Tần Thiên Nham cười lạnh lẽo, người phụ nữ này quả nhiên là sử dụng chiêu thối nát này, thật không biết cô ta khờ khạo hay là ngây thơ nữa, thực sự cho rằng gạo nấu thành cơm với anh là có thể thành công sao? Nếu như cô ta thật sự nghĩ vậy, anh nhất định sẽ làm cho cô ta được mãn nguyện!

Tần Thiên Nham giả bộ không khoẻ ngồi sững ở trên ghế sofa bên cạnh, làm như say đang cố gắng kéo cà vạt của mình, như anh đoán, lập tức có một người phục vụ nam ân cần đi tới hỏi anh, "Tiên sinh, xin hỏi anh có cần giúp gì không?"

Tần Thiên Nham gật đầu, "Có phòng để cho tôi nghỉ ngơi một chút không?"

Đáy mắt của người phục vụ nam hiện lên một tia kích động, "Có chứ! Tôi lập tức dẫn anh đi!"

Tần Thiên Nham cũng không vùng vẫy, tuỳ ý bọn họ mang anh vào một phòng đã sớm chuẩn bị thoả đáng, Tần Thiên Nham giả vờ kêu, "Nóng, nóng quá..."

Người phục vụ nam đó liền nói, "Thuốc đã phát tác rồi", ném Tần Thiên Nham lên giường, sau khi ra ngoài, Tần Thiên Nham lập tức nhảy dựng lên, nghe hắn ta hạ giọng gọi điện thoại, "Người đã vào rồi!"

Tần Thiên Nham lấy ra một viên thuốc giải nuốt vào, thuốc trong cơ thể quả nhiên giảm xuống rất nhiều, vốn đầu đang phát nóng thì dần khôi phục lại thanh tỉnh.

Anh lấy điện thoại ra, "Mau, đưa người qua đây!"

Lúc bọn người Tần Thiên Nham nhanh chóng an bài tốt tất cả rồi đi ra ngoài, vẻ mặt của Lý Băng ửng hồng từ dưới lầu đi lên, nhìn bốn phía, xác định không có ai, cô liền nhanh chóng lẻn vào phòng.

Có một cổ mùi thơm mê người quanh quẩn ở trong phòng.

Lý Băng hơi có chút nghi ngờ, tưởng rằng thủ hạ giở trò quỷ, nên cũng không để ý. Một lát sau, cô liền cảm thấy quái lạ, làm sao cô lại cảm giác như mình cũng uống phải thuốc kích thích, toàn thân càng ngày càng nóng như vậy chứ?

Nhưng nghi ngờ của cô khi thấy người đàn ông trần trụi nằm ở trên giường, trong miệng phát ra thanh âm hừ nhẹ bất lực muốn phát tiết, tức thời sụp đổ, xuân tình nhộn nhạo một mảnh.

Nghĩ muốn người đàn ông này xoa xoa yêu mình, cô chỉ cảm thấy toàn thân như bốc hoả, ngứa như mèo gãi, dưới thân lại tràn lan xuân triều, lý trí gì cũng phải ngừng lại.

Cô hai ba bước liền cởi hết quần áo trên người, thân hình trần truồng uốn éo chui vào trong chăn, ôm chặt thân thể cường tráng ở trong chăn.

Người đàn ông đang ngủ ở trong chăn vốn đang áp chế bản năng của mình, lúc này ngửi thấy hương vị của phụ nữ, nhất thời như sói đói, xoay người nhào tới.

Trong một tia lý trí cuối cùng Lý Băng thấy rõ người đàn ông đang ở trên người mình, cô liền hét lên, "Tiểu Báo, tại sao lại là anh? Tiểu Báo, anh cho em xuống đã..."

Lôi Báo sớm đã bị thuốc đốt đi lý trí, chỉ muốn nhanh chóng tìm một người làm ấm, lấy khí nóng ở trong thân thể anh trút hết ra ngoài, mà lúc này Lý Băng lại không có một mảnh vải, thuận tiện cho anh làm việc.

Lúc cô vừa mới hỏi ra tiếng, thì anh đã thô bạo chiếm giữ lấy cô.

Sau khi Lý Băng cúi đầu kêu một tiếng, liền mặc kệ lý trí, rốt cuộc nói không nên lời, lúc này thuốc đã phát tác trong cô, chỉ là dựa vào bản năng cùng với người đàn ông ở trên người quấn lấy nhau.

Hai người trai gái đã bị dục vọng khống chế, lập tức liền quấn lấy nhau tại chỗ, thanh âm đồ truỵ vang vọng cả phòng.

Dưới lầu yến tiệc ăn mừng vẫn tiếp tục, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười nhẹ nhàng.

Lúc này quần áo Tần Thiên Nham chỉnh tề cố gắng đứng ở một góc, cùng với mấy người quen ở thủ đô tụ tập thành vòng tròn ở một chỗ, gọi là Bát quái thủ đô.

Nhưng vào lúc này, vốn là nhạc nhẹ ở trong yến tiệc, đột nhiên bị một trận thanh âm ngâm nga thay thế, nụ cười trên mặt mọi người cũng đã cứng lại vào giờ phút này.

Khi nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt và dữ dội trên màn hình, sắc mặt của cả đám lại càng đặc sắc.

"Hai người này là ai vậy?"

"Không biết, làm sao có thể làm ra việc như vậy vào lúc này chứ..."

Khi mặt của Lý Băng nổi bật đặc biệt xuất hiện ở trước mặt mọi người, một đám trong hàng ngũ thảo luận đều ngậm miệng, cẩn thận dè dặt nhìn về phía Thủ trưởng Lý. Khi nhìn thấy sắc mặt của Thủ trưởng Lý đen như đáy nồi, một đám người quên mất chào tạm biệt liền lập tức dũng mãnh chạy nhào ra cửa.

Giỡn sao, màn tình cảm mãnh liệt của người nhà Thủ Trưởng Nhất Hào, làm sao các người lại có thể nhìn chứ?

Hiện tại ông ta như đang cầm súng, người nào dám mở miệng thì chỉ có một chữ chết, có người vẫn không thể chuồn nhanh, để tránh ông ta nhớ kỹ bộ dáng, tiếp theo sẽ cho người trói lại, cho bạn cả đời không thể nào trở mình!

Sảnh yến tiệc to như vậy, vừa rồi còn mới vô cùng náo nhiệt, sau một hồi trình diễn này thì chỉ còn lại vài người, chỉ còn lại thư ký cao nhất của Thủ trưởng Nhất Hào là Đỗ Vũ Đồng, còn có lão tổng giám đốc của quán Quốc Tân, và nhóm quản lý ở nơi đó chảy mồ hôi lạnh cùng đi vào.

Để cảnh sát võ trang bao vây quán Quốc Tân lại trước, nhanh chóng điều tra, mọi người đều phải được dùng máy móc kiểm tra qua mới được đi ra ngoài.

Sau khi Tần Thiên Nham để bọn họ kiểm tra xong, đi ra mở xe Hummer của anh, tiêu sái hừ lạnh phóng đi.

Nửa tiếng sau, Đại đội trưởng của cảnh sát võ trang báo cáo với Thủ trưởng Nhất Hào, "Báo cáo thủ trưởng, tạm thời vẫn chưa tìm được người khả nghi!"

Gương mặt luôn nho nhã của Thủ trưởng Nhất Hào giờ lại bởi vì phẫn nộ mà gương mặt vặn vẹo không chịu được, ông nghiến răng trừng mắt với Đại đội trưởng cảnh sát võ trang, "Tốt lắm! Bắt đầu từ ngày mai, cậu có thể trở về nhà mình ăn rồi!"

Sắc mặt của Đại đội trưởng thoáng biến xanh xao một phen, ***, ai ăn gan hùm mật gấu nào mà dám chỉnh người của lão hoàng đế này chứ, chính mình muốn tìm chết thì thôi đi, còn liên luỵ anh chịu tai ương này, ***! Trong lòng của Đại đội trưởng cảnh sát võ trang mắng không ngớt.

"Vũ Đồng, đi lên dẫn bọn họ, về nhà!"

Khi Thủ trưởng Nhất Hào giận đùng đùng ngồi lên chiếc xe Xa Ly chống đạn của ông rời đi, mọi người đều phát hiện, cả người mình đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.

Khỏi cần nói, chắn chắn cả thủ đô này sắp có một trận động đất rồi.

Chỉ là không biết kẻ bày trò, anh ta có biết rằng hậu quả của việc nhổ lông cọp có bao nhiêu nghiêm trọng hay không?

***

Phản ứng đầu tiên khi Tần Kiến Quốc và Lương Mộc Lan nhìn thấy hiện trường trực tiếp kia đều như mọi người khác, sau khi sợ hãi thì liền rời khỏi hiện trường, nếu ở lại thì chỉ làm người ta chán ghét, nghĩ đến người ta đang xem kịch vui.

Lương Mộc Lan hết hồn một hồi sau khi về tới nhà họ Tần, thì thả mình mềm nhũn ở trên ghế.

"Lão Tần, ông nói xem chuyện này là ai làm? Làm sao lại thiếu đạo đức như vậy, tại bữa tiệc sinh nhật của người ta mà lại có thể chỉnh ra cái loại đùa giỡn bẩn thỉu như vậy, nhà họ Lý nhất định sẽ làm sáng tỏ ra cái chuyện xấu hổ này có đúng không? Nhà họ Lý có thể buông tha cho hắn ta sao?"

Sắc mặt Tần Kiến Quốc cực kỳ ngưng trọng, lấy ra một điếu thuốc đốt, hung hăng hút một hơi.

Lúc này, trong lòng ông có một loại dự cảm cực kỳ không tốt!

Cuối cùng ông vẫn thấy chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Tần Thiên Nham, chỉ cần ông nghĩ đến khả năng này, tim liền khống chế không được mà đạp nhanh.

Lương Mộc Lan lại lảm nhảm nói, "Thật là nhìn không ra, Lý Băng này ở ngoài mặt là bộ dáng đoan trang đứng đắn, thế nhưng nội tâm lại dâm đãng, còn chưa kết hôn mà đã theo người ta làm bậy, làm bậy thì cũng thôi đi, thế mà lại bị người chỉnh tới thế này, lần này thanh danh cô ta thối nát toàn bộ rồi. Xem thử cô ta về sau còn dám tìm người ở bốn trong chín thành này gả hay không, làm hại tôi trước kia dốc sức vung vén cho cô ta, để cho cô ta làm con dâu nhà chúng ta! May là việc còn chưa thành, bằng không, thể diện của cả nhà họ Tần đều bỏ đi mất."

Tay Tần Kiến Quốc run một phen, tàn thuốc run mạnh rơi trên mặt đất như sắc mặt của ông.

Nhìn thấy mình nói hồi lâu, Tần Kiến Quốc cũng không phản ứng lại một câu, Lương Mộc Lan oán trách trợn mắt nhìn ông, "Sao ông không nói một câu gì với tôi hả! Ai ôi, tim tôi ở nơi này loạn muốn chết, con gái bây giờ từng người so với từng người lại càng không đáng tin, tại sao toàn bộ lại như vậy chứ?"

Tần Kiến Quốc đột nhiên vứt điếu thuốc, lấy điện thoại đẩy cửa đi ra ngoài, vừa nối thì lập tức hỏi, "Con đang ở đâu?"

"Đang ở nhà trọ!"

"Con lập tức về nhà cho ba, ba có việc muốn hỏi con!"

"Chuyện gì vậy? Không nói ở trong điện thoại được sao?"

"Ba muốn giáp mặt hỏi con!"

Tần Kiến Quốc hét lớn một tiếng, Lương Mộc Lan sợ đến mức toàn thân run rẩy, vẻ mặt khẩn trương nhìn ông, "Lão Tần, ông làm sao vậy? Ông gọi cho ai đấy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Kiến Quốc đột nhiên ném điện thoại, xoay người nhìn lại Lương Mộc Lan như muốn ăn thịt người, "Bà ngậm miệng lại cho tôi! Đều là tại bà làm loạn, đều là tại bà! Nếu như nhà họ Tần của tôi mà có xảy ra chuyện gì, người đầu tiên tôi không buông tha chính là bà!"

"Lão Tần, ông điên rồi sao?" Cả mặt ông đều hung dữ và khủng bố, Lương Mộc Lan sợ đến mức rụt lại ở trên ghế sa lon, "Aaaa" hét lên một tiếng, bưng kín hai mắt không dám liếc nhìn ông.

Thật là đáng sợ! Lúc nào thì người đàn ông của bà lại trở nên đáng sợ như vậy rồi!

Tần Kiến Quốc giận dữ ở trong phòng khách đi qua đi lại, đợi hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng của Tần Thiên Nham, cơn tức của ông càng cháy mạnh hơn.

Tần Kiến Quốc đợi hoài không thấy người về, ông lại gọi điện thoại tiếp, Tần Thiên Nham lại không nghe máy, Tần Kiến Quốc tức giận tới mức sắp ném điện thoại.

Tần Kiến Quốc lập tức kêu nhân viên cảnh vệ Đỗ Uy tới, kêu anh tự mình đi 'mời' Tần Thiên Nham về đây.

Ông ở một bên vừa chờ, vừa mắng ở trên miệng là thằng nhóc thối tha kia, nếu đêm nay mà ông không moi ra được câu trả lời ưng ý từ miệng Tần Thiên Nham, thì ông thật sự rất lo lắng! Nếu như mà bị thằng nhóc kia vì tuỳ hứng mà làm bậy, có phải ông nên phát bệnh tim hay không đây!

Kết quả nửa tiếng sau Đỗ Uy trả lời không tìm được Tần Thiên Nham.

Tần Kiến Quốc và Lương Mộc Lan ở nhà đợi cả đêm, cũng không thấy Tần Thiên Nham trở về. Sau đó lại gọi điện cho Tần Thiên Nham, anh rõ ràng là tắt máy, Tần Kiến Quốc tức giận đến mức muốn phát điên.

Nghĩ đến phái người đi tìm thì ông lại sợ làm cho Thủ trưởng Nhất Hào chú ý, lại không dám gióng trống khua chiêng đi tìm người, chỉ có thể âm thầm phái vài người đến ở khu nhà trọ và công ty của anh chờ, đành ôm cây đợi thỏ!

Tần Kiến Quốc không đợi được Tần Thiên Nham thì liền bị Thủ trưởng Nhất Hào gọi điện tới kêu ông lập tức tới trung ương bộ phận quân đội, có việc cần bàn bạc.

Giọng nói của Thủ trưởng Nhất Hào lạnh buốt lại khiến toàn thân của Tần Kiến Quốc xuất ra mồ hôi lạnh.

Ông gõ cửa phòng của ông cụ Tần, nói với ông cụ vài câu. Khi nhận được chỉ thị của ông cụ thì mới lo sợ bất an đi ra khỏi cửa.

Tần Kiến Quốc bước vào Trung Nam Hải thì phát hiện toàn bộ áp khí trong Trung Nam Hải đều đặc biệt thấp, cả đám đi rất vội vàng, ngay cả thở cũng không dám phát ra tiếng.

Chung quanh áp lực như vậy lại làm Tần Kiến Quốc càng thấy lo lắng và bất an.

Tại cửa phòng thủ trưởng, Đỗ Vũ Đồng đã sớm chờ ở nơi đó, vừa thấy Tần Kiến Quốc tới, ông lập tức chạy lên nghênh đón, "Tư lệnh Tần, ông chờ ở đây, tôi vào thông báo cho ông một tiếng."

Tần Kiến Quốc khách khí gật đầu, "Thư ký Đỗ, làm phiền ông rồi!"

Chỉ chốc lát thư ký Đỗ liền đi ra, mời Tần Kiến Quốc vào trong.

Thủ trưởng Nhất Hào ngồi ngay ngắn ở trước bàn công tác của ông, Tần Kiến Quốc đi vào, ông liền nâng mắt nhìn thoáng qua, khi Tần Kiến Quốc chống lại ánh mắt sắc bén của Thủ trưởng Nhất Hào, trong lòng ông liền lạnh, lập tức chào theo kiểu quân đội, "Chào thủ trưởng!"

"Ngồi đi!" Giọng nói của Thủ trưởng Nhất Hào so với ngày xưa giờ lại càng lạnh hơn, càng làm cho Tần Kiến Quốc lo sợ bất an.

Thủ trưởng Nhất Hào hắng giọng nói, "Là thế này, có chuyện đã nghĩ thông suốt nên nói cho cậu một phen, bộ trưởng bộ phận tổng tham quân Lôi Trường Giang đã được phái tới quân khu ở Nam Kinh nhậm chức vị quan trọng, suy sét đến nhân viên được an bài trước mắt, phía trên quyết định tạm thời điều cậu qua đó, đảm nhiệm bộ trưởng bộ phận tổng tham quân. Hôm nay cậu nên trở về giao phó toàn bộ việc lại cho Phó tư lệnh, ngày mai đi báo danh đi!"

Lời nói này của Thủ trưởng Nhất Hào như sấm sét chém vào đầu Tần Kiến Quốc.

Sau một lúc, ông mới gian nan hỏi ra một câu, "Thủ trưởng, là tôi đã làm sai chuyện gì sao?"

Ai mà chẳng biết, những thực quyền quan to này của bọn tổng tham quân là địa phương ăn không ngồi chờ dưỡng lão. Bây giờ ông là lão đại ở quân khu lại bị điều tới vị trí này, chính là một bộ phận quân sự không gây sự chú ý, tuyên bố này làm cho ông, Tần Kiến Quốc, không kịp có thời gian xoay sở.

Thủ trưởng Nhất Hào cực kỳ nghiêm khắc trách mắng, "Đồng chí Tần Kiến Quốc, cậu nói vậy là có ý gì, đây là quân uỷ ở trung ương quyết định, không phải là một mình tôi định đoạt. Tôi còn có việc, cậu ra ngoài đi! Nhớ rõ ngày mai phải đi báo danh!"

"Vâng!" Tần Kiến Quốc lại làm một cái quân lễ một lần nữa, ưỡn thẳng lưng, đi ra ngoài, nhưng trong lòng lại một mảnh bi thương.

Tần Kiến Quốc không biết mình đi ra khỏi Trung Nam Hải như thế nào, đợi khi ông phục hồi tinh thần lại một lần nữa, thì xe đã dừng lại trước cửa nhà họ Tần, mà ông cụ Tần đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh, vừa thấy Tần Kiến Quốc bước xuống, lúc này mới thở ra một hơi dài.

"Đến thư phòng!" Ông cụ bỏ lại một câu, liền trực tiếp đi vào trong.

Khi hai cha con ngồi vào chỗ của mình ở trong thư phòng, Tần Kiến Quốc nhìn ba mình, chán nản hỏi, "Ba cũng đã biết rồi hả?"

"Ừ, tôi đã biết rồi!" Ông cụ Tần nhìn thẳng ông, "Bây giờ, anh đang trách Thiên Nham sao?"

"Ba, con..."

Tần Kiến Quốc muốn chửi mấy câu, nhưng lại bị ông cụ Tần đưa tay ngăn cản, "Tôi biết anh muốn nói gì, nhưng tôi không muốn nghe. Chuyện này nếu không phải anh và Lương Mộc Lan ở nơi đó bám cao giẫm thấp thì làm sao lại rước lấy tai họa như ngày hôm nay? Tính tình Thiên Nham như thế nào, anh đến bây giờ còn chưa biết sao? Thằng bé này đối với Mạc Yên là một lòng thông tới đáy, nó có thể vì con bé, cả chúng ta nó còn không quan tâm mà muốn chết cùng con bé, nó còn có cái gì không dám làm nữa chứ?"

Ông cụ Tần thở hổn hển một hơi, nhẹ giọng nói: "Vài năm này, anh xem công ty cũng nó phát triển nhanh rất nhiều, trong hai giới hắc bạch khi nghe tên con trai của anh thì ai cũng phải rùng mình, anh thực sự nghĩ con trai anh là đứa ngốc, có thể tùy ý chúng ta an bài sao?"

"Nhưng nó cũng không nên..."

Tần Kiến Quốc muốn phản bác nhưng bị ông cụ Tần trừng mắt cắt ngang, "Cái gì gọi là nên hay không nên? Người ta đều đã khi dễ đến trên đầu anh, anh còn muốn chịu đựng để người khác ỉa luôn trên đầu anh nữa sao? Anh nha, tính tình vẫn nhu nhược như vậy, Thiên Nham là nhân trung chi long* đó! Nó nên bay lượn ở trên chín tầng mây , mặc kệ nó làm cái gì tôi đây đều dốc hết sức ủng hộ nó tới cùng. Tôi tin Thiên Nham sẽ không khoanh tay chịu chết, nếu nó dám bước đi bước này, thì cũng đã nghĩ xong chiêu ứng phó sau này. Tốt nhất là anh không cần làm bậy, tạm thời cứ nghe cấp trên an bài anh làm cái gì thì anh làm cái đó đi có nghe thấy không?"

*Nhân trung chi long, là rồng trong đám người.

"Vâng!"

Nhưng lúc này điện thoại ông cụ lại vang lên, ông nhìn thoáng qua điện thoại thì liền bắt, "Cậu nói cái gì, Mộc Lan bị chỉ định rồi à? Tốt lắm, cảm ơn, tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp! Chờ rảnh rỗi thì tôi sẽ mời cậu đi uống trà!"

Tần Kiến Quốc vừa nghe vợ mình bị chỉ định, trong lòng lại càng lo lắng: "Ba, làm sao bây giờ?"

Ông cụ Tần trừng mắt nhìn ông, "Tôi mới vừa nói với anh rồi mà, anh lại quên rồi hả? Tôi nói mặc kệ cấp trên muốn làm thế nào, các người đều phải ngoan ngoãn chờ cho tôi, tôi và Thiên Nham sẽ nghĩ biện pháp. Hiện tại, anh nên làm cái gì thì đi làm đi."

Tần Kiến Quốc bất đắc dĩ đứng dậy, "Vâng, con trở về quân khu thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai liền đi tổng tham quân báo cáo."

***

Lúc này đồng chí Tần Thiên Nham đang ở nơi nào?

Anh đang ở trước cửa vương phủ nhỏ của Mạc Yên, ngồi trong xe Hummer, cầm lấy một bình rượu, tự mình uống chúc mừng cho mình. Sau này sẽ không còn ai có thể ngăn cản giữa anh và Mạc Yên nữa, loại cảm giác này thật là sướng!

Anh nhấn số điện thoại của Mạc Yên, chỉ nghe thấy tiếng đô đô, không ai bắt, không có ai bắt máy cả!

Vào phút giây này, anh nghĩ muốn nói chuyện với cô, nghĩ muốn ôm cô một cái, muốn nói cho cô biết, vì cô, muốn anh đắc tội với người ở trên toàn thế giới này, anh cũng không sợ!

Chết, đối với anh mà nói, chưa bao giờ là chuyện đáng sợ.

Nhưng không có cô, so với anh chết còn khổ sở hơn.

Yên nhi, Yên nhi, khi nào thì em mới bằng lòng tha thứ cho anh? Khi nào, khi nào hả....?

Anh ở nơi này ngây người cả đêm, đã uống mấy bình rượu, nhưng một chút men say đều không có. Mắt thấy trời gần sáng, anh híp mắt nhìn mặt trời mọc lên, hơi nhếch môi cười. Hôm nay trò hay cũng nên vào sân rồi!

Như anh đoán, từng người từng người đều gọi điện tới, Tần Kiến Quốc bị chuyển công tác, Lương Mộc Lan bị chỉ định, công ty bị tra, tài khoản bị đóng băng. Hahaha, hành động của bọn họ thật đúng là nhanh!

Hàn Tiếu Trần gọi điện thoại xin chỉ thị, "Lão đại, nên làm gì bây giờ?"

Tần Thiên Nham nhấc lên một tia cười tà ác lành lạnh, "Cứ theo kế hoạch A mà làm, nếu bọn họ muốn chơi, vậy chúng ta chơi lớn một chút, chơi chết bọn họ!"

Hàn Tiếu Trần nghe thấy trong lời nói của Tần Nhiên Nham tàng máu độc nhất thời hai mắt như sói phát sáng, tâm huyết ẩn úp ở bên trong một người đàn ông đang điên cuồng, ở giây phút này hoàn toàn thể hiện ra ngoài, cùng với những con cá sấu lớn này chơi trò chơi, thế này thì quá đã rồi!

Nghĩ đến người dám khiêu khích người đàn ông có quyền uy nhất, chỉ sợ toàn bộ Trung Quốc này cũng chỉ có mình anh mới dám làm như vậy.

Trong lòng Hàn Tiếu Trần sùng bái than một tiếng, anh hai, em thật sự sùng bái anh!

Ngay lúc Tần Thiên Nham lưu luyến không rời nhìn cửa vương phủ nhỏ, lúc chuẩn bị rời đi, một chiếc Jeep kẽo kẹt đỗ trước mặt anh, từ phía trên nhanh chóng nhảy xuống năm sáu người, bao vây anh lại.

Trong đó có một người đã sớm chìa ra tờ giấy chứng nhận tới Tần Thiên Nham, "Tần Thiên Nham, anh bị nghi có liên quan đến chuyện bán cơ mật của quốc gia, xin đi theo chúng tôi một chuyến."

Tần Thiên Nham không để tâm cười với bọn họ, "Được! Vừa đúng tôi khát nước, giờ có người muốn mời tôi đi uống trà, xem thử trà của các người có hợp khẩu vị của tôi hay không, tôi có uống được hay không đay? Đi thôi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện