Thấy Mạc Yên không nhận ra mình, Tần Thiên Nham cảm giác tim mình như bị ai đó đâm vào, trái tim đau thắt lại từng hồi, đôi mắt đen bóng trợn to, đỏ ngầu như ngay lập tức sẽ chảy ra máu, thê lương và thương xót tới dọa người.

Nhìn thấy đáy mắt của anh im lặng đau đớn, nhìn thấy vẻ mặt rối rắm đau lòng trên gương mặt tuấn tú của anh, cô rõ ràng cũng cảm thấy cao hứng, nhưng vì cái gì, đáy lòng lại vẫn có một loại đau đớn cắt da cắt thịt.

Tần Thiên Nham, sớm biết như thế này, ban đầu cần gì phải làm vậy? Mạc Yên thu hồi tâm tư khác thường ở trong lòng lại, đột nhiên nâng lên một nụ cười ý vị thâm trường nhìn anh, "Ha ha ha, cũng có thể nói như vậy, tôi là một người chết sống lại mà!"

Nhìn thấy cô cười rất xinh đẹp, nhưng đáy mắt lại không có chút vui vẻ nào, tim của Tần Thiên Nham lại đau xót, "Yên nhi, là anh có lỗi với em! Có lỗi với...con của chúng ta!"

Anh gây ra tổn thương này cho cô đã sâu đến mức làm cho cô tuyệt vọng sao? Nhưng anh còn chưa hết hi vọng, cho dù cô có tuyệt vọng, anh cũng phải kéo cô trở về, cho dù có dâng mạng của anh lên, anh tuyệt đối sẽ không do dự.

Đúng lúc này, Mạc Yên nhếch môi đỏ mọng lên một lần nữa, từng chữ từng chữ như cầm châm nhọn, ngoan độc đâm vào trái tim anh, "Tôi, chính là, Mạc Yên!"

Cô đã thừa nhận! Cô là Mạc Yên, Mạc Yên, thật sự là Yên nhi của anh!

Tim của Tần Thiên Nham như bị cái gì nặng nề đánh vào một cái, sau đau đớn lại càng thấy vui sướng, nhất thời kích động đến muốn hỏng, xông lên trước ôm lấy cô, ngửi được hương thơm quen thuộc lâu rồi không ngửi, anh cũng không nhịn được mà một người đàn ông như anh lại chảy nước mắt trong lúc này, "Yên nhi, Yên nhi của anh, thật sự là em..."

Thiên sứ của anh đã trở lại!

Trong lúc anh đang cảm tạ ông trời vẫn còn ưu ái anh, Mạc Yên lại dùng sức đẩy anh ra, "Xin lỗi! Chồng tôi đã tới rồi!"

Theo ánh mắt dịu dàng của cô nhìn qua thì thân thể của Tần Thiên Nham chấn động mạnh, mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn người đàn ông toàn thân khí phách và lãnh khốc làm người ta phải nhường lối đang sải bước đi đến bên cạnh cô, thân mật ôm vai cô, vẻ mặt dịu dàng hỏi, "Có mệt không? Nếu mệt thì về thôi!"

Nam Bá Đông? Là trùm ma tuý Nam Bá Đông đã sớm chết ở trong tay anh sao?

Nam Bá Đông làm như không có nhìn thấy còn một người đang đứng ở bên cạnh của Mạc Yên, trong mắt anh tựa hồ chỉ nhìn mỗi mình Mạc Yên, và chỉ có Mạc Yên mới có thể loạt vào tầm mắt của anh.

Mạc Yên đưa tay ôm lấy hông của anh, ngẩng đầu lên, cười ngây thơ với anh, "A Đông, khó được dịp gặp lại bạn cũ, anh chào hỏi một chút đi!"

Lúc này Nam Bá Đông mới nhìn về phía Tần Thiên Nham, đôi mắt khẽ híp lại, khoé môi nâng lên một nụ cười quỷ quái.

Một là người kiên cường và cuồng ngạo, hai là người lãnh khốc và tà mị.

Tầm mắt của hai người đàn ông đụng nhau trên không trung, trong lòng đều cuồn cuộn nổi lên sóng lớn.

Tia lửa ở trên không trung bắn ra bốn phía.

Là anh ta?

Là anh ta?

Nam Bá Đông nhìn thấy Tần Thiên Nham, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng bắn ra sát khí, "Tần Thiên Nham, lần trước tôi thua thiên hạ, anh thua Yên nhi, anh nói xem chúng ta ai thắng ai thua đây?"

Tần Thiên Nham đột nhiên bị anh ta đâm trúng chỗ mềm, lập tức đau đến gần như không nói được.

Nhưng anh không thể tỏ ra yếu thế ở trước mặt của Nam Bá Đông, càng không muốn Mạc Yên nhìn thấy anh yếu kém, nên lạnh lùng hừ nhẹ, "Nam Bá Đông, lần này cho dù là giang sơn hay mỹ nhân tôi đều muốn đoạt lại!"

"Vậy chúng ta hãy chờ xem đi!"

Nam Bá Đông ném cho anh ta một ánh mắt khi dễ, đưa tay ôm cả người của Mạc Yên, tiêu sái bước đi.

Tần Thiên Nham nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ, hối hận đan xem lẫn nhau, lửa giận công tâm, trong lúc nhất thời cảm thấy máu cuồn cuộn, "Phốc" phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, "Đông" ngã quỳ trên mặt đất.

Luôn âm thầm nhìn bọn họ nên khi Hàn Tiếu Trần nhìn thấy Tần Thiên Nham hộc máu như vậy, anh liền bước nhanh tiến lên, đở anh ta dậy, vẻ mặt vội vàng lo lắng hỏi, "Thiên Nham, anh không sao chứ? Không sao chứ?"

Tần Thiên Nham lắc đầu, lau đi vết máu ở khoé miệng, "Tôi không sao! Yên nhi...cô ấy hận tôi!"

Vết thương ở tim của anh đau đớn không phải vì sự kiêu ngạo và cuồng vọng của Nam Bá Đông, mà là...Mạc Yên hoàn toàn không chú ý tới anh.

Hàn Tiếu Trần nhìn thấy trên mặt thê lương của Tần Thiên Nham lộ ra một tia cười tuyệt vọng, anh chỉ cảm thấy đầu mũi đau xót.

Trong suy nghĩ của anh Tần Thiên Nham cho tới bây giờ đều là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, bất kể là ở trong quân đội hoặc là bây giờ, anh luôn luôn chiến đấu, luôn nhận những nhiệm vụ bất tử, hơn nữa ở trong thế giới bóng tối giành được dang xưng "Tử Thần".

Nhưng hết lần này tới lần khác, con người kiên cường và giàu lòng hi sinh như vậy, lại ngã vào lòng bàn tay của người phụ nữ nhỏ nhắn tên là Mạc Yên kia.

Anh tin, hiên tại nếu Mạc Yên muốn Tần Thiên Nham sống, thì anh ta sống, còn Mạc Yên muốn Tần Thiên Nham chết, thì anh ra nhất định không do dự mà đi tìm chết.

Đã từng là vợ chồng như keo như sơn, hôm nay lại hận và gây khó khăn cho nhau, những chuyện như thế này phải làm sao mới tốt đây?

Còn phải nói tới thân phận ngày hôm nay của Mạc Yên, cô dĩ nhiên là vợ của Nam Bá Đông, lần này đến với tư cách là đại diện của Nam thị để hiệp đàm. Thân phận hiển hách và địa vị như vậy là ước muốn của nhiều người, và cũng làm nhiều người phải đố kỵ.

Nếu như muốn ở cùng một chỗ với Mạc Yên, chẳng những Thiên Nham phải giành lại niềm vui của cô một lần nữa, mà anh còn phải đối phó với thế lực khổng lồ của Nam thị, và còn phải ứng phó với sự trách móc của người nhà họ Tần và nhà của Thủ trưởng Nhất Hào.

Cho dù là phía nào đều cũng không dễ đối phó, huống chi những phía đó đều nằm cùng với nhau.

Thiên Nham, người anh em của tôi, tôi chỉ có thể cầu phúc cho anh thôi.

Hai tay của Tần Thiên Nham nắm chặt thành quyền, oán hận đấm vào tường ở bên cạnh.

Chẳng trách mỗi lần bọn họ muốn tra tư liệu, hoàn toàn không thể tra ra được tin tức của cô, thì ra người đàn ông này hoàn toàn bảo vệ cho Mạc Yên.

Ngay sau đó anh liền khôi phục lý trí, lạnh lùng hạ lệnh cho Hàn Tiếu Trần, "Tiếu Trần, tra rõ ràng hết tất cả tư liệu của Nam Bá Đông và Mạc Yên cho tôi, cho dù là chuyện to chuyện nhỏ đều phải tra rõ từng chuyện cho tôi."

"Dạ!"

"Cậu đi trước đi! Để cho tôi yên lặng một chút!" Chống lại ánh mắt lo lắng của Hàn Tiếu Trần, anh vỗ vai Hàn Tiếu Trần, "Không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao!"

"Vậy anh cẩn thận một chút!" Hàn Tiếu Trần lại dặn dò một câu, lúc này mới xoay người rời đi.

Tần Thiên Nham dựa lưng vào tường, nhắm hai mắt lại trầm tư một chút, trên mặt anh tuấn thoáng hiện qua một tia quyết tuyệt. Sau đó, anh lấy điện thoại ra, sau khi bấm một dãy số dài, lúc này anh mới thở dài một hơi.

Mạc Yên, lần này anh sẽ không buông tay!

Anh sống hay chết đều tuỳ vào em tính toán! Nhưng mà có yêu em hay không là chuyện mà anh quyết định!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện