"Mẹ, tại sao vậy?" Mạc Yên không hiểu nhìn mẹ, "Ba Nam chăm sóc cho con rất nhiều, nếu như không có người nhà họ Nam bọn họ, có thể con đã sớm chết rồi, yêu cầu này của mẹ, tha thứ cho con không làm được? "Con không cần biết tại sao, hiện tại con cùng đi với mẹ hoặc là ở lại nơi này, nhưng mà có một điều con cần phải nhớ kỹ, con và Nam Bá Đông, vĩnh viễn cũng không thể ở chung một chỗ! Có biết hay không?" Giọng nói của Bạch Yên có chút thê lương.
Mạc Yên có chút bất đắc dĩ nói, "Mẹ, con đã trưởng thành, có chuyện gì thì hãy nói cho con biết, đây rốt cuộc là tại vì sao? Chẳng lẽ con và Nam Bá Đông lại như phim tình cảm chiếu tám giờ tối, là anh em ruột sao?"
Bạch Yên nhìn cô, gấp đến độ mặt đỏ bừng, bà muốn nói gì đó nhưng có một hơi chặn ở tim, trong lúc nhất thời tức giận công tâm, liền hôn mê.
"Mẹ, mẹ..."Mạc Hà và Mạc Yên bị dọa sợ nên lập tức bổ nhào đến trước mặt bà, quỳ xuống kêu.
Mạc Vấn cũng bị dọa sợ đến hoảng hồn, ông vội vàng đặt ngang Bạch Yên trên ghế sa lon, dùng sức đè lên tim bà.
"Tiểu Yên, tỉnh dậy! Em hãy mau tỉnh dậy đi! Tiểu Yên, Tiểu Yên..."
Bạch Yên khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mạc Yên, bà không nhịn được nên nước mắt rơi như mưa.
Bà nhắm nghiền hai mắt, khe khẽ nói ra một câu, "Mạc Vấn, chúng ta về nhà thôi!"
Mạc Vấn gật đầu, khom lưng bế vợ của mình lên, rồi lại yên lặng nhìn Mạc Yên, "Yên nhi, nghe lời mẹ con đi, nhanh chóng cách xa Nam Bá Đông! Tin chúng ta, chúng ta làm ba mẹ, tuyệt đối sẽ không hại con, về phần lý do, thì đến một ngày nào đó con sẽ biết thôi."
Mạc Vấn nói xong, ông liền ôm Bạch Yên xoay người đi ra ngoài.
Mạc Hà đi tới trước mặt của Mạc Yên, "Yên nhi, đừng lo lắng, anh hai sẽ về hỏi bọn họ rồi điện thoại cho em."
Mắt Mạc Yên đỏ ngầu, chỉ có thể gật đầu.
Mạc Hàn cũng vươn tay vỗ nhè nhẹ vai cô, "Yên nhi, giữ gìn sức khoẻ! Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, cái khác thì anh không dám nói, nhưng ở thủ đô này thì anh vẫn còn dùng được."
Mạc Yên dùng sức gật đầu, nghẹn ngào, "Anh Hàn, cảm ơn anh!"
Cô đi theo tới cửa chính, nhìn thấy hai xe của bọn họ trước sau rời đi, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn rơi lã chã.
Mạc Yên như thế nào cũng không nghĩ tới, cô vẫn luôn mong đợi ngày được gặp lại nhau, sẽ có bao nhiêu là vui mừng khi kết thúc.
Thái độ của Bạch Yên thật sự rất kỳ quái! Khi bà nghe đến tên của Nam Bác Thao thì liền thay đổi sắc mặt, sau đó thì nghiêm nghị cấm cô và Nam Bá Đông qua lại. Chẳng lẽ quan hệ của cô và Nam Bá Đông thật sự là kịch bản máu chó, anh em ruột sao?
Mạc Yên vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, đang muốn quay trở về, lại phát hiện có người theo dõi. Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người không thể xoá sạch và quen thuộc kia, đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, mang theo một thân bi thương và cầu xin nhìn cô.
Lúc nhìn thấy anh muốn cất bước đi tới chỗ cô, Mạc Yên nhanh chóng xoay người vào nhà, "Băng" đóng cửa lại.
Tần Thiên Nham, nếu như ban đầu anh đã lựa chọn như vậy, thì hôm nay cần gì phải thể hiện quấn quýt si mê như thế? Ngày xưa anh đã cho em rất nhiều đau khổ, em vĩnh viễn sẽ không quên. Em đã nói rồi, cho dù em có chết...cũng tuyệt đối không tha thứ cho anh!
Lúc này Nam Bá Đông đi ra, nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt, trong lòng lại đau đớn một trận, vươn tay ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nhẹ hỏi, "Làm sao vậy? Vẫn còn giận vì chuyện của mẹ sao?"
Mạc Yên than nhẹ một tiếng, "Em không có giận vì chuyện của bà, em chỉ là cảm thấy thái độ của mẹ rất kỳ quái, trong lòng có rất nhiều thắc mắc, nhưng không biết hỏi từ đâu. Nếu không thì chúng ta gọi điện thoại cho ba hỏi đi?"
Nam Bá Đông cười với cô, ánh sáng trong đôi đồng tử như nước hồ xanh, "Cô bé ngốc, mới vừa rồi anh đã gọi điện thoại hỏi ba rồi, ba nói, cỡi chuông cần người buộc chuông, cái kết này là ông làm, nên ông sẽ ngồi máy bay tới Trung Quốc, tự mình giải thích với mẹ. Em cũng không cần quá lo lắng."
Nghe Nam Bác Thao muốn tự mình đến đây, trong lòng của Mạc Yên cũng bình ổn hơn một chút.
Thân Nam Bác Thao là người trong cuộc, nên ông nhất định biết rõ là tại sao? Có lẽ có một số thắc mắc, chỉ có thể chờ ông đến mới có thể có đáp án.
Nam Bá Đông sờ đầu của cô, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, đêm khuya rồi, tắm rửa rồi đi ngủ đi!"
Mạc Yên nâng mắt nhìn ngôi nhà lớn này, đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, Nam Tinh đâu? Hình như từ lúc chúng ta trở về vẫn không có nhìn thấy bé, bé đã đi đâu rồi?"
Cô đã nói đêm nay sao lại cảm thấy là lạ như vậy, thì ra là vẫn không thấy Nam Tinh!
Nam Bá Đông cười, "Thằng nhóc kia, luôn luôn bế quan ở trong phòng của nó chứ đâu, bảo là muốn vẽ bản thiết kế gì đó!"
"Em đi xem con một chút!"
"Ừ, đi xem một chút rồi trở về nha, đừng để cho nó quấn lấy quá muộn!"
"Em biết rồi!"
Chỉ trao đổi đơn giản và bình lặng, vẫn là hình thức chung đụng của Nam Bá Đông và cô đã biến cô có thói quen để cho anh bảo vệ, anh cẩn thận, cho dù anh mất tích một năm nhưng chỉ cần vừa có chuyện xảy ra ở bên cạnh cô, hai người Đường Thạch và Bạch Lãng đều cùng nhau ra ngoài giải quyết cho cô.
Chẳng qua, hiện tại bình yên này cũng đã bị đánh vỡ, không biết chờ sau khi ba tới đây, lại sẽ vạch trần cái dạng bí mật gì?
***
Mạc Yên trở về thủ đô, nhất định là có rất nhiều người đêm không ngủ được.
Lúc này, trong thư phòng của nhà họ Tần, có ông cụ Tần, Tần Kiến Quốc, và Lương Mộc Lan ngồi với nhau. Bọn họ đối với chuyện Mạc Yên trở về cảm giác có chút ứng phó không kịp với bên ngoài, và còn cảm thấy có một loại phiền toái và bất an sắp tới trên người.
Tần Kiến Quốc vẫn nhìn ông cụ Tần trầm ngâm không nói gì, hỏi, "Ba, chuyện này nên làm sao bây giờ? Chuyện của Thiên Nham và Lý Băng cũng đã đăng lên báo rồi, hôm nay mà đổi ý thì sợ rằng người nhà họ Lý sẽ không bỏ qua! Nếu như bọn họ muốn mượn chuyện của Mạc Yên tới chỉnh chúng ta, cho dù chúng ta có khả năng trốn được, chỉ sợ cũng bị kéo tuột da!"
Lương Mộc Lan chua ngoa nói, "Không phải nó không nhận mình là Mạc Yên sao? Chúng ta cần gì phải suy nghĩ, chỉ cần nó không cùng Thiên Nham dây dưa, nó muốn yêu người nào thì yêu người đó đi. Huống chi hiện tại nó cũng đã có người đàn ông khác rồi, may mà Thiên Nham của chúng ta vì nó mà vẫn thủ thân như ngọc, nhưng giày rách như vậy, người nhà họ Tần của chúng ta cũng không có mất thể diện tới mức mà mang nó về mặc nữa đâu."
Mạc Yên có chút bất đắc dĩ nói, "Mẹ, con đã trưởng thành, có chuyện gì thì hãy nói cho con biết, đây rốt cuộc là tại vì sao? Chẳng lẽ con và Nam Bá Đông lại như phim tình cảm chiếu tám giờ tối, là anh em ruột sao?"
Bạch Yên nhìn cô, gấp đến độ mặt đỏ bừng, bà muốn nói gì đó nhưng có một hơi chặn ở tim, trong lúc nhất thời tức giận công tâm, liền hôn mê.
"Mẹ, mẹ..."Mạc Hà và Mạc Yên bị dọa sợ nên lập tức bổ nhào đến trước mặt bà, quỳ xuống kêu.
Mạc Vấn cũng bị dọa sợ đến hoảng hồn, ông vội vàng đặt ngang Bạch Yên trên ghế sa lon, dùng sức đè lên tim bà.
"Tiểu Yên, tỉnh dậy! Em hãy mau tỉnh dậy đi! Tiểu Yên, Tiểu Yên..."
Bạch Yên khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mạc Yên, bà không nhịn được nên nước mắt rơi như mưa.
Bà nhắm nghiền hai mắt, khe khẽ nói ra một câu, "Mạc Vấn, chúng ta về nhà thôi!"
Mạc Vấn gật đầu, khom lưng bế vợ của mình lên, rồi lại yên lặng nhìn Mạc Yên, "Yên nhi, nghe lời mẹ con đi, nhanh chóng cách xa Nam Bá Đông! Tin chúng ta, chúng ta làm ba mẹ, tuyệt đối sẽ không hại con, về phần lý do, thì đến một ngày nào đó con sẽ biết thôi."
Mạc Vấn nói xong, ông liền ôm Bạch Yên xoay người đi ra ngoài.
Mạc Hà đi tới trước mặt của Mạc Yên, "Yên nhi, đừng lo lắng, anh hai sẽ về hỏi bọn họ rồi điện thoại cho em."
Mắt Mạc Yên đỏ ngầu, chỉ có thể gật đầu.
Mạc Hàn cũng vươn tay vỗ nhè nhẹ vai cô, "Yên nhi, giữ gìn sức khoẻ! Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, cái khác thì anh không dám nói, nhưng ở thủ đô này thì anh vẫn còn dùng được."
Mạc Yên dùng sức gật đầu, nghẹn ngào, "Anh Hàn, cảm ơn anh!"
Cô đi theo tới cửa chính, nhìn thấy hai xe của bọn họ trước sau rời đi, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn rơi lã chã.
Mạc Yên như thế nào cũng không nghĩ tới, cô vẫn luôn mong đợi ngày được gặp lại nhau, sẽ có bao nhiêu là vui mừng khi kết thúc.
Thái độ của Bạch Yên thật sự rất kỳ quái! Khi bà nghe đến tên của Nam Bác Thao thì liền thay đổi sắc mặt, sau đó thì nghiêm nghị cấm cô và Nam Bá Đông qua lại. Chẳng lẽ quan hệ của cô và Nam Bá Đông thật sự là kịch bản máu chó, anh em ruột sao?
Mạc Yên vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, đang muốn quay trở về, lại phát hiện có người theo dõi. Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người không thể xoá sạch và quen thuộc kia, đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, mang theo một thân bi thương và cầu xin nhìn cô.
Lúc nhìn thấy anh muốn cất bước đi tới chỗ cô, Mạc Yên nhanh chóng xoay người vào nhà, "Băng" đóng cửa lại.
Tần Thiên Nham, nếu như ban đầu anh đã lựa chọn như vậy, thì hôm nay cần gì phải thể hiện quấn quýt si mê như thế? Ngày xưa anh đã cho em rất nhiều đau khổ, em vĩnh viễn sẽ không quên. Em đã nói rồi, cho dù em có chết...cũng tuyệt đối không tha thứ cho anh!
Lúc này Nam Bá Đông đi ra, nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt, trong lòng lại đau đớn một trận, vươn tay ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nhẹ hỏi, "Làm sao vậy? Vẫn còn giận vì chuyện của mẹ sao?"
Mạc Yên than nhẹ một tiếng, "Em không có giận vì chuyện của bà, em chỉ là cảm thấy thái độ của mẹ rất kỳ quái, trong lòng có rất nhiều thắc mắc, nhưng không biết hỏi từ đâu. Nếu không thì chúng ta gọi điện thoại cho ba hỏi đi?"
Nam Bá Đông cười với cô, ánh sáng trong đôi đồng tử như nước hồ xanh, "Cô bé ngốc, mới vừa rồi anh đã gọi điện thoại hỏi ba rồi, ba nói, cỡi chuông cần người buộc chuông, cái kết này là ông làm, nên ông sẽ ngồi máy bay tới Trung Quốc, tự mình giải thích với mẹ. Em cũng không cần quá lo lắng."
Nghe Nam Bác Thao muốn tự mình đến đây, trong lòng của Mạc Yên cũng bình ổn hơn một chút.
Thân Nam Bác Thao là người trong cuộc, nên ông nhất định biết rõ là tại sao? Có lẽ có một số thắc mắc, chỉ có thể chờ ông đến mới có thể có đáp án.
Nam Bá Đông sờ đầu của cô, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, đêm khuya rồi, tắm rửa rồi đi ngủ đi!"
Mạc Yên nâng mắt nhìn ngôi nhà lớn này, đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, Nam Tinh đâu? Hình như từ lúc chúng ta trở về vẫn không có nhìn thấy bé, bé đã đi đâu rồi?"
Cô đã nói đêm nay sao lại cảm thấy là lạ như vậy, thì ra là vẫn không thấy Nam Tinh!
Nam Bá Đông cười, "Thằng nhóc kia, luôn luôn bế quan ở trong phòng của nó chứ đâu, bảo là muốn vẽ bản thiết kế gì đó!"
"Em đi xem con một chút!"
"Ừ, đi xem một chút rồi trở về nha, đừng để cho nó quấn lấy quá muộn!"
"Em biết rồi!"
Chỉ trao đổi đơn giản và bình lặng, vẫn là hình thức chung đụng của Nam Bá Đông và cô đã biến cô có thói quen để cho anh bảo vệ, anh cẩn thận, cho dù anh mất tích một năm nhưng chỉ cần vừa có chuyện xảy ra ở bên cạnh cô, hai người Đường Thạch và Bạch Lãng đều cùng nhau ra ngoài giải quyết cho cô.
Chẳng qua, hiện tại bình yên này cũng đã bị đánh vỡ, không biết chờ sau khi ba tới đây, lại sẽ vạch trần cái dạng bí mật gì?
***
Mạc Yên trở về thủ đô, nhất định là có rất nhiều người đêm không ngủ được.
Lúc này, trong thư phòng của nhà họ Tần, có ông cụ Tần, Tần Kiến Quốc, và Lương Mộc Lan ngồi với nhau. Bọn họ đối với chuyện Mạc Yên trở về cảm giác có chút ứng phó không kịp với bên ngoài, và còn cảm thấy có một loại phiền toái và bất an sắp tới trên người.
Tần Kiến Quốc vẫn nhìn ông cụ Tần trầm ngâm không nói gì, hỏi, "Ba, chuyện này nên làm sao bây giờ? Chuyện của Thiên Nham và Lý Băng cũng đã đăng lên báo rồi, hôm nay mà đổi ý thì sợ rằng người nhà họ Lý sẽ không bỏ qua! Nếu như bọn họ muốn mượn chuyện của Mạc Yên tới chỉnh chúng ta, cho dù chúng ta có khả năng trốn được, chỉ sợ cũng bị kéo tuột da!"
Lương Mộc Lan chua ngoa nói, "Không phải nó không nhận mình là Mạc Yên sao? Chúng ta cần gì phải suy nghĩ, chỉ cần nó không cùng Thiên Nham dây dưa, nó muốn yêu người nào thì yêu người đó đi. Huống chi hiện tại nó cũng đã có người đàn ông khác rồi, may mà Thiên Nham của chúng ta vì nó mà vẫn thủ thân như ngọc, nhưng giày rách như vậy, người nhà họ Tần của chúng ta cũng không có mất thể diện tới mức mà mang nó về mặc nữa đâu."
Danh sách chương