Sáng sớm nắng sớm từ xuyên qua tấm rèm lụa sa tơ. Phó Vi nhìn đồng hồ, quả thực nên đi bệnh viện. Cô đang chuẩn bị uyển chuyển báo với Kỳ Tự, Kỳ Tự đã nói, “Lát đi thăm Trăn Trăn và bà nội Thích, em có cần mang gì không, “
“…” Phó Vi ngạc nhiên, mấy ngày trước từ thành phố C trở về quá vội vàng, nên quả có quên tiện đường đi thăm bà nội Thích và Trăn Trăn. Nhưng bây giờ, Kỳ Tự sao lại đột nhiên nhớ phải đi thăm thân nhỉ.
Phó Vi cân đo trong lòng một lát, đột nhiên anh đề nghị khiến cô khó mà từ chối, rõ là là vì ngăn cô đi bệnh viện thăm Phó Kỳ Dự. Người này ngoài miệng không nói thôi, thật ra trong lòng vẫn ngại.
Cô do do dự dự nói, “Hôm nay em phải đi bệnh viện… Lần sau đi có được không anh?” thật ra trong lòng cô, cũng rất muốn đi thăm bà nội Thích, chỉ là tình thế bức bách mà thôi. Bên Phó Kỳ Dự, để Chu Phảng Viện một mình rốt cuộc không thể khiến người ta yên tâm.
Mặt Kỳ Tự quả nhiên lập tức lạnh xuống.
Phó Vi biết lúc này là cô đuối lý, cũng không để ý mà cô hạ thái độ trấn an anh: “Đừng không vui mà…”
Sắc mặt Kỳ Tự vẫn lạnh đến mức lọc ra được vụn băng: “Bạn gái của anh một ngày hai mươi bốn tiếng chỉ ngóng một tên khác khác gọi thôi liền đến, anh không nghĩ đây là một chuyện đáng để vui.”
“Kỳ Tự…” Phó Vi vươn tay vuốt vuốt cánh tay anh, “Em thấy, em đang làm một chuyện rất có ý nghĩa mà. Anh không biết đâu với em mà nói, Phó Kỳ Dự anh ấy không phải chỉ là một người bạn cũ bèo nước gặp nhau, em cũng không chỉ là tác giả cuốn truyện ký của anh ấy… Những chuyẹn này, về sau em sẽ giải thích cho anh nghe, có được không anh?”
Cô nói xong một tràng, mới phát hiện cách cô dùng từ rất dễ khiến người ta cho là cô và Phó Kỳ Dự có quan hệ không chính đáng, lập tức làm động tác thề: “Em thề, tuyệt đối là quan hệ chính đáng, nhé?”
Ánh mắt Kỳ Tự rơi xuống tay cô, lông mày khẽ nhíu lại: “Bây giờ em đang dùng cách để dỗ mấy đứa trẻ ra để thuyết phục anh à?”
Phó Vi cũng học theo cái dáng vẻ của anh mà nhíu mày, cố ý xích lại gần anh: “Sao? Giờ không muốn làm trẻ con nữa à?” lúc ấu trĩ lên sao anh không nói vậy.
Ánh mắt Kỳ Tự có phần giãn ra, nhưng mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là không nói gì mà nghiêng đầu đi, ngó mắt dụng tâm nhìn cô ánh mắt không nói gì.
… Lại thế. Nói anh ấu trĩ thật sự đúng là không hề oan uổng cho anh chút nào.
Phó Vi cố ý không để anh đạt được ý nguyện, cúi đầu muốn ăn phần bữa sáng của cô: “Em nói rồi anh đừng can thiệp vào suy nghĩ của em. Cho nên tình huống bây giờ không trong phạm vi được thưởng.”
※※※
Lúc Kỳ Tự và Phó Vi đến bệnh viện, Phó Kỳ Dự đã chuyển từ ICU sang phòng phổ thông. Phó Vi suốt đường đều nhẹ nhàng đi phía trước, né tránh sắc mặt Kỳ Tự bởi vì nhiều lần kinh ngạc mà trở nên hết sức khó coi. Không thể không nói, cái vẻ uất ức khiến anh rớt răng nuốt máu, lại khiến cô một cảm giác thỏa mãn dị dạng.
Phó Vi quy kết tâm lý vặn vẹo này thành —— nhất định là lúc trước đã bị anh bắt nạt nhiều lắm lắm rồi.
Mà Kỳ Tự thì chỉ im lặng không nói gì mà đi theo sau cô, nhìn bóng lưng cô đắc chí vừa lòng đi trước anh, cùng anh đi qua cả cái hành lang thật dài, toàn mùi nước khử trùng.
Phòng bệnh Chu Phảng Viện an bài cho Phó Kỳ Dự đương nhiên là phòng đơn.
Phó Vi đẩy cửa đi vào, song không nhìn thấy bóng dáng cô đại tiểu thư ngày ngày lo lắng đó. Trong phòng bệnh bày biện gọn ghẽ, trong cái bình hoa thủy tinh đầu giường có cắm một thứ hoa quen thuộc, gốc ngâm trong nước, xem ra chính là do Chu Phảng Viện ra tay.
Nhưng, không thấy cô ấy đâu.
Phó Kỳ Dự còn ngủ say sưa, Phó Vi nhìn sắc mặt anh tái nhợt, ngay cả động tác mở cửa cũng nhẹ nhàng chậm chạp hơn rất nhiều. Đóng hẳn cửa lại, lại trông thấy góc bên kia phòng bệnh có người ngồi trên ghế.
Một người đàn ông, chỉ mặc một cái áo len mỏng màu đen, mười ngón giao nhau, yên lặng ngồi trong góc.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông ngẩng đầu lên, trông thấy Phó Vi đang hơi kinh ngạc.
Phó Vi xoay người, biểu cảm khôi phục lại từ trong kinh ngạc, cười nhạt với anh ta một tiếng: “Anh Chu ạ?”
Chu Phảng Viện không ở đây, lại để anh trai ở đây, chuyện ra sao đây? Theo lễ phép, Chu Dục Sâm cũng đứng lên, anh áta cao hơn Phó Vi một cái đầu, trông rất cao lớn: “Đã lâu không gặp. Cô Phó.”
Phó Vi nhìn Kỳ Tự sau lưng, không biết nên giới thiệu làm sao, bầu không khí nhất thời có hơi xấu hổ. Mà Kỳ Tự thì dứt khoát đã mở cửa nghiêng người ra ngoài: “Anh chờ em ở ngoài, trong vòng một giờ phải xuống dưới lầu đấy.” Anh vốn không muốn ở lại cái phòng bệnh này thêm.
Phó Vi “Ừ” một tiếng, không có nói gì thêm, chờ bóng lưng Kỳ Tự biến mất sau cửa, mới quay người lại cười một tiếng với Chu Dục Sâm, bắt đầu chủ đề: “Sao không có thấy Chu Phảng Viện nhỉ? Hai ngày trước cô ấy lúc nào cũng ở đây mà.”
Chu Dục Sâm đã quen cô em cứng đầu nhà mình, bất đắc dĩ cười một tiếng. Lúc này may mắn sao Kim Lễ Ân duy trì đại cục, Chu Phảng Viện mới may mắn trốn được một kiếp, không thì trong nhà thật sự đúng là không tiện. Cái tính bốc đồng kia của cô ấy cũng nên thay đổi.
Anh ta nhẹ giọng nói, giọng nói rất thành khẩn: “Phảng Viện nó đã về nhà rồi. Trong nhà không cho phép nó đi ra ngoài, tôi không thể làm gì khác hơn là thay nó đến thăm.”
“Ra thế.” Phó Vi thản nhiên gật gật đầu. Trong nội tâm cô cũng không phải không rõ, Chu Dục Sâm sẽ không vì đơn thuần hỏi thăm Phó Kỳ Dự mà đến, anh ta mới nói một nửa, chuyện đằng sau mới là quan trọng.
Quả nhiên, Chu Dục Sâm ngừng lại một lúc, nói: “Thật ra dù Phảng Viện có hôn ước hay không, hai người chúng nó cũng không có khả năng. Tôi cũng là do bất đắc dĩ, đến xem còn có chuyện gì tôi có thể làm không. Dù sao cũng là nhà chúng tôi khiến cậu ta thiệt thòi.”
Phó Vi vừa nghe anh ta nói, vừa đem hoa quả lúc mua trên đường để lên cạnh đầu giường Phó Kỳ Dự. Lông mi người nằm trên giường hình như khẽ rung động nhè nhẹ, lại trở nên yên ắng rất nhanh.
Nụ cười Phó Vi vẫn như cũ, tiếng nói chuyện với Chu Dục Sâm rất nhẹ, giống như cũng sợ quấy rầy đến bệnh nhân: “Tôi biết, anh cũng không dễ dàng gì.”
Nói trắng ra là đến rũ sạch giới hạn, Chu Dục Sâm chỉ nói cho uyển chuyển hơn một chút thôi. Nhưng, mặc dù cái gọi là chiếu cố và thiệt thòi chỉ là lời khách sáo dối trá, sự thật vẫn là bày trước mặt. Cho dù là người có thân phận nửa người ngoài cuộc như Phó Vi, cũng biết những đại gia tộc như họ có nhiều quan hệ lợi hại rắc rối phức tạp.
Chuyện tình của cô thiên kim nghèo và chàng tài tử tân thời, là đối tượng mà ngay cả phim cẩu huyết cũng không chúc phúc mà nhỉ?
Cô chỉ hi vọng Chu Dục Sâm có thể mau rời đi.
Chu Dục Sâm rõ cũng nghe ra ý vị tiễn khách của cô, thoáng nhìn giường, lòng dạ cũng biết rõ mấy phần. Anh ta tới đây không lâu, ngồi yên ở đó mấy phút, không biết là đang chờ Phó Kỳ Dự tỉnh lại, hay là đang cân nhắc từ ngữ. Nhưng hiển nhiên, ở lúc này, mục đích của anh ta đã đạt được, không cần anh ta trò chuyện bất kỳ điều gì cùng người bệnh nhân kia.
Anh ta biết nên có chừng có mực, giả bộ đưa tay nhìn đồng hồ: “Tôi cũng nên đi thôi. À… tài liệu lần trước tôi giao cho Phảng Viện cô thấy không? Cô biết mà, nó làm việc thì luôn luôn không thể nào tin nổi.” Chu Dục Sâm vừa mới quay người đi mấy bước, lại quay đầu hỏi cô.
Phó Vi cẩn thận nghĩ ngẫm, tài liệu?
Là chuyện rất xa rồi. Phó Vi giật mình: “… À dự án đào tạo kia à, vẫn còn chưa hết hạn sao?”
“Chưa.” Nụ cười của Chu Dục Sâm có một sự ôn hòa chuyên nghiệp, “Lúc trước khi đề với nghị cô, hạng mục đó còn trong giai đoạn khởi động. Hai ngày nay đã nhận báo danh và tuyển chọn. Thật sự cũng giống mấy chương trình xếp loại bình thường thôi, nhưng sẽ không công chúng hóa, chỉ là phỏng vấn nội bộ thôi.”
Anh ta ném cành ô liu với cô: “Nếu như cô có hứng thú, có thể nói với tôi ngay. Xem như là lời đáp tạ khoảng thời gian cô đã chăm sóc Phảng Viện.”
Không khó để nhìn ra, biểu cảm của trước mắt Phó Vi, thì có vẻ không quá bài xích với đề nghị của anh ta.
Tin tức này quá mức đột ngột, Phó Vi nhớ tới Kỳ Tự, nhất thời có phần không quyết định chắc được: “Ây… Có thể cho tôi chút thời gian cân nhắc không?”
“Đương nhiên là được.” Chu Dục Sâm cười, nói tạm biệt với cô, rất nhanh đã ra khỏi phòng bệnh.
Phó Vi còn ngạc nhiên đứng tại chỗ. Mà người một mực nhắm mắt lại sau lưng, lúc này đã mở hai mắt ra.
Tiếng nói ôn hòa rất quen vang lên sau lưng cô: “Em muốn đi lắm à?”
Phó Vi bị giật mình, lập tức quay người lại: “Anh tỉnh rồi à?” Cô dè chừng mà nhìn chằm chằm vào mặt của anh ấy, so với lúc trước thì tái nhợt hơn rất nhiều, khí sắc vẫn chưa có khôi phục, cả người đều gầy đi.
Phó Kỳ Dự cười thản nhiên một tiếng: “Không phải em đã sớm biết anh thức rồi à? Không phải thì vì sao lại đuổi anh ta đi.” Giọng của anh vẫn có chút suy yếu, nhưng rốt cuộc nói chuyện không bị khó nghe.
Phó Vi nhìn nụ cười anh ấm áp, cuối cùng mới thả một nửa trái tim xuống: “Em chỉ là lo anh ta không biết ‘Tôn trọng’ anh thôi.” Nhìn anh vờ ngủ để trốn mặt đối mặt nói chuyện với Chu Dục Sâm, đã biết tâm ý của anh. Anh ấy luôn dùng cách ôn hòa nhất nhưng không rất kiên quyết để từ chối người khác.
Mà anh thì luôn là có sức quan sát kinh người, vậy mà đã phát hiện dụng ý của cô. Phó Vi vẫn có phần khó chịu vì anh.
“Không phải ai cũng đều cần hiểu.” Nụ cười của Phó Kỳ Dự vẫn giống như là nắng ấm mỏng manh dưới tầng mây ngày đông, thanh thanh lại ấm áp, “Cũng như không phải ai cũng đều đáng được tôn trọng.”
Cách nói chuyện quen thuộc. Nếu như không phải đã quá quen lý lịch của anh, Phó Vi gần như sẽ cho là trước kia anh là một thi nhân hoặc triết học gia nào đó. Cái ngữ khí này khó đọc lại già mồm.
Phó Vi lấy từ trong túi thú hoa quả ra rồi bắt đầu cắt, vẫn giống như lúc anh vừa mới vào ở bệnh viện. Chỉ là đã phát sinh quá nhiều chuyện, quá nhiều người đã thay đổi thân phận, ngay cả Phó Kỳ Dự cũng vừa mới đi qua một Sinh Tử kiếp.
Cô muốn dùng ngữ khí bình thản tự nhiên hỏi: “Bên họ đã tỏ thái độ… Anh thì sao? Anh cũng sắp từ bỏ sao?”
“Anh không nói rõ được.” Có lẽ thật sự là đã đi qua Quỷ Môn quan một lượt, bộ dáng anh thậm chí còn đạm bạc hơn lúc trước, “Sau khi xuất viện anh muốn về Anh thăm bố. Chuyện sau đó, cứ theo tự nhiên đi.”
“Về Anh?” dao gọt trái cây trong tay Phó Vi cũng dừng lại.
“…” Phó Vi ngạc nhiên, mấy ngày trước từ thành phố C trở về quá vội vàng, nên quả có quên tiện đường đi thăm bà nội Thích và Trăn Trăn. Nhưng bây giờ, Kỳ Tự sao lại đột nhiên nhớ phải đi thăm thân nhỉ.
Phó Vi cân đo trong lòng một lát, đột nhiên anh đề nghị khiến cô khó mà từ chối, rõ là là vì ngăn cô đi bệnh viện thăm Phó Kỳ Dự. Người này ngoài miệng không nói thôi, thật ra trong lòng vẫn ngại.
Cô do do dự dự nói, “Hôm nay em phải đi bệnh viện… Lần sau đi có được không anh?” thật ra trong lòng cô, cũng rất muốn đi thăm bà nội Thích, chỉ là tình thế bức bách mà thôi. Bên Phó Kỳ Dự, để Chu Phảng Viện một mình rốt cuộc không thể khiến người ta yên tâm.
Mặt Kỳ Tự quả nhiên lập tức lạnh xuống.
Phó Vi biết lúc này là cô đuối lý, cũng không để ý mà cô hạ thái độ trấn an anh: “Đừng không vui mà…”
Sắc mặt Kỳ Tự vẫn lạnh đến mức lọc ra được vụn băng: “Bạn gái của anh một ngày hai mươi bốn tiếng chỉ ngóng một tên khác khác gọi thôi liền đến, anh không nghĩ đây là một chuyện đáng để vui.”
“Kỳ Tự…” Phó Vi vươn tay vuốt vuốt cánh tay anh, “Em thấy, em đang làm một chuyện rất có ý nghĩa mà. Anh không biết đâu với em mà nói, Phó Kỳ Dự anh ấy không phải chỉ là một người bạn cũ bèo nước gặp nhau, em cũng không chỉ là tác giả cuốn truyện ký của anh ấy… Những chuyẹn này, về sau em sẽ giải thích cho anh nghe, có được không anh?”
Cô nói xong một tràng, mới phát hiện cách cô dùng từ rất dễ khiến người ta cho là cô và Phó Kỳ Dự có quan hệ không chính đáng, lập tức làm động tác thề: “Em thề, tuyệt đối là quan hệ chính đáng, nhé?”
Ánh mắt Kỳ Tự rơi xuống tay cô, lông mày khẽ nhíu lại: “Bây giờ em đang dùng cách để dỗ mấy đứa trẻ ra để thuyết phục anh à?”
Phó Vi cũng học theo cái dáng vẻ của anh mà nhíu mày, cố ý xích lại gần anh: “Sao? Giờ không muốn làm trẻ con nữa à?” lúc ấu trĩ lên sao anh không nói vậy.
Ánh mắt Kỳ Tự có phần giãn ra, nhưng mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là không nói gì mà nghiêng đầu đi, ngó mắt dụng tâm nhìn cô ánh mắt không nói gì.
… Lại thế. Nói anh ấu trĩ thật sự đúng là không hề oan uổng cho anh chút nào.
Phó Vi cố ý không để anh đạt được ý nguyện, cúi đầu muốn ăn phần bữa sáng của cô: “Em nói rồi anh đừng can thiệp vào suy nghĩ của em. Cho nên tình huống bây giờ không trong phạm vi được thưởng.”
※※※
Lúc Kỳ Tự và Phó Vi đến bệnh viện, Phó Kỳ Dự đã chuyển từ ICU sang phòng phổ thông. Phó Vi suốt đường đều nhẹ nhàng đi phía trước, né tránh sắc mặt Kỳ Tự bởi vì nhiều lần kinh ngạc mà trở nên hết sức khó coi. Không thể không nói, cái vẻ uất ức khiến anh rớt răng nuốt máu, lại khiến cô một cảm giác thỏa mãn dị dạng.
Phó Vi quy kết tâm lý vặn vẹo này thành —— nhất định là lúc trước đã bị anh bắt nạt nhiều lắm lắm rồi.
Mà Kỳ Tự thì chỉ im lặng không nói gì mà đi theo sau cô, nhìn bóng lưng cô đắc chí vừa lòng đi trước anh, cùng anh đi qua cả cái hành lang thật dài, toàn mùi nước khử trùng.
Phòng bệnh Chu Phảng Viện an bài cho Phó Kỳ Dự đương nhiên là phòng đơn.
Phó Vi đẩy cửa đi vào, song không nhìn thấy bóng dáng cô đại tiểu thư ngày ngày lo lắng đó. Trong phòng bệnh bày biện gọn ghẽ, trong cái bình hoa thủy tinh đầu giường có cắm một thứ hoa quen thuộc, gốc ngâm trong nước, xem ra chính là do Chu Phảng Viện ra tay.
Nhưng, không thấy cô ấy đâu.
Phó Kỳ Dự còn ngủ say sưa, Phó Vi nhìn sắc mặt anh tái nhợt, ngay cả động tác mở cửa cũng nhẹ nhàng chậm chạp hơn rất nhiều. Đóng hẳn cửa lại, lại trông thấy góc bên kia phòng bệnh có người ngồi trên ghế.
Một người đàn ông, chỉ mặc một cái áo len mỏng màu đen, mười ngón giao nhau, yên lặng ngồi trong góc.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông ngẩng đầu lên, trông thấy Phó Vi đang hơi kinh ngạc.
Phó Vi xoay người, biểu cảm khôi phục lại từ trong kinh ngạc, cười nhạt với anh ta một tiếng: “Anh Chu ạ?”
Chu Phảng Viện không ở đây, lại để anh trai ở đây, chuyện ra sao đây? Theo lễ phép, Chu Dục Sâm cũng đứng lên, anh áta cao hơn Phó Vi một cái đầu, trông rất cao lớn: “Đã lâu không gặp. Cô Phó.”
Phó Vi nhìn Kỳ Tự sau lưng, không biết nên giới thiệu làm sao, bầu không khí nhất thời có hơi xấu hổ. Mà Kỳ Tự thì dứt khoát đã mở cửa nghiêng người ra ngoài: “Anh chờ em ở ngoài, trong vòng một giờ phải xuống dưới lầu đấy.” Anh vốn không muốn ở lại cái phòng bệnh này thêm.
Phó Vi “Ừ” một tiếng, không có nói gì thêm, chờ bóng lưng Kỳ Tự biến mất sau cửa, mới quay người lại cười một tiếng với Chu Dục Sâm, bắt đầu chủ đề: “Sao không có thấy Chu Phảng Viện nhỉ? Hai ngày trước cô ấy lúc nào cũng ở đây mà.”
Chu Dục Sâm đã quen cô em cứng đầu nhà mình, bất đắc dĩ cười một tiếng. Lúc này may mắn sao Kim Lễ Ân duy trì đại cục, Chu Phảng Viện mới may mắn trốn được một kiếp, không thì trong nhà thật sự đúng là không tiện. Cái tính bốc đồng kia của cô ấy cũng nên thay đổi.
Anh ta nhẹ giọng nói, giọng nói rất thành khẩn: “Phảng Viện nó đã về nhà rồi. Trong nhà không cho phép nó đi ra ngoài, tôi không thể làm gì khác hơn là thay nó đến thăm.”
“Ra thế.” Phó Vi thản nhiên gật gật đầu. Trong nội tâm cô cũng không phải không rõ, Chu Dục Sâm sẽ không vì đơn thuần hỏi thăm Phó Kỳ Dự mà đến, anh ta mới nói một nửa, chuyện đằng sau mới là quan trọng.
Quả nhiên, Chu Dục Sâm ngừng lại một lúc, nói: “Thật ra dù Phảng Viện có hôn ước hay không, hai người chúng nó cũng không có khả năng. Tôi cũng là do bất đắc dĩ, đến xem còn có chuyện gì tôi có thể làm không. Dù sao cũng là nhà chúng tôi khiến cậu ta thiệt thòi.”
Phó Vi vừa nghe anh ta nói, vừa đem hoa quả lúc mua trên đường để lên cạnh đầu giường Phó Kỳ Dự. Lông mi người nằm trên giường hình như khẽ rung động nhè nhẹ, lại trở nên yên ắng rất nhanh.
Nụ cười Phó Vi vẫn như cũ, tiếng nói chuyện với Chu Dục Sâm rất nhẹ, giống như cũng sợ quấy rầy đến bệnh nhân: “Tôi biết, anh cũng không dễ dàng gì.”
Nói trắng ra là đến rũ sạch giới hạn, Chu Dục Sâm chỉ nói cho uyển chuyển hơn một chút thôi. Nhưng, mặc dù cái gọi là chiếu cố và thiệt thòi chỉ là lời khách sáo dối trá, sự thật vẫn là bày trước mặt. Cho dù là người có thân phận nửa người ngoài cuộc như Phó Vi, cũng biết những đại gia tộc như họ có nhiều quan hệ lợi hại rắc rối phức tạp.
Chuyện tình của cô thiên kim nghèo và chàng tài tử tân thời, là đối tượng mà ngay cả phim cẩu huyết cũng không chúc phúc mà nhỉ?
Cô chỉ hi vọng Chu Dục Sâm có thể mau rời đi.
Chu Dục Sâm rõ cũng nghe ra ý vị tiễn khách của cô, thoáng nhìn giường, lòng dạ cũng biết rõ mấy phần. Anh ta tới đây không lâu, ngồi yên ở đó mấy phút, không biết là đang chờ Phó Kỳ Dự tỉnh lại, hay là đang cân nhắc từ ngữ. Nhưng hiển nhiên, ở lúc này, mục đích của anh ta đã đạt được, không cần anh ta trò chuyện bất kỳ điều gì cùng người bệnh nhân kia.
Anh ta biết nên có chừng có mực, giả bộ đưa tay nhìn đồng hồ: “Tôi cũng nên đi thôi. À… tài liệu lần trước tôi giao cho Phảng Viện cô thấy không? Cô biết mà, nó làm việc thì luôn luôn không thể nào tin nổi.” Chu Dục Sâm vừa mới quay người đi mấy bước, lại quay đầu hỏi cô.
Phó Vi cẩn thận nghĩ ngẫm, tài liệu?
Là chuyện rất xa rồi. Phó Vi giật mình: “… À dự án đào tạo kia à, vẫn còn chưa hết hạn sao?”
“Chưa.” Nụ cười của Chu Dục Sâm có một sự ôn hòa chuyên nghiệp, “Lúc trước khi đề với nghị cô, hạng mục đó còn trong giai đoạn khởi động. Hai ngày nay đã nhận báo danh và tuyển chọn. Thật sự cũng giống mấy chương trình xếp loại bình thường thôi, nhưng sẽ không công chúng hóa, chỉ là phỏng vấn nội bộ thôi.”
Anh ta ném cành ô liu với cô: “Nếu như cô có hứng thú, có thể nói với tôi ngay. Xem như là lời đáp tạ khoảng thời gian cô đã chăm sóc Phảng Viện.”
Không khó để nhìn ra, biểu cảm của trước mắt Phó Vi, thì có vẻ không quá bài xích với đề nghị của anh ta.
Tin tức này quá mức đột ngột, Phó Vi nhớ tới Kỳ Tự, nhất thời có phần không quyết định chắc được: “Ây… Có thể cho tôi chút thời gian cân nhắc không?”
“Đương nhiên là được.” Chu Dục Sâm cười, nói tạm biệt với cô, rất nhanh đã ra khỏi phòng bệnh.
Phó Vi còn ngạc nhiên đứng tại chỗ. Mà người một mực nhắm mắt lại sau lưng, lúc này đã mở hai mắt ra.
Tiếng nói ôn hòa rất quen vang lên sau lưng cô: “Em muốn đi lắm à?”
Phó Vi bị giật mình, lập tức quay người lại: “Anh tỉnh rồi à?” Cô dè chừng mà nhìn chằm chằm vào mặt của anh ấy, so với lúc trước thì tái nhợt hơn rất nhiều, khí sắc vẫn chưa có khôi phục, cả người đều gầy đi.
Phó Kỳ Dự cười thản nhiên một tiếng: “Không phải em đã sớm biết anh thức rồi à? Không phải thì vì sao lại đuổi anh ta đi.” Giọng của anh vẫn có chút suy yếu, nhưng rốt cuộc nói chuyện không bị khó nghe.
Phó Vi nhìn nụ cười anh ấm áp, cuối cùng mới thả một nửa trái tim xuống: “Em chỉ là lo anh ta không biết ‘Tôn trọng’ anh thôi.” Nhìn anh vờ ngủ để trốn mặt đối mặt nói chuyện với Chu Dục Sâm, đã biết tâm ý của anh. Anh ấy luôn dùng cách ôn hòa nhất nhưng không rất kiên quyết để từ chối người khác.
Mà anh thì luôn là có sức quan sát kinh người, vậy mà đã phát hiện dụng ý của cô. Phó Vi vẫn có phần khó chịu vì anh.
“Không phải ai cũng đều cần hiểu.” Nụ cười của Phó Kỳ Dự vẫn giống như là nắng ấm mỏng manh dưới tầng mây ngày đông, thanh thanh lại ấm áp, “Cũng như không phải ai cũng đều đáng được tôn trọng.”
Cách nói chuyện quen thuộc. Nếu như không phải đã quá quen lý lịch của anh, Phó Vi gần như sẽ cho là trước kia anh là một thi nhân hoặc triết học gia nào đó. Cái ngữ khí này khó đọc lại già mồm.
Phó Vi lấy từ trong túi thú hoa quả ra rồi bắt đầu cắt, vẫn giống như lúc anh vừa mới vào ở bệnh viện. Chỉ là đã phát sinh quá nhiều chuyện, quá nhiều người đã thay đổi thân phận, ngay cả Phó Kỳ Dự cũng vừa mới đi qua một Sinh Tử kiếp.
Cô muốn dùng ngữ khí bình thản tự nhiên hỏi: “Bên họ đã tỏ thái độ… Anh thì sao? Anh cũng sắp từ bỏ sao?”
“Anh không nói rõ được.” Có lẽ thật sự là đã đi qua Quỷ Môn quan một lượt, bộ dáng anh thậm chí còn đạm bạc hơn lúc trước, “Sau khi xuất viện anh muốn về Anh thăm bố. Chuyện sau đó, cứ theo tự nhiên đi.”
“Về Anh?” dao gọt trái cây trong tay Phó Vi cũng dừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương