“Về Anh, ” dao gọt trái cây trong tay Phó Vi cũng dừng lại.

Thần sắc Phó Kỳ Dự bình tĩnh. Cứ như anh là sự tồn tại giống một dòng sông ấm ôn hòa ngày xuân, từ trên người anh không mảy may tìm ra bất luận đau xót và sự tàn ác nào, ngay cả uy hiếp sống chết lướt qua trên da anh, cũng không để lại dấu vết.

Mà bây giờ, anh vẫn dùng ngữ khí bình thản, nói với cô, “Anh muốn trở về thăm. Chắc đã có thêm trải nghiệm, nên với bố, anh cũng không còn thấy khó dể đối mặt đến vậy nữa. Hoàn cảnh bên đó cũng rất hợp để tĩnh dưỡng, giờ dù anh không dựa vào ông để sống nữa cũng không có vấn đề gì cả. Anh muốn xem thử, có lẽ anh sẽ còn về, nhưng tình huống tốt nhất là anh có thể ở lại đó luôn.”

Mặc dù bình thản, nhưng xưa nay không có chỗ cho người nghe thương thảo. Ôn hòa lại quyết tuyệt.

Phó Vi biết không dao động được dự định của anh, lẳng lặng gật gật đầu: “Anh định lúc nào đi vậy? Em muốn tiễn anh.”

※※※

Lúc Kỳ Tự lần nữa trông thấy Phó Vi, nét mặt của cô rõ ràng đã u buồn hơn so với buổi sáng lúc vào bệnh viện. Trên đường cao tốc dòng xe thông suốt, trời xa hiện ra màu xanh da trời thuần tuý, mây trắng trôi nổi qua như lớp vải sa dịu dàng. Cảnh sắc như vậy khiến người ta không lý do gì lại muốn trò chuyện.

Ngữ khí của anh không được tốt lắm, không đầu không đuôi nói một câu: “Anh không rõ nguyên nhân sao tâm trạng em không tốt.”

Phó Vi đang phát ngốc ra, nghe thế ngẩng đầu, trước mặt cách kính xe là đường cao tốc gần như không có điểm cuối: “Dạ?” Thật ra. . .” Cô cũng không rõ vì sao tâm trạng mình không tốt.

Cô thử phân tích: “Phó Kỳ Dự nói anh ấy xuất viện rồi sẽ trở về thăm bố anh ấy.” Nói như vậy, lại không thể tránh khỏi dính dáng đến chuyện cô trải qua từ rất lâu, “Ừm. . . thật ra, anh ấy là con trai của dì em. Mặc dù là con riêng, nhưng tình cảm của họ rất sâu sắc.”

Kỳ Tự nắm giữ lấy tay lái: “Cho nên cái gọi là quan hệ công việc của hai người là bước đầu tiên để anh ta nhận người thân à?”

“Cũng có thể nói vậy. . .” Phó Vi không biết làm sao để giải thích quan hệ trong đó, quá phức tạp, người ngoài căn bản khó mà lý giải được, “Em cũng cảm thấy rất thần kỳ. Em vẫn nghĩ, trên thế giới này, em sẽ không tìm được ai có quan hệ thân thuộc nữa.”

Nói đến đây, cái phong thư bị cô phong kín trong ngăn kéo tủ đầu giường thư đột nhiên hiện lên trong đầu cô, khiến Phó Vi không tự chủ được mà toàn thân cứng đờ.

“Em chưa từng có đề cập, rằng em có một người dì.” Kỳ Tự đột nhiên nhíu mày một cái.

Trong ấn tượng của anh, anh nghĩ Phó Vi là cô nhi từ nhỏ đã lớn lên trong một viện mồ côi vào đó. Nếu có bất luận ai thân thuộc, căn bản cô sẽ không được bố mẹ của anh nhận nuôi.

Kỳ Tự đột nhiên phát hiện, đối với quá khứ của cô, thế mà anh lại hoàn toàn không biết gì.

Mà đây là một chủ đề càng thêm khó mà giải thích, Phó Vi không nghĩ dăm ba câu là có thể nói rõ được tình cảm phức tạp của cô với dì. . . Hơn nữa, ngay cả chính cô cũng không thể rõ được.

Hận sao? Căn bản không có, vận mệnh đã đối với cô quá tốt, tốt đến mức khiến cho cô gần như cảm thấy sự tàn nhẫn của dì là một thứ ân huệ khác. Thứ ân huệ này thậm chí khiến cô sinh ra một d.ục vọ.ng kiểu như muốn báo đáp.

Thế nhưng, những năm tháng đen tối thuở nhỏ, những rét lạnh và đói khốn đó, những ngày tháng lang bạt kỳ hồ kia, đều nhắc nhở cô, dì là ác ma trong tuổi thơ cô.

Cô nghĩ đến mình, lại nghĩ tới Phó Kỳ Dự. Hai sự bất hạnh hoàn toàn khác biệt, cùng là một người mà trong đó lại đóng hai nhân vật vô cùng tương phản. Sự liên hệ này khiến cô càng phân biệt không nổi rằng người đàn bà trung niên có nụ cười từ ái đó, có phải người dì trẻ tuổi kia không.

Thời gian đã qua quá lâu, lâu đến mức hết thảy đã không còn chân thật.

Phó Vi khó khăn nói hai ba câu cho qua: “Chuyện anh không hiểu. . . Có nhiều lắm.” Cô thản nhiên cười một tiếng, “Anh sẽ không cho rằng, mấy năm nay bên anh xuất hiện trong cuộc đời em dù với tần suất max, là có thể ngay lập tức cũng hiểu hết mười mấy năm quá khứ đó chứ?”

Kỳ Tự từ chối cho ý kiến, giữa lông mày vẫn không có dấu hiệu thư giãn.

Với anh mà nói, bất kỳ cái gì không thể khống chế đều là sự nguy hiểm mà khiến người ta không thể chịu được. Nhất là, hiện tại anh phát hiện có một cái lỗ thủng cực to, lại không có cách nào tu bổ.

Điều này khiến anh không thể quen được.

Phó Vi nở một một nụ cười trấn an, nghiêng người sang vuốt vuốt bả vai anh cứng nhắc: “Còn nhiều thời gian mà. . . Nếu như anh muốn biết, em có thể kể từng chuyện cho anh nghe.”

Mặc dù có vài chuyện, cô vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, để hoàn toàn cho anh biết một cô từng u ám đến vậy.

Cũng nên đối mặt thôi.

Phó Vi cất những quá khứ này, cất sự do dự không biết có nên nói với Kỳ Tự chuyện Chu Dục Sâm mời, lại giấu vào lòng sự đồng tình và than thở với Phó Kỳ Dự, cả đường không nói gì phát ngốc ra. Đợi đến khi sắp đến thành phố C mới phản ứng được, Kỳ Tự đang đi suốt về bên ngoại thành.

Đồng thời, anh không có đi nhà bà nội Thích, mà là trực tiếp chạy về phía bệnh viện lớn nhất thành phố C.

Phó Vi nhìn thấy bảng số phòng bệnh viện, không thể che hết kinh ngạc nhìn Kỳ Tự: “Sao lại tới nơi này?”

Kỳ Tự cởi dây an toàn cho Phó Vi, mở cửa xe: “bà Thích nằm viện.”

Phó Vi xuống xe, chậm chân chạy đến sau: “Chuyện khi nào rồi! Sao em không biết chút nào?”

“Bệnh tim, mấy tháng trước đã khám ra. Về sau có chuyển biến tốt nên tĩnh dưỡng ở nhà, gần đây lại tái phát, mới vào viện.” Kỳ Tự mặt không thay đổi đi phía trước, hình như đã quen đường.

Phó Vi giống như là đã rõ điều gì đó: “. . . hôm trước, có phải anh có tới rồi không?” lúc ở khách sạn, anh đột nhiên thần thần bí bí đi ra ngoài, về sau bèn bặt vô âm tín. Lại không có chuyện làm ăn gì, ở thành phố C anh cũng không có bạn thân nào mà tìm, khả năng duy nhất chính là anh đi tìm bà Thích.

Kỳ Tự hời hợt khẽ gật đầu.

“Anh tới làm gì?” Phó Vi nhíu lông mày, giống như là lẩm bẩm, “Anh sớm đã biết bà nội Thích bị bệnh, sao không nói với em, muốn một mình đến thôi? Chắc là. . . anh tìm đến nhà bà nội, mới phát hiện chuyện này?”

Kỳ Tự bị đoán đúng tâm sự, ghé mắt nhìn cô một cái.

Phó Vi suy luận được một nửa, càng nghĩ càng không nghĩ ra: “Anh đột nhiên tìm bà làm cái gì? Còn thần thần bí bí, không đưa em cùng đi.”

“Thật sự muốn biết à?” Kỳ Tự đột nhiên dừng bước, mắt nhìn cô.

“Ừ chứ.” Phó Vi trả lời đương nhiên.

Kỳ Tự ánh mắt thản nhiên, nhìn không ra cảm tình, ánh sáng tràn cửa bệnh viện phản chiếu trong mắt anh, hiện ra ánh sáng nhạt, lộ ra sự vắng lặng: “Anh cần bà cháu họ, tới chứng kiến một vài thứ.”

Nụ cười Phó Vi ngưng lại. Hai người đột nhiên cùng yên lặng.

Trong mắt bệnh nhân và người nhà lui tới không thôi, họ thật không hợp với cảnh xung quanh, hai người đứng im. Đứng ở giữa đại sảnh, im lặng nhìn nhau.

“Lúc đầu anh muốn. . .” Phó Vi bắt lấy một thoáng không xác định, không có nói toạc ra suy đoán của chính mình. Nhưng cái từ “Chứng kiến” này, đã đầy đủ khiến phỏng đoán trong lòng cô bách chuyển thiên hồi.

Kỳ Tự đương như vô tình cười một tiếng, nắm bờ vai cô tiếp tục đi về phía trước: “Không sao. Chuyện trăm sông đổ về một biển mà, anh sẽ không để ý quá trình.”

“. . .” Phó Vi suốt đường không nói gì mà theo sát anh không nhanh không chậm, nội tâm dường như có một nắm gạo nếp vò đến vò đi, khiến cô luôn luôn không nuốt trôi qua được.

Đi đến khu nằm viện, còn chưa có thấy bà nội Thích, đã thấy Trăn Trăn ngồi xổm bên ngoài ở phòng bệnh.

Vóc dáng nhỏ gầy, dựa vào vách tường ngồi xổm ở cạnh cửa, mặc cho y trước mặt và vật dụng chữa bệnh cứ đi tới đi lui, rồi mấy bà ngồi xe lăn đi ngang qua trước mặt cô bé, Trăn Trăn chỉ cúi thấp đầu, không nhúc nhích, giống như là học sinh bị thầy cô phạt đứng.

Phó Vi nhận ra Trăn Trăn, bước nhanh đến, ngồi xổm xuống bên người Trăn Trăn: “Làm sao thế, không thoải mái sao?”

Trăn Trăn nửa cúi đầu. Từ góc độ của Phó Vi miễn cưỡng có thể thấy màu xanh tím trên mặt cô bé, tóc cũng rối bời, giống như là bị ai cào.

Trăn Trăn chỉ yên lặng ngồi xổm ở đó, không nhúc nhích, cũng không đáp cô, cũng không khóc.

Kỳ Tự chậm rãi bước đến bên người hai người bọn họ, dáng người thẳng tắp đứng ngay phía trước Trăn Trăn, có phần hứng thú để hai tay vào trong túi quần tây, khẽ cụp mắt. Bỗng nhiên nhướn mày, giống như là phát hiện chuyện gì thú vị, cười nhẹ một tiếng: “Đánh nhau à?”

Trăn Trăn chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng tím xanh càng rõ hơn so với mảng trên mặt cô bé, hai con mắt to bởi ngẩng đầu nhìn Kỳ Tự mà trông vô cùng vô tội lại chột dạ.

Cô bé vẫn không có nói gì.

Phó Vi nhìn biểu cảm cô bé, cảm thấy cũng rõ bảy tám phần, vuốt vuốt đầu Trăn Trăn: “Sao lại đánh nhau? Nói chị nghe, được không?” Ngữ điệu dịu dàng.

Trăn Trăn nghe được giọng cô thì mấp máy môi, con mắt mất tự nhiên nháy đến mấy lần, nước mắt mới đổ rào xuống, chôn khuôn mặt vô cùng bẩn vào áo lụa trắng của Phó Vi.

Đứa bé khóc đến là thương tâm, Phó Vi cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ, đành phải một tay vỗ gáy Trăn Trăn, một tay ôm cô bé vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ bờ vai của cô bé, an ủi cô bé: “Làm sao? Bị bạn học bắt nạt à?”

Cô an ủi trong chốc lát, lại nâng khuôn mặt Trăn Trăn lên tỉ mỉ trông, cẩn thận mà xem từng một vết thương của cô bé: “Trên người có chỗ nào bị thương không?” Cô nắm tay Trăn Trăn, toan đứng lên, “Đi, dẫn em đi kiểm tra xem sao, để lại tổn thương gì là không tốt. Còn có chỗ này. . . mặt mày hốc hác cả đi, tiểu cô nương mà trên mặt có vết sẹo gì, thì không đẹp đâu nhỉ?”

Mà Trăn Trăn chỉ quật cường ngồi xổm ở chỗ cũ, thậm chí đến cuối cùng vẫn ngoan cố ngồi, nhếch môi, mặc dù kìm nén đến vất vả, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.

Một bên khác, Kỳ Tự nhìn Phó Vi hết cách với cô bé, trực tiếp kéo Trăn Trăn từ tay Phó Vi, ôm lấy cô bé đi ra chỗ cửa, ánh mắt nghiêm trọng: “Có phải em có bí mật gì giấu diếm bà không đó?” Phó Vi sau lưng lo lắng cùng đi đến, sợ động tác anh lỗ mãng làm đứa bé ngã.

Trăn Trăn lập tức dừng lại tiếng khóc, khàn giọng nói: “Anh ơi anh đừng kể bà nghe được không ạ. . . ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện