Chỉ có Trường Canh không hề ý kiến ý cò, mỗi ngày có thể ở bên Cố Quân một lúc, bảo y canh trước cửa thâu đêm suốt sáng cũng được, dù sao giấc ngủ cũng là ác mộng lặp lại, không có gì đáng lưu luyến cả.
Dường như y tin rằng mình nhất định có thể trấn được Ô nhĩ cốt, tin rằng mình có thể trở thành một lưỡi đao sắc, mỗi ngày mài đi một chút dư thừa không tốt, bao gồm ý nghĩ kỳ lạ với tiểu nghĩa phụ.
Huống chi, Cố Quân chỉ là không theo thứ tự thôi, nếu thật sự nghe vào tai, điều y giảng ít nhất đều là chân thật đáng tin.
Cố Quân từ lúc còn rất nhỏ đã bị cha mẹ không biết nặng nhẹ dẫn lên chiến trường, không sống mấy năm thoải mái cẩm y ngọc thực trong cung, mười lăm tuổi lại bắt đầu theo một vị lão tướng quân đã mất Nam hạ tiễu phỉ, về sau cứ liên tục lăn lộn quân ngũ.
Bảy đại quân chủng, trừ thiết giao đi dưới nước, y còn chưa quen thuộc lắm, còn lại toàn bộ đã giao thủ, từng đánh thắng trận, cũng từng bị bất lợi rất nhiều, bởi vậy các ưu điểm liệt thế đều thuộc như lòng bàn tay.
Trường Canh nghe như đói như khát, với y mà nói thì Cố Quân tựa như một ngọn núi cao, mỗi ngày ngẩng đầu nhìn một cái, chính là tìm một phương hướng để cúi đầu tiến bước cho cả ngày, lại mỗi bước một dấu chân mà đè nén suy nghĩ không thích hợp trong lòng mình.
Nhưng bản thân Cố Quân lại không cho rằng đây là dạy dỗ.
Y chuyên môn mời tiên sinh và sư phụ võ nghệ dạy bọn Trường Canh, mỗi sáng sớm vô luận là chỉ dạy Trường Canh so chiêu với thiết khôi lỗi, hay trời nam biển bắc nói về những hiểu biết của y, Cố Quân thấy kỳ thực đều chỉ là y bớt chút thời gian đến chơi với Trường Canh thôi.
Sau thời gian dài quan sát, Cố Quân không hề cho rằng Trường Canh thích hợp đi con đường cũ của y, bởi vì Trường Canh ở trước mặt y vĩnh viễn là dáng vẻ ôn hòa khắc chế, có vài phần cố chấp, nhưng tổng thể mà nói là rất biết lí lẽ.
Cố Quân cảm thấy, sau này lớn lên Trường Canh nên là một phiên phiên quân tử, mà không phải sát tướng đến thần quỷ cũng lui tránh.
Chớp mắt một cái mà đã đến cuối năm.
Tân hoàng năm thứ nhất đăng cơ tế thiên, đổi niên hiệu thành Long An, ngay ngày hôm ấy tuyên bố đại xá thiên hạ.
Đã là thiên hạ, đương nhiên cũng bao gồm Gia Lai Huỳnh Hoặc thế tử man tộc bị cầm tù ở đế đô.
Hoàng thượng kiềm chế hơn hai tháng, dùng cách vòng vèo này để bày tỏ quan điểm của mình – điều kiện thêm một phần cống phẩm của lão Lang Vương quá hấp dẫn, hắn lại không muốn làm mất thể diện Cố Quân, vì thế việc này thương nghị một lần ép xuống một lần, tấu của Hộ bộ và An Định hầu tất cả đều ém lại, lần lữa mãi tới khi thiên tử tế thiên, cuối cùng đã thấy kết quả.
Hai hàng Ngự lâm quân tách ra hai bên, Thẩm Dịch phóng ngựa chạy thẳng đến bên cạnh Cố Quân vận khinh cừu giáp mới “Họ” một tiếng dừng lại.
Cố Quân nhìn y một cái, chậm rãi quay đầu ngựa đi về, Thẩm Dịch vội vàng đuổi theo, thấp giọng nói: “Đại soái, ta thấy Hoàng thượng lần này quyết tâm phải thả hổ về rừng rồi, làm sao đây?”
“Thiên tử tế thiên là miệng vàng lời ngọc, phát chí nguyện to lớn với ông trời, nước đổ khó hốt, ta có biện pháp gì?” Cố Quân mặt không cảm xúc nói, “Để trấn an ta, y mở miệng hứa cho Huyền Thiết doanh ba mươi chiến xa và bốn trăm cương giáp, ý chỉ đã hạ đến Linh Xu viện, y tận tình tận nghĩa đến mức này, ta còn không biết xấu hổ vì chút việc nhỏ nhặt mà mãi không thôi sao?”
Tân hoàng vừa qua tuổi nhi lập, so với tiên đế gần đất xa trời thì càng cứng rắn hơn.
Cố Quân không muốn lộng quyền, Hoàng đế cứng rắn hay không y không hề để ý, nhưng vấn đề là, chính sách của Hoàng thượng đối với biên cảnh lại còn thiển cận hơn tiên đế.
Hai người sóng vai trầm ngâm chốc lát, Cố Quân mở miệng: “Nhưng mà quốc khố rỗng tuếch cũng là sự thật, Hoàng thượng mới kế vị, ít nhiều hơi vội vã – ngươi không biết đâu, hôm qua bọn Tây Dương ‘mũ cao’ phái một sứ giả xấu xí tới, xì xà xì xồ cả một buổi trưa, đến bây giờ tai ta còn ong ong đây.”
“…” Thẩm Dịch sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, “Ngươi nói Giáo hoàng Tây Dương?”
Trong lòng đại đa số người dân Đại Lương, bọn Tây Dương đều không ra thể thống gì, “Giáo hoàng” kia không chịu ngoan ngoãn ở trong miếu thắp hương, cả ngày đội cái mũ cao xuất đầu lộ diện khắp nơi, chuyện gì cũng nhúng mũi vào, Hoàng đế nói chuyện ngược lại chẳng có tác dụng – không phải muốn tạo phản sao? Cố Quân gật đầu: “Nói là muốn thông thương, hôm qua ta cùng nghe một lúc, họ muốn mở rộng con đường tơ lụa dọc cảnh nội Tây Vực thành một đại thương lộ, do song phương phái binh trấn thủ, bảo đảm thông thương qua lại, chỉ giỏi ba hoa chích chòe, ngay cả bản đồ và đồ vật tưởng tượng cũng vẽ ra, tính một khoản trên mây cho Hoàng thượng.”
Thẩm Dịch cười nói: “Thông thương là chuyện tốt, ngươi nói gì thế?”
“Không nói có gì không đúng – chỉ là việc buôn bán ta không hiểu lắm,” Cố Quân nói, “Nhưng ta vẫn cảm thấy, nếu người Tây Dương thông thương với ta, họ chưa chắc đã được lợi.”
Đây là lời nói thật.
Hàng hóa Tây Dương từ thời Vũ Hoàng đế đã bắt đầu chảy vào Đại Lương. Những món đồ chơi như đèn lưu ly, kính chiếu ảnh mới mẻ được vài năm, đáng tiếc đều không lâu dài, bởi vì đồ Tây Dương lưu nhập tinh xảo thì tinh xảo, nhưng rất nhiều thứ đều phải dùng tử lưu kim, vừa vào Trung Nguyên đã gián tiếp hâm nóng chợ đen tử lưu kim.
Năm đó Vũ Hoàng đế cảm thấy cứ theo đà này thì quốc chẳng thành quốc, để khống chế dân gian dùng lậu tử lưu kim, ông chuẩn bị hai thủ đoạn cứng và mềm, trong vòng một ngày hạ bốn pháp lệnh, các nơi nghiêm tra việc dùng lậu tử lưu kim, bắt được là giết, toàn bộ luận xử theo tội mưu phản, không hề nhân nhượng, trước tiên dùng thủ đoạn độc đoán thít lại mệnh mạch quốc gia này.
Sau đó lệnh cho Linh Xu viện dẫn đầu, tụ tập hàng loạt Trường Tý sư dân gian, nhanh chóng tăng ca mô phỏng ra một đống hàng giả Tây công năng tương tự, nhưng lấy than đá dây cót làm động lực.
Đao cứng kẹp chết đường ra của tử lưu kim, đao mềm trực tiếp chặt đứt thị trường hàng Tây Dương – cho dù kiếm được tử lưu kim, ai mà không muốn đốt nhiên liệu rẻ hơn? Lại thêm hình Tây Dương lòe loẹt, trong mắt người Trung Nguyên ít nhiều không ưa nổi.
Hàng Tây Dương chân chính nhanh chóng bị hàng nhái thay thế, đồ của thương nhân Tây ở Trung Nguyên bán không được giá.
Ngược lại là các vật tinh xảo như tơ lụa, nghe nói ở chỗ người Tây rất được ưa chuộng.
Cố Quân nói: “Đã không có lợi, thì chưa chắc có hảo tâm.”
Thẩm Dịch im lặng chốc lát: “Hoàng thượng nghĩ thế nào?”
Cố Quân nhếch môi, lộ ra nụ cười không rõ là chua hay cay, nói: “Hoàng thượng không sợ hãi gì, y cảm thấy có Huyền Thiết doanh ta trấn thủ Tây Bắc, thì Đại Lương có thể đao thương bất nhập. Đến chính ta còn không biết mình có bản lĩnh lớn nhường vậy, ngươi nói ta có đau đầu không?”
Thẩm Dịch suy tính một chút, hỏi: “Hoàng thượng nói thế ngay trước mặt ngươi?”
Cố Quân cười khổ: “Không chỉ nói trước mặt ta, còn ban cho ta một tấm hồ cừu.”
Tật xấu một năm bốn mùa chỉ mặc áo đơn của Cố đại soái cả triều văn võ đều biết, chỉ có thời điểm ở quan ngoại gặp bão tuyết là y chịu mặc thêm ít quần áo, Hoàng thượng ban cho y quần áo mùa đông là có ý gì, rất khó để người ta không đa tâm.
Thẩm Dịch im lặng.
Cố Quân: “Sau Tết ta cũng nên quay về Tây Bắc rồi, Huyền Thiết doanh cứ nán lại trong Bắc đại doanh mãi, Hoàng thượng ngủ không ngon lắm đâu.”
Ngàn dặm giang sơn, sơn hà cẩm tú, trong một câu của tân hoàng, ngưng tụ thành một đường, đè trên vai An Định hầu.
Họ cảm thấy y nắm giữ Huyền Thiết tam đại doanh, bách chiến bách thắng, không gì không làm được.
Vừa dựa vào y, vừa sợ hãi y.
Cố Quân nói đùa: “Ngươi nói nếu một ngày kia ta đi đời nhà ma thì phải làm thế nào?”
Thẩm Dịch biến sắc: “Nói bậy bạ gì thế, nhổ ngay!”
Cố Quân không để ý lắm: “Việc này thì có gì mà kiêng kị, sinh tử có mệnh, phú quý do trời. Cố gia ta không ai trường mệnh, chẳng những mệnh không trường, ngay cả vận con cái cũng là chồn đẻ chuột, đời sau không bằng đời trước, lão Hầu gia khi đó mỗi ngày nhìn thấy ta là thở ngắn than dài, đến đời ta thì càng là… không người nối nghiệp.”
Thẩm Dịch: “Không phải còn tứ điện hạ sao?”
Cố Quân lắc đầu: “Đứa trẻ đó không phải mệnh ăn cát – chậc, đêm Giao thừa vui vẻ, hai ta nói mấy chuyện ngột ngạt này làm gì? Mau đi đặt ‘hồng đầu diên’ cho ta, giờ ta về đón con đây.”
Nói xong y giục ngựa đi trước, bỏ Thẩm Dịch lại đằng sau.
Thẩm Dịch phẫn nộ gào lên: “Ngươi không nói sớm, toàn thành chỉ có hai mươi cỗ hồng đầu diên, hôm nay làm sao còn đặt được?”
Cố Quân: “Ngươi coi mà làm…”
Chữ “làm” bay tới, kéo theo gió Tây Bắc thổi đầy mặt Thẩm Dịch, An Định hầu kia đã rẽ bụi đi mất.
Trường Canh vốn ở trong phòng chăm chỉ đọc sách, cửa chính đột nhiên bị phá từ bên ngoài, cuồng phong cuốn tuyết thốc vào, xấp giấy Tuyên Thành y còn chưa kịp chặn trên bàn bay lả tả khắp nơi.
Tên quỷ đáng ghét quấy nhiễu sự thanh tĩnh như vậy ngoài Cố Quân ra thì không còn kẻ thứ hai, Trường Canh bất đắc dĩ quay đầu lại: “Nghĩa phụ.”
Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử một trái một phải như Hanh Cáp nhị tướng, theo đuôi Cố Quân, cùng vẫy tay gọi y: “Đại ca đại ca, Hầu gia nói dẫn chúng ta đi ngồi hồng đầu diên.”
Trường Canh: “…”
Trường Canh trời sinh không thích ra ngoài, ưa yên tĩnh không ưa ồn ào, nhìn thấy nhiều người là phiền, trước kia lên dốc núi Tướng Quân luyện kiếm, cũng là do sân nhà mình không đủ lớn, từ lúc đến hầu phủ, thì y không còn muốn ra ngoài hít thở khí trời nữa.
Trong mắt y, ăn tết đón Giao thừa, mọi người cùng ở nhà vây quanh tiểu hỏa lò, hâm hai lạng rượu, tán gẫu vài câu chẳng tốt hơn sao?
Nhất định phải ra ngoài xơi gió ngắm người, sở thích gì vậy?
Cố Quân đã tự chủ trương lấy ngoại bào của y xuống: “Nhanh lên, đừng lề mề, Vương thúc nói từ lúc vào hầu phủ tới giờ ngươi vẫn chưa từng ra cửa, trồng nấm à?”
Vừa nghĩ đến “thịnh cảnh” biển người nghìn nghịt, muôn người đổ xô ra đường của kinh thành, Trường Canh đã nổi hết da gà, cho dù là ra ngoài cùng Cố Quân, y cũng không muốn chút nào, thế là ở nguyên tại chỗ kì kèo tìm cớ: “Nghĩa phụ, đón Giao thừa có chú trọng, phải có người ở lại giữ nhà, con… A!”
Cố Quân không thèm phân bua cuộn Trường Canh vào ngoại bào, trực tiếp coi y là một đoạn xà nhà biết kêu, vác trên vai lôi ra ngoài: “Trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, chú trọng quá nhiều.”
Tác giả: Luận chiêu tất sát để đối phó trạch nam, cuộn lại khiêng đi. =w=
Cho dù hạ triều, bình thường không phải Hoàng thượng tìm thì là đồng liêu kiếm, vất vả lắm mới có một ngày không công việc không chén tạc chén thù, y còn phải đến Bắc đại doanh đi một vòng, rất ít được hồi phủ trước khi mặt trời lặn.
Tóm lại, y sống cuộc sống thua cả gà chó.
Bởi vậy, muốn được Cố đại soái đích thân chỉ dạy, phải nhân thời gian sáng sớm y hoạt động gân cốt trước khi vào triều.
Trường Canh từ đó bắt đầu dậy canh năm về nửa đêm, mỗi ngày gà còn ngủ, y đã dẫn khôi lỗi hầu kiếm đến chờ trong viện của Cố Quân.
Thiếu niên phát triển nhanh vừa cao vừa gầy xách kiếm đi đằng trước, khôi lỗi hầu kiếm rầm rầm theo sau, đôi tay sắt duỗi về phía trước, tay trái treo đèn măng-sông, tay phải treo cặp lồng, hệt như dạ du thần đưa cơm vậy.
Đến chỗ Cố đại soái, lão bộc dậy sớm nhận cặp lồng, dùng lửa nhỏ hâm ở bên cạnh, Cố Quân bắt đầu buổi học sáng cho đứa con nuôi.
Thế là dạ du thần đưa cơm thành dạ du thần bị đánh, làm trâu làm ngựa, bi thảm vô cùng.
Giảng xong một bài chóng vánh như ngựa thần lướt gió, điểm tâm cũng hâm xong, hai người tự ăn phần mình, sau đó nên làm gì thì làm – Cố Quân phải ra ngoài, Trường Canh thì quay về chờ tiên sinh đến dạy học, qua giờ Ngọ, còn phải tập võ với gia tướng hầu phủ.
Cố Quân thực sự không phải là lão sư tốt, giống với Thẩm Dịch, y cũng có tật xấu nhớ gì nói nấy, thường xuyên vừa đánh xong thiết khôi lỗi thì miệng đã giảng đến cách trọng giáp bài binh bố trận, tỉ lệ phân phối trọng giáp khinh giáp như thế nào tiết kiệm tử lưu kim nhất, thậm chí ngựa Tây Vực với ngựa Trung Nguyên có gì khác nhau, cao lương ở đâu đỡ đói nhất vân vân…
Chờ đề tài trên trời dưới đất này đi hết một vòng quanh Đại Lương, Cố Quân đại khái mới hồi phục tinh thần lại, hỏi Trường Canh: “Ta lại lạc đề à? Ban đầu ta định nói gì nhỉ?”
Trường Canh: “…”
Hai người cũng chỉ đành ngồi trên chân thiết khôi lỗi, giữa tiếng bánh răng trong cơ thể quái vật sắt kia cót két quay, cùng nhau vắt óc nhớ lại xem chủ đề lạc xa vạn dặm là gì.
Mới đầu, nghe nói Cố đại soái đích thân truyền nghề, Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử đều kích động không thôi, cũng vượt qua muôn vàn khó khăn, ngáp ngắn ngáp dài chạy tới nghe ké vài lần, nào ngờ từ đầu đến cuối chỉ nghe ra một điều tâm đắc – cái quái gì đây!
Cát Bàn Tiểu lén bình luận: “Ta cảm thấy còn không bằng nghe Thẩm tiên sinh đọc kinh.”
“Là Thẩm tướng quân, sao mãi không nhớ vậy?” Tào Nương Tử không vui sửa lại, tự vấn lương tâm mình, giữa mỹ nam tử và lương tâm vậy mà lại chọn lương tâm, bổ sung: “Ta cũng cảm thấy thế.”
Chỉ có Trường Canh không hề ý kiến ý cò, mỗi ngày có thể ở bên Cố Quân một lúc, bảo y canh trước cửa thâu đêm suốt sáng cũng được, dù sao giấc ngủ cũng là ác mộng lặp lại, không có gì đáng lưu luyến cả.
Dường như y tin rằng mình nhất định có thể trấn được Ô nhĩ cốt, tin rằng mình có thể trở thành một lưỡi đao sắc, mỗi ngày mài đi một chút dư thừa không tốt, bao gồm ý nghĩ kỳ lạ với tiểu nghĩa phụ.
Huống chi, Cố Quân chỉ là không theo thứ tự thôi, nếu thật sự nghe vào tai, điều y giảng ít nhất đều là chân thật đáng tin.
Cố Quân từ lúc còn rất nhỏ đã bị cha mẹ không biết nặng nhẹ dẫn lên chiến trường, không sống mấy năm thoải mái cẩm y ngọc thực trong cung, mười lăm tuổi lại bắt đầu theo một vị lão tướng quân đã mất Nam hạ tiễu phỉ, về sau cứ liên tục lăn lộn quân ngũ.
Bảy đại quân chủng, trừ thiết giao đi dưới nước, y còn chưa quen thuộc lắm, còn lại toàn bộ đã giao thủ, từng đánh thắng trận, cũng từng bị bất lợi rất nhiều, bởi vậy các ưu điểm liệt thế đều thuộc như lòng bàn tay.
Trường Canh nghe như đói như khát, với y mà nói thì Cố Quân tựa như một ngọn núi cao, mỗi ngày ngẩng đầu nhìn một cái, chính là tìm một phương hướng để cúi đầu tiến bước cho cả ngày, lại mỗi bước một dấu chân mà đè nén suy nghĩ không thích hợp trong lòng mình.
Nhưng bản thân Cố Quân lại không cho rằng đây là dạy dỗ.
Y chuyên môn mời tiên sinh và sư phụ võ nghệ dạy bọn Trường Canh, mỗi sáng sớm vô luận là chỉ dạy Trường Canh so chiêu với thiết khôi lỗi, hay trời nam biển bắc nói về những hiểu biết của y, Cố Quân thấy kỳ thực đều chỉ là y bớt chút thời gian đến chơi với Trường Canh thôi.
Sau thời gian dài quan sát, Cố Quân không hề cho rằng Trường Canh thích hợp đi con đường cũ của y, bởi vì Trường Canh ở trước mặt y vĩnh viễn là dáng vẻ ôn hòa khắc chế, có vài phần cố chấp, nhưng tổng thể mà nói là rất biết lí lẽ.
Cố Quân cảm thấy, sau này lớn lên Trường Canh nên là một phiên phiên quân tử, mà không phải sát tướng đến thần quỷ cũng lui tránh.
Chớp mắt một cái mà đã đến cuối năm.
Tân hoàng năm thứ nhất đăng cơ tế thiên, đổi niên hiệu thành Long An, ngay ngày hôm ấy tuyên bố đại xá thiên hạ.
Đã là thiên hạ, đương nhiên cũng bao gồm Gia Lai Huỳnh Hoặc thế tử man tộc bị cầm tù ở đế đô.
Hoàng thượng kiềm chế hơn hai tháng, dùng cách vòng vèo này để bày tỏ quan điểm của mình – điều kiện thêm một phần cống phẩm của lão Lang Vương quá hấp dẫn, hắn lại không muốn làm mất thể diện Cố Quân, vì thế việc này thương nghị một lần ép xuống một lần, tấu của Hộ bộ và An Định hầu tất cả đều ém lại, lần lữa mãi tới khi thiên tử tế thiên, cuối cùng đã thấy kết quả.
Hai hàng Ngự lâm quân tách ra hai bên, Thẩm Dịch phóng ngựa chạy thẳng đến bên cạnh Cố Quân vận khinh cừu giáp mới “Họ” một tiếng dừng lại.
Cố Quân nhìn y một cái, chậm rãi quay đầu ngựa đi về, Thẩm Dịch vội vàng đuổi theo, thấp giọng nói: “Đại soái, ta thấy Hoàng thượng lần này quyết tâm phải thả hổ về rừng rồi, làm sao đây?”
“Thiên tử tế thiên là miệng vàng lời ngọc, phát chí nguyện to lớn với ông trời, nước đổ khó hốt, ta có biện pháp gì?” Cố Quân mặt không cảm xúc nói, “Để trấn an ta, y mở miệng hứa cho Huyền Thiết doanh ba mươi chiến xa và bốn trăm cương giáp, ý chỉ đã hạ đến Linh Xu viện, y tận tình tận nghĩa đến mức này, ta còn không biết xấu hổ vì chút việc nhỏ nhặt mà mãi không thôi sao?”
Tân hoàng vừa qua tuổi nhi lập, so với tiên đế gần đất xa trời thì càng cứng rắn hơn.
Cố Quân không muốn lộng quyền, Hoàng đế cứng rắn hay không y không hề để ý, nhưng vấn đề là, chính sách của Hoàng thượng đối với biên cảnh lại còn thiển cận hơn tiên đế.
Hai người sóng vai trầm ngâm chốc lát, Cố Quân mở miệng: “Nhưng mà quốc khố rỗng tuếch cũng là sự thật, Hoàng thượng mới kế vị, ít nhiều hơi vội vã – ngươi không biết đâu, hôm qua bọn Tây Dương ‘mũ cao’ phái một sứ giả xấu xí tới, xì xà xì xồ cả một buổi trưa, đến bây giờ tai ta còn ong ong đây.”
“…” Thẩm Dịch sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, “Ngươi nói Giáo hoàng Tây Dương?”
Trong lòng đại đa số người dân Đại Lương, bọn Tây Dương đều không ra thể thống gì, “Giáo hoàng” kia không chịu ngoan ngoãn ở trong miếu thắp hương, cả ngày đội cái mũ cao xuất đầu lộ diện khắp nơi, chuyện gì cũng nhúng mũi vào, Hoàng đế nói chuyện ngược lại chẳng có tác dụng – không phải muốn tạo phản sao? Cố Quân gật đầu: “Nói là muốn thông thương, hôm qua ta cùng nghe một lúc, họ muốn mở rộng con đường tơ lụa dọc cảnh nội Tây Vực thành một đại thương lộ, do song phương phái binh trấn thủ, bảo đảm thông thương qua lại, chỉ giỏi ba hoa chích chòe, ngay cả bản đồ và đồ vật tưởng tượng cũng vẽ ra, tính một khoản trên mây cho Hoàng thượng.”
Thẩm Dịch cười nói: “Thông thương là chuyện tốt, ngươi nói gì thế?”
“Không nói có gì không đúng – chỉ là việc buôn bán ta không hiểu lắm,” Cố Quân nói, “Nhưng ta vẫn cảm thấy, nếu người Tây Dương thông thương với ta, họ chưa chắc đã được lợi.”
Đây là lời nói thật.
Hàng hóa Tây Dương từ thời Vũ Hoàng đế đã bắt đầu chảy vào Đại Lương. Những món đồ chơi như đèn lưu ly, kính chiếu ảnh mới mẻ được vài năm, đáng tiếc đều không lâu dài, bởi vì đồ Tây Dương lưu nhập tinh xảo thì tinh xảo, nhưng rất nhiều thứ đều phải dùng tử lưu kim, vừa vào Trung Nguyên đã gián tiếp hâm nóng chợ đen tử lưu kim.
Năm đó Vũ Hoàng đế cảm thấy cứ theo đà này thì quốc chẳng thành quốc, để khống chế dân gian dùng lậu tử lưu kim, ông chuẩn bị hai thủ đoạn cứng và mềm, trong vòng một ngày hạ bốn pháp lệnh, các nơi nghiêm tra việc dùng lậu tử lưu kim, bắt được là giết, toàn bộ luận xử theo tội mưu phản, không hề nhân nhượng, trước tiên dùng thủ đoạn độc đoán thít lại mệnh mạch quốc gia này.
Sau đó lệnh cho Linh Xu viện dẫn đầu, tụ tập hàng loạt Trường Tý sư dân gian, nhanh chóng tăng ca mô phỏng ra một đống hàng giả Tây công năng tương tự, nhưng lấy than đá dây cót làm động lực.
Đao cứng kẹp chết đường ra của tử lưu kim, đao mềm trực tiếp chặt đứt thị trường hàng Tây Dương – cho dù kiếm được tử lưu kim, ai mà không muốn đốt nhiên liệu rẻ hơn? Lại thêm hình Tây Dương lòe loẹt, trong mắt người Trung Nguyên ít nhiều không ưa nổi.
Hàng Tây Dương chân chính nhanh chóng bị hàng nhái thay thế, đồ của thương nhân Tây ở Trung Nguyên bán không được giá.
Ngược lại là các vật tinh xảo như tơ lụa, nghe nói ở chỗ người Tây rất được ưa chuộng.
Cố Quân nói: “Đã không có lợi, thì chưa chắc có hảo tâm.”
Thẩm Dịch im lặng chốc lát: “Hoàng thượng nghĩ thế nào?”
Cố Quân nhếch môi, lộ ra nụ cười không rõ là chua hay cay, nói: “Hoàng thượng không sợ hãi gì, y cảm thấy có Huyền Thiết doanh ta trấn thủ Tây Bắc, thì Đại Lương có thể đao thương bất nhập. Đến chính ta còn không biết mình có bản lĩnh lớn nhường vậy, ngươi nói ta có đau đầu không?”
Thẩm Dịch suy tính một chút, hỏi: “Hoàng thượng nói thế ngay trước mặt ngươi?”
Cố Quân cười khổ: “Không chỉ nói trước mặt ta, còn ban cho ta một tấm hồ cừu.”
Tật xấu một năm bốn mùa chỉ mặc áo đơn của Cố đại soái cả triều văn võ đều biết, chỉ có thời điểm ở quan ngoại gặp bão tuyết là y chịu mặc thêm ít quần áo, Hoàng thượng ban cho y quần áo mùa đông là có ý gì, rất khó để người ta không đa tâm.
Thẩm Dịch im lặng.
Cố Quân: “Sau Tết ta cũng nên quay về Tây Bắc rồi, Huyền Thiết doanh cứ nán lại trong Bắc đại doanh mãi, Hoàng thượng ngủ không ngon lắm đâu.”
Ngàn dặm giang sơn, sơn hà cẩm tú, trong một câu của tân hoàng, ngưng tụ thành một đường, đè trên vai An Định hầu.
Họ cảm thấy y nắm giữ Huyền Thiết tam đại doanh, bách chiến bách thắng, không gì không làm được.
Vừa dựa vào y, vừa sợ hãi y.
Cố Quân nói đùa: “Ngươi nói nếu một ngày kia ta đi đời nhà ma thì phải làm thế nào?”
Thẩm Dịch biến sắc: “Nói bậy bạ gì thế, nhổ ngay!”
Cố Quân không để ý lắm: “Việc này thì có gì mà kiêng kị, sinh tử có mệnh, phú quý do trời. Cố gia ta không ai trường mệnh, chẳng những mệnh không trường, ngay cả vận con cái cũng là chồn đẻ chuột, đời sau không bằng đời trước, lão Hầu gia khi đó mỗi ngày nhìn thấy ta là thở ngắn than dài, đến đời ta thì càng là… không người nối nghiệp.”
Thẩm Dịch: “Không phải còn tứ điện hạ sao?”
Cố Quân lắc đầu: “Đứa trẻ đó không phải mệnh ăn cát – chậc, đêm Giao thừa vui vẻ, hai ta nói mấy chuyện ngột ngạt này làm gì? Mau đi đặt ‘hồng đầu diên’ cho ta, giờ ta về đón con đây.”
Nói xong y giục ngựa đi trước, bỏ Thẩm Dịch lại đằng sau.
Thẩm Dịch phẫn nộ gào lên: “Ngươi không nói sớm, toàn thành chỉ có hai mươi cỗ hồng đầu diên, hôm nay làm sao còn đặt được?”
Cố Quân: “Ngươi coi mà làm…”
Chữ “làm” bay tới, kéo theo gió Tây Bắc thổi đầy mặt Thẩm Dịch, An Định hầu kia đã rẽ bụi đi mất.
Trường Canh vốn ở trong phòng chăm chỉ đọc sách, cửa chính đột nhiên bị phá từ bên ngoài, cuồng phong cuốn tuyết thốc vào, xấp giấy Tuyên Thành y còn chưa kịp chặn trên bàn bay lả tả khắp nơi.
Tên quỷ đáng ghét quấy nhiễu sự thanh tĩnh như vậy ngoài Cố Quân ra thì không còn kẻ thứ hai, Trường Canh bất đắc dĩ quay đầu lại: “Nghĩa phụ.”
Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử một trái một phải như Hanh Cáp nhị tướng, theo đuôi Cố Quân, cùng vẫy tay gọi y: “Đại ca đại ca, Hầu gia nói dẫn chúng ta đi ngồi hồng đầu diên.”
Trường Canh: “…”
Trường Canh trời sinh không thích ra ngoài, ưa yên tĩnh không ưa ồn ào, nhìn thấy nhiều người là phiền, trước kia lên dốc núi Tướng Quân luyện kiếm, cũng là do sân nhà mình không đủ lớn, từ lúc đến hầu phủ, thì y không còn muốn ra ngoài hít thở khí trời nữa.
Trong mắt y, ăn tết đón Giao thừa, mọi người cùng ở nhà vây quanh tiểu hỏa lò, hâm hai lạng rượu, tán gẫu vài câu chẳng tốt hơn sao?
Nhất định phải ra ngoài xơi gió ngắm người, sở thích gì vậy?
Cố Quân đã tự chủ trương lấy ngoại bào của y xuống: “Nhanh lên, đừng lề mề, Vương thúc nói từ lúc vào hầu phủ tới giờ ngươi vẫn chưa từng ra cửa, trồng nấm à?”
Vừa nghĩ đến “thịnh cảnh” biển người nghìn nghịt, muôn người đổ xô ra đường của kinh thành, Trường Canh đã nổi hết da gà, cho dù là ra ngoài cùng Cố Quân, y cũng không muốn chút nào, thế là ở nguyên tại chỗ kì kèo tìm cớ: “Nghĩa phụ, đón Giao thừa có chú trọng, phải có người ở lại giữ nhà, con… A!”
Cố Quân không thèm phân bua cuộn Trường Canh vào ngoại bào, trực tiếp coi y là một đoạn xà nhà biết kêu, vác trên vai lôi ra ngoài: “Trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, chú trọng quá nhiều.”
Tác giả: Luận chiêu tất sát để đối phó trạch nam, cuộn lại khiêng đi. =w=
Danh sách chương