“Người bệnh hiện tại thân thể rất suy yếu.” Vị bác sĩ tên Lục Sâm kia thân thiện mỉm cười, “Nếu vợ chồng có mâu thuẫn gì, lúc này vẫn không nên bùng nổ thì tốt hơn.”
Hồng Đậu âm thầm kinh hãi bởi sức quan sát kinh người của người đàn ông này, anh ta có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, giữa Hồng Đậu và Ôn Diễn thực sự tồn tại mâu thuẫn không nhỏ.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia lại nghịch ngợm chớp chớp mắt về phía Hồng Đậu, cô ấy hết sức thần bí nói: “Lén nói cho cô này... số điện thoại trong di động của vị Ôn tiên sinh kia, chỉ có của một mình cô thôi đó.”
Hồng Đậu sửng sốt.
Cô gái xinh đẹp kia đã ôm lấy cánh tay chồng mình, cười hì hì bước vào thang máy rời đi.
Lúc cửa thang máy đóng lại, cô ấy còn vẫy vẫy tay với Hồng Đậu, “Tạm biệt.”
Cửa thang máy đóng lại, Hồng Đậu cũng hồi phục tinh thần, cô ôm tâm tình càng thêm vi diệu đi đến cửa phòng bệnh, do dự hồi lâu, mới lấy hết can đảm gõ cửa.
“Mời vào.”
Giọng nói quen thuộc lại thoáng hiện suy yếu của người đàn ông khiến cô lại ngây người một lát, nhưng nếu đã chạy tới đây, vậy không có lý nào lại quay đầu lại. Cô căng da đầu đẩy cửa bước vào, thấy được người đàn ông ngồi trên giường bệnh.
“Hồng Đậu...” Hắn gọi tên cô một tiếng, ánh mắt đẹp chớp động.
Hồng Đậu mất tự nhiên bước tới, ngồi xuống ở mép giường, “Tôi chẳng phải chỉ tới thăm anh thôi sao? Đáng để anh kinh ngạc vậy à?”
“Kỳ hạn ba năm ... còn chưa tới.” Hắn rũ mắt, hơi luống cuống nhìn đồ vật trong tay.
Hồng Đậu nhìn mấy khối đất nhỏ được một miếng vải vuông bao lại kia, không khỏi hỏi: “Đây là thứ gì?”
“Là con thỏ Hồng Đậu tặng cho anh.” Hắn ngước mắt, mất mát cười, “Xin lỗi, anh làm hỏng mất rồi.”
Hồng Đậu suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra, đây là đôi tượng đất lúc trước cô mua ở Miêu Cương, cô lấy con hổ, hắn lấy con thỏ, khi Ôn Diễn té xỉu trên đất, con thỏ này liền bị vỡ tan.
Hồng Đậu không ngờ tới, hắn vậy mà lại giữ gìn một thứ đồ chơi nhỏ như vậy hơn bốn trăm năm, mà con hổ kia của cô, bởi vì cô trở về thời đại thuộc về mình, tượng con hổ kia cũng không thấy nữa. Cô không nhìn nổi dáng vẻ cô đơn hiện tại này của hắn, liền dứt khoát cầm lấy gói mảnh vớ kia ném vào thùng rác, sau đó nói: “Anh đau lòng cái gì, dù sao con hổ của tôi sớm đã không còn nữa, hiện tại con thỏ cũng không còn, vừa vặn tốt.”
“Hồng Đậu... Đây là tín vật đính ước của chúng ta.” Ôn Diễn nói, liền xốc chăn lên muốn xuống giường đi bới đồ ra từ trong thùng rác.
“Anh ngồi yên một chút cho tôi!” Hồng Đậu quyết đoán giơ tay áp Ôn Diễn trở lại trên giường, cô một lần nữa đắp chăn lên người hắn, không khách khí nói: “Đính ước cái gì, tín vật cái gì? Tôi với anh hiện tại có tình gì để nói sao?”
Ôn Diễn nhìn cô, không nói gì.
Hồng Đậu mất tự nhiên ho khan một tiếng, lại hỏi: “Tôi chẳng qua mới rời khỏi hơn một năm mà thôi, sao anh đã biến mình thành cái dạng này thế?”
“Anh cắt đứt công hiệu của thuốc trường sinh.”
“Ừm... Hửm?” Hồng Đậu chớp mắt kinh ngạc, “Anh nói gì?”
Ôn Diễn thản nhiên cười nói: “Anh nói, anh cắt đứt công hiệu của thuốc trường sinh.”
“Lời này của anh... Rốt cuộc là có ý gì?”
Ánh mắt Ôn Diễn như nước, còn ôn nhu hơn cả ánh trăng , “Anh đã gặp lại Hồng Đậu như nguyện ước, bất luận kết quả cuối cùng ra sao, anh cũng không cần trường sinh nữa.”
Thân thể Ôn Diễn vốn dĩ không tốt, sau khi cắt đứt công hiệu của thuốc trường sinh, đối với thân thể hắn lại gây ảnh hưởng cực đại, vì vậy, chứng suy tim liền xuất hiện như thế.