Cây thủy tùng vẫn khoác lớp áo tuyết trắng khi bọn nhỏ quay trở lại trường sau lễ Giáng Sinh. Sương sớm phủ đầy trên bãi cỏ non, làm mờ ô cửa sổ phòng ký túc xá, nơi hai cô gái năm 2 Gryffindor chỉ muốn quấn mình trong chăn ấm mơ về cảnh giáo sư Conner mỉm cười bước vào phòng học thông báo bọn nhỏ được miễn kỳ thi cuối kỳ.
Sở dĩ chỉ hai vì cô bé còn lại hay đi lang thang một mình, giờ này đã ngồi ở phòng sinh hoạt chung đọc sách, thi thoảng lại lấy bút lông viết gì đó lên quyển giấy da. Cô bé rời giường khi tháp chuông đánh 5 tiếng và đã xem lại gần xong các ghi chú trong năm học này của mình.
“Gâu gâu” con Milo từ tháp lầu nam sinh chạy xuống, theo sau là bộ dạng ngái ngủ của cậu chủ nhỏ và thằng bạn nối khố. Con chó màu cafe sữa nhảy tót lên đùi cô gái, nếu không bị cuốn sách chặn lại chắc nó đã l.i.ế.m đầy mặt cô.
“Úi chà Milo nay nặng hơn nè. Giáng Sinh cậu cho nó ăn gì vậy Matt?” Giselle cười ôm con ch.ó vào lòng.
“Chú Edwy tìm đâu được mấy loại thức ăn cho chó bên Mexico, hình như họ có cho thêm bùa kích ăn vào hay sao ý.”
“Bùa kích ăn? Nghe không uy tín lắm, Milo bình thường đâu có kén ăn.” Giselle tỏ ý nghi ngờ.
“Gâu gâu” con ch.ó đáp lời, nó vẫn ăn rất nhiều đấy thôi, các cô cậu chủ nhỏ lo xa quá.
“Coi chừng ăn cái đó miết Milo to như con ch.ó hai đầu ở thư viện..” Nol lắc đầu, thằng nhóc có thể nghĩ ra những hình ảnh khủng khiếp mà không ai có thể tưởng tượng được.
“Gâu gâu” Milo sủa kháng nghị, nó vẫn là con ch.ó con cute nhất quả đất, sao mà đáng sợ như con ch.ó gì gì đó được.
Rồi bọn nhỏ kết bạn leo qua lỗ chân dung Bà Béo, đi đến sảnh đường ăn sáng. Mấy bức chân dung treo khắp mặt tường hình như vẫn còn ngáy ngủ, Giselle không khỏi nghĩ tranh vẫn cảm thấy thiếu hụt nhiệt độ nên ngủ vùi chăng?
Tèo lại sà xuống đưa cho cô chủ nhỏ một phong thư, rồi vừa rỉ xúc xích vừa chơi với Milo. Phong thư có con dấu triện niêm phong thật đẹp, Giselle mở ra đọc:
“Gửi cậu Giselle Gibson,
Nghe cậu kể thì chắc cậu không thích chơi cờ phù thủy với bài phù thủy, cũng không thích chơi ngoài trời tuyết nhỉ. Cũng như tớ, tớ thích ngồi trong phòng ấm áp uống socola nghe nhạc hoặc đọc sách hơn.
Nhưng mùa xuân ở Nhật đẹp lắm, cậu có thể ngắm hoa anh đào từ cuối tháng 3 đến tháng 5, tớ không thể diễn tả hoa anh đào đẹp như thế nào, nhưng nếu cậu đứng giữa rừng hoa, cái mùi hương thoang thoảng trong gió đó, cái cảm giác mềm nhẹ của từng cánh hoa rụng trên vai đó, là không từ ngữ gì miêu tả nổi.
Mahoutokoro bắt đầu vào mùa ôn thi dù kỳ thi phải đến tháng 5. Nghe nói ở các trường pháp thuật châu Âu học hành không quá áp lực như châu Á tụi tớ, nghe sao mà ước ao.
Tớ ghét bầu không khí căng thẳng ôn luyện như thế này, áp lực đến nỗi nhiều người như không còn là chính họ nữa. Đi đâu cũng thấy học sinh học bài, nhà ăn, hành lang, ngoài sân vườn, trong phòng ký túc xá... Tớ ước gì mình lớn mau để thoát khỏi ngôi trường quỷ quái này.”
Tớ cũng muốn lớn mau nữa...
“Selly Selly! Cậu lại cười ngây ngô một mình kìa...” Ive chồm qua bàn, ngó mặt cô bạn, “Hình như mặt cậu còn đỏ lên nữa...”
“Ơ đâu có, chắc do lạnh á...”
“Dạo này cậu hay nhận được thư nhỉ,” Matt vừa cho Milo ăn vừa nói.
Con Tèo đã bay đi, cô chưa vội hồi âm cho Ryūji: “À ờ anh Harris hay kể chuyện trên trường cho tớ nghe á.” Đang ngồi trong phòng học ngáy ngủ Harris hắt xì một cái.
Đến cuối tháng 1 tuyết đã tan hết, không còn đọng lại trên nền đất nữa, không sợ bị lộ dấu chân, Giselle quyết định tiếp tục chuyến phiêu lưu vào Rừng Cấm của mình. Đó là một khuya chủ nhật, đám học sinh lớp lớn sau cả ngày đi chơi ở làng Hogsmeade đã quá mệt rồi, còn mấy nhóc năm 1 năm 2 cũng rã rời sau khi mặc sức chạy chơi ngoài sân tập.
1h sáng, cả phòng sinh hoạt chung im lìm, Giselle niệm bùa giảm âm vào chân, bùa tan ảo ảnh để tàng hình rồi treo qua lỗ chân dung Bà Béo. Cô nhẹ nhàng lách qua mấy con mèo hoang, né học sinh giám thị, đi dần về phía cửa lớn. Thường ở đó sẽ có một học sinh giám thị và con ma Peeves đóng quân.
Nhưng đêm nay Peeves đã đi đâu mất tiêu, giám thị nơi đó hình như là thủ lĩnh nữ sinh Ravenclaw, chị đang đi tới đi lui với cái đầu gật gà gật gù. Giselle vẫn dùng chiêu cũ, cô nép vào góc, b.ắ.n phép vào mấy bộ giáp cuối hành lang, phép tia lửa đỏ này của cô đã mạnh hơn rất nhiều kể từ lần dùng đầu tiên, một tia xẹt ra là đủ làm bộ giáp rơi rụng lả tả, các mảnh vỡ rơi lên mấy bộ giáp khác làm chúng cũng ngã dây chuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Rầm!” chị Ravenclaw giật b.ắ.n mình, chạy vội đến xem, thế là Giselle nhanh chân chạy đến cửa lớn, niệm không lời Alohomora cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. May mà cửa mở không kêu, cô nghĩ thầm khi lách người qua khe hở và nhanh tay đóng lại.
Giselle bước nhanh về phía bìa rừng, hơn 5 phút sau mới ngoái lại ngó tình hình phía trường. Chỉ thấy cửa vẫn đóng, các ô cửa sổ vẫn tối hù, có lẽ không ai bị báo động gì. Thầm thở phào một hơi, cô chạy hướng Rừng Cấm, né xa chỗ túp lều của chú Takumi, cũng không đi đường mòn an toàn, cô đánh liều tiến vào khu rừng tối tăm vô định.
“Lumos,” đũa phép sáng lên chỉ đủ soi rọi bán kính 10m xung quanh Giselle, bùa tan ảo ảnh đã hết cô không niệm lại. Xung quanh im ắng, chỉ có tiếng vi vo như ve như dế kêu ở mấy khu rừng bình thường, thi thoảng lại nghe tiếng cú rù rù rúc lên. Giữa trời khuya thế này, trừ những động vật hoạt động về đêm thì hầu hết đều đã ngủ. Tối tăm bất định vốn làm cô gái nhỏ sợ sệt, nhưng cô buộc phải tự xốc lên tinh thần mà bước tiếp.
Giselle sợ lắm chứ, nhưng vẫn nhớ có gì đó đã cố hôn ám mình năm trước, cô muốn tìm ra đáp án. Đi được một đoạn là đến vùng trũng chỗ tổ của bầy Puffskein khi trước, dù không đi men đường mòn cô vẫn đi tới đây, có lẽ không sai hướng lắm. Được một đoạn nữa thì bầy dơi rù rù bay tới, Giselle đứng lại, tay vẫn giữ chặt đũa phép sáng. Bầy dơi bay vụt qua cô rồi thôi.
Đi thêm cỡ 15 phút nữa, Giselle áng chừng mình đã đi sâu hơn tất cả các lần vào rừng trước đây cùng câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí. Tim bắt đầu đập nhanh, Giselle vẫn bước tiếp, và rồi bất thình lình cô lại nghe tiếng động vật đánh nhau.
Tiếng quạ bắt đầu kêu quác quác, quạ, lúc nào cũng gặp quạ. Rồi tiếng rầm rập rầm rập làm mặt đất rung rinh, dường như có một đàn động vật nào đó đang chạy từ sâu ra. Rồi có ánh sáng như ánh lửa lóe lên.
Cả khu rừng bắt đầu thức giấc, tiếng động vật phi chạy, tiếng chim kêu, tiếng đập cánh, tiếng chó sói hú...
Sao lúc nào cũng phải gặp chuyện gì đó vậy nè? Nên đi tiếp hay về đây? Giselle nghĩ đúng 1 giây rồi bước tiếp, đã đến được tới đây rồi lẽ nào cứ ra về công cốc vậy.
Lửa đỏ ánh lên hai lần khi Giselle hướng đến nơi đó, quạ kêu đầy không gian, cô không khỏi nghĩ dường như đàn quạ lại nhiều hơn lần trước. Đâu ra nhiều quạ đến vậy? Và đàn quạ lại đang đánh nhau với ai?
Rốt cuộc cô đã thấy, đó là những sinh vật lông lá gớm ghiếc với 8 cái chân khổng lồ, to như một cái bàn con, 8 cái chân dậm dậm làm mặt đất rung rinh. Có đến 5 6 con nhện khổng lồ đang bò quanh khu vực này, mấy con quạ thì bay quác quác tấn công chúng.
Bọn quạ dù yếu thế về kích thước nhưng được cái bay nhanh, chúng cứ nhắm vào hai con mắt to cồ cồ của nhện mà rỉ xuống. Đã có hai con nhện bị thương ở mắt, nhưng như thế chỉ làm chúng hung hăng hơn thôi, chúng đang ép sát vòng vây.
Màu tóc bạch kim chói sáng đứng giữa trung tâm, nó đang đánh ra mấy bùa tạo lửa nhưng có vẻ như không mấy hiệu nghiệm. Còn bay là đà trên mái đầu là con quạ mắt xanh, nó đang điều khiển đàn quạ tấn công đám nhện.
Giselle tiến ngay vào cuộc chiến, “Incendio,” cô b.ắ.n trúng một con nhện vì yếu tố bất ngờ, con nhện rú lên, chạy vòng vòng cầu cứu đồng bọn, nhưng lửa bén trên lông nó càng ngày càng nóng, mấy con nhện khác nào dám đến gần. Vòng vây của bọn nhện dãn ra để tóc bạch kim thở một hơi.
Ngó thấy ai đến, nó lại la lên: “Cậu lại theo dõi tớ à?”
Lại? Nó nghĩ cô lén lút đi theo nó mấy lần rồi à?
“Bổ béo gì mà tôi theo dõi cậu chi cho mệt?”
Con quạ mắt xanh đậu xuống vai thằng nhóc, nó kêu quác một tiếng như chào hỏi Giselle. Cô lại niệm Incendio lần hai, lần này dồn thêm nhiều pháp lực hơn, ngọn lửa bắt ngay trên con nhện đang bị thương mắt.
Quả đúng vậy. Nhờ đã kích hoạt ma lực bản nguyên, kiểm soát được luồng lực dùng cho mỗi lần niệm bùa nên Giselle mới dám thực hiện chuyến phiêu lưu này, chứ nếu không, có lẽ cô tốt lắm cũng như tóc bạch kim thôi, Incendio không xi nhê gì với mấy con nhện khổng lồ này.
“Incendio,” thằng nhóc đánh tiếp, nó đánh xuống đám lá khô bên dưới chứ không nhằm vào bọn nhện, lá khô bắt lửa cháy phừng phừng, 8 cái chân nhện loạng choạng nhảy tới nhảy lui để né. Chiến thuật một người một quạ này khá hiệu quả, giúp chúng cầm cự được tới tận giờ.
“Incendio,” Giselle niệm bùa tạo lửa lần ba, đánh trúng hai con nhện va gần nhau, lửa nóng phừng phực trước mặt làm cô đổ cả mồ hôi, chứ nói gì tới bọn sinh vật vốn sợ lửa này. Không chịu nổi nữa chúng bỏ chạy khỏi chiến trường.
Bầy quạ yên tĩnh trở lại, đậu xuống mấy nhánh cây im ắng, hoặc bay trở về tổ của mình rồi. Vài đốm lửa còn rơi dưới nền lá, soi sáng bãi chiến trường nơi mấy cái cây ngã đổ, bật gốc, chỉ còn hai cô cậu 12 13 tuổi với một con quạ mắt xanh.
“Vậy chứ cậu tới đây làm gì?” Đã lấy lại được cái tông giọng khinh khỉnh khó ưa.
“Đi dạo,” vừa đáp cô vừa nhặt lên mấy cái chân nhện dài khoằm, đang cố nhớ xem chân nhện có dùng làm gì được không.
“Cậu chẳng bao giờ nói thật nhỉ.” Nó cũng phụ nhặt, “Chân nhện cho Jac, nó xài được.”
Mém xíu Giselle tính hỏi Jac là ai, nhưng nhớ ra là thằng nhóc nhà độc dược. “Tôi nói thật với cậu làm gì?”
Sở dĩ chỉ hai vì cô bé còn lại hay đi lang thang một mình, giờ này đã ngồi ở phòng sinh hoạt chung đọc sách, thi thoảng lại lấy bút lông viết gì đó lên quyển giấy da. Cô bé rời giường khi tháp chuông đánh 5 tiếng và đã xem lại gần xong các ghi chú trong năm học này của mình.
“Gâu gâu” con Milo từ tháp lầu nam sinh chạy xuống, theo sau là bộ dạng ngái ngủ của cậu chủ nhỏ và thằng bạn nối khố. Con chó màu cafe sữa nhảy tót lên đùi cô gái, nếu không bị cuốn sách chặn lại chắc nó đã l.i.ế.m đầy mặt cô.
“Úi chà Milo nay nặng hơn nè. Giáng Sinh cậu cho nó ăn gì vậy Matt?” Giselle cười ôm con ch.ó vào lòng.
“Chú Edwy tìm đâu được mấy loại thức ăn cho chó bên Mexico, hình như họ có cho thêm bùa kích ăn vào hay sao ý.”
“Bùa kích ăn? Nghe không uy tín lắm, Milo bình thường đâu có kén ăn.” Giselle tỏ ý nghi ngờ.
“Gâu gâu” con ch.ó đáp lời, nó vẫn ăn rất nhiều đấy thôi, các cô cậu chủ nhỏ lo xa quá.
“Coi chừng ăn cái đó miết Milo to như con ch.ó hai đầu ở thư viện..” Nol lắc đầu, thằng nhóc có thể nghĩ ra những hình ảnh khủng khiếp mà không ai có thể tưởng tượng được.
“Gâu gâu” Milo sủa kháng nghị, nó vẫn là con ch.ó con cute nhất quả đất, sao mà đáng sợ như con ch.ó gì gì đó được.
Rồi bọn nhỏ kết bạn leo qua lỗ chân dung Bà Béo, đi đến sảnh đường ăn sáng. Mấy bức chân dung treo khắp mặt tường hình như vẫn còn ngáy ngủ, Giselle không khỏi nghĩ tranh vẫn cảm thấy thiếu hụt nhiệt độ nên ngủ vùi chăng?
Tèo lại sà xuống đưa cho cô chủ nhỏ một phong thư, rồi vừa rỉ xúc xích vừa chơi với Milo. Phong thư có con dấu triện niêm phong thật đẹp, Giselle mở ra đọc:
“Gửi cậu Giselle Gibson,
Nghe cậu kể thì chắc cậu không thích chơi cờ phù thủy với bài phù thủy, cũng không thích chơi ngoài trời tuyết nhỉ. Cũng như tớ, tớ thích ngồi trong phòng ấm áp uống socola nghe nhạc hoặc đọc sách hơn.
Nhưng mùa xuân ở Nhật đẹp lắm, cậu có thể ngắm hoa anh đào từ cuối tháng 3 đến tháng 5, tớ không thể diễn tả hoa anh đào đẹp như thế nào, nhưng nếu cậu đứng giữa rừng hoa, cái mùi hương thoang thoảng trong gió đó, cái cảm giác mềm nhẹ của từng cánh hoa rụng trên vai đó, là không từ ngữ gì miêu tả nổi.
Mahoutokoro bắt đầu vào mùa ôn thi dù kỳ thi phải đến tháng 5. Nghe nói ở các trường pháp thuật châu Âu học hành không quá áp lực như châu Á tụi tớ, nghe sao mà ước ao.
Tớ ghét bầu không khí căng thẳng ôn luyện như thế này, áp lực đến nỗi nhiều người như không còn là chính họ nữa. Đi đâu cũng thấy học sinh học bài, nhà ăn, hành lang, ngoài sân vườn, trong phòng ký túc xá... Tớ ước gì mình lớn mau để thoát khỏi ngôi trường quỷ quái này.”
Tớ cũng muốn lớn mau nữa...
“Selly Selly! Cậu lại cười ngây ngô một mình kìa...” Ive chồm qua bàn, ngó mặt cô bạn, “Hình như mặt cậu còn đỏ lên nữa...”
“Ơ đâu có, chắc do lạnh á...”
“Dạo này cậu hay nhận được thư nhỉ,” Matt vừa cho Milo ăn vừa nói.
Con Tèo đã bay đi, cô chưa vội hồi âm cho Ryūji: “À ờ anh Harris hay kể chuyện trên trường cho tớ nghe á.” Đang ngồi trong phòng học ngáy ngủ Harris hắt xì một cái.
Đến cuối tháng 1 tuyết đã tan hết, không còn đọng lại trên nền đất nữa, không sợ bị lộ dấu chân, Giselle quyết định tiếp tục chuyến phiêu lưu vào Rừng Cấm của mình. Đó là một khuya chủ nhật, đám học sinh lớp lớn sau cả ngày đi chơi ở làng Hogsmeade đã quá mệt rồi, còn mấy nhóc năm 1 năm 2 cũng rã rời sau khi mặc sức chạy chơi ngoài sân tập.
1h sáng, cả phòng sinh hoạt chung im lìm, Giselle niệm bùa giảm âm vào chân, bùa tan ảo ảnh để tàng hình rồi treo qua lỗ chân dung Bà Béo. Cô nhẹ nhàng lách qua mấy con mèo hoang, né học sinh giám thị, đi dần về phía cửa lớn. Thường ở đó sẽ có một học sinh giám thị và con ma Peeves đóng quân.
Nhưng đêm nay Peeves đã đi đâu mất tiêu, giám thị nơi đó hình như là thủ lĩnh nữ sinh Ravenclaw, chị đang đi tới đi lui với cái đầu gật gà gật gù. Giselle vẫn dùng chiêu cũ, cô nép vào góc, b.ắ.n phép vào mấy bộ giáp cuối hành lang, phép tia lửa đỏ này của cô đã mạnh hơn rất nhiều kể từ lần dùng đầu tiên, một tia xẹt ra là đủ làm bộ giáp rơi rụng lả tả, các mảnh vỡ rơi lên mấy bộ giáp khác làm chúng cũng ngã dây chuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Rầm!” chị Ravenclaw giật b.ắ.n mình, chạy vội đến xem, thế là Giselle nhanh chân chạy đến cửa lớn, niệm không lời Alohomora cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. May mà cửa mở không kêu, cô nghĩ thầm khi lách người qua khe hở và nhanh tay đóng lại.
Giselle bước nhanh về phía bìa rừng, hơn 5 phút sau mới ngoái lại ngó tình hình phía trường. Chỉ thấy cửa vẫn đóng, các ô cửa sổ vẫn tối hù, có lẽ không ai bị báo động gì. Thầm thở phào một hơi, cô chạy hướng Rừng Cấm, né xa chỗ túp lều của chú Takumi, cũng không đi đường mòn an toàn, cô đánh liều tiến vào khu rừng tối tăm vô định.
“Lumos,” đũa phép sáng lên chỉ đủ soi rọi bán kính 10m xung quanh Giselle, bùa tan ảo ảnh đã hết cô không niệm lại. Xung quanh im ắng, chỉ có tiếng vi vo như ve như dế kêu ở mấy khu rừng bình thường, thi thoảng lại nghe tiếng cú rù rù rúc lên. Giữa trời khuya thế này, trừ những động vật hoạt động về đêm thì hầu hết đều đã ngủ. Tối tăm bất định vốn làm cô gái nhỏ sợ sệt, nhưng cô buộc phải tự xốc lên tinh thần mà bước tiếp.
Giselle sợ lắm chứ, nhưng vẫn nhớ có gì đó đã cố hôn ám mình năm trước, cô muốn tìm ra đáp án. Đi được một đoạn là đến vùng trũng chỗ tổ của bầy Puffskein khi trước, dù không đi men đường mòn cô vẫn đi tới đây, có lẽ không sai hướng lắm. Được một đoạn nữa thì bầy dơi rù rù bay tới, Giselle đứng lại, tay vẫn giữ chặt đũa phép sáng. Bầy dơi bay vụt qua cô rồi thôi.
Đi thêm cỡ 15 phút nữa, Giselle áng chừng mình đã đi sâu hơn tất cả các lần vào rừng trước đây cùng câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí. Tim bắt đầu đập nhanh, Giselle vẫn bước tiếp, và rồi bất thình lình cô lại nghe tiếng động vật đánh nhau.
Tiếng quạ bắt đầu kêu quác quác, quạ, lúc nào cũng gặp quạ. Rồi tiếng rầm rập rầm rập làm mặt đất rung rinh, dường như có một đàn động vật nào đó đang chạy từ sâu ra. Rồi có ánh sáng như ánh lửa lóe lên.
Cả khu rừng bắt đầu thức giấc, tiếng động vật phi chạy, tiếng chim kêu, tiếng đập cánh, tiếng chó sói hú...
Sao lúc nào cũng phải gặp chuyện gì đó vậy nè? Nên đi tiếp hay về đây? Giselle nghĩ đúng 1 giây rồi bước tiếp, đã đến được tới đây rồi lẽ nào cứ ra về công cốc vậy.
Lửa đỏ ánh lên hai lần khi Giselle hướng đến nơi đó, quạ kêu đầy không gian, cô không khỏi nghĩ dường như đàn quạ lại nhiều hơn lần trước. Đâu ra nhiều quạ đến vậy? Và đàn quạ lại đang đánh nhau với ai?
Rốt cuộc cô đã thấy, đó là những sinh vật lông lá gớm ghiếc với 8 cái chân khổng lồ, to như một cái bàn con, 8 cái chân dậm dậm làm mặt đất rung rinh. Có đến 5 6 con nhện khổng lồ đang bò quanh khu vực này, mấy con quạ thì bay quác quác tấn công chúng.
Bọn quạ dù yếu thế về kích thước nhưng được cái bay nhanh, chúng cứ nhắm vào hai con mắt to cồ cồ của nhện mà rỉ xuống. Đã có hai con nhện bị thương ở mắt, nhưng như thế chỉ làm chúng hung hăng hơn thôi, chúng đang ép sát vòng vây.
Màu tóc bạch kim chói sáng đứng giữa trung tâm, nó đang đánh ra mấy bùa tạo lửa nhưng có vẻ như không mấy hiệu nghiệm. Còn bay là đà trên mái đầu là con quạ mắt xanh, nó đang điều khiển đàn quạ tấn công đám nhện.
Giselle tiến ngay vào cuộc chiến, “Incendio,” cô b.ắ.n trúng một con nhện vì yếu tố bất ngờ, con nhện rú lên, chạy vòng vòng cầu cứu đồng bọn, nhưng lửa bén trên lông nó càng ngày càng nóng, mấy con nhện khác nào dám đến gần. Vòng vây của bọn nhện dãn ra để tóc bạch kim thở một hơi.
Ngó thấy ai đến, nó lại la lên: “Cậu lại theo dõi tớ à?”
Lại? Nó nghĩ cô lén lút đi theo nó mấy lần rồi à?
“Bổ béo gì mà tôi theo dõi cậu chi cho mệt?”
Con quạ mắt xanh đậu xuống vai thằng nhóc, nó kêu quác một tiếng như chào hỏi Giselle. Cô lại niệm Incendio lần hai, lần này dồn thêm nhiều pháp lực hơn, ngọn lửa bắt ngay trên con nhện đang bị thương mắt.
Quả đúng vậy. Nhờ đã kích hoạt ma lực bản nguyên, kiểm soát được luồng lực dùng cho mỗi lần niệm bùa nên Giselle mới dám thực hiện chuyến phiêu lưu này, chứ nếu không, có lẽ cô tốt lắm cũng như tóc bạch kim thôi, Incendio không xi nhê gì với mấy con nhện khổng lồ này.
“Incendio,” thằng nhóc đánh tiếp, nó đánh xuống đám lá khô bên dưới chứ không nhằm vào bọn nhện, lá khô bắt lửa cháy phừng phừng, 8 cái chân nhện loạng choạng nhảy tới nhảy lui để né. Chiến thuật một người một quạ này khá hiệu quả, giúp chúng cầm cự được tới tận giờ.
“Incendio,” Giselle niệm bùa tạo lửa lần ba, đánh trúng hai con nhện va gần nhau, lửa nóng phừng phực trước mặt làm cô đổ cả mồ hôi, chứ nói gì tới bọn sinh vật vốn sợ lửa này. Không chịu nổi nữa chúng bỏ chạy khỏi chiến trường.
Bầy quạ yên tĩnh trở lại, đậu xuống mấy nhánh cây im ắng, hoặc bay trở về tổ của mình rồi. Vài đốm lửa còn rơi dưới nền lá, soi sáng bãi chiến trường nơi mấy cái cây ngã đổ, bật gốc, chỉ còn hai cô cậu 12 13 tuổi với một con quạ mắt xanh.
“Vậy chứ cậu tới đây làm gì?” Đã lấy lại được cái tông giọng khinh khỉnh khó ưa.
“Đi dạo,” vừa đáp cô vừa nhặt lên mấy cái chân nhện dài khoằm, đang cố nhớ xem chân nhện có dùng làm gì được không.
“Cậu chẳng bao giờ nói thật nhỉ.” Nó cũng phụ nhặt, “Chân nhện cho Jac, nó xài được.”
Mém xíu Giselle tính hỏi Jac là ai, nhưng nhớ ra là thằng nhóc nhà độc dược. “Tôi nói thật với cậu làm gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương